Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 112: Hồi Ức Đau Khổ






Tiếng kêu giật mình của Nhục Nghê cắt ngang sự thân thiết của hai người, Tiết Tịnh Kỳ luôn dễ ngại ngùng, bên ngoài nhiều người nhìn bọn họ như vậy, tuy biết mấy người đó không dám nói gì, nhưng cô vẫn đỏ mặt đẩy Thích Mặc Thanh ra, một mình nhảy xuống xe người.

Thích Mặc Thanh dùng bụng ngón tay chà hương vị ngọt ngào nơi khoé miệng, đôi mắt hẹp dài híp lại, để lộ hơi thở nguy hiểm nhìn thẳng vào Nhục Nghê.

Nhục Nghê cũng không dám nhìn chàng, sợ hãi lùi sang một bên.

Vào phủ đệ, cảm giác quen thuộc khiến đáy lòng Tiết Tịnh Kỳ dần bình tĩnh hơn, cô như có như không vỗ nhành liễu bên hồ nước, cành liễu thon dài rũ xuống mặt hồ tạo thành gợn sóng màu xanh biếc, sắc đẹp như thế khiến cho người ta lưu luyến quên về.

Cô đứng một lát rồi vẫn đi về phía trước, đang muốn đi thăm Lãnh Tước, mới đến cửa, một cái tách đột nhiên bị ném vỡ từ bên trong rơi thẳng về phía cô, tốc độ quá nhanh khiến cô không kịp trốn tránh, trong lòng cực kỳ bực bội, nghĩ rằng chắc sắp đầu rơi máu chảy rồi.

Nhưng không có đau đớn đã biết trước, khi mở mắt lần nữa thì thấy bóng dáng cao lớn của Thích Mặc Thanh bảo vệ trước mặt cô, trong tay cầm tách trà kia, trách móc nói: “Nếu không phải ta đi theo nàng thì lại bị thương rồi.”
Tiết Tịnh Kỳ nhìn tách sứ thanh hoa kia, nhíu mày nói: “Chúng ta vào xem thử, chắc đã xảy ra chuyện gì đó.”
Lúc đi vào, chỉ thấy Lãnh Tước nổi giận đùng đùng ngồi nghiêng trên ghế mềm ở một bên, sắc mặt vốn hồi phục không tệ trở nên tái nhợt, Ngọc Thuần ở bên cạnh cầm khay, khóe mắt hơi đỏ lên, nhưng vẫn cứng rắn không chịu cúi đầu trước.

Nhìn thấy bầu không khí kỳ lạ này, Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, kéo ống tay áo của Thích Mặc Thanh bên cạnh, chắc chắn hai người này lại cãi nhau nữa rồi.

“Lãnh Tước, sao thế?” Thích Mặc Thanh hờ hững hỏi.

“Vương gia, không có gì cả, là khi nãy ta không cẩn thận làm rơi tách.” Lãnh Tước nhìn chằm chằm tách trong tay chàng, hơi lắp bắp giải thích.

Lời giải thích yếu ớt gần như không có tác dụng gì với hai người trước mặt, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì hai người vừa nhìn đã hiểu ngay.


Ngọc Thuần im lặng không nói một lời lùi sang một bên, ánh mắt thê lương.

“Vương gia, ta đã sắp khỏi bệnh rồi, cũng nên trở về phủ của mình thôi, còn rất nhiều thuốc và độc trùng vẫn chưa nghiên cứu.” Giọng nói của Lãnh Tước hơi khàn, tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng lại không thể trở về dáng vẻ ban đầu.

Thích Mặc Thanh gật đầu, hắn điều dưỡng ở phủ Minh Vương đã gần một tháng, có Ngọc Thuần cẩn thận chăm sóc, còn có Tiết Tịnh Kỳ sử dụng thuốc không ngừng điều dưỡng, thấy thân thể hắn cũng dần khoẻ mạnh trở lại rồi.

“Ngọc Thuần, chăm sóc Lãnh Tước cho tốt, sau này ngươi sẽ ở bên cạnh hắn.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn Ngọc Thuần quay lưng ở một bên nói.

Vừa dứt lời, Lãnh Tước bên cạnh đã đáp: “Không được, ta quyết định cho nàng ấy đi.” Hắn không thèm nhìn Ngọc Thuần lấy một cái, trong giọng nói khàn khàn mang theo thê lương: “Bây giờ cho ngươi tự do, ngươi muốn đi đâu sẽ không có ai ngăn cản ngươi nữa.”
Thì ra trong lòng hắn vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện để Ngọc Thuần trở thành Ý Dạng ở lại bên cạnh hắn, hoặc là Ngọc Thuần kém hơn Ý Dạng, cũng không xứng đứng bên cạnh hắn.

Tiết Tịnh Kỳ hơi ngạc nhiên nhìn Lãnh Tước, muốn nói gì đó lại bị Thích Mặc Thanh bên cạnh nắm lấy cổ tay, chàng dùng mắt ra hiệu không cho mình nói.

“Nên như thế từ lâu rồi.” Ngọc Thuần im lặng rất lâu cuối cùng cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút nhẫn tâm, giống như đã đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi vậy.

Dứt lời, nàng ta dứt khoát xoay người không chút nể tình, rời khỏi căn phòng như một cơn gió, bóng dáng thẳng tắp dần đi ra ngoài viện, cho dù đi cũng đi kiên cường khí phách như thế.

Lãnh Tước nhìn bóng lưng nàng ra rời đi, thở dài nặng nề một hơi, nhắm hai mắt lại.

“Nhục Nghê, phái người đi theo nàng ta.” Thích Mặc Thanh dặn dò Nhục Nghê ở một bên.

Nhục Nghê đáp lời, nhưng còn chưa đi ra ngoài đã bị Lãnh Tước gọi lại: “Quay lại! Vương gia, nàng ấy muốn đi thì để nàng ấy dứt khoát rời đi thôi, ra khỏi cánh cửa này, nàng ấy đã không còn liên quan gì với chúng ta nữa rồi.”
Sắc mặt Lãnh Tước tái nhợt đến hơi mất tự nhiên, giọng nói như dứt khoát, lại như cực kỳ không nỡ.

Nghĩ đến cuộc trò chuyện của bọn họ khi nãy, trong lòng Lãnh Tước đau đớn như bị kim đâm, nhắc tới cái tên khiến hắn trở nên không chịu nổi một kích kia, hắn mới phát hiện tình cảm mình đè nén nhiều năm như vậy cuối cùng cũng bộc phát.

Ngay lúc nãy, hắn suýt chút xem Ngọc Thuần thành Ý Dạng làm chuyện quấy rối nàng ta, nhưng lại bị Ngọc Thuần cho một tát làm tỉnh táo lại.

Một cái tát này đánh tỉnh tình cảm nhiều năm qua của hắn với Ý Dạng , đánh tỉnh chuyện vô liêm sỉ hắn làm lúc này, hắn suýt chút huỷ đi một cô gái, cướp đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời nàng ta.

Nếu không nhờ Ngọc Thuần, chỉ sợ hắn vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng mà mình tạo ra.

Biết bao nhiêu năm trôi qua, hắn còn cho rằng mình đã buông xuống được, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Ngọc Thuần kia, phòng tuyến vững chắc biết bao nhiêu năm trong lòng hắn hoàn toàn sụp đổ.

Mãi đến khi nãy hắn mới phát hiện Ngọc Thuần là Ngọc Thuần, Ý Dạng là Ý Dạng, Ngọc Thuần vĩnh viễn không thể thay thế vị trí của Ý Dạng trong lòng hắn, chỉ là hắn không thể hiểu vì sao lại làm ra chuyện muốn ngừng mà không được với Ngọc Thuần.

Bầu không khí bên trong cứ từng chút sa sút, Thích Mặc Thanh ngăn cản Nhục Nghê, nhìn về phía Lãnh Tước, gằn từng tiếng nói: “Lãnh Tước, bây giờ có thể nói đã xảy ra chuyện gì chưa?”
Đuổi Ngọc Thuần đi không chỉ vì hắn không yêu Ngọc Thuần, tất cả mọi chuyện chắc chắn có liên quan với người tên Ý Dạng kia.

Ánh mắt Lãnh Tước nặng nề, đôi môi mỏng tái nhợt mím chặt, rất lâu sau đó mời từ từ rút một cái túi gấm nhỏ từ bên hông ra, túi hương làm từ gấm hoa màu đỏ thẫm tản ra hơi thở của nữ nhi.


Tiết Tịnh Kỳ hơi ngạc nhiên, Lãnh Tước bình thường không nói không cười lại có thể mang theo đồ của con gái ở trên người!
Hắn từ từ lấy một cái ảnh cắt giấy màu đỏ tử trong túi gấm ra, qua bao nhiêu năm thăng trầm, ảnh nhỏ đã phai màu, nhưng ở giữa vẫn không hề có dấu vết hư hại gì, xem ra hắn bảo vệ rất kỹ, nhưng đã không thấy rõ dáng vẻ của ảnh nữa rồi.

“Nhiều năm như vậy, mỗi khi ta nhớ đến nàng ấy sẽ lấy ra xem, nhưng càng lâu ta lại càng không dám nhìn nàng ấy, nhưng càng không nhìn nàng ấy thì lại càng nhớ hơn, dần dà khiến tấm ảnh bị mài mòn thành thế này.

Buổi chiều yên tĩnh có cảm giác dịu dàng và mềm mại, chỉ sợ cả đời này sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ thâm tình khi cầm ảnh của hắn nữa.

Nhà Lãnh Tước làm y nhiều thế hệ, từ nhỏ hắn đã biết ý nghĩa mình sống trên đời này chính là cứu giúp dân chúng trong thiên hạ giống cha và ông nội, làm một lương y cứu đời đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, chăm sóc người bị thương.

Nhưng vào một đêm nào đó năm hắn mười hai tuổi, đột nhiên có rất nhiều người áo đen xông vào nhà hắn giết chết tất cả người thân, chỉ vì cướp đi thứ tên là “Bách độc toàn thư” kia.

Nếu không phải cha hắn giấu hắn vào một cái vại trong bếp, chỉ sợ hắn cũng đã mất mạng.

Lại sau đó nữa, cuộc sống tàn khốc khiến hắn cảm thấy chua xót, trong lúc mất đi người thân mất đi hiệu thuốc, hắn đi làm tiểu nhị trong quán ăn lại bị khách đánh đuổi ra khỏi ngã gian, từng ngủ trên đường lớn, lại suýt chút bị Cái Bang kéo vào tổ chức, khi đói đến hai mắt choáng váng thậm chí còn từng ăn vụng nước gạo.

Hắn chỉ vì có thể tiếp tục sống, có thể chính tay đâm kẻ thù báo thù rửa hận.

Ý Dạng đã xông vào cuộc đời hắn lúc này, khi đó nàng ta chỉ là một cô bé lại có thể kiêu ngạo ương ngạnh đứng trên đường lớn chĩa kiếm vào mũi hắn kêu hắn cút ra, khinh thường nói hắn là một tên ăn mày.

Nhưng hắn vẫn cố sống cố chết đi theo nàng ta, chỉ đơn giản vì nàng ta là con gái của võ lâm minh chủ, hắn cần dựa vào nàng mới có thể học võ công trở thành nhân vật vang danh trong chốn giang hồ.

Võ lâm minh chủ Trần Tùng Bách thấy hắn cố chấp như thế còn là kỳ tài luyện võ mới miễn cưỡng thu nhận hắn làm đồ đệ.

Lúc mười hai tuổi hắn không biết gì cả, chỉ có lòng dạ muốn báo thù rửa hận cho người nhà, hắn cố gắng đi theo Trần Tùng Bách học võ công, cho dù khi đó Trần Ý Dạng giở trò xấu gì với hắn cũng không sao cả.

Thậm chí khi nàng ta làm vỡ bình hoa cổ của Trần Tùng Bách còn gánh tội thay nàng ta, mình lại bị đánh một trận; lúc nàng ta làm sai chuyện bị phạt thì ở với nàng ta cả đêm, mình lại bị sốt cao; lúc nàng ta xảy ra tranh chấp với người trong võ lâm thì liều mạng vì nàng ta, để lại một vết sẹo dữ tợn sau lưng mình.

Lúc đó hắn còn không biết vì sao, sau đó mới biết thì ra vì nàng ta là bí mật ở sâu trong lòng hắn.

Sau khi lớn lên, Trần Ý Dạng thường đi sau lưng hắn gọi hắn là Lãnh ca ca, vào nam ra bắc cùng hắn, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời hắn.

Nếu không phải vì hắn nôn nóng báo thù, có lẽ Ý Dạng sẽ không chết.

Khi đó hắn mới mười bảy tuổi, hắn và Ý Dạng cuối cùng cũng thổ lộ nỗi lòng, đã nói với Trần Tùng Bách tình cảm giữa bọn họ.

Nhưng trước khi thành thân, hắn lại tự ý muốn đi giải quyết thù hận nhiều năm trong lòng mình, tìm đến cái tổ chức kia, kết quả Ý Dạng chặn giúp hắn mấy mũi tên nên không tỉnh lại nữa.

Mà sự kiêu căng lỗ mãng của hắn khiến hắn mất đi tình cảm chân thành của cuộc đời này, mất đi Trần Tùng Bách đã bồi dưỡng hắn.

Lãnh Tước nói đến cuối thì khóc không thành tiếng: “Những chuyện sau đó Vương gia cũng biết, Ý Dạng là chuyện ta hối hận nhất đời này, nếu không phải vì ta, có lẽ ta sẽ không mất đi nàng.”
Tiết Tịnh Kỳ nghe đến chấn động trong lòng, không ngờ Lãnh Tước luôn lạnh lùng vô tình cũng có tình yêu vui buồn lẫn lộn như vậy.


Nếu Trần Ý Dạng còn sống, chắc chắn sẽ là một cô gái cực kỳ hoạt bát đáng yêu.

Còn Thích Mặc Thanh thì bình tĩnh ngồi một bên, sắc mặt không thay đổi.

“Vì Ngọc Thuần và Trần Ý Dạng rất giống nhau mới có thể khiến ngươi nhầm lẫn nàng ta là Trần Ý Dạng, mới có thể cắt cổ họng sao? Nhưng thật ra ngươi là vì tội lỗi với Trần Ý Dạng, để trái tim mình không có đau khổ nữa.” Tiết Tịnh Kỳ nói thẳng ra sự thật, để Lãnh Tước nhìn thẳng vào cảm giác áy náy trong lòng mình.

Lãnh Tước ngơ ngác nhìn tấm ảnh nhỏ trong tay, có hơi mơ hồ, nhưng những lời Tiết Tịnh Kỳ nói vẫn quanh quẩn bên tai hắn.

Hắn là vì chuộc tội… vì chuộc tội sao?
Hắn đờ đẫn nhìn ảnh nhỏ trong tay, để nó lại vào trong túi gấm như bảo bối.

“Ngọc Thuần rất giống Ý Dạng, ta cũng nhầm nàng ấy thành Ý Dạng, bây giờ ta sẽ không lừa mình dối người nữa, không ai có thể thay thế Ý Dạng cả.” Lãnh Tước hờ hững nói.

Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày: “Nhưng Lãnh Tước, ngươi cũng không thể cứ dựa vào tấm ảnh nhỏ này mà sống qua ngày được.

Người luôn cần nhìn về phía trước, phải có mục tiêu mới, dù sao ngươi cũng cần cuộc đời mới.

Nếu Ý Dạng biết ngươi cứ mãi đắm chìm trong quá khứ vì mình cũng sẽ không vui.

Nàng ấy cũng không hy vọng ngươi bị quá khứ vây khốn bước chân.”
Những lời của cô khiến Thích Mặc Thanh và Lãnh Tước đều chấn động.

Thích Mặc Thanh nhìn cô bằng ánh mắt cái hiểu cái không, phải nhìn về phía trước, phải có mục tiêu mới, cuộc đời mới, nếu một ngày nào đó rời khỏi chàng, chẳng lẽ cô cũng sẽ quên mất chàng như vậy sao?
Không thể… tuyệt đối không thể!
“Tịnh Kỳ!” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói: “Lãnh Tước làm gì cũng có đạo lý của hắn, nàng đừng xen vào chuyện của người khác.”
Dứt lời, bàn tay to cứng rắn mạnh mẽ nắm lấy tay cô, dẫn cô rời khỏi phòng ra trạch viện bên ngoài.

“Chàng làm gì…”
Lời còn chưa nói xong đã bị nụ hôn của chàng cắn nuốt, hô hấp nặng nề đè nén lồng ngực cô.

Lời nói mơ hồ không rõ của chàng rơi lên môi cô: “Không được rời khỏi ta, không được quên ta!”
Tuyệt đối không được.