Hoàng Kim Đồng

Chương 624: Tặc Vương (4)




Nhưng khi làm việc này, khó tránh khỏi việc phải va chạm với những người cùng nghề, Tả Nhất Đao đã trả giá bằng hai ngón tay của tay phải, thành công thượng vị, trở thành Tặc Vương nổi danh nhất khu Tân Ký ở Bắc Kinh.

Không chỉ có ở Bắc Kinh, ngay cả một ít đại tặc ở Sơn Đông đang có cuộc sống tươi đẹp, cũng phải chạy đến Bắc Kinh để bái sư, mới có thể kiếm ăn ở chỗ này, về phần những người không lạy Tả Nhất Đao sẽ bị cắt ngón tay, lý do vì dân trừ hại.

Mà càng ngày số lần Tả Nhất Đao đi trộm càng ít, chỉ cần số tiền mà đồ tử đồ tôn tiến cống, đã đủ cho hắn ăn uống không lo, mà lần này hắn lập nên tên tuổi, còn vang dội hơn cả lúc ở Tây An.

Trong khoảng thời gian năm sáu năm sau đó, sinh hoạt của Tả Nhất Đao phi thường thoải mái dễ chịu, không chỉ mua được vài biệt thự lớn, hắn cũng đã lấy vợ, sinh vài đứa con, hơn nữa còn thường xuyên mang vợ con đi ăn nhà hàng, phải biết rằng, ở thời đại đó của hắn, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, đầu những năm tám mươi, Tả Nhất Đao vì có tên tuổi vang dội, đã được cảnh sát chú ý, tuy những năm này hắn không có ra tay trộm cắp, nhưng vẫn mang tên tuổi là Tặc Vương, chính vì thế mà hắn mang bản án hai mươi năm tù.

Mà đầu thế kỷ này, thời điểm Tả Nhất Đao ra tù, đã là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi.

Mà đám đồ tử đồ tôn năm đó của Tả Nhất Đao, cũng còn không ít, có chút đã đi con đường chính đạo, nhưng đó chỉ là số ít, có rất nhiều người nhớ nhung tuyệt kỹ ẩn tàng lưỡi dao trong miệng của Tả Nhất Đao, thường xuyên đưa chút tiền hiếu kính, nhưng Tả Nhất Đao cũng không nhận đồng nào, những người như thế đều bị hắn cự tuyệt.

Mà con trai con gái của hắn lớn lên, cũng không ghét bỏ hắn, Tả Nhất Đao lúc tuổi già vẫn không tính là quá thê thảm.

Nhưng đối với đại tặc thanh danh hiển hách như Tả Nhất Đao, cũng chính là đối tượng chú ý trọng điểm của các đồn cảnh sát, lúc không có việc gì thường xuyên gọi đến nói chuyện tâm tình, thường xuyên qua lại, cho nên lúc Tả Nhất Đao rảnh rỗi không đi phạm tội, đã làm cho Bắc Kinh bớt đi rất nhiều phiền toái.

Đừng nhìn lão nhân này lớn tuổi, nhưng tay chân hắn vẫn còn vô cùng nhanh nhẹn, cộng thêm kinh nghiệm của hắn cực kỳ phong phú, cho nên có việc cần thường xuyên tìm hắn giúp đỡ, mà lần này tổ chuyên án cũng cố ý mời hắn, nhờ hắn thi triển tuyệt kỹ diệu thủ không không một lần nữa.

Đương nhiên, lần hành sự này của Tả Nhất Đao không tính là trộm cướp, người thường cầm súng bắn người là phạm pháp, cảnh sát cầm súng bắn người gọi là chấp pháp, ý nghĩa trong đó không cần so sánh cũng biết.

- Miêu chính phủ, ngài xem, lão đầu ta có thể đi được chưa?

Tuy đã ra tù nhiều năm, hơn nữa hai năm qua thường xuyên liên hệ với cảnh sát, nhưng xưng hô này của Tả Nhất Đao vẫn không sửa được.

Mọi người có thể không biết, ở bên trong nhà tù, nếu như ngươi muốn làm việc gì, đầu tiên phải hô "Báo cáo", sau khi đạt được phê chuẩn, mới có thể đi làm, mà xưng hô với những người quản giáo hoặc cảnh sát vũ trang, ở phía trước họ, phải thêm vào hai chữ "Chính phủ".

Tả Nhất Đao đã ngồi tù hơn hai mươi năm, nhìn thấy đồng phục mới nên bỡ ngỡ. Cho nên thời điểm Tả Nhất Đao vừa nhìn thấy Miêu Phỉ Phỉ, đều không tự chủ dùng cách xưng hô trong trại giam. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Tả sư phụ, chuyện lần này làm phiền ngài quá, nhưng chuyện lần này, xin ngài không nên tiết lộ ra ngoài.

Người nói chuyện không phải là Miêu Phỉ Phỉ, mà là một người cảnh sát khác, tuy việc này xuất phát từ chính nghĩa, nhưng thủ đoạn này không thể đưa lên mặt bàn, cho nên mới nhắn nhủ một câu như vây.

- Nhất định, nhất định, xin chính phủ yên tâm, việc này ta sẽ mang theo cho tới lúc chết.

Tả Nhất Đao liên tục cam đoan, lúc này mới cẩn thận từng chút rời khỏi cục cảnh sát, không có việc gì mà đến loại địa phương này, làm cho hai chân của hắn run lên.

- Trang... Trang ca, em không sao, vừa rồi uống với Ngưu ca hơi nhiều, anh nói đi, muốn em làm gì, đúng rồi, vừa rồi tên họ Nhâm có điện thoại lại, nói là muốn mượn ít tiền, chúng ta có nên cho mượn hay không.

Sau khi hầu tử bị Trang Duệ cúp điện thoại, hắn đã tỉnh rượu hơn một nửa, chạy đến toilet dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó uống một bụng nước, cảm giác đầu lưỡi đã bình thường, lúc này mới gọi điện lại cho Trang Duệ.

- Mượn tiền?

Trang Duệ nghe vậy liền sững sờ một chút, xem ra tên Dư Chấn Bình này đã sơn cùng thủy tận rồi, đã đến bước đường cùng, rõ ràng chỉ mới tiến hành giao dịch cổ vật với hắn một lần, làm sao hắn có thể hỏi mượn tiền chứ?

Trang Duệ suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi:

- Hầu tử, trên người của cậu còn bao nhiêu tiền?

- Trang ca, vừa rồi tôi vừa chi trả hóa đơn hai ngàn, nếu không đủ, em đi lấy thêm nhé?

Hầu tử trả lời.

- Không cần lấy thêm, chúng ta và hắn không có bao nhiêu giao tình, như vậy đi, một hồi nữa cậu cầm một ngàn đưa cho hắn, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần nhắn một câu: có vật gì tốt cứ nghĩ đến tôi là được.

Một ngàn nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng Dư lão bát cầm số tiền này, cũng không chống đỡ được bao lâu, cuối cùng nhất vẫn sẽ tìm đến mình mà giao dịch.

- Em biết rồi, Trang ca, em vừa gọi điện cho hắn, có một ngàn mà hắn không biết xấu hổ hỏi mượn.

Trong điện thoại Hầu tử đáp ứng một tiếng, đến Bắc Kinh mấy tháng, ánh mắt Hầu tử cũng cao hơn, hắn không nghĩ tới, thời điểm bản thân hắn ở Bành Thành lửa gạt kiếm sống, một tháng cũng không kiếm được lợi nhuận một ngàn đấy.

...

- Ta tức muốn nổ phổi mà!

Hắn từ chỗ Dư lão lục ở học được ở Hồng Kông, nhưng lúc này cũng không giảm bớt được phiền muộn trong lòng, hắn đang mạo hiểm đi đến nơi này, đi vào Bắc Kinh bán đồ cổ.

Nhưng Dư Chấn Bình tuyệt đối không nghĩ tới, tiền thì nhanh chóng tới tay, nhưng đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt, mười vạn đã bị lão già hại nước hại dân kia trộm đi mất.

Hiện tại đầu óc Dư lão bát trống rỗng, hắn có cảm giác cực kỳ tức giận, muốn lấy súng ngắn ra bắn một đám người bên cạnh mấy phát, mẹ kiếp, muốn lấy tiền của ta, dễ dàng sao?

Hắn bị ăn trộm, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể đi báo án, vừa nhìn thấy người mặc đồng phục bảo an bên cạnh, Dư lão bát đã nhanh chóng trốn sát vào chân tường, trong nội tâm đang ủy khuất tới cực điểm.

Rơi vào đường cùng, Dư lão bát nhớ tới Hầu tử vừa mới nói chuyện lúc nãy, móc điện thoại ra gọi điện cho hầu tử.

Đương nhiên, loại chuyện mất mặt này không thể nói, Dư lão bát chỉ nói đang cần một số tiền dùng gắp, hiện tại đang có chuyện khẩn trương, muốn hỏi mượn Hầu tử vài đồng. Khá tốt, sau khi hắn đợi được mười phút, Hầu tử đã gọi điện tới, nói cho hắn biết địa điểm, hắn cho mượn tiền, lúc này Dư lão bát cũng bất chấp nhiều như vậy, sau khi nhận được điện thoại liền đi tới quán rượu theo lời của Hầu tử.