Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 157: Tiếp xúc Tề gia chủ (thượng)




Vô Tấn rốt cuộc gặp được ông chủ Tề gia, người lúc ở quận Dư Hàng hắn từng ngưỡng mộ. Khi đó hắn chỉ mở một cửa hiệu cầm đồ nhỏ nhoi, đối với Tề Thụy Phúc danh chấn thiên hạ thì không có cả tư cách xách giày. Nhưng vận mệnh trêu người, sau khi hắn vào kinh, thân phận bỗng biến đổi. Tựa như Tôn Ngộ Không niệm chú vạn trượng, khiến ngọn núi cao không thể leo biến thành một hòn đá nhỏ dưới chân.

Ông chủ Tề gia so với hắn đích thực không tính là gì.

Nhưng Vô Tấn rất có lễ phép đáp lễ, cười nói:

-Chúc mừng Tề lão, chúc ngài thọ so với Nam Sơn, phúc như Đông Hải.

-Cảm ơn lời tốt đẹp của tướng quân, mời ngồi!

Tề Vạn Niên mời hắn ngồi, vẫy tay, đợi thị nữ đều lủi ra mới giới thiệu Tề Vĩ với Vô Tấn.

-Đây là con thứ của ta, Tề Vĩ, phụ trách tiền trang Tề gia.

Nếu là trước kia thì Tề Vạn Niên sẽ không cẩn thận đầy ẩn ý nói với Vô Tấn. Kiếm hắn là vì việc ngân phiếu, ít nhất sẽ bày bằng chứng ngay trước mặt, lấy một đống ngân phiếu giả ra đối chất. Nhưng hiện giờ Tề Vạn Niên không dám làm vậy, lão không dám đắc tội Vô Tấn.

Vô Tấn cười cười, hắn hiểu Tề gia kiếm hắn là vì chuyện gì. Biết Tề gia ngại mở miệng, hắn lấy ra ngân phiếu trăm lượng của Tề Đại Phúc, cười nói:

-Chính ta cũng đang dùng ngân phiếu Tề Đại Phúc, so với ngân phiếu Bách Phú và Đông Lai, ngân phiếu Tề Đại Phúc in ấn tinh mỹ, còn có chỗ kỳ lạ, rất khó làm giả. Nhưng nếu có người muốn làm giả ngân phiếu thì vẫn lựa chọn Tề Đại Phúc mà không phải hai loại ngân phiếu khác, lão gia cảm thấy đây là vì lý do gì?

Vô Tấn cũng rất hàm súc nói cho Tề lão gia, dù hắn không làm giả ngân phiếu thì người khác cũng sẽ làm. Điểm quan trọng không phải là kỹ thuật làm giả, hắn hy vọng Tề gia đừng lẫn lộn đầu đuôi.

Tề Vạn Niên hiểu rõ trong lòng, thở dài nói:

-Làm giả ngân phiếu Bách Phú, tra được thì sẽ tịch thu tài sản giết cả nhà. Năm năm trước quận Hàm Đan xuất hiện án làm giả ngân phiếu Bách Phú. Quan phủ bắt dân chúng ngụy tạo ngân phiếu giả, kim ngạch chưa tới trăm lượng bạc, kết quả nhà năm người này gồm một trăm hai mươi bốn người đều bị áp đi đầu chợ chém đầu. Hơn một trăm cái đầu treo tại cửa thành lâu đến một năm. Từ nay về sau, không còn ai dám làm giả ngân phiếu Bách Phú tiền trang và Đông Lai tiền trang, uy nhiếp quá lớn. Nhưng ngân phiếu Tề Đại Phúc không có quan phủ bảo hộ, giả thì cứ giả. Cho nên Tề gia mới trăm phương ngàn kế từ phía in ấn làm điểm đặc biệt đề phòng có người giả mạo.

-Vậy vì sao Tề gia không nghĩ cách có được sự bảo vệ như vậy?

-Sao mà không nghĩ chứ. Mấy năm qua Tề gia ta thông qua con đường mời hộ bộ, nhưng bặt vô âm tín. Hộ bộ không phê duyệt, ta cho rằng tiền trang hai nhà khác sẽ không đồng ý.

Vô Tấn im lặng chốc lát, từ từ nói:

-Lão gia có biết hộ bộ nắm giữ trong tay ai không?

Trong phòng bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Vô Tấn nói câu này hỏi tới điểm mấu chốt, Tề Vĩ luôn không phát ra tiếng rốt cuộc kiềm không được giận nói.

-Lúc đó ở trong tay Thân quốc cữu, ngươi cho rằng chúng ta không hiểu sao? Lần trước cũng vì trăm vạn ngân phiếu giả của ngươi mà Thân quốc cữu ép chúng ta quy phục y, chúng ta làm sao kháng lại đây, chắc ngươi không biết chứ gì!

-Vĩ nhi!

Tề Vạn Niên trầm mặt, răn dạy con trai:

-Không được vô lễ với Hoàng Phủ tướng quân. Ngài ấy là khách chúng ta mời đến.

Tề Vĩ giận trong lòng nhưng không dám lên tiếng nữa. Vô Tấn có chút lúng túng, thoáng chốc không tìm ra lời để nói.

Tề Vạn Niên vội vàng khoát tay bảo:

-Con trai ta nhanh mồm nhanh miệng, xin Hoàng Phủ tướng quân đừng bao giờ để trong lòng. Tề gia chúng ta không hề có ý oán trách tướng quân.

Tề Phượng Vũ ở bên cạnh cũng thở dài nói:

-Công tử không biết, chúng ta không đồng ý Thân quốc cữu bức ép là bởi vì hiện nay Tề Thụy Phúc ở trong tay Tề gia chúng ta, nếu đồng ý thì chỉ sợ chúng ta khó khống chế Tề Thụy Phúc.

Vô Tấn cười nhẹ hỏi:

-Vậy Tề gia đắc tội Thân quốc cữu có sáng suốt hay không?

Tề Vĩ tiếp lời:

-Người có quyền có thế không chỉ một mình Thân quốc cữu, thái tử cũng giống nhau…

Gã còn chưa nói hết lời liền bị Tề Vạn Niên trừng mắt. Tề Vĩ sợ quá nuốt lời còn lại vào họng. Nhưng lời đã nói ra, Tề Vạn Niên biểu tình có chút bối rối. Thật ra lão không muốn nói những việc này với Hoàng Phủ tướng quân. Dù sao không có giao tình gì với hắn, giao thiển ngôn thâm ở trên quan trường hay thương trường đều là tối kỵ.

-Hoàng Phủ tướng quân, không biết người chế tác và in ấn trăm vạn ngân phiếu có phải là bạn ngươi không?

Tề Vạn Niên chuyển đề tài quay lại mục đích chính hôm nay. Vô Tấn hiểu Tề Vạn Niên không muốn cùng mình nói về việc Thân quốc cữu, liền cười bảo.

-Xin Tề ông chủ yên tâm, người đó là bạn tốt của ta, là kỳ tài. Năm năm trước hắn đã nắm giữ bí mật keo nước của Tề gia, nhưng hắn khinh thường làm loại việc này. Tề gia có từng xảy ra việc trôi nổi ngân phiếu giả? Sau này cũng sẽ không xuất hiện, lần này chỉ là ta nóng vội quá, ta đã xin lỗi trưởng công tử, bây giờ một lần nữa xin lỗi Tề lão gia.

Nói xong Vô Tấn hành lễ xin lỗi.

Tề Vạn Niên vội xua tay nói:

-Tướng quân xin lỗi thì ta đã biết rồi, ta không so đo việc này, chỉ là không biết có thể mời người đó đến giúp Tề gia tăng mạnh phòng giả ngân phiếu hay không. Kỹ thuật phòng giả ngân phiếu của Tề gia chúng ta đã nhiều năm không có đột phá.

Đây mới là ý chân chính Tề Vạn Niên mời Vô Tấn đến. Lần trước Vô Tấn đã xin lỗi Tề Mạo, họ không cần moi móc sâu hơn nữa. Nhưng sau đó Tề gia phát hiện, những ngân phiêu giả sợi chỉ ngũ sắc làm còn rõ hơn cả ngân phiếu thật, càng dễ dàng phân biệt, đây cũng là vấn đề lớn của Tề gia. Sợi chỉ màu của họ hơi mơ hồ, phải người của Tề Đại Phúc tiền trang mới phân biệt được, thương nhân bình thường không dễ nhận ra, rất dễ có chuyện làm giả. Sợi chỉ màu trên trăm vạn ngân phiếu giả thì cực kỳ rõ ràng, người thường cũng phân biệt được, chứng minh kỹ thuật kẻ làm giả cao hơn Tề gia một bậc. Điều này khiến Tề gia vừa chấn kinh vừa kích động, mười mấy năm nay vấn đề kỹ thuật khó khăn đã có đường đột phá, dù thế nào thì Tề gia nhất định phải tìm ra người này, giúp họ giải quyết rắc rối. Vô Tấn chính là con đường duy nhất tìm ra người đó.

Vô Tấn thế mới hiểu ý của Tề lão gia, hắn cười gật đầu.

-Vấn đề này không lớn, khi ta về quận Dư Hàng sẽ nói chuyện với người đó, chắc hắn sẽ giúp cho.

-Rất cảm ơn Hoàng Phủ tướng quân. Đã chậm trễ nhiều thời gian quý giá của Hoàng Phủ tướng quân, vô cùng áy náy bất an.