Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 241: Long Trời Lỡ Đất




Phương Vân tiếp thu tin tức này xong cũng cực kỳ giật mình. Có thể dùng lực lượng ngăn chặn một cường giả Thiên Trùng Cảnh, loại lực lượng này, đã tiếp cận với sơ phẩm Thiên Nguyên pháp khí.

Bất quá, đáng tiếc là nếu muốn tế luyện ra phong ngục, thủy ngục, hỏa ngục, thổ ngục bốn tòa sơn phong còn lại. Điều kiện cực kỳ hà khắc. Không nói cần phần lớn các tài liệu luyện khí cực kỳ hiếm lạ cùng rất lớn nguyên khí, nếu muốn tế luyện ra bốn tòa sơn phong còn lại, cần tốn hao thời gian cũng là cực kỳ kinh người. Trên cơ bản, nếu chì tập trung tế luyện bốn tòa sơn phong còn lại, không làm cái gì khác thì cũng tốn mấy trăm năm.

Lâu như vậy, Phương Vân chỉ có thể lực bất tòng tâm!

"Mặc kệ vậy, biết đâu sau này lại gặp cơ duyên khác."

Phương Vân thu Ngũ Ngục Phong, nhanh chóng bay về Tây Nhị Thành. Tới gần Tây Nhị Thành, Phương Vân thi triển ra di hình hoán cốt đại pháp, biến hóa thành một trung niên tán tu mặt mày âm nhu, cầm một cây quạt, lập tức bay vào Tây Nhị Thành.

Bên trong Tây Nhị Thành, do bị Dương Hoằng trấn áp, lập tức an phận hẳn. Rất nhiều tu sĩ đều ly khai khỏi đây. Không ít quán trà, tửu quán vốn dĩ buôn may bán đắt, hôm nay đều vắng tanh vắng ngắt, ngay cả hàng quán dạo cũng giảm rõ.

Phương Vân đi tới sàn vật phía đông chỉ thấy sàn vật vắng vẻ, chung quanh doanh trại cũng phủ đầy bụi. Phương Vân lại tới sàn vật khác cùng với phủ tướng quân kiểm tra, cũng không có thấy tung tích Chu Thính cùng Sở Cuồng.

"Xin hỏi một chút, lão tiên sinh Quách Bá Tể có ở đây?"

Phương Vân đi tới giảng đường, mở cửa ra. Mở rộng cửa chính là một vị thư sinh trẻ tuổi.

"Triều đình Tam Công mời thiên hạ đàn nho đi lên kinh thành tham gia tụ hội. Sáu vị lão sư cũng được mời, từ lâu đã đi lên kinh thành."

Thư sinh thấy Phương Vân, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thật thà trả lời.

“Không còn ở đây?” Phương Vân thầm giật mình, hắn vốn muốn bái phỏng lão sư một chút, lại không ngờ lão sư cư nhiên đã đi lên kinh thành.

“Tam Công mời thiên hạ đàn nho…”

Phương Vân thì thào tự nói, thầm suy nghĩ một chút.

Quách Bá Tể đã từng ẩn cư ở Uyển Thành hai mươi năm không ra khỏi cửa. Đủ để cho thấy Tam Công cũng không phải bình thường mời họp mặt thiên hạ đàn nho. Động tĩnh lớn như vậy, liền mấy lão sư đều bị mời tới. Chứng tỏ là triều đình đã xảy ra biến cố to lớn nào đó.

"Không biết có liên quan đến chuyện thượng cổ mãnh thú xuất hiện ở phía tây không?”

Phương Vân thần sắc suy, nói câu tạ ơn rồi ly khai giảng đường.

Bắc đẩu phủ đệ từ lâu đã bỏ hoang, Bàng Cự Nguyên cũng đã ly khai Tây Nhị Thành. Phương Vân trên cơ bản tìm không được một người quen nào. Mang theo một tia hy vọng cuối cùng, Phương Vân lặng lẽ tiềm nhập Ngũ Luân Phái.

"Ồ? Triệu Bá Ngôn còn ở đây!"

Phương Vân vừa bước vào Ngũ Luân Phái phủ đệ liền cảm giác được khí tức của Triệu Bá Ngôn, trong lòng không khỏi vui vẻ. Trong Ngũ Luân Phái, đệ tử rất thưa thớt, Phương Vân nhẹ nhàng liền mò ra luyện công thất của Triệu Bá Ngôn.

"Phanh" '

Thạch thất môn bỗng nhiên bị đẩy ra. Trên giường đá, Triệu Bá Ngôn đang ngồi luyện công bỗng nhiên cả kinh, hốt hoảng đứng dậy, hai mắt trợn trừng, trầm giọng quát to: “Ai?”

"Triệu Bá Ngôn, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng"

Thanh âm vừa phát ra, Phương Vân bước vào thạch thất. Thân hình biến đổi, khôi phục diện mạo vốn có.

"Đại nhân?”

Triệu Bá Ngôn không tin tưởng nhìn Phương Vân.

"Ừ, là ta" Phương Vân mỉm cười nói.

"Đại nhân, ta biết ngươi nhất định còn sống. Chu Thính, Sở Cuồng bọn họ từ An Vân Thành trở về, nói ngươi bị Dương Hoằng hại. Ta vẫn không tin, quả nhiên, đại nhân cũng chưa chết" '

Triệu Bá Ngôn vẻ mặt kích động.

Phương Vân mỉm cười gật đầu. Triệu Bá Ngôn vẫn ở lại Tây Nhị Thành khiến Phương Vân tuy rằng rất thoả mãn, nhưng không đơn giản cho rằng hắn đối với mình trung thành và tận tâm.

Theo như hắn hiểu về Triệu Bá Ngôn, người này là một người rất có tâm cơ.

Lúc đầu, hắn mở tiệc chiêu đãi chưởng môn các phái tại phủ tướng quân. Triệu Bá Ngôn cố ý đợi một chút, lựa chọn quy thuận chính mình, cũng đã đủ để nói rõ điểm ấy.

Tiểu nhân vật, cũng có dã tâm lớn!

Triệu Bá Ngôn sở dĩ còn không có ly khai, cũng không phải hắn có bao nhiêu trung tâm. Mà là nói rõ, hắn mong muốn mượn mình, mượn Tứ Phương Hầu phủ, mượn triều đình đích lực lượng, để trở thành một đại nhân vật oai phong một cõi.

"Triệu Bá Ngôn người này thật là có tâm cơ.”

Phương Vân thật ra cũng không lo lắng Triệu Bá Ngôn có thể hay không phản chủ. Hắn mượn lực triều đình càng nhiều, càng phải dựa vào mình. Chỉ có chính mình sừng sững không ngã, hắn mới có thể bảo đảm ích lợi của hắn.

"Dương Hoằng muốn ta chết, còn không có dễ dàng như vậy. Chí ít, chỉ phái bốn người giám sát sử mang theo địa nguyên pháp khí, là giết ta không được.”

Phương Vân cố ý kinh sợ Triệu Bá Ngôn một chút, ngón tay bắn ra, lóng lánh lôi quang Ngũ Ngục Phong lập tức hiện lên ở trên hư không, từ trên Ngũ Ngục Phong phát ra từng vòng chấn động cường đại.

Nhìn thấy cái pháp khí này, Triệu Bá Ngôn thầm giật mình. Thấy Phương Vân trong tay có địa nguyên pháp khí, hắn lập tức biết rằng tứ đại giám sát sử, tất nhiên có một vị đã tao ngộ bất hạnh! Phương Vân có thể đánh chết một vị địa biến cường giả, vậy thực lực của hắn chẳng phải đã là…

"Đại nhân, ngươi đạt tới địa biến cấp?"

Từ mấy câu nói ngắn ngủi của Phương Vân, Triệu Bá Ngôn lập tức cảm giác được một sự thật kinh người.

"Ừ” Phương Vân khẽ gật đầu. Hắn biết rõ, mình triển lộ thực lực càng mạnh đại, Triệu Bá Ngôn sẽ càng trung thành.

Thấy Phương Vân gật đầu, Triệu Bá Ngôn cảm giác như sét đánh ngang tai. Chỉ mới cách xa nhau ba tháng, Phương Vân không chỉ an toàn quay trở về Tây Nhị Thành, hơn nữa công lực cao hơn một tầng, đạt được tới địa biến cấp!

Sự thật này khiếnTriệu Bá Ngôn khó có thể tin. Dù sao, Phương Vân trẻ tuổi như vậy. Triệu Bá Ngôn trong lòng vừa khiếp sợ vừa kinh hỉ!

Đối với hắn, Phương Vân là chỗ dựa vững chắc. Chỗ dựa này càng hùng hậu vững chắc, hắn mới có thể dựa vào càng an ổn!

"Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân!”

Triệu Bá Ngôn phản ứng nhanh chóng, cúi đầu nói.

"Chúc mừng để sau. Ta ly khai ba tháng, Tây Nhị Thành cảnh còn người mất, ngay cả Chu Thính, Sở Cuồng bọn họ cũng chẳng biết đi đâu. Ngươi nói cho ta một chút, ba tháng qua, rốt cuộc phát sinh cái gì!"

Phương Vân lúc này quan tâm nhất chính là Chu Thính, Sở Cuồng, cùng tám vạn đại quân đang ở đâu. Những cái này là căn bản để hắn tồn tại trong quân đội,không thể hủy đi được!

Triệu Bá Ngôn gật đầu, lập tức đem ba tháng chuyện tình, lần lượt kể ra.

Ba tháng thời gian, cũng đã phát sinh rất nhiều sự kiện

Từ sau khi Phương Vân rời đi, Chu Thính cùng Sở Cuồng đợi hơn một tháng tại An Vân Thành.

Sau cùng, triều đình hạ lệnh rút lui khỏi An Vân Thành, bọn họ đành phải ly khai, quay trở về Tây Nhị Thành.

Một tháng sau, Dương Hoằng phái tới sứ giả, nói là Phương Vân tạm rời cương vị công tác, cần phái người thay thế vị trí của hắn. Tại trong khoảng thời gian này, việc Phương Vân bị tứ đại giám sát sử truy sát bị nghiêm mật phong tỏa. Dương Hoằng không có tiết lộ ra nửa điểm tin tức.

Chu Thính cùng Sở Cuồng vốn có tựu hoài nghi, chuyện tình của Phương Vân có liên quan tới Dương Hoằng. Tới khi Dương Hoằng phái tới sứ giả, muốn lấy đi chức vụ Bình Bắc tướng quân của Phương Vân, hai người càng thêm hoài nghi. Vì vậy suốt đêm viết thư gửi lên Binh bộ, nói Phương Vân vì an nguy của bách tính An Vân Thành, một mình dẫn đi thượng cổ mãnh thú. Hiện nay sinh tử chẳng rõ. Thỉnh cầu Binh bộ dựa vào điểm này, dựa theo quân kỷ thư thả nửa năm. Nửa năm sau nếu Phương Vân vẫn không xuất hiện thì hãy tái đoạt quân quyền!

Phương Vân nghe được âm thầm gật đầu: "Sở Cuồng gan lớn. Chu Thính thận trọng, chuyện này, hẳn là Chu Thính nghĩ ra!"

Chuyện tình kế tiếp, tựu tương đối giản đơn.

Tây bộ xuất hiện thượng cổ mãnh thú, sáu tòa thành trì hóa thành tử địa. Bách tính tử thương vô số. Chuyện này khiến triều đình cực kỳ tức giận!

Trong khoảng thời gian ngắn, triều đình cử mười vạn Chinh Tiễu đại quân, lấy tốc độ sét đánh, liên tiếp tiêu diệt ba tông phái. Từ chưởng môn cho tới phổ thông đệ tử, toàn bộ giết sạch. Xác rải khắp nơi!

Các tông phái khác nghe nói xong đều sợ hãi. Dùng toàn bộ năng lực, đem tông phái sơn môn, di chuyển mấy nghìn lý, chuyển tới nơi không người ở.

Bất quá, chuyện này cũng không có kết thúc ngay. Triều đình chính thức hướng các đại tông phái phát sinh thông báo, nghiêm lệnh tất cả tông phái liên quan tới việc này phải trong vòng một tháng, đem máu huyết của thượng cổ hung thú "Phỉ”, toàn bộ đưa lên kinh thành. Bằng không, dù cho sơn môn di chuyển xa hơn nữa, vẫn như cũ, diệt môn, toàn bộ đánh chết!

Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, triều Đại Chu hơn một nghìn sáu trăm năm nay, chưa bao giờ xuất hiện quá chuyện như vậy. Hoàng thất thậm chí phát sinh thông cáo, muốn đem Tứ Phương Hầu đang trấn áp Man Hoang, cùng với trăm vạn quân tinh nhuệ, toàn bộ điều đến tham dự trấn áp.

Chuyện này, ngay cả Vũ Mục cũng bị kinh động. Tự mình tọa trấn việc ở Quân Cơ Xử, trực tiếp trù tính cùng với tám vị võ hầu. Toàn lực trù bị việc này. Chỉ trong một tháng, triều đình Đại Chu điều động quân sự đã đạt được một con số kinh người.

Lần lượt các tin tức chấn động truyền tới khiến toàn bộ tông phái giới đều chấn kinh! Không ai nghĩ đến, triều đình Đại Chu lại phản ứng kịch liệt như vậy!

Tới cuối cùng, ngay cả Đạo Môn đại phái đệ nhất Thái Tố Phái cùng Ma Đạo đại phái đệ nhất Thủy Ma Tông cũng không thể không ra mặt. Đốc xúc các đại tông phái liên quan mau chóng đem hung thú máu huyết trả lại triều đình!

Phương Vân nghe đến đó, cũng âm thầm khiếp sợ. Không nghĩ tới, chính là ly khai ba tháng, triều đình cư nhiên phát biến hóa to lớn như vậy. Quả thực có dùng long trời lở đất để hình dung.

Sự tình leo thang tới mức này, đã khiến tông phái không thể không cúi đầu. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ máu huyết “Phỉ”, đều được đưa tới triều đình!

Nhưng sự tình còn không có chấm dứt. Triều đình lấy thế, kinh sợ các đại tông phái xong. Lập tức quay giáo sang yêu tộc ở Mãng Hoang. Quân Cơ Xử trực tiếp gửi công văn tới Mãng Hoang hầu, nhượng hắn điều động binh mã, toàn lực đánh yêu tộc. Nhất thời, quân văn từ Quân Cơ Xử bay đi các nơi như hoa tuyết, điều động đại lượng binh lực tiến tới Mãng Hoang!

Lợi dụng chuyện này, Dương Hoằng hạ lệnh, Chu Thính, Sở Cuồng cùng tám vạn binh mã của Phương Vân, toàn bộ điều tới Mãng Hoang, tham gia bao vây tiễu trừ.

“Ban đầu, ta hoàn toàn không rõ vì sao triều đình đột nhiên quay giáo sang yêu tộc ở Mãng Hoang. Sau này cố gắng hết sức mới nghe được. Nguyên lai là khi Dương Hoằng đi đoạt hung thú máu huyết về, đã từng bị tứ đại viên vương của yêu tộc ngăn chặn!"

Triệu Bá Ngôn nói.

Chuyện này, Phương Vân là rõ ràng nhất. Hắn lúc đó tựu đã tận mắt thấy con khỉ vô pháp vô thiên kia, dùng một côn ngăn cản Dương Hoằng..