Hoàng Kim Đồng

Chương 752: Hoàn cảnh đầu tư




Phải biết rằng, trên con đường phát triển của đồ sứ ở Trung Quốc ở tất cả các triều đại đều có việc phỏng chế các tinh phẩm của tiền triều, nhưng trăm năm trước do chiến loạn cho nên đã có rất nhiều phương pháp đã biến mất trên dòng sông lịch sử.

Không có những thành phần, tỉ lệ phối hợp vật liệu cùng với việc khống khế hỏa hầu thì cho dù dùng tài trí của người hiện đại cũng không cách nào phỏng chế ra được đồ giả để đánh tráo!

Không riêng gì gốm sứ, người xưa có rất nhiều thứ mà người hiện đại không có cách nào phối chế hay tái sản xuất bởi vì nguyên vật liệu, công nghệ khan hiếm hạn chế.

Giống như cỗ xe trâu mà Gia Cát Lượng phát minh ra ở thời Tam Quốc, trong các cổ mộ cũng đã khai quật được một ít, tuy chúng đã sớm mục nát nhưng sau khi trải qua nghiên cứu, người hiện đại đối với phương pháp chế tạo ra nó cũng thúc thủ vô sách, căn bản không cách nào có thể phục hồi nó lại như cũ được.

Gia tộc Sơn Mộc lập nghiệp từ đồ sứ, bản thân hắn cũng rất am hiểu về lịch sử Trung Quốc, kiến thức của hắn về lịch sử Trung Quốc thậm chí còn giỏi hơn rất nhiều người Châu Á khác, chỉ cần có được phương pháp điều chế, Sơn Mọc nắm chắc có thể phỏng chế ra được vật phẩm.

- Phương pháp điều chế?

Sầm htị trưởng hồ nghi liếc nhìn Sơn Mộc, khẽ "ân" một tiếng nhưng cũng không có tỏ rõ ý tứ.

Sầm thị trưởng là người có kinh nghiệm chính trị phong phú, tuy hắn biết việc đầu tư tài chính là rất quan trọng, liên quan đến vốn chính trị của mình nhưng việc tranh chấp ngoại giao cũng không phải việc nhỏ, vạn nhất phương pháp điều chế sau này có liên lụy tới thứ gì đó liên quan tới chính trị thì cũng toi.

- Sầm tiên sinh, ngài yên tâm, tôi chỉ muốn phỏng chế sao cho còn nguyên phong thái của đồ sứ Từ Châu năm xưa, cũng không phải có ý tứ gì ...

Sơn Mộc trước kia đã từng du học ở Trung Quốc, nhưng việc làm ăn của gia đình hắn muốn xâm nhập vào Trung Quốc gặp khó khăn cho nên mới mở sang lĩnh vực khác để phát triển ở Trung Quốc. Cũng vì vậy Sơn Mộc đối với tâm lý của đám quan viên Trung Quốc này hiểu khá rõ.

- Sầm tiên sinh, gia tộc của tôi trước kia vốn làm ăn trong ngành đồ gốm sứ, tôi chỉ muốn cho đồ gốm sứ Từ Châu thời Tống triều của quý quốc có thể hiện thân tại hậu thế mà thôi, cũng không có vì mục đích lợi ích to tát gì ...

- Để tỏ thành ý, tôi quyết định đầu tư ở thành phố của ngài thêm năm ngàn vạn đô la, hơn nữa chúng ta có thể ký hiệp nghị trước, chỉ cần tôi có được phương pháp điều chế đồ sứ thì sẽ lập tức sẽ rót tài chính để thành phố của ngài có thể lập tức khởi công xây dựng nhà máy ...

Sơn Mộc biết rõ muốn đánh động được vị quan viên Trung Quốc trước mặt này thì nói miệng là không đủ, nhất định phải xuất ra vốn liếng mới được cho nên hắn mới dựa trên ước định lúc trước thêm vào năm ngàn vạn đô la đầu tư.

Sơn Mộc cũng không ngu, Nhật Bản bởi vì tài nguyên thiếu thốn cho nên đối với việc bảo vệ môi trường vô cùng coi trọng, bởi vì việc nung gốm sứ có tính gây ô nhiễm nhất định nên việc làm ăn hiện tại của gia tộc hắn không được tốt lắm, do đó hắn mới đánh chủ ý tới Thạch thị này.

Sơn Mộc vosn đã định đem toàn bộ xí nghiệp của gia tộc dời đến Trung Quốc dùng nhân công giá rẻ ở đây sản xuất ra thành phẩm say đó lại mang về tiêu thụ trong nước, việc đầu tư năm ngàn vạn vốn đã nằm trong kế hoạch rồi, hiện tại hắn nói ra chỉ là cố ý làm tăng thêm vẻ thành ý cho đối phương thấy mà thôi.

- Được rồi, để tôi thử thuyết phục Từ tiên sinh ...

Sầm thị trưởng sau khi nghe Sơn Mộc nói thì trầm tư một hồi cuối cùng nói ra. Tuy hắn chưa trực tiếp đáp ứng nhưng rất hiển nhiên là đã bị năm ngàn vạn đô la kia đả động.

Đối với hạng mục Sơn Mộc muốn đầu tư, Sầm thị trưởng cũng biết, với một trăm năm mươi triệu đô la đầu tư này sẽ mang đến cơ hội chính trị rất khả quan cho hắn. Trung Quốc lớn như vậy, chỉ ô nhiễm một chỗ nho nhỏ thì có sao?

- Sơn Mộc tiên sinh xin chờ một chút ...

Sầm thị trưởng đang vui vẻ thảo luận việc triển khai đầu tư với Sơn Mộc thì hai chiếc xe cảnh dụng mở đường cho ba chiếc xe con nối đuối chạy vào cổng nhà máy góm sức.

- Sầm thị trưởng, ngài xuống kiểm tra đôn đốc công việc mà soa không báo cho tôi biết một tiếng a ...

Một trung niên trắng mập tầm bốn mươi tuổi bước xuống xe, từ xa đã duỗi hai tay ra bước nhanh tới thoáng bắt tay với Sầm thị trưởng một cái, nói.

Tuy Lưu bí thứ chỉ gọi điện thông báo cho Khổng huyện trưởng ở đây nhưng việc lãnh đạo xuống thị sát công tác lập tức đã kinh động đám quan viên ở đây cho nên họ vội vàng cùng chạy tơi đây.

Trung niên trắng mập vừa mới bắt tay với Sầm thị trưởng chính là huyện trưởng ở đây.

Mấy người theo tới, ai cảm giác bản thân đủ thân phận cũng đều tới bắt tay với Sầm thị trưởng. Sầm thị trưởng cũng không hề tỏ vẻ khó chịu hay không kiên nhẫn, không hề làm mất đi uy nghiêm lãnh đạo của bản thân.

- Tiểu Lưu, anh nói lại sự việc cho Khổng huyện trưởng và Lỗ thư ký một chút đi ...

Sầm thị trưởng cũng không muốn tiếp chuyện đám người này lâu nên dứt khoát ngồi vào trong xe tiếp tục thảo luận với Sơn Mộc. Lưu thư ký cũng có đãi ngộ như phó phòng nên nói chuyện với mấy tên lãnh đạo ở đây cũng đủ rồi.

- Lỗ thư ký, Khổng huyện trưởng, hoàn cảnh đầu tư trong huyện các anh cũng có chút thiếu thốn a ...

Trong lòng Lưu thư ký cũng nghẹn một cục tà hỏa cho nên mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến cho hai vị quan phụ mẫu nơi này sợ tới mức muốn phát bệnh tim. Sầm thị trưởng này tuy ở trên thị ủy xếp ở phía sau nhưng cũng đủ để nắn gân bọn họ a!

- Lưu lão đệ, có chuyện gì anh cứ nói, tôi đại biểu cho thái độ của huyện ủy, nhất định toàn lực giải quyết ...

Lỗ thư ký đã hối hận khi tới đây, mấy việc này vốn do huyện trưởng giải quyết, hắn tới góp vui làm gì không biết?

- Sự việc là thế này ...

Lưu thư ký bắt đầu thêm mắm thêm muối kể lại sự việc một lần.

Đương nhiên là các việc không nên nói hay không cần phải nói thì hắn sẽ không nói, nói nhiều nhất chỉ là những việc như huyện ủy không hưởng ứng sự hiệu triệu kiến thiết kinh tế của Sầm thị trưởng, chỉ lo cho bản thân, không nhìn đại cục ...

- Lão Khổng, việc phát triển kinh tế là vấn đề bên phía các anh, anh xem việc này ...

Lỗ thu ký đúng là gừng càng già càng cay, đến đây nghênh đón thị trưởng là việc mặt mũi nhưng liên quan tới công tác thực tế thì nhất quyết đẩy đi.

- Việc này, đúng là không dễ làm. Lỗ thư ký à, tôi thấy hay là như vậy đi, chúng ta hiện tại an bài ... chúng ta trước hết ... sau đó lại .... nhất định đem việc lãnh đạo bên trên giao làm cho tốt!

Việc kinh tế chiêu thương dẫn tư chính là việc mà huyện trưởng phải coi sóc, nên khi nghe Lưu thư ký nói xong Khổng huyện trưởng vừa mừng vừa sợ, sợ là việc này có chút khó giải quyết, mừng là hắn nghe ra được trong ý tứ của Lưu thư ký là dự án đầu tư lần này có số vốn không nhỏ, chắc chắn cũng có thể rớt xuống huyện mình không ít! xem tại TruyenFull.vn

Bình thường, trong huyện một năm chiêu thương tối đa cũng chỉ là mấy ngàn van nhân dân tệ, nhưng lần này là hơn một tỷ đô la a, cho dù chỉ là con số lẻ cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ chiêu thương một năm của huyện, đây chính là một cái bánh từ trên trời rơi xuống a, nếu như làm tốt thì chính mình có lẽ còn có thể tiến lên một bước.

Muốn nói đến việc tính toán lợi ích thì có lẽ trên cái địa cầu này không ai có thể qua được đám quan viên chìm nổi trên quan trường này. Chỉ không tới vài phút mà Khổng huyện trưởng đã định ra được một bộ kế hoạch lợi ích rồi.

- Khổng huyện trưởng, những chuyện này không cần phải nói với tôi, ngài tự xử lý là tốt rồi, đây chính là đại sư quan hệ tới việc phát triển kinh tế, Sầm thị trưởng đang muốn chờ xem kết quả a ...

Lưu thư ký cảm giác được việc nói chuyện với người trong nội bộ thật thoải mái, thuận lợi chứ đâu có giống như gia hỏa không biết sống chết kia, dám động thử với mình?

- Trang Duệ, nhìn anh có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi nên tôi gọi anh một tiếng Trang huynh đệ cho thân mật, anh đi vào nhìn xem tác phẩm của tôi như thế nào?

Khổng huyện trưởng còn đang ở bên ngoài bày mưu tính kế thì Từ Quốc Thanh sớm đã đem việc vừa rồi quên mất bén, lôi kéo trang Duệ muốn hắn đi đánh giá tác phẩm của mình.

- Vậy tôi cũng nên gọi anh một tiếng Từ đại ca a ...

Trang Duệ cũng đang muốn nhìn qua công nghệ chế tác đồ sứ kia nên lập tức đáp ứng.

- À, ta nói này hai vị, bây giờ vẫn còn tâm tình xem những vật kia sao?

Vu Chính Quân đứng bên cạnh thấy hai tên này không hề khẩn trương chút nào thì lập tức gấp đến độ muốn nhảy cẩng lên. Vừa rồi Sầm thị trưởng tuy không nói gì thêm nhưng cho dù người ngu cũng nhìn ra được việc này còn chưa xong.

Từ Quốc Thanh thoáng sững người một cái, hỏi ngược lại:

- Sao vậy? Hiện tại dùng cơm vẫn còn sớm quá a? Huynh đệ của ta, anh có thể bình thường một chút không?

- Anh có biết vừa rồi người anh đắc tội là ai không? Chính là thị trưởng đó!

Ông chủ VU kỳ thật là lo lắng việc này có thể liên lụy tới bản thân hắn hay không. Vừa rồi hắn lén liếc mắt nhìn ra ngoài thì tựa hồ xe của Sầm thị trưởng vẫn còn dừng ở bên ngoài khiến hắn sợ tới mức thiếu chút nữa đã leo tường chạy trốn rồi.

Từ Quốc Thanh không phục, nói:

- Tôi một không ăn trộm, hai không cướp đoạt, hắn có thể làm gì tôi?

- Đúng đó, thị trưởng là quan lớn, cũng không thể làm gì một người tuân theo pháp luật a!

Trang Duệ cũng cười nói, tuy trong lòng hắn cũng rất kinh thường bộ dáng của tên thị trưởng kia trước mặt người Nhật Bản nhưng lời Từ Quốc Thanh nói cũng không sai, hắn không hề làm cai gì phạm pháp, vị thị trưởng kia dù có lợi hại cũng không thể đem hắn bắt tới Nhật Bản chứ?

- Ài, ta nói hai anh ... như thế nào lại ....

Vu Chính Quân sau khi nghe Trang Duệ nói xong thì ức tới muốn khóc, hai tên này sao cứng đầu vậy chứ!

- Lý tổng, anh xem khuyên nhủ hắn a ...

Ông chủ Vu rơi vào đường cùng đành nhìn về phía Lý Đại Lực. Hắn không biết Trang Duệ nên chỉ cho rằng Trang Duệ là một đại thương nhân có tiền chứ không có quyền từ nơi khác tới đây.

- Ha ha, lão Vu, không cần gấp gáp như vậy, Trang tổng nói đúng đó, Quốc Thanh lão đệ không hề làm cái gì sai, ai cũng không thể làm gì được hắn ...

Lý Đại Lực một mực không nói gì nãy giờ nhưng lúc này lại ủng hộ Trang Duệ, hắn tuy cũng không rõ ràng bối cảnh của Trang Duệ nhưng lúc ở hội sở ngoại ô Bắc Kinh, Lý Đại Lực đã nhận một cái danh thiếp, trên đó ghi rõ ràng chức vị là tân nhậm phó tỉnh trưởng của tỉnh Ký!

Cho nên Lý Đại Lực tuy cũng đang làm ăn ở tỉnh nhưng hắn cũng không khẩn trương gì mấy, thậm chí còn có vài phần hưng phấn, hắn ước gì sự việc náo càng lớn hơn một chút để nhìn xem các mối quan hệ và nhân mạch của Trang Duệ thế nào.

Trong suy nghĩ của Lý Đại Lực thì cho dù đám cán bộ ở đây cường thế như thế nào thì khi đến kinh thành cũng vẫn phải cụp đuôi làm người, buộc phải bán cho những người ở đó vài phần mặt mũi.

Đừng nói mấy cán bộ ở đây, ngay cả một ít cán bộ ở thủ đô không thu hút được đầu tư nhưng đi xuống các tỉnh lại mang danh là kiểm tra công tác, cho dù là cán bộ ở địa phương có cấp bậc cao hơn hắn thì cũng vẫn phải dùng bộ mặt tươi cười tương bồi. Nếu đặt ở thời phong kiến thì những cán bộ như vậy đều được coi như là khâm sai đại thần.

- Ài, lão Từ, tôi là người bị hại a, bọn họ bắt anh không được nhưng rất có thể sẽ chỉa mũi dùi vào tôi ...

Vu Chính Quân làm ra bộ mặt cầu xin, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Lão Từ, tôi nghĩ anh nên đi đâu đó một đoạn thời gian, đợi khi mọi chuyện êm xuôi hãy trở về, dù sao anh bây giờ cũng không có tài chính để tiếp tục làm nghiên cứu a ...

- Tôi không có làm chuyện gì sai, tại sao phải trốn? Mà nói tới cùng thì cho dù tôi có muốn đi cũng không có tiền mà đi ...

Từ Quốc Thanh thoáng xấu hổ, nói. Vốn trên tay hắn còn mấy vạn nhưng đều bị con dâu cầm về nhà mẹ đẻ, cho nên trên tay hắn chỉ còn lại có mấy trăm đồng, chỉ đủ cho hắn ăn cơm. Nhà máy hiện giờ vẫn còn đang thiếu nợ tiền điện ba bốn tháng mà hắn vẫn chưa có tiền để thanh toán ...

Từ Quốc Thanh vừa nói dứt lời khiến cho mấy người ở đây đều sững sờ, bọn họ không ngờ Từ Quốc Thanh lại thảm đến như vậy! Đi đâu đó dăm ba tháng cùng lắm chỉ tốn vài ngàn tới một vạn, không ngờ ngay cả chút tiền đó mà hắn cũng không lấy ra được.

Trang Duệ liếc nhìn Lý Đại Lực, nói:

- Lý tổng, tiền đồ sứ kia có thể để cho Từ huynh ...

Đoạn thời gian trước, Trang Duệ vừa mới mua một bộ tượng tam thải sĩ nữ, lúc đó Trang Duệ đã đưa cho Lý Đại Lực năm mươi vạn ý là muốn đưa cho Từ Quốc Thanh.

Mặc dù Trang Duệ có tâm muốn mời Từ Quốc Thanh rời khỏi chỗ này nhưng việc lợi dụng lúc người ta đang trong hoàn cảnh khó khăn thì hắn khinh thường làm.