Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 322: Biện pháp đối phó




Trần Kỳ mở thư tín ra, sau đó đọc lên, nội dung trong thư trên cơ bản đều là hỏi thăm, lúc nào thì để cho hắn làm Lưu Cầu Chi Chủ, bên trong còn có chuyện phục quốc, trở lại vị trí cũ, Trần Kỳ càng ngày càng kinh nghi, khi hắn đọc hết phong thư cuối cùng, Trần Kỳ rốt cuộc tìm được đáp án.

Hắn đọc được một đoạn văn bi phẫn : Tấn An cung loạn, Sở Vương chiếm đoạt vương vị, là sáu dũng sĩ đem ta cứu ra Ung kinh, lưu lạc Đông Hải, ta không ngày nào không nhớ tới việc khôi phục ngôi vị Hoàng đế, tru diệt nghịch tặc, trùng kiến chính thống, nhưng ta lưu lạc ba mươi năm, cuối cùng nuốt hận ở Đông Hải, đại nạn buông xuống, trong nội tâm không kiềm nổi bi thương, những người từng thề tận trung với phụ thân ta, đưa con ta là Vô Tấn làm Lưu Cầu quốc vương, dùng Lưu Cầu làm cơ nghiệp, chiếm lấy Sở Châu, cùng Tây Lương quân chung lấy Ung kinh, trùng kiến Tấn An đế, ta ở dưới cửu tuyền, cũng cảm thấy an lòng, Thiên Phượng khấp huyết dập đầu.

Trần Kỳ tâm lạnh như băng, hết thảy hắn đều minh bạch, vì cái gì từ nhỏ Duy Minh luôn được đồ tốt nhất, mà hắn không chiếm được, vì cái gì tổ phụ nhất định phải đem Lưu Cầu quốc vương cho Vô Tấn, nguyên lai Trần gia bọn hắn chỉ là người hầu, chỉ là hạ nhân hèn mọn, bọn hắn tựa như nô lệ, đem lương thực mấy đời vất vả trồng ra kính dâng cho chủ nhân, bọn hắn chỉ có thể ở bên cạnh chủ nhân nuốt nước miếng.

Còn có nữ nhân hắn yêu mến nhất, tổ phụ cùng phụ thân không chút nào quản đến cảm thụ của hắn, muốn đem nàng gã cho Duy Minh, Duy Minh không muốn, thì đưa nàng cho Vô Tấn, bởi vì hắn là nô lệ, hắn không xứng được nữ nhân mình yêu mến nhất.

- Ngươi không được đụng ta, thân thể của ta đã thuộc về người khác!

Trong đầu hắn hiện đêm cảnh Ngu Hải Lan tay cầm chủy thủ hôm đó, chỉa vào lồng ngực chính mình, ánh mắt nàng lạnh như băng, cơ hồ làm trái tim hắn tan nát.

Sau khi nàng đào tẩu, hắn ở bên trong phòng của nàng tìm được một tờ giấy, trên đó chỉ viết danh tự Hoàng Phủ Vô Tấn.

Trần Kỳ xiết chặt nắm đấm, hàm răng nghiến chặt, đời thứ ba đã là bốn mươi năm rồi, chẳng lẽ Trần Kỳ hắn, còn có con của hắn, cháu của hắn, đều vĩnh viễn trở thành nô lệ của Hoàng Phủ gia sao? Vĩnh viễn không thể xoay sở sao?

Không! Tuyệt không! Trần Kỳ hắn tuyệt không làm nô lệ cho bất luận kẻ nào, hắn nhất định phải đem Hoàng Phủ Vô Tấn đuổi tận giết tuyệt, nhất định phải đoạt lại nữ nhân của mình.

Từ Lưu Cầu đảo đến Bạch Sa đảo cách nhau rất xa, nếu như là mùa hè, cần mười ngày hải trình, nhưng mùa đông thì cần nửa tháng. Bình thường ở mùa đông, là thời gian tất cả thuyền lớn đều vào cảng, nghỉ ngơi lấy lại sức, thương thuyền không ra biển, tích trữ vật tư, chờ đầu xuân năm sau, nhưng cũng chỉ ở mùa đông xuất kích, mới có thể tụ địch mà diệt.

Sáng sớm, Vô Tấn đi ra khoang tàu, chậm rãi đi đến đầu thuyền, hắn ngưng mắt nhìn mặt trời từ từ bay lên, phát ra ánh bình minh đỏ tía, bắt đầu bao trùm cả thiên địa.

Lúc này, hắn cảm thấy có một người từ phía sau ôm lấy mình.

- Nàng không ngủ thêm một lát sao?

Vô Tấn nắm tay của nàng, đem nàng kéo đến trước mặt mình, khuôn mặt Ngu Hải Lan bị ánh sáng mặt trời chiếu lên hồng hồng, làm cho da nàng càng thêm sáng bóng, ngắn ngủn hơn mười ngày, nàng đã thay đổi hoàn toàn thành một người mới, không còn bi thương, không còn tiều tụy, trên khuôn mặt tái nhợt bắt đầu xuất hiện thanh xuân sáng bóng. Nàng mới hai mươi tuổi, nàng vốn nên thanh xuân hoạt bát, chỉ là trong nội tâm nàng mang quá nhiều cừu hận cùng thương cảm. Hiện tại Vô Tấn chính là phương thuốc trị liệu nội tâm của nàng, kia chính là yêu, vô luận là ban ngày nồng đậm tình ý, hay là ban đêm ân ái hợp giao, đều giúp nàng dần dần thoát khỏi gông xiềng nội tâm, hắn tuyệt sẽ không để cho sư tỷ trở lại Phượng Hoàng Hội.

- Sáng sớm đẹp như vậy, thiếp sao ngủ nướng được chứ?

Tiếng nói của Ngu Hải Lan rất nhu hòa, nàng hướng ánh bình minh dang tay, chiếc váy dài màu trắng cùng mái tóc phiêu dật phảng phất bị ánh bình minh đốt lên.

Trên người nàng có một loại mỹ sắc thành thục, một vẻ đẹp mà chỉ có con gái hải dương mới có. Nàng căn bản không quan tâm Vô Tấn sẽ cho nàng danh phận gì, chỉ cần Vô Tấn yêu nàng, nàng nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy.

- Vô Tấn, còn nhớ cuộc chiến giữa chúng ta cùng Bạch Sa hội không?

Ngu Hải Lan quay đầu lại khẽ cười nói.

- Sao không nhớ chứ.

Vô Tấn dắt tay của nàng, đối mặt ánh sáng mặt trời cười nói:

- Sư tỷ dũng mãnh phi thường, lấy một địch chín, Vô Tấn thấy rất mặc cảm.

- Chàng bớt lắm mồm đi!

Ngu Hải Lan tâm tình vui sướng, tuy Vô Tấn ba hoa nhưng nàng cũng không thèm để ý, nàng tự nhiên cười nói:

- Kỳ thật thiếp cũng bất thiện lâm chiến vật lộn, thiếp vẫn là giỏi về y thuật hơn, lần này tiêu diệt Bạch Sa hội, thiếp sẽ làm quân y cho chàng!

Vô Tấn cười ngạo nghễ:

- Đó là đương nhiên, lúc trước chúng ta chỉ có hơn mười người, nhưng bây giờ ta có mấy vạn quan binh, chiến thuyền ngàn chiếc, lấy đá chọi trứng, ngay cả ta cũng không nên xuất chiến, trong nháy mắt quân địch đã tan thành mây khói.

- Vô Tấn, chàng không thể khinh thường, thực lực Bạch Sa hội cũng không yếu, Phượng Hoàng Hội cùng nó mấy lần giao phong, đều không có thể tiêu diệt nó, bọn chúng rất giảo hoạt, sẽ không cùng chàng chính diện đối chiến.

Vô Tấn khẽ mĩm cười nói:

- Ta có biện pháp đối phó bọn hắn!

Bạch Sa đảo nguyên danh là Bách Tể đảo, là một tòa đại đảo ở hải ngoại của Bách Tể quốc. Sau khi Bách Tể quốc diệt vong, Tân La quốc liền bỏ hoang toà đảo này, tuế nguyệt lâu dài, tòa đại đảo có phương viên trăm dặm này cũng dần dần hoang phế, chỉ có một ít ngư dân cư ngụ.

Hai mươi năm trước, Tân La quý tộc Lý Triều Tịch bởi vì mưu phản mà cả nhà bị tru di, chỉ có thứ tử của hắn là Lý Bạch Sa chạy ra Kinh thành, đi tới Bạch Sa đảo. Hắn được địch nhân của Tân La là Cao Ly ủng hộ, trắng trợn chiêu mộ hải tặc mất chỉ huy cùng giặc Oa bị Phượng Hoàng Hội đánh tan, dần dần tạo thành một chi quân đội mấy ngàn người.

Nhưng Lý Bạch Sa cũng biết, bằng thực lực bây giờ của hắn, xa xa không đủ để chống lại cùng Tân La quốc, vì thu thập tiền tài, hắn cũng đi lên con đường hải tặc, ăn cướp thương thuyền, công tới quận huyện vùng duyên hải của Đại Ninh cùng Tân La, bất quá hắn cũng không vào Đông Hải, nơi đó là phạm vi thế lực của Phượng Hoàng Hội.