Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 136: Mở tiền trang (hạ)




Vô Tấn đại hỉ, thuế ngân Đông Cung tồn kho chừng ba mươi vạn lượng, hà năm thuế lưu động là ba mươi vạn lượng, đây chính là sáu mươi vạn lượng, hắn hàng năm mang đi vay lấy lãi ít nhất cũng lãi được sáu vạn lượng, trừ phí tổn thì ít nhất cũng lời được năm vạn lượng, khó trách đời sau ngành ngân hàng lại kiếm được nhiều tiền như vậy.

Vô Tấn bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác hắn liền vội hỏi:

- Đại nhân, tiền thuế lần này đưa vào kinh, thái tử sẽ phái người tiếp ứng sao?

Tô Hàn Trinh khẽ gật đầu:

- Thái tử sẽ phái ra một chi quân đội tơi tiếp ứng nhưng chỉ tiếc quân đội Đông cung không được rời khỏi kinh thành năm trăm dặm, tuy nhiên ngươi yên tâm, thái tử cũng sẽ có sắp xếp, đến lúc đó Hoa Mai vệ sẽ tiếp ứng các ngươi.

Nói tới đây Tô Hàn Trinh thấy thời gian đã không còn sớm liền đứng dậy cáo từ, Vô Tấn vội vàng đưa tiễn.

- Đại nhân, đại ca ta vào kinh còn phải thi khoa cử, lần này đi ít nhất cũng phải mất nửa năm, vậy chức hộ tào chủ sự phải làm sao bây giờ?

- Đây đúng là chuyện khó giải quyết.

Tô Hàn Trinh vừa đi ra ngoài, vừa cười nói:

- Buổi chiều ta đã thương lượng qua với Duy Minh, Duy Minh đề cử cho ta một người, tên là Thích Thịnh năm ngoái thi đậu kinh khooa, hiện tại ở Bình Hồ huyện nhận chức, ngày mai sẽ đến quận nha ta đang định cùng hắn nói chuyện, nếu như phù hợp thì ta sẽ để hắn tạm thời thay cho Duy Minh.

Thích Thịnh này Vô Tấn đã nghe nói qua hắn là nhị ca của Thích Hinh Lan, năm nay hai mươi sáu tuổi, theo đại ca nói là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hắn chưa từng gặp qua nhưng xem ra đại ca cũng thiên hướng về người thân. Vô Tấn cười cười tiễn Tô Hàn Trinh tới cửa ra vào của hiệu cầm đồ, Hoàng Phủ Quý cũng đưa ra.

Vừa đến cửa khẩu, đã thấy một đám ăn mày từ hướng đông tiến tới, Tô Hàn Trinh hơi kỳ quái, nhìn lại phía đó chỉ thấy đám ăn mày tràn vào một cửa hàng, hắn liền cười hỏi: truyện được lấy từ website tung hoanh

- Chuyện gì vậy, nhiều ăn mày vậy sao vào được quán rượu?

Vô Tấn thấp giọng giải thích:

- Lão đông chủ của cửa hàng Dương Ký chết bệnh cho nên đông chủ hiện tại miễn phí cung ứng đồ ăn mười ngày, những khất cái kia đoán chừng nghe được tin tức.

- Thì ra là vậy cái này cũng không tệ, làm việc thiện cũng là chuyện tốt, ta đi trước một bước, buổi tối nhớ đi thăm đại ca của ngươi.

- Đại nhân đi thong thả.

Tô Hàn Trinh lên ngựa, xe ngựa liền từ từ khởi động, đi qua cầu, khuôn mặt của Hoàng Phủ Quý tràn đầy kinh ngạc chỉ quán rượu Dương Ký mà hỏi:

- Vô Tấn ngươi không có nhầm chứ, Dương Kinh Châu khi nào thì miễn phí đồ ăn? Đánh chết hắn cũng không làm, hơn nữa phụ thân của hắn hôm qua ta còn nhìn thấy, sinh long hoạt hổ, làm sao chết được, ngươi nói bậy nói bạ.

Vô Tấn cũng trợn trừng mắt:

- Con không biết, dù sao cũng không thể để Tô đại nhân đi dò xét.

Hoàng Phủ Quý bừng tỉnh đại ngộ hắn chỉ vào Vô Tấn mà cười nói:

- Ta hiểu rồi, là tiểu tử ngươi làm trò quỷ, làm trò tiểu nhân.

- Cái gì mà trò tiểu nhân, con là tiểu nhân sao? Ngũ thúc đừng chụp mũ con.

Nói tới đây Vô Tấn không nhịn cười được:

- Để Tô đại nhân lưu lại ân tượng tốt với hiệu cầm đồ Dương Ký, coi như đền bù tổn thất cho hắn.

Lúc này ở phía x xa nghe thấy thanh âm thảm thiết của Dương Kinh Châu:

- Các ngươi cút ra ngoài ta nói miễn phí thức ăn khi nào, mau cút ra.

Thiên Hương Mễ phố ở Bắc thị, nơi này là nơi Phượng Hoàng hội liên lạc với Duy Dương huyện, thương nhân lui tới liên tục không ai ngờ rằng đầu lĩnh của bọn hải tặc Trần Ang Bang lại ở nơi này.

Ở trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có mình Trần Ang Bang và con gái Trần Anh của hắn ở bên cạnh, Trần Anh là hắc muội, nàng lúc này cúi đầu, dùng móng tay gảy gỗ vụn ở trên bàn, khuôn mặt tràn đầy vẻ ảm đạm.

Trần An Bang từ sau khi lên bờ đã thay đổi thân phận, nói mình là một thương nhân từ Tuyền Châu đến, đổi tên là Trần Cự hắn có nguyên vẹn một bộ chứng minh thân phận, nói lưu loát ngôn ngữ Tuyền Châu.

Lúc này con gái của hắn đang ở bên cạnh hắn, tâm tư của con gái mình Trần Ang Bang biết rõ, hăn biết con gái mình thích Vô Tấn, liền dứt khoát đem Vô Tấn rời khỏi Lưu Cầu đảo, tuy muôi muội của hắ là mẫu thân của Vô Tấn có ý tác hợp Anh nhi cùng với Vô Tấn nhưng mà hắn thì không đồng ý, hắn thà gả Anh nhi cho một người bình thường để bình an cả đời còn hơn cho Vô Tấn.

Trần Ang Bang vốn định nói chuyện thuyết phục nàng về đảo một hồi, nhưng lúc này hắn nhận được tin tức, Vô Tấn đã quên coi gái mình, bọn chúng cũng không phục hồi tình cũ, như vậy khiến hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng cũng đồng tình với con gái hơn.

- Anh nhi tục ngữ có nói, dưa hái xanh không ngọt, cho dù ngươi có tình ý với hắn nhưng các ngươi không có duyên phận, nghe lời phụ thân ngươi trước hết về đảo đi, tổ phụ cũng lo lắng cho ngươi, được không nào? Ngày mai cùng phụ thân một chỗ trở về.

Trần Anh nhẹ nhàng lắc đầu nàng một câu cũng không nói, Trần Ang Bang khẽ thở dài, hắn lại khích lệ nàng:

- Ngươi muốn thế nào đây, nếu không muốn trở về đảo thì đi thuyền tới Nam Dương chơi đùa giải sầu.

- Không con không đi.

- Vậy con... Anh nhi con đi theo hắn chỉ bị xem nhẹ mà thôi, cần gì phải như vậy.

- Xem nhẹ thì xem nhẹ, dù sao con cũng không muốn rời khỏi hắn.

Trần Anh nhỏ giọng lầm bầm, nàng vẫn y nguyên cúi đầu xuống, móng tay đã gẩy một đống vụn gỗ xuống.

- Anh nhi, con sao không nghe lời phụ thân, phụ thân cũng muốn tốt cho con.

Trần Ang Bang hơi xao động rồ, nếu như thủ hạ của hăn dám cãi lời như vậy hắn đã thét lệnh đánh nhưng con gái hắn thì hắn không nỡ, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từn mắng qua con gái, năm ngoái hắn phát hiện con gái mình có tình cảm lưu luyến với Vô Tấn cũng chỉ quở trách nàng, từ đầu tới cuối ngữ khí cũng không hung hăng, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Trần Ang Bang nhẫn nại khổ sở khích lệ con gái:

- Mẹ của con đã qua đời từ sớm, phụ thân cũng không rảnh quản con như chăn dê, hiện tại phj thân hối hận rồi nhất định sau này sẽ chăm sóc tốt cho con, về sau con đi bên cạnh phụ thân, tương lai ta sẽ tìm cho con một vị hôn phu như ý, nhưng bất kể thế nào con cũng không được ở cùng với hắn, hắn không thích con, sẽ thấy con phiền chán, như vậy lúc đó phụ thân cũng không còn mặt mo nào mà chịu nổi, Anh Nhi bé ngoan nghe lời cha nói, cung với cha trở về.