Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 40: Chương 40





Dương Tử biết không thể thay đổi ý của tỷ tỷ nên vội nói:
"Cũng được, nhưng sao không đợi sáng mai hẳn đi."
Tống Phi nhìn các bệnh nhân lắc đầu nói.
"Ta hiểu ý đại ca, nếu kéo dài đến sáng mai, chỉ sợ rằng sẽ có thêm nhiều người trụ không nổi."
Lăng Tiêu gật đầu đồng tình, giục mọi người tản ra mà sắp xếp.
Một lúc sau, cả bọn lại tụ tập trước sân lớn, cùng nhau đi vào rừng.
Tống Nhạc nhìn một đoàn tuổi trẻ xông pha nghĩa lớn gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, trong lòng không khỏi mang nhiều hy vọng.
Nhưng nghĩ đến việc họ có thể sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm dọc đường thì lại chỉ biết than thở trong lòng, cầu mong cho họ được may mắn, mang chút thành quả về, tính mạng bao người cũng phụ thuộc vào chuyến đi này.

Cứ tự nghĩ rồi tự trấn an mình như vậy, một mình ông quay lại khu bệnh nhân mà xem xét tình hình.

"Cứ thế rủ nhau đi hết.

Bỏ thân già này ở lại một mình!"
Tống Nhạc không quen với cảnh thiếu vắng đám Tống Phi, lúc này vừa chậm rãi đi vừa lầm bầm trong miệng.

* * * * * *

Trong rừng.
Liêu Sương nắm chặt tay Dương Yến, đi sát Dương Yến, nhìn bóng lưng người đi trước liền cất tiếng hỏi:
"Lăng Tiêu, huynh nói sắp tới, mà đi nãy giờ đã hơn canh giờ sau mà vẫn còn chưa tới nơi?"
Lăng Tiêu vẫn đều bước, vừa đi vừa nói vừa chỉ tay về phía trước:
"Đại tiểu thư ơi, nhìn kìa đằng trước kìa, có thấy đám cây cỏ mà có màu sắc rất lạ kia không?"
Tống Phi và Dương Tử đi đằng sau nghe nói thế, liền nhanh chân chạy lên phía trước xem.

Tống Phi ngắt một cái lá lên nhai, rồi quay lại nhìn mọi người nói với vẻ mặt vui mừng:
"Đây đúng là thảo dược, loại này cực hiếm, ta từng thấy trong sách của sư phụ ta."
Dương Yến ho khan, rồi lấy giọng nói:
"Vậy nó có tác dụng chứ?"
Tống Phi hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp:
"Ta chắc nó không có hại, nhưng có ích hay không thì phải mang chúng về rồi thử thêm vào đơn thuốc hiện tại, cho các bệnh nhân thử thì mới biết kết quả được."
Dương Tử tò mò nhìn mấy cây thuốc dưới chân, rồi lại nhìn sang Tống Phi:
"Phải thử nghiệm, vậy có nguy hiểm gì không nhị ca?"
Tống Phi lắc đầu, yên lặng nhìn các cây thuốc dưới chân:
"Loại thảo dược này ta vừa nhai thử, nó không có độc, đệ yên tâm."
Lăng Tiêu vỗ tay một cái, làm mọi người giật mình xoay lại nhìn.

Lăng Tiêu vừa cười vừa nói:
"Chúng ta nhanh tay hái hết đám này rồi mang về thôi, đêm càng lúc càng khuya, không nên chậm trễ nữa."
Cả đám Dương Tử làm theo, cùng ngồi xuống hái thảo dược.

Số thảo dược hái được đều được giũ sạch đất và bỏ vào giỏ mang sau lưng.
Sau khi đã hái hết số cây và cho vào hai gùi lớn, cả nhóm người đều cảm thấy hài lòng, lục tục kéo nhau chuẩn bị quay về.

Bỗng nhiên, một đám người mặc áo đen bịt kín mặt từ trong những lùm cây um tùm nhảy ra, vây nhóm người Tống Phi vào giữa.
Cả nhóm người Tống Phi còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Lăng Tiêu lớn tiếng, nhìn bọn áo đen bằng cặp mắt đề phòng, phân phó cho nhóm người:
"Tống Phi, đệ mau dẫn Dương tiểu thư cùng tiểu công chúa đi trước đi."
Nói rồi, Lăng Tiêu nhìn sang Dương Tử ra hiệu, cả hai cùng nhau nhảy vào đám áo đen hỗn chiến.


Một cuộc chiến không cân sức.
Lăng Tiêu trông thấy có vài tên đuổi theo bọn người Tống Phi, nên hướng sang Dương Tử vừa nói vừa không ngừng đánh nhau với bọn áo đen.
"Tam đệ, mau đi theo hỗ trợ bọn nhị đệ.

Nhanh!"
Dương Tử mặc dù không muốn, vì bọn người áo đen còn lại quá đông, sợ mình Lăng Tiêu không đối phó nổi.

Nhưng nhìn vào người đang đuổi theo bọn người nhị ca, sợ cả bọn họ nguy hiểm, nên cũng cắn răng, mà phóng đi đuổi theo phía sau.
Sau khi Tống Phi dẫn Dương Yến cùng Liêu Sương đi.

Bọn áo đen cũng kịp đuổi đến.
Cũng may Liêu Sương biết chút võ công, nên cô đã đứng ra giao chiến với bọn áo đen.
Nhưng võ công của cô cũng như mèo cào, chỉ có thể tạm gọi là để phòng thân, chứ với một đám sát nhân này thì không khác gì lấy trứng chọi đá, một mình không thể đánh lại năm tên, nên chỉ hạ được hai tên là kiệt sức.
Một tên áo đen lợi dụng náo loạn, nhắm thẳng mũi kiếm vào chính giữa lồ ng ngực Liêu Sương.

Tống Phi thấy vậy, nhanh chóng chạy đến, ôm lấy cả người Liêu Sương, hướng lưng ra gánh chịu mũi kiếm.
Nhưng khi mũi kiếm chỉ mới chạm tới áo của Tống Phi, thì một tiếng kiếm va chạm nhau vang lên, lúc này Dương Tử chạy nhanh tới, nhanh tay đưa kiếm đỡ lấy.
Ba tên sát thủ còn lại nhanh chóng bại dưới kiếm của Dương Tử.
Dương Tử vừa thở hồng hộc vừa nói:
"Mọi người không sao chứ?"
Dương Yến lắc đầu.

Liêu Sương nãy giờ cứ nhắm mắt lại, cả người bị Tống Phi ôm cứng đơ làm cả khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng ửng đỏ.
Tống Phi nghe Dương Tử hỏi, liền buông Liêu Sương ra, hắng giọng, mặt vờ như không có gì mà nói.

Dù nhịp tim đang nhảy rất nhanh trong lồ ng ngực.
"Bọn ta không sao."
Lúc này Dương Tử cảm nhận được sát khí, biết có người đuổi theo, nên vội nắm tay Dương Yến, cùng quay đầu nói với Tống Phi và Liêu Sương.
"Chạy nhanh thôi, đệ cảm giác được có rất nhiều người đang tới."
Cả bọn kéo nhau chạy một mạch.

Dương Yến do bệnh nên sức lực càng yếu đi thấy rõ.

Tống Phi nhìn thấy như vậy liền hiểu.

Ngay lập tức khựng lại, nhìn quanh liền thấy một cái hang động phía xa.

Tống Phi chỉ tay về phía đó, gọi mọi người:
"Chúng ta vào đó trốn một lúc đi."