Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu

Chương 69: 69: Bệnh Tâm





"Thế nào?" Một giọng nói đã phá vỡ những trí nhớ ký ức của nàng.

"A?" Nàng sửng sốt thức tỉnh.

Không có hương thơm, không có thỏ, không có sự dịu dàng của hắn.

Nam nhân trước mắt thần sắc lạnh nhạt, khóe môi vẫn mím chặt thậm chí còn có vài phần lạnh lẽo.

"Tô Nghênh Xuân, nàng làm sao vậy?" Hoàng Phủ Nguyệtnhìn nàng một cách kỳ lạ.

Chẳng lẽ hắn vẽ không đủ tốt, chọc cho tiểu cô nương tức giận?Hắn quả thật tương đối am hiểu sơn thủy, nhân vật này đây là lần đầu tiên vẽ, quả nhiên phải mời người chuyên môn đến dạy nàng.


Còn muốn mời tốt nhất, không biết có tới kịp được không! "Không có gì.

" Nàng ra vẻ bình tĩnh lắc đầu, sau đó ngước mắt lên nhìn bức tranh của hắn, sững sờ tại chỗ.

Một nữ tử mặc váy lụa tay cầm một nhánh hoa sen, cười nói vui vẻ, hai tròng mắt phát ra ánh sáng, xinh đẹp lại ngây thơ.

Người trong bức tranh này, rõ ràng là nàng!"Ngài, vì sao ngài muốn vẽ ta?"Hắn nhìn đôi mắt nổi giận của nàng, nhíu mày.

"Nơi này chỉ có một mình nàng.

" Chẳng lẽ muốn vẽ chính hắn sao, hay là Dư công công? Huống chi nàng là người hắn quen thuộc nhất, nắm bắt tương đối chuẩn xác.

"Hoa sen này! "Hắn thản nhiên nói: "Ta am hiểu vẽ sen, Tô Nghênh Xuân, hôm nay ta tính toán dạy nàng vẽ! ""Ta không vẽ!" Nàng khống chế chính mình, vội vàng cự tuyệt, hít sâu một hơi, nói: "Thái tử điện hạ, thần nữ cảm thấy ngài là nam nhân làm chân dung của ta không ổn lắm, nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy truyền ra ngoài, thần nữ sợ phu quân tương lai sẽ hiểu lầm.

"Hắn ngẩn người, cười nhạo một tiếng, bàn tay to xoa xoa bức tranh thành mảnh nhỏ.

"Là ta suy nghĩ không chu đáo, Tô tiểu thư không cần lo lắng hủy danh dự.

"Nàng nhìn mảnh giấy trên đất, hơi ngẩn người.

Hai tay hắn mơ hồ run rẩy, miễn cưỡng ổn định tâm thần, nói: "Không bao lâu nữa chính là thọ yến thái hậu, nàng thích nữ tử hoạ tranh nhất, ta tính tự mình dạy nàng, nếu Tô tiểu thư sợ người khác hiểu lầm, ngày mai sẽ có họa sĩ tới! ""Ta không muốn học.

" Nàng cắt ngang lời hắn, lấy hết dũng khí nói : "Thái tử, ta sẽ không đi học vẽ, bởi vì ta không cần ở trước mặt Thái hậu biểu hiện ra bộ dáng hiền lương thục đức, tiểu thư quan gia lục đục đều không liên quan đến ta, nếu một ngày nào đó đủ năng lực, ngay cả danh hào tam tiểu thư tô phủ ta càng không muốn.


"Nghe vậy, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, trong con ngươi kia có chút thô bạo, sắc mặt nổi lên ửng đỏ mất tự nhiên.

"Ngài! " Nàng hoảng sợ, không khỏi lui về phía sau vài bước, cảm thấy biểu tình giờ phút này của hắn rất không thích hợp.

Hắn cuống quít rũ mắt xuống, thanh âm có chút áp lực: "Được, vậy nàng về trước đi.

""Ngài không sao chứ?" Nàng do dự muốn đến gần nhìn.

- Đừng tới đây! Hắn biết, chứng bệnh mình muốn tái phát, hắn sợ sẽ làm nàng bị thương, "Dư công công!"Dư công công tức khắc đẩy cửa xông vào, vừa thấy thần sắc Hoàng Phủ Nguyệt, lo lắng nói: "Thái tử! "Hắn cúi đầu, giơ tay lên: "Đưa Tô tiểu thư về Đông Uyển.

"Tô Nghênh Xuân muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, vẫn đi theo Dư công công rời đi.

Cửa phòng vừa đóng vào, hắn vịn trán đau đớn như không muốn sống, lảo đảo đi về phía giường.

Trong đầu từng chút đau đớn, lời nói của thái y vẫn quanh quẩn bên tai:"Thái tử điện hạ, ngài đây là do bị k1ch thích lớn gây nên, một khi đụng phải người hoặc chuyện cụ thể, sinh ra cảm xúc kích động, từ đó dẫn đến chứng cuồng loạn phát tác.


"Hắn dựa vào mép giường chậm rãi trượt xuống đất, bàn tay rủ xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên.

Tại sao nàng không thể vâng lời? Hắn rõ ràng đều an bài tốt, tính kế tốt! Phu phu, đúng, nàng nói sợ phu quân hiểu lầm.

Là Giản Ngọc Diễn sao? Người kia thế nhưng còn chưa hết hy vọng, còn vọng tưởng nạp nàng làm thiếp!Giết tên kia, hắn sẽ giết tên kia.

.

Đợi Dư công công chạy trở về, nhìn thấy chính là bộ dáng điên cuồng của Hoàng Phủ Nguyệt đang tìm bội kiếm khắp phòng.

.