Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 129: Thiệp Mời Của Ôn Vương






Sắc mặt Thích Mặc Thanh trầm xuống, chàng từ từ đẩy rèm cửa ra, để lộ khuôn mặt ngạo mạn ngang ngược: “Không biết nhà họ Doãn nào của Kinh Thành muốn gửi tiền mừng cho bản vương?”
Quản gia đó có biết Thích Mặc Thanh, khoảnh khắc nhìn thấy chàng là biết mình đã giẫm phải mìn, không ngờ lại giẫm lên đầu chàng, chỉ một ánh mắt của chàng thôi đã khiến người khác sợ hãi, cảm giác da đầu tê dại vọt thẳng vào tim.

“Là, là Doãn quốc công, nhà họ Doãn.” Quản gia ấp úng lùi lại hai bước.

Thích Mặc Thanh cười xuỳ một tiếng: “Doãn quốc công của nhà họ Doãn có chuyện vui gì? Sao bản vương không biết?”
Quản gia giật nảy mình, liên tiếp lùi lại hai bước, Doãn quốc công nhìn qua lớp vải mỏng bằng tơ lụa của xe ngựa, một dáng người cao gầy màu đen đứng thẳng, quanh thân tản ra lãnh ý, là điều gì đã khiến quản gia sợ hãi lùi bước?
“Lão gia, người đó là Minh Vương.” Quản gia ở bên cạnh xe ngựa Doãn quốc công nói một câu, lần này trong lòng Doãn quốc công đã hiểu nhưng cũng không nói gì thêm.

Đích thân vén rèm cửa ra, khuôn mặt hiện ra rõ ràng trong mắt ông, đôi mắt lạnh lùng đó khiến ông không khỏi run rẩy trong mùa đông giá rét này.

“Thì ra là Minh Vương ở đây, thật có lỗi, ngày mai là ngày đại hôn của tiểu nữ và Thái tử, bất đắc dĩ mới chặn con đường này lại, nếu đã có vinh hạnh gặp được Minh Vương, không bằng mời Minh Vương nhận chút tiền mừng này, cũng hưởng một chút không khí vui mừng.

Dù ít dù nhiều cũng là tâm ý.” Trên khuôn mặt hơi mập của Doãn quốc công mang đầy nụ cười nịnh nọt.

Mặc dù Minh Vương này không phải nhân vật lớn gì, nhưng gần đây cũng rất có mặt mũi trên triều đình, lại rất được Hoàng thượng trọng dụng, ngày sau cũng chắc chắn là nhân tài.

Thích Mặc Thanh nhìn cũng không nhìn tiền mừng mà quản gia đưa tới, đôi mày kiếm nhíu chặt thành một đường: “Nếu là chuyện vui của tam tiểu thư nhà họ Doãn và Thái tử thì đương nhiên bản vương cũng phải hưởng chút không khí vui mừng rồi, chỉ là Doãn quốc công khoa trương phát tiền mừng trên đường lớn thế này, nếu truyền đến tai Phụ hoàng, bản vương sợ Phụ hoàng sẽ hiểu lầm.”

Nghe Thích Mặc Thanh nói vậy, lòng Doãn quốc công căng thẳng, vẫn là ông ta suy nghĩ không chu đáo, khoa trương phát tiền mừng trước đánh đòn phủ đầu, để Hoàng thượng không thể phản đối.

Nhưng bây giờ nghe Thích Mặc Thanh phân tích như vậy thì lại bắt đầu lo lắng.

Biểu cảm trên mặt ông ta thay đổi trong nháy mắt, nhưng cuối cùng vẫn khôi phục vẻ bình tĩnh, cười nói: “Là ta sơ suất, đa tạ Minh Vương nhắc nhở.”
Mặc Thanh cười tà nhìn ông ta, nhìn thoáng qua túi tiền trong tay quản gia ba giây rồi nói tiếp: “Gần đây Phụ hoàng đang điều tra chuyện kết bè kết cánh, tham quan ô lại, hy vọng Doãn quốc công đừng làm chim đầu đần!”
Mắt Doãn quốc công giật liên hồi, Thích Mặc Thanh dẫn đầu tra được chuyện Địch Tướng quân nhận hối lộ, bây giờ đã bị sung quân đến Lĩnh Nam, cả đời không được trở về Kinh Thành, có lẽ người kế tiếp là ông ta cũng không chừng.

Lẽ nào Thích Mặc Thanh đang cố ý nhắc nhở ông?
Thích Mặc Thanh nói xong thì lập tức quay người lên xe ngựa, ánh mắt bình tĩnh ngồi lên xe ngựa, bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có.

Không lâu sau thì nghe thấy giọng Giả Sơn: “Doãn quốc công, có thể nhường đường cho đi một chút không?”
Doãn quốc công đang đi vào cõi thần tiên nghe xong thì nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi ra hiệu cho thủ hạ, một đội quân binh mã đông đúc lập tức nhường đường đủ cho một xe ngựa đi qua.

Xe ngựa của Thích Mặc Thanh rất nhanh đã đi qua, chỉ để lại bóng xe.

Khi về tới Vương phủ đã là giữa trưa, vén rèm cửa đi vào sảnh chính, chỉ thấy Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi trước bàn ăn nhìn đĩa đậu hà lan vàng, những món khác động vào là gai tay.

“Sao đi lâu vậy? Hoàng thượng làm khó chàng ư?” Tiết Tịnh Kỳ chống cằm nhìn Thích Mặc Thanh đang cởi áo choàng.

Chàng dùng nước ấm rửa tay rồi lấy khăn lông lau khô, sau đó hơ tay bên bếp lò rồi mới ngồi xuống cạnh Tiết Tịnh Kỳ, dùng bữa cùng cô.

“Vừa nãy gặp Doãn quốc công đang phát tiền mừng trên đường nên bị kéo dài thời gian một chút.” Thích Mặc Thanh vừa nói vừa gắp thức ăn vào đĩa cô.

Phát tiền mừng? Tiết Tịnh Kỳ đã nghe Nhục Nghê nói, tức là thông thường trước khi thành thân, ba mẹ hai bên sẽ triệu tập một số người lạ rồi phát tiền mừng cho họ.

Đa phần đều là tiền đồng, nhà nào hào phóng thì sẽ đúc một chút ngân lượng nhỏ vụn vào trong tiền đồng.

Họ dùng cách này để thông báo với mọi người để người trong thành đều chúc mừng họ, ở đây được coi là chuyện bình thường.

Đa số mọi người đều vô cùng bằng lòng làm chuyện này, dù sao vừa có thể hưởng không khí vui mừng vừa có thể nhận được tiền.

“Xem ra sợ rằng mộng đẹp của Doãn quốc công sắp tan vỡ rồi, hôm nay Hoàng thượng gọi chàng tới là đồng ý huỷ bỏ quy định cũ, đồng thời để Doãn Tiêu La gả cho Ôn Vương phải không?” Tiết Tịnh Kỳ không hề nhìn thấy cà rốt trong đĩa mình.

Thích Mặc Thanh lắc đầu, cuối cùng dừng đũa: “Mặc dù ngoài mặt Phụ hoàng không nói gì nhưng có lẽ chính là vậy, chỉ là không ngờ Hoàng hậu cũng đứng ra nói.”
“Chính miệng Hoàng hậu nói? Chẳng phải hậu cung không được can thiệp chính sự sao? Hoàng thượng không nói gì à?” Tiết Tịnh Kỳ nghi hoặc hỏi.


Thích Mặc Thanh lại hừ lạnh: “Hoàng hậu đi theo Phụ hoàng lâu như vậy, sao có thể không biết tính người? Ta tin bà ta có khả năng để Phụ hoàng không trách tội mình.”
Hoàng hậu Doãn lợi hại vậy sao? Cũng phải, nếu không lợi hại thì sao có thể ngồi trên bảo toạ Hoàng hậu lâu như thế được?
“Coi như chuyện này đã thành công được một nửa, nào nào nào, lại đây xem quà thành thân ta chuẩn bị cho Doãn Tiêu La này.” Tiết Tịnh Kỳ hớn hở kéo Thích Mặc Thanh vào phòng phía sau bình phong, lấy một chiếc hộp gỗ dài màu nâu được điêu khắc hình hoa lê từ trên kệ cổ xuống.

“Ta xem nào, đây là gì?” Thích Mặc Thanh nhận lấy hộp gỗ từ trong tay cô, vừa mở ra thấy một bức hoạ cuộn tròn bằng giấy Tuyên Thành.

Vừa nhìn là biết bức hoạ này không phải do danh gia vẽ, cũng không giống tranh trong kho của chàng, vừa mở ra chàng hiểu bức hoạ này từ đâu mà có.

Trong bức tranh là một nam một nữ, hai người đứng sát bên nhau, mặc áo cưới màu đỏ, mặc dù mờ ảo nhưng vẫn có thể đoán được hai người đang thành thân, bái đường.

Mày kiếm nhíu lại nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Vẽ tranh không phải sở trường của nàng, nhưng bức tranh này cũng rất có ngụ ý, rốt cuộc là dùng để châm chọc nàng ta hay để chúc phúc đây?”
Bức tranh này do Tiết Tịnh Kỳ tự tay vẽ, cô hài lòng nhìn hai người mờ ảo bên trên rồi gật đầu: “Đương nhiên là để chúc phúc rồi, chúc mừng đại hôn của Doãn Tiêu La và Ôn Vương đó!”
Doãn Tiêu La và Ôn Vương? Thích Mặc Thanh cuộn bức tranh lại cất vào trong hộp, nhẹ nhàng ngắt mũi cô: “Nghịch ngợm!”
Hai người đang trao đổi trong phòng thì đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng của Giả Sơn, trong tay y là một tấm thiệp mời.

“Vương gia, đây là thiệp mời Ôn Vương cho người đưa tới.”
Họ đã nhận được thiệp mời của nhà họ Doãn từ trước, tấm thiệp này màu vàng óng, bên ngoài không có trang trí gì, chỉ vỏn vẹn bốn chữ ‘Tứ ca thân khải’.

Mở thiệp ra nhìn, nội dung bên trong rất đơn giản, cũng chỉ là trò mà họ hay chơi nhất trong ngày này, bình thường mấy huynh đệ cũng sẽ dành thời gian, đôi lúc Phụ hoàng còn đặc biệt tô chức hoạt động này.

“Nói gì thế?” Tiết Tịnh Kỳ nhón chân lên vẫn không nhìn thấy tấm thiệp trong tay Thích Mặc Thanh.

Thích Mặc Thanh cụp mắt nhìn cô: “Ôn Vương bảo chúng ta tới Đông Minh Trường Điện chơi trượt tuyết, ngay chiều nay.”
Tiết Tịnh Kỳ nghe xong thì hơi ngạc nhiên: “Ôn Vương? Sao hắn lại mời chúng ta đến chơi trượt tuyết vào lúc này? Chẳng phải ngày mai là hôn sự của Doãn Tiêu La và Thái tử ư? Không phải là hắn muốn mời một mình chàng đó chứ?”
Tấm thiệp mời bị chàng tuỳ tay ném đi, rơi lên bàn, chàng ôm lấy Tiết Tịnh Kỳ rồi sửa lại lời cô: “Không phải ta, là chúng ta, hắn nói cũng muốn cả nàng đi nữa, nhưng từ mặt chữ có thể nhìn ra không phải chỉ mời chúng ta.”
Hai người ra ngoài, gió lạnh lập tức ùa tới, Thích Mặc Thanh ôm cô vào lòng bước nhanh về phòng.

“Vậy chúng ta có đi không?” Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt đảo quanh nhìn Thích Mặc Thanh.

Tiết Tịnh Kỳ vừa hỏi xong thì Thích Mặc Thanh đã mở tủ quần áo chọn đồ cho cô, vừa chọn vừa nói: “Đi, đương nhiên là đi rồi, nói không chừng lát nữa còn có kịch hay.

Đông Minh Trường Điện không ở trong thành, mà ở trong một huyện nhỏ ngoài thành.

Đây là nơi năm đó Hoàng thượng ban tặng cho Ôn Vương, sau này được sửa thành nơi chơi trượt băng, hằng năm mấy huynh đệ chúng ta đều tới đây chơi.”
Nói rồi Thích Mặc Thanh lấy một bộ trang phục cưỡi ngựa màu xanh lam rất hợp với khí chất của Tiết Tịnh Kỳ ra, chàng lại lấy một đôi giày ấm áp vừa chân cho cô.


Đây là mùa đông đầu tiên hai người ở bên nhau, chàng cố hết mọi khả năng làm tốt mỗi một việc cho cô.

“Thay đi, bên đó hơi lạnh một chút, nhưng cũng không thể mặc quá dày, nếu không sẽ khó trượt băng.” Thích Mặc Thanh đặt bộ quần áo mình tự tay chọn vào tay Tiết Tịnh Kỳ rồi cũng chọn trang phục cho mình.

Nhìn bộ trang phục cưỡi ngựa màu xanh lam trong tay, lòng Tiết Tịnh Kỳ ấm lên từng chút, chàng luôn có thể mang tới sự ấm áp bất ngờ cho cô.

Chàng biết cô thích màu gì, thích thứ gì, luôn cố hết sức làm những điều mà cô muốn.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn bóng lưng dày rộng của chàng, dường như cảm thấy trên đời này ngoài chàng ra sẽ không còn ai đối xử tốt với mình như vậy.

“Thay xong chưa?” Thích Mặc Thanh mặc quần áo chỉnh tề xong thì quay người hỏi.

Chỉ thấy Tiết Tịnh Kỳ vẫn đang vật lộn với chiếc áo ngoài, bình thường đều là Nhục Nghê mặc giúp cô, không cần đến cô phải tự ra tay, nhưng không ngờ trang phục này lại phức tạp như vậy.

“Vẫn chưa, trang phục gì thế này, khó mặc thế chứ?!” Tiết Tịnh Kỳ vừa sốt ruột vừa tức giận, cúi đầu lên án cúc áo trên người.

Thích Mặc Thanh cầm quần áo cô lên, lưu loát cài xong cúc áo rồi lại ngồi xổm xuống đi giày cho cô.

“Nếu không có ta, nàng phải làm sao đây?” Thích Mặc Thanh hơi bất đắc dĩ thở dài, lại kiên định nói: “Nhưng cả đời này ta cũng không để nàng rời xa ta.”
Ánh mắt chàng vô cùng kiên định, câu nói này lại khiến lòng Tiết Tịnh Kỳ ấm lên, nhìn đôi giày cùng màu với quần áo mình trên chân, tim cô càng ấm áp, đây là Thích Mặc Thanh tự tay đi cho cô đấy.

Cô gật đầu thật mạnh.

Chỉ cần trong ngày tháng sau này, cô vẫn có thể nhớ tới dáng vẻ Thích Mặc Thanh cúi đầu đi giày cho mình, chàng dịu dàng đến vậy, tựa như mọi điều tốt đẹp đều tập trung trên người chàng.

Hai người mặc quần áo xong thì ngồi lên xe ngựa, xuất phát đi đến Đông Minh Trường Điện ở ngoài thành.