Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 109: Lâm nguy vâng mệnh(hạ)




Trần Trực cười ha hả. Vô Tấn đã nói đúng ý của hắn rồi.

- Vô Tấn nói không sai. Bề ngoài chúng ta không được hành động để đối phương đoán được ý đồ của chúng ta nhưng thật sự không động thủ thì chúng ta đúng là bó tay chờ chết rồi. Ta đề nghị hai điểm cần ra tay, một là thích khách kia, điều tra bối cảnh của hắn, xem có thể tìm ra dấu vết gì không. Thứ hai là nắm được nhược điểm của Cao Hằng. Dựa theo kinh nghiệm của thì bản án này muốn chấm dứt chỉ có làm cho Cao Hằng tự mình buông tay. Hơn nữa một nhược điểm này cũng phải chấn nhiếp được Cao Hằng.

Vô Tấn cũng không tán thành phương án của Trần Trực lắm. Hắn cũng biết thân phận của Trần Trực, ngay cả Tô Hàn Trinh cũng không mở miệng thì không tới phiên hắn phản đối. Nhưng chuyện này liên quan tới tính mạng huynh trưởng hắn, có chút chuyện hắn cần phải nói:

- Trần đại nhân, ta cho rằng không cần điều tra thích khách nữa. Bọn họ đã có chuẩn bị thì sẽ không để lại bất cứ đầu mối nào, cho dù có cũng không có ý nghĩa bởi chết thì không còn người đối chứng nữa. Lực lượng của chúng ta vốn ít, điều tra thích khách chỉ lãng phí thời gian và sức lực. Nắm nhược điểm của Cao Hằng ta cũng ủng hộ nhưng quan trọng hơn đó là ta cảm thấy cần phải cứu huynh trưởng của ta mau, không thể để hắn bị nguy hiểm được.

Sắc mặt Trần Trực sầm lại:

- Chẳng lẽ ngươi có gan cãi lệnh ta sao?

Trên mặt Trần Trực lộ vẻ rất không vui. Dù Vô Tấn từ Bình Giang huyện theo hắn tới Duy Dương, quan hệ rất quen thuộc, dường như chuyện gì cũng có thể nói nhưng đó là không liên quan tới công vụ. Một khi dính tới công vụ thì Trần Trực lập tức trở nên nghiêm túc phi thường. Hắn là Ngự Sử trung thừa, phương án hắn đưa ra há Vô Tấn có thể phản đối. Vô Tấn chỉ là tiểu binh chấp hành mệnh lệnh của hắn mà thôi.

Hắn đang chuẩn bị nổi giận thì Tô Hàn Trinh lại ngầm đá hắn một cái, khiến hắn hiểu ra lúc này không phải lúc nổi giận. Hắn kìm nén sự bất mãn trong lòng, nhẫn nại giải thích cho Vô Tấn:

- Đại ca của ngươi tạm thời không có việc gì. Mục tiêu của bọn họ là nhằm vào Tô đại nhân, đến lúc đó còn cần đại ca ngươi vào kinh đối chất, cho nên bọn họ cũng sẽ không động tới đại ca ngươi. Ta có thể cam đoan với ngươi!

Vô Tấn còn muốn hỏi nếu đại ca không chịu đối chất thì sao nhưng Tô Hàn Trinh thấy vẻ hờn giận của Trần Trực nên vội chặn lời Vô Tấn:

- Vô Tấn, nghe theo sự sắp đặt của Trần đại nhân đi!

Thiên Tinh cũng kịp thời tỏ thái độ:

- Ta chỉ muốn hành động, Trần đại nhân muốn ta làm gì thì ta làm việc đó!

Vô Tấn đành phải nén bất mãn trong lòng. Trần Trực nhìn hắn một cái, lại tiếp tục nói:

- Vậy là chấp hành theo phương án của ta. Thiên Tinh đi điều tra bối cảnh của thích khách, Vô Tấn khổ cực hơn một chút, phối hợp với Tô đại nhân, nghĩ biện pháp nắm được nhược điểm của Cao Hằng.

Ngay cả Tô Hàn Trinh cũng thấy thế không ổn thỏa. Vô Tấn là người địa phương, phải để hắn đi thăm dò bối cảnh của thích khách mới thích hợp hơn. Nhưng hắn chỉ mấp máy môi chứ cũng không nói gì.

- Vô Tấn!

Khi Vô Tấn sắp rời khỏi phủ, Tô Hàn Trinh đuổi theo phía sau, gọi hắn lại.

- Đại nhân có chuyện gì không?

Vô Tấn dừng bước hỏi.

Tô Hàn Trinh nhìn sang hai bên một chút, vẫy vẫy tay nói:

- Ngươi theo ta tới đây!

Vô Tấn đi theo Tô Hàn Trinh vào bên trong. Thê tử và nữ nhi của Tô Hàn Trinh đi kinh thành rồi, hắn còn có một nhi tử cũng đang học ở kinh đô, cả phủ to như vậy chỉ có một mình Tô Hàn Trinh và một tiểu thiếp.

Tô Hàn Trinh dẫn hắn vào trong phòng ở hàng ngày, bảo hắn ngồi xuống, nhìn hắn một lúc rồi mới bình thản nói:

- Có phải là bất mãn một chút với sự sắp xếp của Trần đại nhân không?

- Đúng vậy!

Vô Tấn không hề che dấu bất mãn trong lòng chút nào.

- Đại nhân thứ cho ta nói thẳng. Trần đại nhân có lẽ là một Ngự Sử trung thừa rất có kinh nghiệm, phương pháp của hắn không phải là thứ một tiểu dân như ta đoán được. Nhưng có một chút xác thực đó là Trần đại nhân cũng không lo lắng cho sự sống chết của đại ca ta. Ta có thể cảm nhận được điều này rất rõ ràng.

Không chỉ có Vô Tấn cảm nhận được điều này, ngay cả Tô Hàn Trinh cũng cảm nhận được. Thực tế khi Trần Trực mở miệng hỏi Duy Minh có quan trọng với hắn không là hắn đã biết phương án của Trần Trực rồi, nhất định là vứt bỏ Duy Minh, hy sinh Duy Minh để bảo vệ Tô Hàn Trinh hắn. Làm Ngự Sử trung thừa, làm quan cao trong triều đình, hắn sẽ không nghĩ tới sự sống chết của một chủ sự hộ Tào nho nhỏ. Nhiệm vụ của Thái tử giao cho hắn là bảo vệ mình.

Hai phương án hắn đưa ra một cái là tìm bối cảnh của thích khách, kỳ thực là xác định thích khách không có quan hệ với Tô Hàn Trinh hắn, vậy là Thái tử có thể ra sức bảo vệ hắn. Cách thứ hai là tìm nhược điểm của Cao Hằng, cũng là chuyện tăng lực lượng cho Thái tử. Chuyện này hoàn toàn không có quan hệ gì với Hoàng Phủ Duy Minh. Kết quả cuối cùng chỉ là thích khách bị Hoàng Phủ Duy Minh sai khiến, không có quan hệ với Tô Hàn Trinh. Giết Hoàng Phủ Duy Minh, tặng chủ sự hộ Tào cho Từ Viễn án này liền chấm dứt. Ngay từ đầu Trần Trực đã có ý đồ này. Nếu như Duy Minh đã chết vậy thì càng không có người đối chất rồi. Cho nên hắn không muốn đi cứu Hoàng Phủ Duy Minh. Có lẽ đây chỉ là một hạ sách của hắn nhưng ít ra hắn cũng nghĩ tới việc hy sinh Duy Minh rồi.

Tô Hàn Trinh thở dài, chậm rãi nói:

- Thật ra ý nghĩ của ta và ngươi giống nhau, dù thế nào cũng phải bảo vệ được tính mạng của Duy Minh. Ta thà rằng tặng chức chủ sự hộ Tào cho Từ Viễn cũng muốn giữ mạng cho Duy Minh. Hắn là nhân tài ta cực kỳ coi trọng.

Tô Hàn Trinh nói rất thành khẩn, cũng rất thẳng thắn khiến Vô Tấn có cảm giác cảm động không hiểu nổi. Chuyện này còn liên quan tới con đường kẻ sĩ của đại ca hắn. Dù hắn chỉ là một quan viên thư sinh, năng lực quan trường có lẽ không bằng Trần Trực nhưng khí lễ của hắn lại hơn Trần Trực nhiều lắm.

Vô Tấn yên lặng gật đầu, đứng thẳng dậy nói:

- Đại nhân trân trọng huynh trưởng nhà ta như vậy, ta sẽ khắc sâu trong tâm khảm. Nhưng hiện nay ta muốn cứu huynh của ta ra trước. Hắn là thân nhân duy nhất của ta, ta tuyệt đối không thể để hắn gặp nguy hiểm được. Cứu chậm một chút hắn sẽ càng có khả năng bị diệt khẩu. Về phần người nào diệt khẩu thì ta nghĩ Tô đại nhân rõ ràng hắn ta nhiều. Ta xin cáo từ. Về phần chủ sự hộ Tào, nếu có chuyện gì làm được ta sẽ làm hết sức.

Tô Hàn Trinh không ngăn trở hắn. Hắn hiểu rất rõ Trần Trực này, sở dĩ được gọi là mặt đen cũng không phải là bởi vì hắn không nể tư tình mà ám chỉ hắn không từ thủ đoạn, tâm ngoan thủ độc. Tô Hàn Trinh cũng rất lo lắng Duy Minh sẽ bị diệt khẩu.

Rời đi đâm sử phủ, Vô Tấn lập tức tiến đến bắc thị, Trần Trực phương án hắn không tiếp thụ, hắn muốn ấn chính mình phương án đến áp dụng, tiên bảo trụ hắn đại ca tánh mạng mới là đệ nhất trọng yếu.

Hắn chạy tới phố gạo Thiên hương, thấy Hắc Mễ từ phía xa xa. Hắc Mễ thấy hắn cũng lập tức chạy tới đón.

- Ta đang muốn tìm ngươi đây!

- Chuyện gì?

- Đương nhiên là chuyện huynh trưởng Duy Minh của ngươi. Ngươi theo ta tới đây!