Hoàng Kim Đồng

Chương 728: Biệt ly




- Tác Nam đại ca, chuyện tình báo tuyết, anh nói giúp tôi một chút, còn cả Cách Tang đại ca nữa, anh đã nhìn thấy thần điêu, báo tuyết cũng giống như chúng nó, đều là những động vật thông linh của phật tổ.

Trang Duệ thừa dịp Cách Tang vẫn còn đang đắm chìm ở chỗ hai con kim điêu thần dị ở trong ký ức, vội vàng rèn sắt khi con nóng. Có nhân viên công tác trong chính phủ như Tác Nam, còn có người địa phương như Cách Tang giải thích, nói như vậy người trong thôn sẽ càng thêm tin tưởng.

- Nếu nó đến trong thôn, chỉ cần kiêng dê bò, ta sẽ tin.

Hôm nay Cách Tang đã nhìn thấy qua nhiều sự việc làm hiện tại cũng không rõ lời nói của Trang Duệ, rốt cuộc là thật hay giả.

Nhưng mà báo tuyết thông linh như lời nói của Trang Duệ thì Cách Tang tin tưởng. Bởi vì sau khi ở chung một ngày, báo tuyết cũng không có công kích mọi người, hơn nữa bữa trưa đều là do nó mang tới.

- Được, vậy thì thỏa thuận của chúng ta đã xong. Gia Thố đại ca, anh đã nướng thịt xong chưa.

Trang Duệ nghe vậy thì mừng rõ, nếu có thể giải quyết việc này, cũng có thể coi như cho báo tuyết một ân huệ lớn. Bởi vì mùa đông ở trên Đại Tuyết Sơn, thì công việc tìm kiếm thức ăn cực kỳ khó khăn, đến lúc đó có những người dân này trợ giúp, tin tưởng báo tuyết có thể sống sót.

Tâm tình của Trang Duệ rất tốt, tiếp nhân miếng thịt nướng của Gia Thố, liền há to mồm ra ăn. Ngay cả cảm giác vừa đắng vừa chát của rượu lúa mì Thanh Hoa lúc bình thường cũng trở nên ngon dị thường. Một mình Trang Duệ ăn hết khoảng chừng hơn hai cân, cuối cùng đi vào trong lều trại để ngủ, thì cũng phải nhờ Bành Phi giúp đỡ.

- Anh Trang, anh Trang, chúng ta cần xuống núi.

Sáng sớm hom sau, Trang Duệ đã bị Bành Phi lớn giọng gọi dậy, Bành Phi đang đứng ở bên ngoài của Trang Duệ mà gọi, bởi vì ở bên ngoài lều trại đang có ba tên gác cửa nằm úp sấp nên không ai có thể đi vào trong lều được.

- Tốt lắm, cũng nên rời đi thôi.

Rượu lúa mì tuy rằng là cho người ta say, nhưng mà tác dụng không dài, sau khi ngủ một giấc, Trang Duệ liền cảm giác được ý nghĩ của mình tỉnh táo lại, mệt mỏi mấy ngày hôm nay cũng đều tan biến.

Đi ra bên ngoài lều, đám người Gia Thố đã sớm đứng đợi, đang thu thập đồ vật này nọ, Trang Duệ cầm cái túi nước Bành Phi đưa cho, tùy tiện lau mặt vài cái, xem như rửa mặt. Điều kiện ở trên núi rất sơ sài, bốn năm ngày hôm nay hắn cũng chưa đánh răng tắm rửa, nếu như ở nhà, Tần Huyên Băng khẳng định là không cho Trang Duệ lên giường.

Thu thập xong những đồ vật linh tinh, đoàn người liền đi về phía chân núi, vẫn là bạch sư và tuyết ngao chạy ở phía trước, báo tuyết vẫn đi ở phía sau cùng. Ở trên cao nguyên có độ cao hơn bốn nghìn mét so với mặt nước biển, ánh mặt trời cũng không quá nóng bức, thật giống như là thời tiết mùa xuân đầu tháng ba ở trong nội địa.

- Tiểu tử, khi nào thì ngươi mới có thể trưởng thành đây.

Trang Duệ đưa tay vào trong ba lô, để cho con chim non dùng mỏ mổ lên ngón tay của mình, tiểu tử kia cũng rất biết chừng mực, cũng không có dùng hết sức, cảm giác ngứa ngáy vô cùng thoải mái.

- Anh Trang, anh đã đặt tên cho con kim điêu nhỏ này chưa?

Ngày hôm qua đã được nhìn thấy hai con kim điêu thần dị kia, khiến cho Bành Phi vô cùng hâm mộ Trang Duệ, hôm nay vội chạy tới chính là muốn tiếp xúc với con chim non này. Không chừng ngày sau nó trưởng thành cũng có thể nghe theo lời của mình.

- Chưa, tôi cũng chưa biết đặt tên gì thì tốt.

Trang Duệ lắc lắc đầu, dù sao tiểu tử kia sau này được linh khí của mình tẩy luyện, ngày sau nhất định sẽ rất thông linh, gọi là gì cũng đều được, căn bản là không cần huấn luyện.

- Hắc, anh Trang, anh thấy cái tên Tiểu Bạch thế nào? Anh xem, toàn thân của nó đều là lông tơ màu trắng, tôi cảm thấy cái tên này rất không tệ.

Bành Phi nghe thấy nó vẫn còn chưa có tên, bỗng nhiên trở nên hưng phấn hẳn lên, đưa tay kéo khóa của cái ba lô trước ngực Trang Duệ, để cho tiểu tử kia có thể thò đầu ra ngoài. Nhưng mà nghênh đón hắn chính là một cái mổ cực mạnh, khiến cho Bành Phi đau đớn vội vàng rụt tay về.

- Dẹp đi, tiểu tử cậu vừa gọi nó là gì?

Trang Duệ khinh bỉ liếc mắt nhìn Bành Phi một cái, nói:

- Hôm qua cậu không phát hiện ra là lông của cha mẹ nó là màu gì sao? Còn gọi là Tiểu Bạch? Ta nói cho cậu biết, khi nó được hai tháng tuổi, tên tiểu tử này sẽ bắt đầu mọc lông vũ, nhan sắc chắc chắn sẽ không phải là màu trắng.

Có một số loại chim ưng nhỏ khác, khi được hơn một tháng tuổi, cũng đã bắt đầu mọc lông vũ, hơn nữa còn bắt đầu tập bay.

Nhưng mà kim điêu thuộc loại ác điểu cỡ lớn, cần phải trải qua hơn nửa tháng nữa, thì nó mới dần dần mọc lông vũ, hơn hai tháng sau mới bắt đầu tập bay. Nói như vậy kim điêu từ khi được sinh ra đến khi rời cha mẹ cần hơn tám mươi ngày, tính ra là hơn hai tháng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Tuy rằng đến khi tập bay thì mất nhiều thời gian hơn so với các loại chin ưng nhỏ khác, nhưng mà kim điêu sống lâu hơn chúng nó rất nhiều. Chim ưng thông thường thời gian sống khoảng hai ba mươi năm đã là không tồi rồi, mà kim điêu chỉ cần không gặp phải thiên tai thì ít nhất có thể sống được mấy chục năm.

- Tiểu Bạch không dễ nghe, tôi tên là Tiểu Trang, gọi là Tiểu Kim đi, cậu xem hai con kim điêu ngày hôm qua, đều rất xinh đep, đã vậy thì cứ gọi là Tiểu Kim đi cho dễ nghe.

Nghe thấy Trang Duệ đặt tên cho con kim điêu như vậy, Gia Thố cũng tiến lại, hôm qua nhìn thấy hai con kim điêu kia, cũng là lúc mặt trời ngả về tây, ánh sáng hoàng hôn chiếu lên người hai con kim điêu này, quả thật là có vẻ lóng lánh như vàng, thần thái phi dương.

- Tiểu Kim? Rất khó gọi? Còn không bằng gọi là Kim Tử, vừa dễ nhớ lại dễ đọc.

Tramg Duệ chần chờ một chút, hắn đặt tên cho con kim điêu này là muốn mang theo chữ kim, nhưng mà Tiểu Kim thì thật sữ không dễ nghe, sau khi trưởng thành không phải sẽ gọi nó là lão Kim chứ?

- Anh Trang, anh chỉ biết đến vàng, trong nhà có nhiều vàng như vậy, còn muốn thêm sao?

Bành Phi nắm lấy cơ hôi, cũng không khách sáo với Trang Duệ, mở mồm ra là vàng, im lặng cũng là vàng, chỉ có thể hình dung ra một chữ: Tục!

- Vậy thì gọi là gì ?

Trang Duệ lắc lắc đầu nghe thấy tiểu tử kia kêu chiêm chiếp, liền mở miệng nói:

- Bằng không thì gọi là Chiêm Chiếp đi ?

Chỉ là đề nghị này của hắn đều bị tất cả mọi người nhất trí phản đối, Tác Nam từ nãy tới giờ không nói lời nào, bỗng nhiên nói:

- Ngày hôm qua nhìn hai con kim điêu kia đều có lông màu vàng. Tiểu Trang bằng không thì gọi nó là Kim Vũ đi ?

- Kim Vũ?

Trang Duệ mở miệng nhắc lại, cảm thấy rất dễ gọi, hơn nữa sau này nếu muốn giảm bớt thì cứ có chữ cũ đi, gọi là Kim cũng được, lập tức gật gật đầu, nói:

- Được, vậy thì gọi nó là Kim Vũ!

- Hắc hắc, anh Trang, anh thật là, có cả một cầu thủ bóng đã tên là cái gì Lý…Kim Vũ đấy.

Bành Phi đứng ở một bên nở nụ cười, cái tên này tuy rằng rất hay, nhưng mà không khỏi quá mức nhân tính hóa. Những người họ Kim ở trong nước, phỏng chừng không ít người có tên này.

- Trùng tên không phải là rất bình thường sao. Chúng ta đều là con người, làm sao lại có thể tranh giành tên với động vật được.

Về phần những người trùng tên với con thú này, có thể xúc phạm tới bọn họ hay không, vậy thì không nằm trong suy nghĩ của Trang Duệ.

Bành Phi nghe vậy thì bĩu môi nói, trong lòng suy nghĩ nửa ngày, có một câu vẫn không dám nói ra:

- Anh làm như thế nào không cho người khác gọi là Trang Duệ đây?

- Được rồi, vậy thì gọi là Kim Vũ.

Trang Duệ mặt mày hớn hở cúi đầu, hô lên với tiểu tử ở trong lòng mình:

- Kim Vũ!

Phản ứng của tử kia thực ra cũng nằm trong dự đoán, nó không hề có chút phản ứng nào. Nhưng mà sau khi Trang Duệ hô to thêm mấy lần nữa, cuối cùng cũng nể tình kêu "Chiêm chiếp" lên hai tiếng, Trang Duệ mừng rỡ vội vàng dùng linh khí thưởng cho nó một chút.

Cứ như vậy sau khi đi được hai giờ, Trang Duệ chỉ cần nhắc đến hai chữ Kim Vũ, cam đoan rằng tiểu tử kia sẽ ngẩng đầu lên thâm mật với Trang Duệ, khiến cho đám người Bành Phi đứng xem thì càng thấy hâm mọ và ghen tỵ. Nhưng cũng không thể nói gì được, ai bảo người ta đã cứu con chim mẹ?

Lúc này mọi người đã đi tới chân núi, đã có rất nhiều nông dân trong thôn vội vàng dắt dê bò lên chân núi để chăn. Những con dê bò này tuy đã nhìn quen cho ngao Tây Tạng rồi, nhưng mà sau khi nhìn thấy bạch sư và tuyết ngao thì trở nên hoảng loạn, khiến cho những người dân chăn nuôi kia phải khiến chúng ổn định lại.

Nhưng mà khi báo tuyết xuất hiện thì nhất thời khiến cho thiên hạ đại loạn. Cho dù báo tuyết thành thật đi theo phía sau Trang Duệ thì những con dê bò này cũng chạy loạn đi bốn phía, những người dân chăn nuôi kia căn bản là không thể quản được chúng nó.

Ngao ngô...Ngao!

Hai con chó ngao Tây Tạng đi phía sau bầy dê, khi nhìn thấy con báo tuyết thì lông trên người dựng đứng cả lên, trong mắt lộ hung quang, cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp, lưng eo hơi hơi cong lên, bộ dáng giống như là muốn quyết sinh tử với báo tuyết.

Cách Tang nhìn thấy chó ngao và báo tuyết sắp bùng nổ đại chiên, thì vội vàng đứng ra chặn lại, nói:

- Ba Châu, giữ chó của anh lại.

Cách Tang, mau tới hõ trợ, dùng súng bắn nó đi, đây chính là tiểu báo đó, nó sẽ cắn chết dê bò của chúng ta mất.

Ở trong thôn sơn bên dưới Đại Tuyết Sơn này, bởi vì ở trên núi có rất nhiều động vật nhỏ, nhất là ở mùa hạ, rất ít khi nhìn thấy những động vật thích ăn dê bò như lang sói hoặc là báo tuyết. vì thế Ba Châu đi chăn dê bò cũng không hề mang theo súng ống.

Vì bảo hộ dê bò của người trong thôn và con chó ngao Tây Tạng, Ba Châu cầm một thanh đại khảm đao trong tay, dũng cảm xông tới chỗ con báo tuyết.

Nhưng người sống trên thảo nguyên ai cũng biết, tuy rằng chó ngao Tây Tạng được xưng là có thể xé hổ liệt báo, nhưng mà tối đa chúng nó cũng chỉ có thế đấu với cho sói trên thảo nguyên mà thôi. Còn so sánh với những mãnh thú mạnh như sư tử, lão hổ hoặc là báo tuyết, thì không thể so sánh được.

Ba Châu hiểu được, chỉ dựa vào mình và hai con chó ngao Tây Tạng mà muốn đấu lại con báo tuyết này thì là điều không tưởng, Cho lên hắn lớn tiếng nói với Cách Tang, để cho Cách Tang dùng súng bắn con báo tuyết này. Những người sống trong sơn thôn nhỏ này, tự nhiên là không biết cái gì gọi là động vật được luật phát bảo vệ.

- Ba Châu, đây không phải là con báo tuyết bình thường, nó là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn,

Cách Tang kéo Ba Châu lại, nghĩ đến nếu đã đáng ứng với Trang Duệ, rồi, thì sẽ bắt đầu thuyết phục từ Ba Châu trước.

Không giống như những người trong thôn rất ít khi đi ra khỏi núi, Cách Tang cũng đã từng đi tới rất nhiều thành thị ở Tứ Xuyên và Vân Nam. Ở trong thôn cũng được xem như là người tài ba có kiến thức rộng rãi, tuy rằng Cách Tang vẫn không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Trang Duệ, nhưng mà biện pháp bồi thường theo lời của Trang Duệ, cũng khiến cho Cách Tang động tâm.

Phải biết rằng đám dê bò ở trong thôn, trừ bỏ những ngày lễ tết mới đem ra giết thịt thì chính là để đi đổi thành các đồ vật như gạo, mỡ, muối, tương, dấm, trà và các loại đồ vật khác. Tuy rằng những người ở phía ngoài cũng đều là dân Tạng nên sẽ không lừa người ở trong thôn, nhưng mà lấy vật đổi vật, tương đối mà nói sẽ thiệt thòi hơn rất nhiều so với bán lấy tiền.

Trừ bỏ đi khoản mà thôn nhất định phải chi tiêu, thì khoản thu vào của mấy chục gia đình ở trong thôn cũng chỉ là mấy vạn đồng tiền mà thôi, chi đều cho tất cả các họ gia đình, thì cũng chỉ khoảng hơn một ngàn đồng mà thôi.

Nếu mà có thể như lời của Trang Duệ, cũng không cần hàng năm đều được nhận tiền, chỉ cần duy nhất hai mươi vạn kia, cũng có thể dùng tất cả số dê bò trong thôn để nuôi con báo tuyết này, vậy thì còn có gì phải lo lắng nữa.

- Cách Tang, đầu óc của anh có vấn đề à? Đây là báo tuyết, là tai họa của dê bò chúng ta. báo tuyết mà anh lại nói nó là thần giữ nhà của tuyết sơn sao?

Là một người tiếp xúc nhiều với bên ngoài nhất ở trong thôn, Cách Tang cực kỳ được người trong thôn coi trọng. Mỗi lần dẫn người lên núi, cũng đều có thể kiếm về cho thôn ít tiền lời. Nhưng mà lời nói của hắn trong giờ phút này, cũng không thể khiến cho người dân chăn nuôi Ba Tang kia tin tưởng.

- Ba Châu, lời tôi nói là thật, cậu nhìn xem, không phải là con báo tuyết kia không hề xông lên cắn bò dê của chúng ta sao. Cậu nhìn tiếp đi, nó có giống như thần giũ nhà của Đại Tuyết Sơn trong truyền thuyết không.

Thật sự là hắn đang dùng lời nói hùng biện, báo tuyết là do được Trang Duệ làm yên lòng cho nên cũng không đuổi theo cắn dê bò bố phía, đối diện với hai con chó Ngao Tây Tạng ở trước mặt thì có chút cảnh giác nhưng mà nó vẫn chưa thèm để vào mắt.

Dù sao chó ngao Tây Tangcó được sức chiến đấu như của bạch sư, thì trên thế giới cũng chỉ có một mình bạch sư mà thôi, cho dù là tuyết ngao là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn trong lòng người dân ở đây, cũng không bằng bạch sư.

- Báo tuyết đi đuổi những con dê bò này về đây, nhớ kỹ không được làm chúng nó tổn thương.

Trang Duệ vì muốn làm cho uy vọng của báo tuyết trở lên sâu sắc, mà đã truyền đạt lại một mệnh lệnh khiến cho người khác nghe cũng không thể tưởng tượng được. Phải biết rằng những hành động như vậy, thông thường đều là do những con chó ngao Tây Tạng làm.

Sau khi nghe được mệnh lệnh của Trang Duệ, cổ họng của báo tuyết phát ra một thanh âm trầm thấp, thân thể lao nhanh ra ngoài giống như là một thanh lợi kiếm, đảo mắt một cái đã chạy tới trước đám gia súc này, dùng móng vuốt và tiếng rít gào dọa cho đám dê bò này quay đầu chạy về chỗ người dân chăn nuôi.