Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 6: Gặp mặt hoàng thượng




Trên ghế rồng cuối bậc thang, Thích Hàm Gia mặc bộ long bào màu vàng đang ngồi ngay ngắn, ghế phượng ở hai bên trái phải có hai người phụ nữ trung tuổi đang ngồi, quần áo lộng lẫy, ung dung quý phái.

"Nhi thần ra mắt Phụ hoàng, Mẫu hậu, Quý phi nương nương." Thích Mặc Thanh không thể quỳ được, chỉ hơi cúi thấp đầu.

Tiết Tịnh Kỳ ở bên cạnh Thích Mặc Thanh quỳ xuống nói: "Nhi thần Tiết Tịnh Kỳ thỉnh an Phụ hoàng, Mẫu hậu, Quý phi nương nương."

Trong đại điện, yên tĩnh khác thường, mùi long tiên hương chầm chậm truyền đến, Tiết Tịnh Kỳ quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, lại càng không biết màn ra oai phủ đầu này rốt cuộc là dành cho ai?

"Minh Vương, đêm qua tại sao Lâm Vương lại tự thiến trong phòng cưới của con?" Giọng nói của Thích Hàm Gia rất lớn, rõ ràng mang theo chút chất vấn.

Hoàng hậu ở bên cạnh lại nói thêm vào: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngài thật sự tin tưởng Mạch Nhi sẽ tự thiến sao? Đang yên lành vì sao nó phải tự thiến, đúng là chuyện cười, cần Bổn cung phải nói rõ ra là có người muốn hại Mạch Nhi sao."

Khóe môi Tiết Tịnh Kỳ hiện lên vẻ khinh bỉ, có người ám hại? Chẳng bằng chỉ mặt gọi thẳng tên nói là do Thích Mặc Thanh làm đó.

Địch Qúy phi ngồi phía bên kia lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Con trai đáng thương của ta, đang yên đang lành sao lại... Hoàng Thượng, ngài nhất định phải phân xử cho Mạch Nhi."

Hoàng Thượng bị lời của hai người phụ nữ quấy nhiễu phiền lòng, sắc mặt hơi đổi khẽ khiển trách: "Đủ rồi, không phải trẫm đang hỏi sao."

Hoàng hậu và Địch Quý phi đều rối rít dừng lại, Tiết Tịnh Kỳ cúi người nói: "Bẩm Hoàng Thượng, chuyện đêm qua nhi thần thấy rõ, kính xin Hoàng Thượng cho nhi thần từ từ nói lại."

Thích Hàm Gia hơi thu lại ánh mắt, nhìn Tiết Tịnh Kỳ nói: "Ngươi nói đi."

Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu, nhìn Thích Mặc Thanh mang vẻ mặt không liên quan đến mình đang ngồi trên kiệu, trong mắt không có chút gợn sóng nào. Tiết Tịnh Kỳ nghĩ, Thích Mặc Thanh nhất định muốn xem cô làm sao để đối phó với chuyện này, vậy cô phải làm thế nào khiến hắn không thể thất vọng mới được.

Tiết Tịnh Kỳ giả vờ sợ hãi trả lời: "Đêm qua trong phòng cưới, Lâm Vương đột nhiên đến đó, hắn đẩy cửa ra sau đó nói với Minh Vương, nói hắn ta không thể giúp Minh Vương sủng hạnh Vương phi của hắn rồi, bởi vì hắn ta có duyên tìm được một quyển bí tịch võ công tuyệt thế, nhưng mà trên bí tịch viết muốn luyện được môn võ công này, phải vung đao tự thiến, vì vậy, Lâm Vương để Minh Vương làm chứng, cứ đứng trước mặt Minh Vương như vậy, tự thiến rồi."

Dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giống như đang sợ hãi.

Da mặt Thích Mặc Thanh hơi co giật, trong lòng lại đang thầm mắng người phụ nữ đáng chết này thế mà dám làm nhục hắn trước mặt mọi người. Sâu trong lòng không khỏi bốc lên lửa giận.

Những lời nói này, làm cho Hoàng hậu và Địch Qúy phi nhao nhao đứng dậy mắng to: "Ăn nói bậy bạ."

Thích Hàm Gia vỗ mạnh vào tay vịn ghế rồng trách mắng: "Câm miệng hết cho ta."

Hoàng hậu và Địch Qúy phi đều vội vàng không dám nói nữa, hai người đều dùng ánh mắt độc ác nhìn Tiết Tịnh Kỳ.

Thích Hàm Gia nghe rõ mọi chuyện, sắc mặt ông ta trở nên xanh mét, giọng nói tàn nhẫn chất vấn: "Ngươi vừa nói Lâm Vương sủng hạnh Vương phi của Minh Vương thay cho nó, việc này là sự thật sao?"

Tiết Tịnh Kỳ trả lời: "Là Lâm Vương tự mình nói với Vương gia, không tin ngươi có thể hỏi Vương gia."

"Minh Vương, ngươi nói đi." Thích Hàm Gia dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thích Mặc Thanh.

Thích Mặc Thanh từ từ ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm, trong giọng nói mang theo vẻ tự giễu: "Phụ hoàng, cơ thể này của nhi thần đã hỏng rồi, đã là người vô dụng, Thất đệ làm thay cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

Ngay lập tức Thích Hàm Gia tức giận, vỗ vào tay vịn đứng dậy, kêu to với người bên ngoài: "Đi đưa đứa con bất hiếu kia đến đây cho trẫm."

Người ngoài cửa tuân lệnh đi ngay, bầu không khí trong đại điện rất căng thẳng kỳ lạ. Tất cả mọi người không dám nói gì, mặc dù Tiết Tịnh Kỳ không ngẩng đầu cũng biết có hai ánh mắt sắc bén ác độc đang muốn giết cô.

Thời gian trôi qua khoảng nửa chén trà nhỏ, Thích Vũ Mạch đã bị người ta đưa đến, hắn ta nằm trên cáng, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt, hôm qua sau khi đưa về cung vẫn luôn hôn mê, hôm nay vừa mới tỉnh dậy đã bị đưa đến đây.

"Lâm Vương, Vương phi trước kia của Minh Vương lấy đều do ngươi sủng hạnh thay phải không?" Thích Hàm Gia lạnh lùng chất vấn hắn ta.

Thích Vũ Mạch vừa tỉnh, sức khỏe vẫn yếu ớt, ý thức cũng không phải quá tỉnh táo, nghe thấy câu hỏi của Thích Hàm Gia, hắn ta gật đầu sau đó nói: "Sức khỏe của Tứ ca không tốt, nhi thần nên làm thay."

Thích Hàm Gia lập tức giận dữ, còn chưa kịp nổi giận, thì Hoàng hậu ở bên cạnh đột nhiên hỏi: "Vậy Mẫu hậu hỏi con, sao con lại biến thành cái bộ dạng này?"

Ánh mắt của mọi người rối rít nhìn thẳng vào người Thích Vũ Mạch, Thích Vũ Mạch đang nằm trên mặt đất, đôi mắt mơ màng không rõ, giọng nói khàn khàn trả lời: "Nhi thần có được một quyển Quỳ Hoa Bảo Điển, bên trên viết nếu muốn luyện võ công này, phải vung đao tự thiến. Vì vậy nhi thần đã tự thiến."

Tiết Tịnh Kỳ hơi nhíu mày, Thích Mặc Thanh thì giật mình, còn Hoàng Thượng thì cơn giận bốc lên. Hoàng hậu và Địch Qúy phi đều mang vẻ mặt không thể tin nổi.

"Hồ đồ." Thích Hàm Gia hét to một tiếng, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Địch Qúy phi ở bên cạnh hoàn hồn đột nhiên mở miệng nói: "Hoàng Thượng, nếu do quyển sách độc ác kia hại Mạch Nhi, nên tìm ra, để tránh gây tai họa cho nhiều người nữa."

Tiết Tịnh Kỳ nghe thấy lời này của Địch quý phi, trong lòng khẽ vang lên tiếng lộp bộp, thầm nghĩ quả nhiên là người phụ nữ khôn khéo, tâm cơ sâu xa. Nếu như không tìm được quyển Quỳ Hoa Bảo Điển này, vậy chẳng phải đã không có vật chứng sao?

Đêm qua Tiết Tịnh Kỳ thôi miên Thích Vũ Mạch, có điều chỉ thôi miên trong tiềm thức, nếu như tìm hiểu đến cùng về quyển sách này, sẽ chỉ làm cho ý thức của Thích Vũ Mạch rối loạn, sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nếu lỡ Thích Vũ Mạch tỉnh táo lại, vậy mình nhất định sẽ phải chết!