Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 62




Ba năm, bao nhiêu phi tần đầu hoài tống bão, hắn cũng có thể cho ngồi trong lòng mà không loạn.

Vậy mà lúc này, khi bị một nam nhân nhấc chân ôm thắt lưng, Quân Khanh Vũ lại giống như bị điện giật, hoảng sợ né tránh.

A Cửu sớm đã biết hắn sẽ phản ứng như vậy, hung hăng đạp vào bụng Quân Khanh Vũ, sau đó cởi bỏ đai lưng, quấn quanh chỗ bị thương, xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.

Nhưng mà kiếm khí sắc bén lại lần nữa chặt đứt đường trốn của nàng, quay đầu lại rồi hướng lên cặp con ngươi màu tím cuồn cuộn sát khí.

Đột nhiên, bên ngoài truyền tới từng đợt thanh âm huyên náo, tiếp đó là thân ảnh mấy đứa trẻ cầm đèn lồng chạy vào ngõ nhỏ.

Hơn thế đồng thời, hồng ô bánh răng lại lần nữa từ không trung bay tới, trì hướng về phía hai người.

Hai người đồng thời liếc nhau, nhìn mấy đứa nhỏ vừa vào trong ngõ, mặt mày biến sắc.

~

Cùng thời khắc đó, tại Hải đường điện.

Mạc Hải Đường nằm trên giường hồ cừu, khép hờ hai mắt, tư thái biếng nhác quý như biển đường, hai bên cung nữ cẩn thận từng li từng tí đem phượng hoàng hoa nước quét lên móng tay nàng ta.

“Nương nương, hoàng thượng còn đang ở phủ đệ Bích công tử.” Một cung nữ vội vội vàng vàng đi
vào bẩm báo.

Nữ tử trên giường thình lình mở mắt, mỉm cười, “Nếu Hoàng thượng không trở lại, kia bản cung phải có nghĩa vụ đi khánh sinh Mai thục phi.”

Nói xong, cúi đầu nhìn mấy cung nữ bên cạnh, “Mai thục phi thọ lễ chuẩn bị xong?”

“Đã chuẩn bị tốt ạ.”

“Được. Vậy đi thôi.”

~

Tiếng cười của mấy đứa nhỏ như chuông bạc êm tai dễ nghe, bọn chúng cầm đèn lồng tiến vào, nhìn hồng ô lượn vòng trên đỉnh đầu mà tò mò mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn k biết mấy chiếc ô đó có thể lấy đi mạng người.

A Cửu tựa trên tường, nhìn ánh mắt đứa nhỏ ngây thơ rực rỡ, cắn răng, giang hai cánh tay, thả người bổ nhào tới, đem những hài tử kia ôm vào trong ngực.

Phía sau, nàng cơ hồ lại cảm thấy sự đau đớn trước lúc chết.

Bất kể là cái ô kia, hay là Quân Khanh Vũ một kiếm, chỉ cần đi qua thân thể nàng, thì hôm nau cái chết đối với nàng hẳn không thể nghi ngờ.

A Cửu có chút tuyệt vọng nhắm mắt, lại là đúng lúc chiếc ô kia đang đến gần, trên không trung liền xẹt qua một đạo vòng cung sáng như tuyết quang, chặn tất cả hồng ô lại.

A Cửu quay đầu, nhìn Quân Khanh Vũ trong tay cầm ánh trăng đứng sau lưng nàng, tóc dài bay lượn, bạch y tung bay, khuôn mặt minh diễm được ánh kiếm chiếu rọi.

Hồng ô trên đính đầu hóa thành từng mảnh nhỏ, như lá đỏ ngày thu bay tán loạn dưới ánh mặt trời, xa hoa mà kiều diễm.

Hàm dưới hơi vung lên, song đồng di quang xẹt qua, thâm thúy mà lạnh lùng. Tất cả nguy hiểm phía sau đều bị hắn một kiếm quét sạch.

Cái loại này cùng lãnh ngạo mà tà mị ung dung quý khí trời sinh hô ứng cho nhau. Một cái chớp mắt, đã thật sâu khắc vào trong đầu nàng.

Hắn cứu nàng… A Cửu không rõ, hắn vì sao phải làm như vậy?!

Tựa hồ biết sự nghi hoặc trong mắt nàng, hắn cười đến cực kỳ chẳng đáng, “Nếu ngươi chết trong tay bọn chúng, thì thật quá tiện nghi cho ngươi. Trẫm là muốn, chính tay giết ngươi!”

Lại một vòng hồng sắc ô dày đặc từ trên trời bay xuống, lướt lên thân hình mạnh mẽ trước người thiếu niên, trường kiếm trong tay tỏa ra sát khí gai mắt mà sắc bén, đem khắp bầu trời ô hóa thành bụi phấn.

Hình như giao long, nhẹ như phiên hồng.

Nàng quỳ trên mặt đất, đem mấy
đứa trẻ bảo hộ trong ngực ra, mà hắn đứng trên đầu nàng, cũng đem nguy hiểm một nữa ngăn lại.

Nàng được người ta bảo hộ?

Quá khứ khi nàng cùng Thập Nhất bị lăng nhục, sau đó chạy trốn, ăn xin, cuối cùng trở thành sát thủ… Toàn bộ đoạn đường này, nàng không ngừng khiến cho bản thân mình mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ được chính mình, bảo vệ được Thập Nhất.

Lại là nàng chưa bao giờ từng nghĩ, một ngày nào đó sẽ có người bảo hộ nàng. Đối với nàng mà nói, nàng không cần người bảo hộ!

Loại cảm giác được bảo hộ này có chút làm cho nàng mạc danh kỳ diệu.

“Hoàng thượng ở đằng kia.” Trên lầu cao truyền đến thanh âm của Tả Khuynh.

Viện binh đã đến, phỏng chừng mấy đứa trẻ sẽ không còn nguy hiểm, A Cửu cúi đầu đối bọn chúng rỉ tai mấy câu, sau đó thừa dịp Quân Khanh Vũ không chú ý, lặng lẽ chạy ra ngõ nhỏ, tiện tay cầm bên cạnh một bộ y phục, mặc lên trên người rồi tháo xuống khăn che mặt.

Cảm giác được bầu không khí không đúng, Quân Khanh Vũ thình lình quay đầu lại. Chỗ đó đã không còn thân ảnh A Cửu, chỉ có mấy đứa trẻ mở to mắt, kính phục mà hâm mộ nhìn hắn.

Tả Khuynh mang người rất nhanh
phản kích, Quân Khanh Vũ thu kiếm, đuổi chạy theo.

Mấy đứa trẻ con vừa thấy, vội vàng tiến lên ôm hắn, “Đại ca ca lợi hại, nhĩ hảo.”

“Tránh ra!”

Thấy những hài tử bẩn thỉu kia muốn ôm mình, Quân Khanh Vũ theo bản năng lui về phía sau mấy bước, nhưng sẽ không hạ thủ đối mấy đứa nhỏ.

“Ca ca, cái này là do ca ca vừa nãy đưa cho ngươi.”

Một cô bé khác đi lên, trong tay cầm một mứt quả, đưa cho Quân Khanh Vũ.

“Cái gì?”

Quân Khanh Vũ nhìn tới, này không phải là mứt quả khắp Đế đô đều bán để dỗ dành trẻ con sao?!

“Tiểu ca ca đó nói, hôm nay ngươi rất dũng mãnh, nói mứt quả này là thưởng cho ngươi, ca ca là đứa nhỏ rất ngoan ngoãn.”

Đứa nhỏ?! Tay cầm mứt quả run lên, Quân Khanh Vũ suýt nữa tức giận đến đứt hơi, quay đầu hướng Hữu Danh nói, “Kiểm tra từng nhà cho trẫm. Trẫm không tin tuyệt địa ba thước không tìm được hắn.”

Trong giọng nói ẩn ẩn tức giận bị trêu đùa cùng đánh bại, Hữu Danh nghe xong tự nhiên không dám nói tiếp, lại cúi đầu nhìn thấy trên tuyết một vũng máu tươi.

“Hoàng thượng, người bị thương?” Quân Khanh Vũ thuận thế nhìn lại, khóe môi nhất câu, theo vết máu kia liền đuổi theo.

Tuyết rơi hơi chút chậm lại, Quân Khanh Vũ đứng phía ngoài tường cung, sắc mặt rất khó coi.

Máu A Cửu, cuối cùng biến mất ở đây!

“Hoàng thượng, hắn đương nhiên đã ngờ tới chúng ta phong bế Đế đô, đồng thời sẽ kiểm tra từng nhà. Vì thế…”

“Vì thế, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Trong lòng không khỏi có cảm giác sỉ nhục, ai sẽ ngờ tới một cái gai thích khách đang ẩn thân trong thâm cung?!

Hoàng cung to lớn, cửa cung sâu thẳm, gian phòng lại quá nhiều, nơi này so với bất kỳ chỗ nào khác đều là chỗ ẩn thân an toàn nhất.

Tả Khuynh tính toán điều đến cấm quân, lại bị Quân Khanh Vũ ngăn lại.

Hắn đứng trên cửa cung nguy lâu, quan sát đèn cung đình dưới hoàng cung, bên môi tiếu ý nồng đậm, “Hắn trốn ở đây, đó là liệu định trẫm không thể tìm được. Vì thế không cần điều cấm quân, tránh đánh rắn động cỏ. Đêm nay trẫm sẽ cho hắn một phen ngạc nhiên.”

“Nhưng mà hoàng thượng, hoàng cung này lớn như vậy?”

“Lớn thì sao?” Tròng mắt hắn híp lại, rơi vào đình viện hoang vu, “Chỉ cần kiểm tra một chút chỗ lãnh cung là được.”

Một sát thủ bị thương, tất nhiên sẽ cần một nơi yên tĩnh để nghỉ dưỡng, mà chỗ tốt nhất bị lãng quên trong hoàng cung, không người hỏi thăm, không người phát hiện, chính là lãnh cung!

~

Thu Mặc cả ngày nay đều tâm tình không yên.

A Cửu nói với nàng, hôm nay là sinh nhật Cảnh Nhất Bích, cho nên nàng phải đi ra ngoài một chuyến. Nhưng mà trời tối đã lâu, lại cũng không thấy nàng trở về.

Trong cung củi lửa không nhiều, ban ngày mặc dù lạnh, nàng cũng không dám thêm lửa, bởi vì sợ không đủ dùng cho A Cửu.

Bên ngoài đại tuyết không ngừng rơi, lo A Cửu trở về sẽ đông cứng, Thu Mặc vội phỏng chừng thời gian, đổ đầy nước nóng vào trong thùng tắm, đồng thời đưa thêm than củi.

Thế nhưng so với thời gian dự tính chậm tròn hai canh giờ, vẫn không thấy A Cửu trở về.

Thu Mặc lo lắng đứng trong sân, Mai Ẩn điện trước đây cũng là lãnh cung, bởi vì phong phi mới vào ở, vì thế trong vườn ngoại trừ vài nhánh hồng mai thưa thớt nở rộ thì không còn gì nữa, có vẻ rất hoang vắng.

Ngay vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập. Thu Mặc vừa nghe, vội vàng chạy đi nghênh tiếp. Nhưng mới được mấy bước, sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch dừng ở chỗ cũ.