Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 57




A Cửu nâng tay lấy mũ xuống, mực sắc sợi tóc lập tức ở trong gió rơi ra, gió lạnh lãnh lệ nhất thời như đao cắt kim loại cứa vào da mặt nàng.

Quân Khanh Vũ trong mắt xẹt qua một tia khó hiểu, sau đó đi nhanh lên phía trước, cúi người cầm tay nàng.

Tay hắn bởi vì tâm khẩn trương mà nóng rực tràn đầy mồ hôi, chăm chú bao bọc ngón tay lạnh lẽo của nàng. Cảm giác ấm áp đột nhiên truyền tới làm cho A Cửu không khỏi ngẩn ra.

“Tư Noãn.” Con ngươi hắn ôn nhu, lập tức khiến A Cửu tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt minh bạch của hắn đi qua người nàng, hướng về phía một người khác được cất giấu trong sơn giả.

“Mau đứng lên.” Hắn đem nàng nâng dậy, sau đó vô cùng thân thiết kéo vào trong lòng, chăm chú ôm. Một khắc kia, A Cửu nghe thấy tim hắn kịch liệt đập.

Là sợ hãi sao?

Người kia rốt cuộc là ai mà có thể khiến hắn sợ hãi đến mức như vậy?!

“Lạnh không?”

Hắn đưa tay muốn vì nàng mang mũ, A Cửu giơ tay ngăn cản, cười nhạt nói, “Hoàng thượng, thần thiếp không lạnh.”

Hắn lại không dựa vào, trở tay bắt đi, tiếu ý nồng đậm, sau đó quay đầu nhìn về phía Thái hậu, “Mẫu hậu, đây là Mai thục phi.”

“Nga?” Thái hậu hơi nhíu mày, cánh môi đỏ sẫm có ngụ ý cười không rõ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng quan sát A Cửu, “Đã sớm nghe nói Mai gia tiểu thư dung mạo đoan trang, tuyệt thiên hạ, hôm nay vừa thấy, cũng quả thực là nữ tử đặc biệt.”

Cô gái trước mắt mặc áo choàng hắc chồn, tóc thanh vén lên, màu da tái nhợt, nhưng lại cực kỳ thanh tú, mặt mày như họa, ẩn ẩn lộ ra một tia cứng cỏi.

“Cũng khó trách nữ tử như vậy sẽ làm hoàng thượng lo lắng. Thậm chí còn cự tuyệt ai gia an bài.” Thanh âm Thái hậu sắc bén, sắc mặt sớm đã không vui.

“Nhi thần có tội.”

“Hoàng đế ngươi có tội gì?” Thái hậu khẽ nở nụ cười, “Tội chính là ở mẫu hậu ta. Ai gia làm mẫu hậu mà không hiểu hoàng nhi yêu thích cái gì. Bất quá ai gia cũng vui mừng, cứ như vậy đi xuống, hoàng tôn cũng sắp tới.”

Giơ tay lên kéo tay A Cửu lại gần, khẽ cười nhân từ. Khoảng cách gần như vậy, A Cửu có thể ngửi thấy một cỗ ngào ngạt son phấn, “Sớm nghe nói Mai gia tiểu thư không chịu được khí hậu Đế đô, trông sắc mặt kém như vậy, ai gia cũng thấy rất thương. Ngày mai ta sẽ sai Thái y đến bắt mạch, kê vài vị thuốc bổ.”

Lời này vừa nói ra, A Cửu cảm giác được Quân Khanh Vũ nắm tay nàng đột nhiên dùng sức.

“Tuy nói ngày ấy Thục phi phạm thượng, bị tống vào lãnh cung. Bất quá hoàng nhi à, muốn gặp cũng không cần lén lén lút lút như vậy a.” Thái hậu thả tay A Cửu, xoay người để Vương công công đỡ lên xe, “Sắc trời đã tối, ai gia cũng nên sớm nghỉ ngơi.”

Sau khi Thái hậu rời đi, Hữu Danh vội vàng vào sơn giả mang nữ tử kia từ phía sau đi ra, cuống quít dọc theo đường trở lại.

Quân Khanh Vũ chăm chú nhìn nữ tử kia, thẳng đến khi biến mất, cũng không từng thu hồi ánh mắt.

Đáy mắt thâm tình cùng nhớ nhung, lại không lọt khỏi tầm mắt A Cửu. Mỹ nhân như vậy, thế nhân đều không có cách nào dời đi được. Nhưng mà vừa nghĩ tới gương mặt đó, A Cửu trong lòng không khỏi hoảng sợ.

A Cửu vội từ chỗ Quân Khanh Vũ rút tay về, cúi người nhặt dược trên mặt đất của Hữu Danh, xoay người rời đi.

“Ngươi sao ở chỗ này?”

Quân Khanh Vũ động thân ngăn cản nàng.