Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu

Chương 4: 4: Tên Nàng Là Tô Nghênh Xuân





Rốt cuộc là thê tử kết tóc, nghĩ đến nhạc phụ, Tô thượng thư đành phải kiềm chế cơn tức giận trong lòng, đưa tay gọi người hầu tới phân phó vài lời.

Sau khi người hầu nhận lệnh, hành lễ vội vàng rời đi.

Tô Diệc Thần biết việc này nên đ è xuống, dưới sự trừng mắt của mẫu thân, lòng không cam tâm tình nguyện nói: "Tạ ơn phụ thân, Thần nhi biết sai rồi.

"Tô Thượng Thư vỗ bàn: "Biết sai thì có ích gì! Vì sao không học nhiều đại ca của ngươi, phạt cấm túc mười ngày mau về phòng mình! "Tô Diệc Thần còn muốn phản bác, lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mẫu thân, chỉ có thể đ è xuống lời nói bên miệng, cúi đầu đáp một tiếng, phất tay áo đi ra khỏi nhà chính.

"Tam tỷ tỷ.

" Một thanh âm nho nhỏ truyền đến, nàng nghiêng đầu nhìn lại, khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia, nàng ngây người.


Tứ muội của nàng, Tô Tương Lăng, đích nữ của Tô phu nhân, tiểu thư được sủng ái nhất trong phủ này đã từng là muội muội nàng thương nhất.

Mà nàng, Tô Nghênh Xuân nói là Tam tiểu thư, thật ra sự tồn tại của nàng so với nha hoàn không tốt hơn bao nhiêu.

Bởi vì nương của nàng là nha hoàn, nghe nói khi Tô phu nhân trở về nhà mẫu thân, nương quyến rũ Tô Thượng Thư mới có nàng.

Vị nha hoàn họ Liễu có chút diện mạo động lòng người, cho dù sinh xong nữ nhi vẫn không che giấu sắc đẹp, vốn dựa vào tư sắc chiếm được tình yêu thương của nam nhân, có thể có cuộc sống êm ấm nhưng lại không biết mời sủng ái, vài lần sau liền mất đi thương tiếc của nam nhân, màu sắc có đẹp đến đâu nhìn như khúc gỗ sẽ không thú vị.

Tô Thế Cảnh -Tô Thượng Thư vị chức cao vọng trọng, hàng năm mỹ nhân đưa vào phủ nhiều không xuể, rất nhanh đem nha hoàn họ Liễu hoàn toàn vứt bỏ sau đầu.

Năm nàng sáu tuổi, cuối cùng nương bởi vì uất ức thành bệnh, buông tay rời đi, đến chết đều là nha hoàn, ngay cả danh phận di nương không nâng lên.

Tên của nàng do nương lấy bởi vì Tô phu nhân không muốn mời phu tử vì nàng đề chữ, nương nằm ở trên giường thấy hoa đón xuân ngoài cửa sổ nở rộ, đặt cho nàng cái tên này.

Người bên ngoài nói như vậy là th ô tục nhưng nàng cảm thấy không có gì.

Nàng từ nhỏ không thông minh, duy chỉ có sinh ra một bộ dung mạo tốt, dung mạo này khiến Tô Thượng Thư sinh ra vài phần thương tiếc, để cho nàng theo mấy vị thiếu gia tiểu thư khác cùng nghe giảng nhưng mỗi lần đều bị phu tử trách phạt, dần dà Tô Thượng Thư mất kiên nhẫn, về sau nàng không đi qua nữa.

Mọi người trong phủ đều nói nàng, Tô tam tiểu thư là một kẻ ngốc, có mỹ mạo, đầu óc trống rỗng.

Ngược lại Tô Tương Lăng nhỏ hơn nàng một tuổi, bảy tuổi làm thơ, mười tuổi xuất khẩu thành chương, cổ linh tinh quái, miệng lại ngọt như mật, cho dù đối với tỷ tỷ thứ xuất như nàng thân cận có thừa, không ghét bỏ nàng phản ứng chậm chạp, không đủ lanh lợi, có đồ ăn ngon vui vẻ đều sẽ cùng nhau chia sẻ.

Đã từng, nàng nghĩ như vậy.


"Tam tỷ tỷ?" Tô Tương Lăng nhẹ nhàng gọi một tiếng nữa.

"Hả?" Tô Nghênh Xuân hơi rũ mí mắt xuống, không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia.

"Phụ thân giờ phút này đang tức giận, tỷ mau đi nói vài câu thú vị an ủi đi, để cho phụ thân nhớ kỹ tỷ.

" Tô Tương Lăng vì nàng suy nghĩ ra vẻ ngây thơ.

Nàng không nói gì cũng không nhúc nhích.

"Tam tỷ tỷ mau đi nha, phụ thân sắp đi rồi.

" Tiểu cô nương thúc giục, đôi mắt hiện lên sự quan tâm.

Nàng nhìn Tô Tương Lăng thật sâu, thản nhiên nói: "Không sao cả.


"Trước kia không hiểu, mỗi lần đều ngây ngốc tiến lên, thật sự muốn giành được một chút vui vẻ của phụ thân nhưng mỗi lần đều bị mắng đến cẩu huyết đầm đìa.

Hiện tại biết, nàng bị Tứ muội đẩy lên phát ti3t lửa giận cho Tô Thượng Thư.

Con người chỉ có chết một lần, rất nhiều điều có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.

Tô Tương Lăng sửng sốt, trên mặt tràn đầy không dám tin.

Tam tiểu thư đầu óc trống rỗng, vĩnh viễn nhút nhát, ngơ ngác, từ khi nào có biểu tình lạnh lùng như vậy?- Tam tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao vậy? Tô Tương Lăng thăm dò hỏi.

.