Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 51: Mục đích




"Minh vương phi... Nàng nói vậy là có ý gì?" Sắc mặt Thích Vũ Mạch vốn tái nhợt lại đỏ bừng vì kích động.

Trên mặt Địch quý phi cũng lúc trắng lúc xanh. Bà ta không là người hiền lành gì, ở trong cung một đường sờ lần, đánh bò mới lên được vị trí Quý phi, không biết đã bỏ ra bao nhiêu biết tính toán và mồ hôi, công phu giả vờ ngoài mặt vẫn còn rất lợi hại, không bao lâu đã khôi phục lại sắc mặt bình thường.

Tiết Tịnh Kỳ khẽ cười một tiếng: "Ý trên mặt chữ." Cô lần lượt lấy ống tiêm và chất kháng sinh từ trong hòm thuốc ra: “Quý phi nương nương, ta muốn tiêm kháng sinh cho Lâm vương, ngài có thể rời khỏi chỗ đó được không?"

Chính là thứ như nước này đã cứu mạng của con trai bà ta, Địch quý phi làm sao có thể không biết. Bà ta vội vàng tránh chỗ.

"Đây… đây là cái gì vậy? Ngươi muốn dùng cái này tới đâm ta à?" Thích Vũ Mạch thấy cô giơ ống tiêm lên và cười tà ác thì nổi hết da gà.

Tiết Tịnh Kỳ khống chế lượng thuốc, lại lấy ra dây cầm máu dứt khoát buộc vào trên cánh tay hắn, cười tà nói: "Lâm vương, cái này không phải là dùng để đâm ngươi, cái này là dùng để chữa bệnh cho ngươi."

Khi Thích Vũ Mạch nhìn cái ống kim cực nhỏ kia sắp cắm vào trong thịt của mình, sắc mặt khó coi giống như ăn phải cứt chó vậy. Địch quý phi khuyên giải: "Mạch Nhi, cái này đúng là dùng để chữa bệnh cho con đấy. Con hãy ngoan ngoãn phối hợp với Minh vương phi một chút đi!"

Vẫn là lời nói của Địch quý phi có tác dụng, lời này vừa nói ra, vẻ mặt Thích Vũ Mạch cuối cùng cũng dịu xuống một chút, nhưng giọng nói vẫn tức giận: "Vậy hãy nhanh trị đi!"

Ái chà! Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ thầm cười lạnh. Ngươi cho rằng lão nương là bác sĩ riêng của ngươi hay sao mà ra lệnh cho người khác như thế? Ta xem như đã nhớ kỹ mối thù này rồi, đợi lát nữa sẽ hoàn toàn trả lại không thiếu chút nào cho ngươi!

Cô giơ ống tiêm lên và chợt đâm vào trong thịt đầy mủ trên cánh tay của Thích Vũ Mạch, chỉ nghe thấy có tiếng hét thảm "A" một cái, kháng sinh trong ống tiêm chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn.

Lúc cô ngẩng đầu, sắc mặt Thích Vũ Mạch lại biến thành tái nhợt như lúc bị hôn mê.

"Được rồi, kết thúc công việc." Tiết Tịnh Kỳ dùng bông cầm máu và cất ống tiêm đi: “Trong vòng một tháng, những nốt đậu mùa của ngươi sẽ khô đi và đóng vảy, sau đó chậm rãi tróc ra, trong lúc đó đừng dùng thuốc khác, hiểu chưa?"

"Được, Tịnh Kỳ cảm ơn ngươi." Địch quý phi đứng dậy nhìn Tiết Tịnh Kỳ và thành khẩn nói.

Một tiếng biết ơn là xong à? Tiết Tịnh Kỳ giả vờ không nghe thấy, cúi đầu tìm gì đó trong hòm thuốc, bỏ mặc Địch quý phi ở bên cạnh.

Bầu không khí xung quanh lập tức giảm xuống mấy độ. Địch quý phi vặn khăn tay, lúng túng đứng ở đó.Thật lâu sau, Tiết Tịnh Kỳ mới có phản ứng. Cô đóng hòm thuốc lại, nhướng mày hoảng sợ nói: "Quý phi nương nương ngài nói gì cơ?"

Rõ ràng là cô cố ý nhưng Địch quý phi thấy trong đôi mắt đen nhánh của cô quả thật lộ vẻ thắc mắc, miệng hơi hé mở. Trên gương mặt trái xoan tuyệt đẹp của cô cũng in đầy hai chữ thắc mắc, Địch quý phi cuốn đầu lưỡi một vòng, lại biến thành: "Bản cung nói Minh vương phi, cám ơn ngươi."

Gương mặt Tiết Tịnh Kỳ tươi cười với vẻ đơn thuần, nhưng nhìn nụ cười của cô thế nào vẫn cảm giác bên trong kèm theo âm mưu: “Quý phi nương nương nếu ngài chỉ cần nói tiếng cảm ơn suông thôi thì miễn đi, ta không thích chơi những nghi thức xã giao đó."

Cô đúng là không thích nghi thức xã giao, cô thích chính là thứ có thể nắm ở trong tay.

Hai hàng lông mày được Địch quý phi chuyên tâm vẽ ra hơi nhướng lên, ánh mắt ép Thích Vũ Mạch đang rục rịch bên cạnh phải nằm xuống.

"Cũng đúng, chỉ nói cảm ơn khó tránh khỏi quá không thành ý. Tháng trước hoàng thượng thưởng cho bản cung một đôi Ngọc Như Ý thượng hạng. Nếu Tịnh Kỳ không chê, ngày mai ta sẽ sai người đưa đến chỗ ở của ngươi để thể hiện tấm lòng." Địch Tú Y cúi đầu cười, nhưng sự lạnh lùng trong mắt mãi không tiêu tan.

Đồ đục khoét được từ trong cung ra có gì tốt, ngoại trừ vàng, ngọc ra thì chẳng có thứ gì hiếm. Từ sau lần trước Thích Mặc Thanh mở ra kho vàng cho cô được mở mang tầm mắt, cô mới phát hiện, hóa ra Thích Mặc Thanh giàu có như vậy. Cho nên bây giờ cô không có hứng thú gì với mấy thứ này.

Cô dùng ánh mắt hoảng sợ tiếc nuối thể hiện mình không thể nhận Ngọc Như Ý này, liên tục phất tay nói: "Quý phi nương nương ngài làm vậy là muốn đẩy ta vào chỗ bất trung bất nghĩa à! Ngọc Như Ý này là do hoàng thượng sủng ái nương nương mới tặng. Ngài muốn tặng cho ta, ta cũng không dám nhận."

Cô còn chưa nói xong, Thích Vũ Mạch ở bên cạnh đã không nhịn được bảo vệ người mẹ sắp nổi giận của mình: "Minh vương phi, ngươi rốt cuộc muốn gì?"

Cuối cùng đã chịu hết nổi rồi sao? Tiết Tịnh Kỳ cười lộ ra một hàm răng trắng, chống cằm giả vờ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng khẽ nói: "Ừ... Quý phi nương nương ngài sủng ái nhất trong hậu cung, không có thứ gì là ngài không có được. Như vậy đi, hôm nay ta cũng nghĩ không ra mình muốn điều gì tới, không bằng mong nương nương nhớ ngài nợ ta phần ân tình này là được rồi. Những thứ khác, Tịnh Kỳ cũng không dám cầu mong quá xa vời."

Không ngờ lại muốn mình vĩnh viễn nhớ kỹ phần ân tình này của nàng ta. Phần nhân tình này lại được tính nợ như vậy, nàng ta gẩy bàn tính thật kêu nhỉ.

Với hàng lông mày như tranh vẽ, tươi cười dịu dàng, Địch Tú Y lại hạ quyết tâm, cắn răng đồng ý: "Được, Minh vương phi, bản cung lại nợ ngươi phần ân tình này, tương lai chắc chắn sẽ báo đáp ngươi."

Vậy là được rồi, cho dù bà ta làm được chuyện qua cầu rút ván, cũng phải xem dân chúng trong thiên hạ có đồng ý hay không đã.

"Quý phi nương nương, vậy ta lại về trước đây, ngài và Lâm vương cứ trò chuyện đi." Tiết Tịnh Kỳ hài lòng đi ra ngoài.

Cô còn chưa ra khỏi viện, cửa lớn phía sau đã "rầm" một tiếng đóng lại. Điều kiện cũng đồng ý, hất cửa mạnh như thế thì có tác dụng gì?

Không khí trong phòng lập tức lạnh xuống, gương mặt Địch quý phi biến đổi, chợt ngồi mạnh xuống trên ghế. Bây giờ thì hay rồi, tự nhiên chui vào cái bẫy do Tiết Tịnh Kỳ bày ra cho bà ta.

"Mẫu phi, sao ngài có thể đồng ý với yêu cầu này của nàng ta chứ? Rõ ràng lại nàng ta muốn về sau chúng ta làm việc cho nàng ta!" Trong lòng Thích Vũ Mạch chán nản, không ngờ mình mắc bệnh, người được lợi lớn nhất là Tiết Tịnh Kỳ.

Địch quý phi vặn móng tay trong tay, oán hận nói: "Với mưu kế nhỏ của nàng ta, bản cung còn chưa để vào mắt. Ta chỉ tạm thời đồng ý với nàng ta, lời này chỉ có hai chúng ta nghe, vậy có từng nói hay không lại là một chuyện khác."

"Mẫu phi, nói chung chúng ta không thể bị người của phủ Minh Vương khống chế được. Ai cũng có thể được, nhưng phủ Minh Vương thì không được." Thích Vũ Mạch tức giận tới mức gương mặt đỏ bừng.

Thật ra trong lòng hắn rất căm hận mình lại bị bệnh vào thời điểm quan trọng này, lại còn là bệnh đậu mùa, mới phải để cho Tiết Tịnh Kỳ chiếm được lợi ích. Hơn nữa hắn lại bị chặt của quý ở trong phủ Minh Vương, có trời mới biết là ai làm.

Địch quý phi lạnh lùng hít sâu một hơi, liếc nhìn Thích Vũ Mạch, nói với giọng thê lương: "Mạch nhi, là mẫu phi không bảo vệ tốt cho con, mới khiến cho con phải chịu ủy khuất, về sau mẫu phi chắc chắn sẽ không để cho con phải chịu bất kỳ khổ sở nào nữa."Bà ta biết người ra tay là ai, nhưng lại không thể tự tay giết chết người kia, còn phải giả vờ như không có việc gì xảy ra, a dua nịnh hót vây quanh bên cạnh bà, trong lòng bà ta đau thế nào, không ai biết.

Thích Vũ Mạch nghe Địch quý phi nói vậy thì không nói gì nữa, ngả đầu dựa vào bên giường. Khi cúi đầu xuống, hắn lại nhìn thấy lỗ kim mà Tiết Tịnh Kỳ vừa cắm vào trên tay hắn, một điểm đỏ ở trên đó.

Tâm trạng Tiết Tịnh Kỳ rất tốt bước ra khỏi phủ Minh Vương, chắp tay sau lưng và ngẩng đầu lên, thì thầm khẽ hát: "Ta có một con lừa nhỏ, từ trước đến nay ta còn chưa cưỡi bao giờ. Có một ngày ta đột nhiên nổi hứng mới cưỡi nó đi tới chợ. Ta cầm cái roi da nhỏ trong tay, trong lòng ta thật sự đắc ý..."

Cô còn chưa hát xong, đã bị Nhục Nghê ở bên cạnh chấn động đến há hốc mồm ngắt lời: "Vương… Vương phi, ngài... ngài hát bài gì vậy?"

Tiết Tịnh Kỳ quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu với Nhục Nghê, lộ vẻ thần bí vẫy tay về phía nàng ta. Chờ nàng ta dịch sát lại gần mới lên tiếng: "Bí mật!"

Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây rồi, không ngờ Vương phi tự nhiên còn hát đấy!

Tiết Tịnh Kỳ lên xe ngựa và ngồi vào chỗ của mình, tính đợi lát nữa về phủ sẽ nói chuyện ở phủ Lâm Vương cho Thích Mặc Thanh nghe, để cho hắn cũng chấn động một chút.

Phía sau một người đàn ông thành công nhất định phải có một người phụ nữ như cô. Cô là người lòng dạ rộng rãi, sẽ không tính toán chi li với hắn, chuyện lần trước có liên quan tới hắn thì cứ bỏ đi.

Xe ngựa vừa đến phủ cửa Minh Vương, Tiết Tịnh Kỳ đã vung vẩy cánh tay của mình và đi vào trong. Trong sảnh chính ngoại trừ mấy nha hoàn đang thu dọn lại chẳng thấy ai khác.

Cô lại đi tới phòng sách, cũng không thấy được bóng dáng của Thích Mặc Thanh.

Tốt, nói đi là đi, cũng chẳng nói với mình tiếng nào. Hắn là muốn hoàn toàn cách xa mình sao? Hắn xem mình thành cái gì chứ?

Cô tức giận ngồi xuống ghế đá. Nếu trong vòng ba giây mà hắn không trở lại, vậy cô cũng đi!

Ba... Hai... Một... Thật sự không trở lại rồi. Tiết Tịnh Kỳ vỗ một cái vào bàn đá “bộp" một tiếng rồi đứng lên, bước nhanh về phía phòng của mình.

Nhục Nghê lo lắng cô xảy ra chuyện nên cũng theo sát sau. Nàng ta vừa đi tới cửa đã nghe bên trong có những tiếng "rầm rầm bịch bịch". Nàng ta đẩy cửa ra nhìn, thấy cô đang lục tung khắp nơi, thu dọn đồ đạc đấy!

"Vương phi, ngài làm gì vậy? Ngài thu dọn đồ đạc làm gì?"

"Nhục Nghê, ngươi đi nói cho Vương gia nhà ngươi biết, khắp thiên hạ không phải chỉ có một mình hắn biết đi, hắn không trở lại thì thôi, ta cũng đi. Từ nay về sau sẽ không ai nợ ai nữa!" Tiết Tịnh Kỳ nổi giận nói, tùy tiện thu dọn quần áo, vàng bạc tài bảo, xách theo rương lại chạy tới cửa lớn.

Thấy cô như vậy, trong lòng Nhục Nghê biết cô không phải nói đùa, lập tức đuổi theo, kéo tay áo cô lại. Cô xé rách áo cũng muốn đi. Bịch một tiếng, Nhục Nghê đã quỳ ở trước mặt cô.

Kết quả này làm cô giật mình. Cô biết người xưa động chút là quỳ xuống, nhưng nhìn thấy người ta thật sự quỳ gối trước mặt mình, trong lòng cô lại thấy không thoải mái, vội vàng dịch người đỡ Nhục Nghê dậy.

"Ngươi làm gì vậy? Không phải đã nói đừng quỳ rồi sao?" Tiết Tịnh Kỳ tức giận nói.

Nhục Nghê đứng lên, vẻ mặt sốt ruột không biết phải làm sao. Nàng ta nhìn Tiết Tịnh Kỳ, cướp rương đựng đồ lại: "Vương phi, ngài thật sự không thể đi được. Nếu ngài đi, Vương gia phải làm thế nào?"

Vừa nghe nhắc tới hắn là cô lại tức giận, cười lạnh: "Hắn có thể đi, sao ta lại không thể đi? Xem ai nhẫn tâm hơn ai! Bởi vì chuyện của thái tử mà hắn có thể giận ta, bây giờ còn rời nhà trốn đi à?"

Nhục Nghê gấp đến độ nổi giận, một hơi nói ra: "Vương phi, Vương gia vì thái tử mà tức giận với ngài là đúng.” Nàng ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt của cô, nhân lúc cô chưa nổi giận lại nói tiếp: “Vương phi ngài không biết, cái vòng ngọc mà thái tử đưa cho ngài là của thái hậu cho. Trước khi thái hậu qua đời đã đưa vòng ngọc lại cho thái tử, bảo ngài ấy tặng cho thái tử phi tương lai, truyền từ thế hệ này tới thế hệ khác. Thái tử có mưu đồ bất chính với ngài, ngài nói Vương gia có thể không tức giận sao?"

Chuyện này... Trên mặt Tiết Tịnh Kỳ lúc xanh lúc trắng. Thảo nào ngày đó hắn thà đập vòng ngọc cũng không để cho mình đeo, hóa ra là có chuyện như vậy.

"Nhưng, hắn cũng không nói với ta..." Tiết Tịnh Kỳ thì thào tự nói.

Nhục Nghê lại nói: "Tính tình của Vương gia thế nào, ngài cũng biết. Ngài ấy sao chấp nhận giải thích chứ? Nếu không phải trong lòng Vương gia quan tâm ngài thì sẽ không nổi giận. Hơn nữa… hơn nữa hôm nay còn là ngày giỗ của Thường Phi nương nương, tính tình Vương gia không tốt cũng là bình thường..."