Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 51




.

Trùng Trùng rầu rĩ, ôm Đoàn Đoàn, cưỡi rồng trở về. Càng nghĩ cậu càng thấy giận, vì thế cậu quyết định tới nhà Guard. Cũng hết cách rồi, hai ba ba đã tới hành t*ng trùng Trùng, Andy thì bị gả tới sao Hỏa, giờ chỉ có thể đi tìm Guard thôi.

Trùng Trùng cưỡi rồng, bay thẳng vào hậu viện nhà anh ta, ngay cả chuyện gõ cửa cũng lượt bớt. Sau đó, Guard đang bơi trong chiếc hồ tắm sa hoa của mình, chợt nghe thấy một tiếng ầm đùng, đất rung núi chuyển…

Bị chấn động nổi lên mặt nước, Guard ngơ ra lấy khăn lau lau nước trên người mình, nhưng anh còn chưa kịp đứng vững, đã bị một vật nào đó nhào tới, đè ngã xuống đất.

Thấy Guard, Đoàn Đoàn vui vẻ, bé lập tực trưng hai chiếc răng ra, không chút khách khí gặm lên gương mặt Guard một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bập bẹ: “Hôn, hôn…”

Guard sợ tới mức làm rơi khăn mặt, Đoàn Đoàn lại cọ cọ lên người anh ta, không cẩn thận, chộp trúng thứ đó…

Guard đen mặt, xách Đoàn Đoàn lên, quăng ra ngoài. Kế đó, anh nhìn thấy Trùng Trùng phồng má, thở phì phì, nhìn mình.

Guard chột dạ, nghĩ là Trùng Trùng trách tội chuyện con cậu vừa sờ nơi đó của anh, anh không dám nhúc nhích, dù sao thì anh cũng không định dụ dỗ trẻ con nha.

“Xấu xa, xấu xa, xấu xa!” Trùng Trùng thở phì phì, cậu là vợ chính của Alphonse nha, sao tự dưng lại nhảy ra một tên đồng loại muốn cướp vị trí của cậu. Vả lại, Đoàn Đoàn là con của anh ta, là cậu sinh kia mà.

Guard hít sâu một hơi, nói: “Tôi không có ý đó!”

Bấy giờ, Đoàn Đoàn lại nhào tới, cắn lên mặt anh một ngụm.

Trùng Trùng thấy con mình không hề có một chút tự giác về chuyện mình là vương tử, cậu ôm bé qua, hung hăng trừng cho một cái, sau đó lại cưỡi rồng, đi một mạch, bỏ lại Guard không hiểu đầu đuôi thế nào.

Trở về hoàng cung, cậu tức đến chết đi sống lại, bởi vì tên khốn Alphonse đó dám dẫn tên tiểu tam nọ về nhà, hơn nữa tên tiểu tam đó còn vứt mị nhãn cho Alphonse một cách trắng trợn.

Thấy Trùng Trùng về tới, Alphonse nói: “Cho cậu ta ở lại đây vài ngày đi!”

Trùng Trùng đáp: “Không được!”

Alphonse nhíu mày, “Đừng gây sự!”

Trùng Trùng quay qua nhìn Đoàn Đoàn, nói: “Con ngoan, cắn anh ta!”

Vì thế, Đoàn Đoàn bay tới, dùng răng nanh ‘sắc bén’ của mình cắn chóp mũi Alphonse, Alphonse đau đến ứa nước mắt, Đoàn Đoàn mới chịu nhả ra, ngoan ngoãn bay vào lòng má mi của mình, về phòng ngủ.

Narran suy yếu ở cạnh bên thấy thế, vội vàng chạy lại, thật hiểu chuyện xoa xoa mũi giúp Alphonse, lại còn thổi thổi: “Không đau nha, không đau nha, xoa một cái sẽ không đau!”

Alphonse rất không thích bị xem là trẻ con.

Ôm con trai ngủ một giác, Trùng Trùng thật tự giác thức dậy nấu cơm, còn đặc biệt làm một ít món ở hành tinh Lala không có. Làm xong, cậu gọi con trai tới, hai người cùng nhau ăn.

Do mùi vị quá mức mê người, tên quỷ đói Narran kế bên ngửi thấy lập tức chạy vào nhà ăn, nhìn thấy thức ăn trên bàn, lập tức vọt tới, nào ngờ…

Giống như có một chiếc ***g sắt vô hình bao quanh bàn ăn, Narran có làm thế nào cũng không xông vào được. Đến khi nhìn thấy tiểu Thiên Sứ ngồi cạnh Trùng Trùng, anh ta mới rõ nguyên do, mắng một câu kết giới gì đó rồi trơ mắt nhìn hai người họ ăn.

Tới giờ cơm, dĩ nhiên Alphonse cũng sẽ tới nhà ăn. Thấy Trùng Trùng nấu sẵn cả bàn thức ăn, y vui vẻ, đi về phía trước.

Kết quả, y cũng giống như Narran, gặp trở ngại, lại còn là bức tường trong suốt. Alphonse ôm khối u to như chiếc bánh bao trên trán, thật buồn bực.

“Con ngoan, ăn nhiều một chút, những món này đều là của chúng ta!” Trùng Trùng đương nhiên là thấy bọn họ đang làm gì, cậu vẫn bình thản, xem như không thấy gì hết, tiếp tục gắp thức ăn cho con.

“Má mi, má mi…” Mặt Đoàn Đoàn toàn là cơm, bé còn chưa biết dùng thìa, lúc ăn cơm toàn dùng tay bốc. Trùng Trùng cũng không để ý, dù sao thì cũng rửa sạch tay, cho dù không rửa sạch, bé cũng sẽ không ăn ngón tay mình, không lo lắm.

Trùng Trùng hôn Đoàn Đoàn, gặm sườn xào chua ngọt.

Kết giới là do Trùng Trùng bảo Đoàn Đoàn làm ra, cậu phải thương lượng với con trai nửa ngày bé mới đồng ý, cậu nổi giận, cho nên, Alphonse thảm.

Alphonse ở một bên dụ dỗ Đoàn Đoàn, “Con ngoan, mở cửa cho ba ba đi!”

Đoàn Đoàn: “Không không không!”

Alphonse: “Không mở, ba sẽ không cho con ăn cơm!”

Đoàn Đoàn: “Má mi cho, má mi cho!”

Alphonse chán nản, vì thế y gọi quản gia xà yêu mang thêm một cái bàn tới nhà ăn, lại mang lên thật nhiều món ngon rồi gọi Narran tới, hai người dùng cơm ngon lành.

Trùng Trùng giận tới run tay, cậu véo má con mình, nói: “Con à, gã tóc dài đó là người xấu, sau này con phải liều mạng ức hiếp gã ta, có biết không? Nên cắn thì cắn, nếu dùng sét thì dùng sét, có biết không?”

Đoàn Đoàn gật đầu, chớp chớp mắt, dường như chỗ ba ba ngon hơn nha.

Trùng Trùng nhìn ra tâm tư của Đoàn Đoàn, vì thế ho khan một tiếng, nói: “Con muốn làm tiểu phản đồ à? Nếu con sang đó, má mi sẽ không thương con nữa, má mi sẽ đi tìm ông nội, vĩnh viễn không ngó tới con!”

Đoàn Đoàn ngẫm một chút, đi theo Alphonse sẽ không có cơm ăn, vì thế bé an phận, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, “Thịt thịt, thịt thịt!”

Trùng Trùng sờ sờ đầu con mình, đi tới lò nướng, lấy thịt rồng trong tủ lạnh ra, thêm chút gia vị, nướng cho Đoàn Đoàn ăn.

Ở bên này, Narran ăn không còn chút hình tượng, đến Alphonse cũng nhíu mày, nhưng y không nói gì mà vẫn khuyên anh ta ăn nhiều một chút. Thi thoảng, y lại liếc về phía Trùng Trùng, giống như muốn nhìn cậu.

Trùng Trùng lại mặc kệ, nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý tới ai kia.

Dùng cơm chiều xong, Trùng Trùng ôm con về phòng đàn piano, vì trong bụng cậu vẫn còn một đứa nhỏ, cậu phải dưỡng thai nha. Đoàn Đoàn rất dễ nuôi, ăn no là ngủ say, giờ này, bụng Trùng Trùng đã to ra một ít, bé thoải mái tựa lên bụng Trùng Trùng ngủ.

Mới vừa đàn một chút, thì phòng đối diện lại vang lên tiếng ca, rất êm tai. Tuy nhiên, lọt vào tai Trùng Trùng lại rất khó chịu, Trùng Trùng buồn bực, mở nhạc lên, nhạc rock, mở tối đa…

Đoàn Đoàn không ngủ được, vừa nghe nhạc, vừa bay loạn khắp nơi, giống như say rượu.

Cứ thế, một hồi sau, Alphonse đi vào, tắt nhạc, rồi đi tới trước mặt Trùng Trùng, không nói câu nào, ôm cậu, cắn…

Trùng Trùng cảm thấy, cậu chính là đối tượng phát tiết dục vọng của Alphonse, cậu giận đến cắn răng một cái, đá vào mệnh căn của y, khiến Alphonse kêu lên một tiếng đau đớn, hét to, “Em dám đá tôi? Em không sợ sau này không hạnh phúc à?”

Trùng Trùng nhíu mày, nói: “Tôi không để ý chuyện ở phía trên đâu!”

Alphonse ngẩn người, mặt mày trắng bệch.

Trùng Trùng luôn là đứa trẻ ngoan, cho tới hiện tại Alphonse mới biết cũng có đôi lúc cậu tùy hứng, hung bạo như vậy, trong nhất thời, y thật không biết nên làm thế nào.

Thật ra có đôi lúc Trùng Trùng rất ngây ngô, nhưng chẳng qua là cậu thật thà, phúc hậu. Tuy nhiên, lúc cậu tức giận, nhất là khi cậu cảm thấy cậu không sai ở chỗ nào, thì cho dù Alphonse có uy hiếp cậu, cậu cũng nhất quyết không thỏa hiệp.

Cậu làm trò trước mặt Alphonse, cởi sạch quần áo, từ từ đi vào trong hồ tắm. Thấy Alphonse muốn ăn sạch mình, nhưng lại sợ lão nhị bị đá, chỉ có thể giận dữ nhìn trân trân, đúng là thoải mái vô cùng.

Tắm xong, Trùng Trùng tiện tay quơ lấy chiếc khăn tắm choàng ngang hông, nhưng do bụng cậu hơi nở ra, cho nên chiếc khăn tắm không vây hết được, nhìn gợi cảm vô cùng, khiến con sói đói nào đó cực kỳ bất mãn.

Lau khô tóc, ngủ, còn thuận tiện tắt đèn, Alphonse cảm thấy Trùng Trùng đã triệt để coi thường mình rồi.

Alphonse cảm thấy, Trùng Trùng chỉ đang hờn dỗi với mình thôi, qua mấy ngày nữa là tốt rồi. Tuy nhiên, mới đó đã qua hơn mười ngày, người bên ngoài đã biết thân phận Thiên Sứ của Narran, bảo Alphonse thuận tiện thu nạp Narran luôn rồi.

Narran rất cam tâm nha, anh ta từng buôn bán da thịt, sở trường là quyến rũ đàn ông, nay thấy Alphonse không đồng ý, thế là anh ta sống chết đối tốt với y.

Tắm rửa cũng giúp, nào ngờ bị Alphonse đá ra ngoài, nấu cơm cũng nấu, Alphonse cũng tạm thời chấp nhận. Trùng Trùng thấy thế, tống cổ Alphonse ra ngoài, chia phòng ngủ.

Alphonse thật buồn bực, cho tới bây giờ y cũng không biết, Trùng Trùng nổi giận là vì chuyện y mang Narran về nhà, y cứ nghĩ là do Trùng Trùng mang thai nên tính tình không tốt, chỉ cần chịu đựng một thời gian là tốt rồi. Vì thế, y ngoan ngoãn nghe lời, chia phòng ngủ thì chia phòng ngủ, nhưng chưa thỏa mãn dục vọng thì đúng là khó chịu nha.

Tắm xong, Alphonse nhíu mi, định tìm Trùng Trùng nói cho ra lẽ. Bấy giờ, cửa phòng khách mở ra, Alphonse ngỡ là Trùng Trùng, y lạnh lùng, không thèm quay đầu lại, “Giờ mới chịu tới xin lỗi sao?”

Cảm giác có người đi nhè nhẹ tới gần mình, sau đó, từ phía sau ôm chầm lấy y.

Alphonse sửng sốt, cho là Trùng Trùng muốn làm, y nhanh chóng xoay đầu lại, giữ cằm người nọ muốn hôn, nhưng lúc miệng cách miệng chỉ còn 1cm, Alphonse dừng lại: “Sao cậu lại tới đây?”

Narran cười hề hề, nhích tới, hôn lên môi Alphonse: “Tôi tới hầu hạ anh!”

Bị Narran hôn, Alphonse lập tức lùi về sau, “Cậu ra ngoài đi, tôi muốn ngủ!”

Gương mặt vốn đầy ý cười của Narran lập tức rưng rưng nước mắt, “Anh không để ý tới tôi sao?”

Alphonse thật bất đắc dĩ, nhưng nể tình bọn họ là đồng loại, y vẫn an ủi, “Không phải, cậu vẫn đang rất tốt mà?”

Narran rầu rĩ, “Tôi thích anh!” Thích tiền của anh.

Khóe miệng Alphonse giật giật, “Tôi không thích cậu!”

Narran lại ra vẻ như không sao cả, “Chỉ cần tôi thích anh là đủ rồi!”

Alphonse: “Cậu như vậy sẽ gây phiền phức cho tôi!”

Narran: “Không hề nha, tôi làm thiếp, nếu như điện hạ Zosya cần tôi, tôi cũng có thể sinh con cho cậu ấy nha, ừm, sinh con!”

Alphonse thật muốn nện cho anh ta một trận.

“Ra ngoài đi, tôi muốn ngủ!” Alphonse thản nhiên nói, sau đó lập tức đi về phía giường lớn, ngả xuống, không có Trùng Trùng, y cảm thấy thật trống trải.

Alphonse cảm thấy Narran vẫn chưa đi ra ngoài, y nhíu mày, định đá anh ta ra, nào ngờ, vừa quay qua, y đã nhìn thấy một màn máu mũi đầm đìa.

Narran cởi sạch sẽ, mái tóc dài như tơ rủ xuống, che nửa ngực anh ta. Anh ta bay trên không trung, bày ra một tư thế cực kỳ mị hoặc…

Alphonse muốn sặc máu mũi, trước đây, y không hề có hứng thú với những chuyện này, nhưng sau khi kết hôn, có Trùng Trùng, làm chuyện đó một lần sẽ muốn làm lần thứ hai, vốn không thể nào dùng tay giải quyết được…

Narran bay tới, nằm xuống giường, nhìn Alphonse bằng ánh mắt mị hoặc, nói bằng giọng nói ngọt ngào, “Đến nha, thượng tôi đi nha…”

Ngay sau đó, ‘rầm’ một tiếng, Narran bị Alphonse đá xuống giường, cửa cũng đã bị Trùng Trùng đá văng ra, ba người mắt to trừng mắt nhỏ. Thật ra, Trùng Trùng biết là bên trong đã xảy ra chuyện gì, bởi vì cậu có một đứa con là Thiên Sứ, cậu lén bảo Đoàn Đoàn cho cậu xem tình hình bên đối phương.

Đúng là đáng giận mà, cậu vốn định chạy vào ngăn tất cả, nhưng lại thấy Alphonse đá Narran xuống giường, về điểm này, Trùng Trùng cũng rất vui nha.

“Trùng Nhi…” Alphonse cảm thấy mình đặc biệt ủy khuất.

Trùng Trùng nhíu mày, nhìn y, nói: “Tôi chỉ là tới nói với anh một tiếng, tôi muốn về nhà mẹ!”

Narran nhảy dựng lên, “Thật tốt quá, thật tốt quá!”

Alphonse lại cho anh ta một đạp, đi tới giữ chặt Trùng Trùng, “Ba ba của em tới hành t*ng trùng Trùng rồi!”

Trùng Trùng gật đầu, nói: “Đúng nha, tôi chính là muốn tới đó nha!”

Alphonse buồn bực.

Narran toát mồ hôi.

Lúc này, Đoàn Đoàn bay tới, nhìn thấy Narran không mặc quần áo, lại nhìn nhìn ba ba, má mi của mình, nhớ tới lời má mi từng nói, bảo bé cắn cứ cắn, không cần do dự, vì thế bé quyết đoán, bay qua, há mồm, cắn lên con chim nhỏ của Narran một cái…

“A…”

Tiếng la thảm thiết của Narran vang vọng khắp Đế đô…