Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 20






"Ân, quả nhiên có phù dung chi tư." Hắn quan sát một phen, "Ngươi tên gì?"



"Dân nữ Thôi Bích Ảnh."



"A~" Quân Khanh Vũ ý vị thâm trường cười cười, "Phụ thân ngươi là thương nhân Giang Nam buôn bán tơ lụa lớn nhất sao? Có được một nữ nhi như ngươi, cũng thực hảo phúc khí."



Nói xong, hắn lại đi tới trước mặt nữ tử kế tiếp, cũng như chọn vật phẩm mà quan sát một phen.



A Cửu đem tất cả nhìn ở trong mắt, nghĩ đến trước khi tiến cung đã nghe nói hoàng đế là kẻ túng – tình – dục – sắc. Lần này xem ra có thể sáng tỏ.




Cảm giác được Quân Khanh Vũ đang hướng chính mình đi tới, nàng liền thu hồi ánh mắt, giả ý nhìn dưới mặt đất.



"Lúc trước, ma ma không dạy ngươi quy củ trong cung sao?"



Thanh âm lãnh trào thình lình từ đỉnh đầu vang xuống, A Cửu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới nhất định phải hai tay chồng lên nhau, trán đặt ở phía trên.



Mà nghĩ đến động tác này, lưng nàng theo bản năng lại thẳng lên.



Quá khứ ở cô nhi viện, lúc ăn xin, ký ức khuất nhục chậm rãi hiện lên...



Động tác rất nhỏ này rõ ràng đã rơi vào mắt Quân Khanh Vũ, hắn nhận được nữ tử này.



Khi vào cửa đã thấy trong đám người có một khuôn mặt tái nhợt, hai mắt dám nhìn thẳng vào hắn.



Nữ tử mặc dù cúi đầu, nhưng lưng lại thẳng tắp, có một loại kiên nhẫn cùng quật cường.




"Ngươi tên gì?" Quân Khanh Vũ cúi người, ghé sát vào A Cửu. Thanh âm rất nhẹ, cơ hồ chỉ có nàng nghe thấy, lại ẩn ẩn uy nghiêm đế vương.



"Mai Tư Noãn."



"Mai Tư Noãn?!" Thanh âm hắn không thể nghe thấy sự kinh ngạc, mắt phượng nhíu lại, sau đó không chút suy nghĩ dùng ngón tay tuyệt trần xinh đẹp nâng cằm A Cửu, tỉ mỉ quan sát nàng.



Động tác này, khiến Thập Nhị Vương gia, Thừa tướng, thậm chí cả Cảnh Nhất Bích đều cả kinh.



Thái hậu từ vị trí đứng lên, xuyên thấu qua bức rèm che, nhìn tất cả những gì phát sinh phía dưới.



Mười mấy nữ tử đi qua, Quân Khanh Vũ cúi người nhưng đều giữ khoảng cách. Mà lúc này, hắn thế nhưng nâng lên khuôn mặt tú nữ.



Ai cũng biết hoàng đế tính cách khác người, chán ghét bị người khác đụng chạm, chớ nói chi là muốn chủ động chạm vào một người chưa từng gặp mặt.



"Ngươi nói, ngươi là Mai Tư Noãn?"



"Đúng vậy." A Cửu đón nhận ánh mắt chất vấn của hắn.




"A." Mắt phượng mị thành sự thâm thúy, hắn nhớ hôm qua nàng nói với Cảnh Nhất Bích nói qua câu kia: Không người nào là kẻ hèn hạ. Bắt người ta quỳ xuống cúi đầu, giẫm trên lưng người ta, không phải là cách thể hiện sự tôn quý của mình, cũng như khiến người ta phục tùng.



"Ngươi đã là Mai Tư Noãn, vậy, ngươi biết viết thơ sao?" Hắn lại lần nữa ghé sát, khuôn mặt đẹp cùng nàng chỉ cách có một chút, thậm chí có thể cảm giác lúc nói chuyện mang theo hương khí long diên thổi trên mặt nàng. Không có mùi thuốc.



Mà ngón tay hắn sạch sẽ thon dài, càng ái muội rơi vào môi nàng.



"Không." Nàng tính toán tránh, lại bị hắn nắm lại.



"Vậy ngươi biết hát sao?"



Ngón tay bắt đầu vẽ trên môi nàng.



Quân Khanh Vũ, ở trước mặt khó dễ nàng! Chẳng lẽ bởi vì vừa nãy nàng không quỳ?!