Hoàng Kim Đồng

Chương 609: Làm tốt!




Trang Duệ hoàn lễ với hai người này, nhìn về phía Eze Kenner, đưa lên bàn một tập bản vẽ, nói ra:

- Đây là mười hai bức phác họa của Picasso, Eze Kenner, ngài có thể đưa cho Sterling tiên sinh xem xét.

Eze Kenner tiếp nhận đồ vật, sau đó cười nói:

- Trang thân ái, những đồ sứ mà ngài muốn, suốt đêm hôm qua tôi đã cho người sửa sang, ngài có thể xem xét.

Eze Kenner dương dương tự đắc, có hơn mười người ôm theo rất nhiều thúng giấy lớn nhỏ, đặt ở trước mặt Trang Duệ.

- Trang thân ái, những đồ sứ mà tôi đáp ứng tặng cho ngài, đã đặt trên xe tài ngoài kia, tùy thời có thể sẽ mang tới sân bay cho ngài, nếu như ngài cần kiểm tra thực hư, cũng không có vấn đề.

Ngày hôm qua Trang Duệ bàn với Eze Kenner, ngày hôm nay mình sẽ rời khỏi Luân Đôn, mà những đồ sứ trên mặt đất, chính là những món mà Trang Duệ coi trọng nhất, cũng có giá trị cao nhất, cho nên Eze Kenner mới nói như vậy.

- Eze Kenner tiên sinh, đối với bạn bè, gần đây tôi rất tín nhiệm, không cần xem xét...

Trang Duệ cười khoát khoát tay, từ khi những món đồ sứ này chưa đặt xuống đất, Trang Duệ đã dùng linh khí nghiệm chứng qua, đúng là hai kiện Thanh Hoa và đồ sứ Tống Minh, Eze Kenner cũng không có làm bộ.

Về phần những món đồ sứ vận chuyển lên xe tải, từ khi ở cửa thành, nằm trong phạm vi cảm ứng linh khí của Trang Duệ, tuy Trang Duệ chưa từng xem xét qua, nhưng từ linh khí chúng biểu hiện, toàn bộ đều là đồ thật không cần nghi ngờ.

- Lão bản, đúng vậy, toàn bộ đều là bút tích thật của Picasso.

Giảm bớt quá trình Trang Duệ kiểm hàng, Sterling không mất bao lâu đã xem xét xong toàn bộ tác phẩm của Picasso, cũng đã phân biệt được thật giả.

Trang Duệ và Eze Kenner phân biệt ký tên lên phần hiệp nghị, do hai vị công chứng viên đứng ra xác nhận, còn về phần những vật phẩm có liên quan, giá trị cao đến mấy tỷ giao dịch tài chính, cứ như vậy, không một tiếng động mà hoàn thành.

- Eze Kenner tiên sinh, Bắc Kinh chào mừng ngài!

- Hoàng Phủ ca, chuyện bên Paris, xin nhờ anh thôi, đợi khi em xử lý chuyện ở Bắc Kinh xong, em sẽ ở Bắc Kinh mời anh là khách từ phương xa tới dùng cơm a.

Đứng ở trước cửa vào phi cơ riêng của mình, Trang Duệ vẫy tay chào tạm biệt Hoàng Phủ Vân.

Tuy Hoàng Phủ Vân cũng rất muốn hưởng thụ đãi ngộ phi cơ tư nhân một lần, nhưng bất đắc dĩ, bảo tàng mỹ thuật Murs đã liên hệ lại, mà Hoàng Phủ Vân chính là người lựa chọn thích hợp nhất.

- Ai, sau này theo lão đệ lăn lộn, anh nói Trang lão đệ, sau này lão đệ cần phải xin lỗi anh a.

Lúc Trang Duệ quay người đi vào trong phi cơ, nghe được Hoàng Phủ Vân nói lời này, hắn lảo đảo, thiếu chút nữa té xuống, làm sao mà tốt như vậy? Nếu lời này Tần Huyên Băng nghe được, chắc chắn sẽ hoài nghi tình bạn của bọn họ a.

Quay đầu lại dựng ngón giữa lên với Hoàng Phủ Vân, Trang Duệ cũng không quay đầu lại mà chui vào trong phi cơ.

Sau đó là tiếng máy bay cất cánh vang lên, máy bay chạy từ từ và bắt đầu tăng tốc trên đường băng, phóng lên trời, chui vào trong đám mây.

Nhưng trên đường đi trở về Bắc Kinh, chỉ có Trang Duệ và Bạch sư đứng trong buồng phi cơ, mà Bành Phi thì đang nằm mơ, kể cả Tần Huyên Băng cũng vậy, mấy người bọn họ đáp máy bay bay từ Luân Đôn trở về Bắc Kinh từ trước.

Nguyên nhân trong đó, cũng là vì máy bay tư nhân của Trang Duệ, hiện tại đã biến thành máy bay vận tải.

Hơn hai trăm món đồ cổ gốm sứ đựng trong các thùng giấy, nhồi vào tất cả vào trong khoang chứa hành lý trong máy bay, cho dù là trong toilet, cũng được nhồi nhét, kể cả trong khoang điều khiển, cũng đặt nhiều thùng giấy nhỏ.

- Khao, sớm biết như vậy ta đã ngồi chuyến bay quốc tế trở về rồi a.

Trang Duệ nhìn đống thúng giấy này và nhìn Bạch sư, nói:

- Ta biết ngươi không thích chật chội, Bạch sư, ngươi không thể lộn xộn, những món đồ chơi này mà vỡ cái nào, thì tổn thất hơn mười vạn đó.

Bởi vì khung máy bay tư nhân của Trang Duệ quá nhỏ, hơn nữa trong những thùng giấy là đồ gốm sứ dễ vỡ, hơi không cẩn thận, chúng sẽ biến thành đống rác a.

Cho nên thời điểm chuyển những đồ sứ này lên máy bay, Eze Kenner đã xuất động toàn bộ người trong tòa thành, chỉ riêng việc đem những món đồ này lên máy bay, hắn đã cho Hoàng kim đồng hoạt động suốt ba bốn giờ a.

Chuyện này cũng nhờ tay nghề người làm của Eze Kenner làm rất tốt a, nếu đổi lại là công nhân bốc vát của sân bay, không biết đã đánh nát bao nhiêu món rồi a.

Trong lúc rảnh rỗi, Trang Duệ dứt khoát dùng linh khí xem xét từng món đồ sứ, thời điểm chuyển lên chuyên cơ hắn đã xem qua, Eze Kenner cũng có chủ ý, đưa tặng cho Trang Duệ những món gốm sứ này, đều là hoàn hảo không tổn hao gì, cho nên, hắn rất cảm kích.

Nhưng trừ mấy món đồ sứ Tống Nguyên Minh mà mình trao đổi được, thì những món đồ sứ này không cùng cấp bậc, Tống Nguyên không có một món, triều Minh thì có vài món, nhưng đa số là chén trà nhỏ, giá cả không cao lắm.

Đương nhiên, trong những món đồ sứ này, số lượng nhiều nhất chính là triều Thanh, tuy đều là đồ do các lò gốm của hoàng cung làm ra, nhưng những món thời Khang Hi Ung Chính Càn Long thì rải rác không có mấy, phần lớn đều là năm Gia Khánh Hàm Phong.

Đúng là đồ gốm được chế tác trong các hầm của hoàng cung, nhưng giá cả của chúng lại không giống nhau, không thể so sánh nổi, giống như rượu Mao Đài và loại rượu khác, nếu dùng Hoàng Kim Đồng nhìn qua, thì giá cả khác nhau như trời và đất.

Nhưng dù là vậy, Trang Duệ cũng rất thỏa mãn, tối thiểu nhất trong những món đồ sứ này, hắn có thể đem ra để triển lãm đồ sứ, trừ đao kiếm của Hoàng Phủ Vân ra, thì viện bảo tàng của Trang Duệ dã có thứ khác để tham quan rồi.

Chắc chắn hai món đồ sứ Thanh Hoa kia, so với những món đồ sứ bị vỡ nát ở trong nước kia, Trang Duệ đem đồ sứ về triển lãm, sẽ không kém hơn bất cứ bảo tàng nào ở trong nước, thậm chí còn hơn.

Nghĩ tới đây, Trang Duệ đặt chân mình lên ghế sa lông, cảm giác lần này lữ trình này thật tốt a.

Hơn mười tiếng sau, máy bay đã đáp xuống sân bay thủ đô.

Tuy không ngừng dùng linh khí giảm bớt đau nhức của hai chân, nhưng khi đứng dậy, thiếu chút nữa Trang Duệ đã ngã xuống đất, cũng không phải có Bạch sư, thì hắn đã lộn nhào trong cabin rồi.

Trang Duệ nghe được tiếng gầm nhẹ của Bạch sư, không khéo ông bạn già này, tuyệt đối không chịu ngồi phi cơ cùng với hắn lần nữa a.

- Tứ ca, chuyện này lại phiền toái anh rồi.

Sau khi Trang Duệ đi xuống phi cơ, còn chưa kịp hoạt động thân thể một cái, đã nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Âu Dương Quân, ở bên cạnh hắn, có hai chiếc xe ngừng lại, trong đó có một chiếc là xe tải, đây là thời điểm Trang Duệ còn ở trên máy bay đã liên hệ với Âu Dương Quân, đặc biệt yêu cầu.

Âu Dương Quân khoát khoát tay, nói ra:

- Ít nói nhảm, chuyện tiểu tử ngươi làm phiền ta còn ít sao? Anh nói cho chú biết, trong khoảng thời gian này tâm tình của chị dâu chú không tốt, anh đang phiền muốn chết đây, chú đi giúp anh đi.

- Tứ ca, tâm tình của chị dâu không tốt thì anh tự đi mà an ủi, liên quan gì tới em chứ? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Âu Dương Quân nghe Trang Duệ lắc đầu từ chối, Tứ ca cũng là người trưởng thành, nói chuyện lại không đáng tin cậy chút nào, tâm tình chị dâu không tốt, tại sao lại bảo giúp? Chuyện này chính là sai lầm nha.

- Phi... Không liên quan tới chú sao, ách, thời điểm anh gọi điện cho gái điếm bị phát hiện, chú đứng ra hòa giải là được, bằng không thì cho vợ chú cùng đi, giúp anh một chút là được.

Âu Dương Quân cũng biết trong lời nói của mình có sơ hở, vội vàng uốn nắn lại một chút, lần này Trang Duệ nghe rõ ràng, chắc chắn là vị Tứ ca này nghẹn lâu quá, muốn đi ra ngoài ăn vụng, tìm gái để giải sầu đâu mà.

Trang Duệ nghĩ đến thủ tục thành lập nhà bảo tàng mấy ngày sau phải phê duyệt, không thề không nhờ Âu Dương Quân, nói:

- Không có vấn đề, Tứ ca, đệ sẽ bảo Huyên Băng ở cạnh chị dâu hai ngày a.

Âu Dương Quân nghe lời này của Trang Duệ, thoả mãn gật gật đầu, nói:

- Ân, như vậy cũng tốt, đi khuân đồ thôi, anh mang bảy tám người tới, làm nhanh để còn về nhà, mấy ngày nay dì nhỏ nhắc tới chú nhiều lắm.

- Được rồi, buổi tối anh em chúng ta cùng uống một chút.

Trang Duệ đáp ứng một tiếng, sau đó tiến vào cabin.

- Lão bản, ngài cứ nghỉ ngơi đi, tôi dẫn người tới chuyển là được.

Tiếng của Hách Long ở sau lưng Trang Duệ như tiếng sấm nổ, Trang Duệ quay đầu lại liếc mắt nhìn, nói ra:

- Hách ca, những thứ này quý lắm, một món có giá hơn mười vạn Euro đấy, cầm phải cẩn thận nha.

Sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, không chỉ Hách Long bị dọa sợ, ngay cả những người trong công ty bất động sản mà Âu Dương Quân mang tới cũng sửng sốt, tay chân lập tức nhẹ hơn vài phần.

Bảy tám người xếp thành một hàng, người này lần lượt truyền vật phẩm cho người kia, từ trong đi ra ngoài, sau đó đặt lên xe, lúc trước có Trang Duệ cảnh cáo, cho nên mọi người rất cẩn thận, ngược lại không có sơ suất gì.

Sau khi bận rộn suốt hai ba giờ, mới đem toàn bộ đồ sứ trong phi cơ chuyển ra, sau khi mang về nhà cấp bốn, Trang Duệ sẽ đặt chúng trong mấy gian phòng ở phía sau nhà.

Trang Duệ và Âu Dương Quân cũng không thể uống với nhau, bởi vì lúc chín giờ bạn thân của mình đã bị đại minh tinh gọi hơn mười cú điện thoại gọi về nhà.

- Mẹ, mẹ còn chưa ngủ sao?

Sau khi đám nhân viên công ty bất động sản đi rồi, Trang Duệ đi vào trong nhà, phát hiện căn phòng vẫn còn sáng, sau khi đẩy của đi vào, Trang mẫu đang ngồi đọc sách trên sa lông.

- Mẹ đang đợi con, ngươi đứa nhỏ này, đi ra ngoài lâu như vậy, cũng không gọi điện thoại về, hiện tại tốt rồi, ngay cả con dâu cũng dẫn đi.

Âu Dương Uyển nhìn sắc mặt con của mình tiều tụy, quyết tâm trách cứ vài câu.

- Mẹ, lần này con đi ra ngoài có thu hoạch rất lớn, mẹ chờ con xây dựng nhà bảo tàng xong, sẽ dẫn mẹ đi thăm nó đầu tiên.

Trang Duệ cười nói và ngồi cạnh Trang mẫu, nịnh nọt dùng tay đấm bóp vai cho Âu Dương Uyển, nghe mẹ khiển trách mấy câu, trong lòng Trang Duệ cảm thấy thân thiết.

- Nhà bảo tàng? Cái gì nhà bảo tàng?

Âu Dương Uyển nghi hoặc hỏi lại, dù nàng biết Trang Duệ có thu hoạch không ít đồ cổ, nhưng khoảng cách để mở nhà bảo tàng, còn chênh lệch rất xa a.

Nhìn thấy mẹ chuyển lực chú ý, Trang Duệ vội vàng nói khoác thêm mắm thêm muối, thiếu chút nữa hắn đã nổ nhà bảo tàng của hắn tuyệt đối có thể so sánh với nhà bảo tàng trong cố cung a.

- Làm cài gì không quan trọng, đi ra ngoài phải chú ý an toàn của mình, mau sớm đi nghỉ ngơi đi.

Tuy Âu Dương Uyển chưa bao giờ hỏi chuyện của Trang Duệ, nhưng lại thấy con mình đi ra nước ngoài lăn lộn, trong nội tâm không lo lắng đó là giả, chờ tới bây giờ, mới hỏi Trang Duệ một câu.

Ngày hôm sau Trang Duệ điện thoại cho Tần Huyên Băng, trực tiếp lái xe đưa nàng tới căn nhà của Âu Dương Quân, bạn bè của Từ Tình không nhiều lắm, hiện tại đang mang thai, đúng là cần nữ nhân trò chuyện.

Cái gì? Trông cậy vào Âu Dương Quân? Còn không làm cho đứa trẻ trong bụng sớm treo, thì phải đốt nhan cầu nguyện đi.

- Cái gì? Làm tốt? Tứ ca, ngài không lừa gạt đệ chứ?

Trang Duệ bị lời nói của Âu Dương Quân làm giật mình, lúc này mới được vài ngày, thế mà việc phê duyệt nhà bảo tàng đã xong, có quan hệ thì hiệu suất làm việc cao như vậy sao? Chẳng lẽ lại Âu Dương Quân nói động tới cậu, cho đi cửa sau?

- Ồn ào cái gì thế? Nhỏ giọng một chút, anh còn trông cậy vào việc này để ở bên ngoài vài ngày đấy.

Âu Dương Quân vội vàng che miệng Trang Duệ lại, quay đầu lại lớn tiếng nói:

- Anh và Ngũ nhi làm việc, hai người các ngươi trò chuyện a, buổi tối không về nhà dì nhỏ ăn cơm cũng được.

Trang Duệ rất khinh bỉ liếc nhìn Âu Dương Quân, không biết sau này đứa trẻ được xin ra, có nhận hắn là cha hay không nữa.

- Tứ ca, nói nhanh một chút, rốt cuộc là có chuyện gì? Thủ tục đâu rồi, giấy phép mở bảo tàng đâu? Cầm cho đệ xem một chút.

Vừa vừa đi ra khỏi nhà, Trang Duệ liền không thể chờ được mà vươn tay hướng về Âu Dương Quân.

Có giấy phép mở nhà bảo tàng, thì có thể bàn bạc chuyện trao đổi với bảo tàng mỹ thuật Murs, Hoàng Phủ Vân đối với việc Trang Duệ bỏ lại ở Paris, có oán niệm rất sâu a.

- Đừng hỏi anh, anh cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lão đầu tử nói cho chú biết, sau khi trở về phải đi gặp, những thứ này ở chỗ của lão đầu tử.

- Cậu nhỏ muốn gặp chú?

Trang Duệ sững sờ một chút, trong ấn tượng của hắn, tuy mấy cậu rất thích mình, nhưng là trừ ngày lễ ngày tết, thì chưa từng gặp mình, ngẫu nhiên có nhìn thấy, cũng chỉ có Âu Dương Chấn Vũ là có đi đến nhà thăm Âu Dương Uyển.

- Ân, lão đầu tử nhắn lại, bảo chú về đến nhà thì đi thăm, việc này hình như có liên quan tới cậu cả, anh cũng không rõ ràng, đi thôi, anh không biết có chuyện gì đâu.

Âu Dương Quân cũng tò mò với chuyện này, tuy anh em của mình không ít, nhưng cho tới bây giờ lão đầu tử còn chưa gặp riêng một ai? Ngay cả lúc Âu Dương Lỗi thăng chức lên trung tướng, cũng chưa từng nghe nói cha hắn triệu kiến lần nào.

- Hiện tại thì không có, anh gọi điện thoại hỏi cậu nhỏ xem chừng nào có thể gặp mặt.

Nghe nói thủ tục mở bảo tàng đã làm tốt, Âu Dương Chấn VŨ không tìm hắn, Trang Duệ cũng vì cái giấy phép này mà đi gặp cậu nhỏ, hơn nữa lại nghe lời này của Âu Dương Quân, Trang Duệ cũng nhìn ra được một chút mánh khóe, hẳn là hành vi ở nước ngoài của mình.