Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 24: Hiểu lầm




Cùng lúc đó, tại một nơi khác của trường học

-Xin lỗi đại ca, tụi em thất bại rồi- một tên cúi mặt hối lỗi

-Tụi bây không phải là đối thủ của Phong. Dù sao thì tao chỉ muốn thử thôi, xem ra thì hắn ta thật sự quan tâm con nhỏ đó, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi!- cười, một nụ cười hiểm độc.

Tại phòng y tế

“Đúng là! may cho cô thật, nếu như lúc đó bọn chúng không bắt cô thì hôm nay tôi đã cho cô “tập thể dục buổi sáng” rồi, cứ hưởng thụ đi, sau này sẽ tính lại với cô….” (gian xảo quá)

2 giờ sau

-Oáp…… Ủa? sao mình ở đây?- Thuốc hết tác dụng, nó thức dậy, rồi lại chẳng nhớ gì

“À! Nhớ rồi, mình bị…… Nhưng bọn chúng bắt mình tới đây làm gì? Bắt xuống phòng y tế sao???”

Quay qua quay lại thì nó lại thấy hắn, cái con người đang ngồi chễm chệ trên ghế nhìn nó không chớp mắt.

Tức giận, tự dưng nó cảm thấy tức giận vô cùng. Tại sao hắn lại cho người bắt nó chứ? Không kìm được nữa nó hét lên

-Đồ biến thái, thì ra anh là người kêu bọn họ bắt tôi tới đây sao? Anh nghĩ tôi là đồ chơi của anh hay sao hả?

Im lặng, không gian im lặng, hắn không nói gì cả điều đó làm nó càng thêm tức giận hơn và chắc rằng hắn chính là người bày ra những chuyện này.

-Anh nói gì đi chứ? Anh kêu người bắt tôi làm gì hả? Anh nghĩ mình là hội trưởng hội học sinh thì muốn làm gì thì làm sao? Đồ đê tiện…….

Hắn tức giận, thật sự là rất tức giận, hắn đã cứu nó mà nó lại nghĩ hắn là loại người như vậy! Thật sự đối với nó, hắn xấu xa như vậy ư? Nó nghĩ hắn đê tiện ư? Đứng dậy, hắn bỏ đi không nói một lời nào. Để lại nó với muôn vàng câu hỏi và sự khó chịu không người. Bức bối!

-Hắn đã làm gì mình chứ? Tại sao lại làm như vậy? Tại sao không trả lời? Hắn có làm chuyện này không? Chắc là có rồi, có làm nên hắn mới không giải thích được chuyện này………

Hắn bỏ đi, đi đâu hắn cũng không biết, chỉ biết rằng mình cứ đi, đi cho khuất mắt nó. Hắn không về lớp cũng không về nhà…… đi mãi ra đến sân sau trường, hắn ngồi dựa mình vào ghế đá như muốn xua đi mọi thứ lúc này. Mệt mỏi!

Nó trở về lớp, hôm qua nó đã nghỉ ở phòng y tế rồi, hôm nay phải lên học thôi.

Vừa lên tới lớp thì đã thấy Duy với Long nhào lên chỗ nó

-Cô tỉnh rồi à

-Sao? sao hai anh biết? Không lẽ hai anh…… hai anh đã cùng hắn làm chuyện đó hả?

-Là sao?- Long ngớ người, không hiểu đang có chuyện gì

-Hai anh cùng với hắn kêu người bắt tôi phải không?- Nó lại tức giận, tức muốn điên lên được.

-Cô nói gì vậy? Tụi tôi đã cứu cô mà!!

-Cứu tôi? Là….. là sao- nó lắp bắp

-Thì lúc đầu giờ, cô biến đâu mất. Vào lớp hơn 10” lại không thấy cô đâu lại nghe thấy tiếng ai la ó(ở lầu 1 mà lầu 3 còn nghe là hiểu cái miệng nó to cỡ nào !!), cứ nghĩ là mấy đứa nào giỡn nên la hét như vậy, nhưng chuông reng mà chưa thấy cô nên tôi Duy và Phong đi xuống thì thấy cô bị ngấm thuốc rồi.....Vậy đó!- Long kể lại đầu đuôi sự việc, cùng với cái mặt “đã làm ơn mà còn mắc oán” (~_~!)

-Thật sao?

Nó hiểu lầm hắn rồi sao? Hắn đã cứu nó, không phải hắn kêu người bắt nó. Sao hắn lại không giải thích chứ? Nó đã nặng lời với hắn quá chăng. Có lỗi, cảm thấy có lỗi quá, không được! Nó phải tìm hắn để xin lỗi thôi. Nhưng! hắn đâu rồi, hắn không có ở lớp. Quân đâu? Quân cũng biến đâu mất. Đã có chuyện gì?

Cả ngày hôm nay nó không học được gì, chẳng có chữ nào vô đâu nó cả. Vừa nghe chuông vang lên nó đã cất hết tập vở vào cặp, chạy đi tìm hắn. Nhưng hắn đâu rồi? Tìm khắp trường cũng không thấy, gọi điện thì hắn không bắt máy

-Chắc là về nhà rồi…… mình cũng phải về thôi.

Nó thất thểu đi bộ về, trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Nó hối hận quá, tại sao lúc đó nó lại hấp tấp mà kết luận như vậy chứ? Nếu như lúc đó nó đừng quá lời như vậy. Haizzz

-Áááá………

Đi qua con hẽm nhỏ nó nghe thấy tiếng hét. Giật mình chạy lại, một đứa con gái đang bị năm thằng con trai vây lại, máu anh hùng nổi lên. Nó nhặt ngay cây gậy gần đó và chạy tới đạp đá cho mỗi thằng một phát. Nhanh chóng, cả năm thằng đều bị hạ, lạ thật! Nó nắm tay đứa con gái kéo chạy đi càng xa chỗ đó càng tốt

-Em có sao không?- nó lo lắng hỏi

-Em không sao!- đứa con gái mắt ngấn lệ

-Em cũng học trường Blue Star hả?

-Dạ. Em học lớp 10A1, cảm ơn chị đã giúp em

-Không có gì, chị tên là Bảo Nhi học lớp 11A1, còn em?

-Em tên Nguyệt Mỹ

-Ừ, Nhưng em làm gì mà bị bọn chúng chặng đường vậy?

-Em không biết! Bọn họ nói rằng em đụng đến người của bọn họ. Mà em có biết chuyện gì đâu

-Ừ, lần sau em nhớ kêu người đi cùng, đừng đi về một mình nữa nhé!

-Em……. đi cùng chị được không ạ?- con bé rụt rè nói.

-Được thôi, số điện thoại của chị đây, có gì thì cứ gọi cho chị nhé- nó lấy giấy bút ra và viết.

-Em biết rồi

-Thôi, chị đang có chuyện đi trước nha.

-------------------

PROFILE

Tên: Hạ Nguyệt Mỹ

Cũng học trường Blue Star, có ngoại hình và gương mặt xinh xắn. Và thân phận của cô bé mọi người sẽ biết khi đọc tiếp

------------------

Kết thúc cuộc đối thoại, nó bắt tuyến xe bus gần đó để về, nó còn phải tìm hắn để xin lỗi nữa!!

Cùng lúc đó ở trong trường

Hắn đang đứng cùng Duy và Long. Trước mặt hắn là bọn nhóc lúc sáng đã đến bắt nó không sót một tên nào

-Được rồi. Vì chuyện hôm nay không có gì lớn nên các cậu chỉ cần quét dọn trường cho tôi trong vòng 1 tuần thôi. (theo như các bạn đã biết thì đây là trường quý tộc và so về độ lớn thì có thể nói là “bự khủng” cho nên cũng có thể hiểu hình phạt này là nhẹ hay nặng) Và tôi sẽ cho người giám sát. Nếu ai trốn thì hình phạt sẽ tăng lên gấp đôi. Nhớ đó

Nói rồi hắn cùng Duy, Long bỏ đi. Để lại bọn nhóc ôm nhau mà đau khổ.

Nó về nhà. Tìm khắp nhà. Phòng hắn không có, phòng khách cũng không, phòng tắm cũng không nốt. Duy, Long cũng không thấy đâu. Có chuyện gì vậy chứ?

-Buồn thật, tự dưng cả 4 người đều biến đâu mất…….