Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 108





Edit: Cảnh Phi
Beta: Nga Dung hoa
 
Trừ bỏ việc đầu tư ở bên ngoài, Bùi Thanh Thù còn suy xét việc cửa hàng.
 
Vì để phòng ngừa các Hoàng tử làm ăn thì sẽ ỷ vào việc mình có phụ thân là Hoàng đế, nhiễu loạn trật tự buôn bán bình thường, cho nên trong cung từ trước tới nay đều có quy định, các Hoàng tử không được lấy danh nghĩa của bản thân để làm ăn.
 
Chẳng qua Bùi Thanh Thù ở trong cung đã nhiều năm như thế, sớm đã nghe người ta nói qua, rằng mỗi một Hoàng tử đều sẽ lén lút lấy danh nghĩa tâm phúc của mình đặt mua một ít cửa hàng. Bằng không sau nay xuất cung, nơi nơi đều phải tiêu tiền, thu vào không nhiều thì lấy đâu ra lắm tiền để tiêu, sao có thể nuôi sống cả gia đình chứ?
 
Không nói người khác, nói người có quan hệ gần nhất với Bùi Thanh Thù là Thất Hoàng tử đi. Hắn hay than khóc với Bùi Thanh Thù, tính như vậy vẫn là Thất Hoàng tử đã có ba gian cửa hàng đều có sinh lợi nhuận. Có thể thấy được nuôi sống được một phủ Hoàng tử, chỉ dựa vào tiền bổng lộc là không thể nào đủ.
 
Chẳng qua so với việc mua phòng, thì yêu cầu người đầu tư không chỉ có tiền bạc mà còn phải có nhân thủ.
 
Hiện tại tiền mua một cửa hàng, trong tay Bùi Thanh Thù có đủ, nhưng hắn không thể nghĩ được việc chọn người thích hợp giúp hắn kinh doanh.
 

Hiện tại Lư Duy nhàn rỗi không có việc gì làm, nếu hắn có thể hỗ trợ thì không gì tốt hơn rồi. Chẳng qua Lư Duy trời sinh không phải là người làm buôn bán nguyên liệu, hơn nữa để hắn đi bán vải ở cửa hàng, bán gạo ở tiệm gạo cũng quá là đại tài tiểu dụng.
 
Nhưng Hổ Nhi thật ra là một lựa chọn không tồi, hiện tại Bùi Thanh Thù đã lớn, bên người không cần nhiều thư đồng như vậy, có Công Tôn Minh và Phó Húc cũng đủ. Nhưng mà rốt cuộc Hổ Nhi tuổi còn nhỏ, tính tình lại thành thật, Bùi Thanh Thù có chút lo lắng, để hắn làm quản lý cửa hàng sẽ bị thâm hụt tiền.
 
Thục phi thấy hắn gần đây lại bận rộn muốn mua phòng, lại muốn đầu tư cửa hàng, cảm giác hắn đang lăn lộn mù quáng: “Con chuyển cái này chuyển cái kia làm gì? Con cũng có thể ở lại trong cung đọc sách hai năm mà, còn không đi học cho tốt, muốn những cái đó làm gì chứ?”
 
“Mẫu phi, như vậy đâu có được? Nhi tử trưởng thành, không thể cả đời ăn bám vào phụ mẫu được.”
 
“Cái gì mà ăn bám phụ mẫu chứ, tuổi nhỏ thì tuổi nhỏ thôi, tiểu bối nhà ai không phải thừa kế đồ vật mà trưởng bối lưu lại chứ, rồi tiếp tục truyền cho đời sau đó thôi? Con ấy, cứ thành thành thật thật ở trong cung ngây ngốc đi, chờ thời điểm con thành hôn, mẫu phi sẽ chuẩn bị nơi ở cùng cửa hàng cho con.”
 
Bùi Thanh Thù cảm thấy vô cùng ngượng ngùng: “Vậy sao có thể trưởng thành được, sao cứ dựa vào người hoài a? Đây lại không phải gả nữ nhi, người còn phải chuẩn bị của hồi môn cho con.”
 
Thục phi nhẹ nhàng trừng hắn một cái nói: "Gì mà nhi tử nữ nhi, ta mặc kệ, dù sao ta cứ biết, đồ tích góp cả đời này của mẫu phi, khẳng định là con và Lệnh Nghi, hai đứa mỗi đứa một nửa. Nếu con không cần thì tương lai mẫu phi cho ai nữa?"
 
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: “Mẫu phi thương con, trong lòng con rất cảm kích, chỉ là bản thân người cũng nên để dành chút tiền cho mình chứ. Người đã nuôi lớn con, bỏ biết bao tâm huyết như vậy, nhi tử thật sự không cầu người cho bất cứ cái gì. Người cứ cho hết cho Lệnh Nghi tỷ tỷ, lòng ta cũng sẽ không vì vậy mà không vui.”
 
Thục phi vui mừng cười nói: “Mẫu phi biết con đối với hai mẫu tử chúng ta tốt, chỉ là tính tình của Lệnh tỷ tỷ con, không kiên nhẫn nhất là xử lý mấy thứ này, cho nàng nhiều, nàng còn ngại phiền đấy. Lại nói, con cũng đã ghé qua phủ Công chúa, rồi qua Dung gia, con xem tỷ tỷ con và tỷ phu là người thiếu tiền à?”
 
Đương nhiên là không thiếu.
 
Chẳng qua Bùi Thanh Thù vẫn cảm thấy hắn không cách nào để yên tâm thoải mái mà cái gì cũng không làm được, cứ bị động tiếp nhận hết thảy của Thục phi cho: “Mẫu phi, ‘đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá’, người đem cửa hàng và tài sản trực tiếp giao cho con, còn không bằng dạy nhi tử một ít việc kinh doanh cửa hàng, phương pháp quản lý cửa hàng, như vậy tương lai nhi tử cũng có thể bảo vệ được sản nghiệp, người nói có phải hay không?”
 
Thục phi nghĩ nghĩ, cười: “Điều này cũng đúng. Nếu tính vậy thì sau khi con thành thân, có tức phụ của con giúp con xử lý nhưng nếu con cái gì cũng không hiểu thì cũng không tốt. Như vậy đi, lần tới khi thuộc hạ tới báo việc hàng tháng, mẫu phi kêu con tới nghe, để con cũng biết một hai. Nếu con thật sự muốn tự mình lăn lộn, chỉ cần không chậm trễ việc học, thì đi làm đi. Nếu thiếu nhân thủ, mẫu thần để Phó gia giúp con tìm kiếm vài người.”
 
Bùi Thanh Thù nghe xong, vui sướng không thôi, cảm kích đáp ứng rồi lui xuống.
 
Nói thật lòng thì, trước đó Bùi Thanh Thù quả thật xúc động muốn mời người Phó gia hỗ trợ ý tưởng. Nhưng mà hắn lại cẩn thận suy xét một chút, tuy nói cảm tình giữa hắn và Thục phi tốt, nhưng thái độ của Thục phi đối với hắn, cũng không thể giống với thái độ Phó gia đối với hắn. Hơn nữa về sau chờ tiểu thư Phó gia vào cửa, người của Phó gia suy xét càng nhiều.
 
Thử tưởng tượng bên người hắn đã có người của Phó gia làm bạn đọc, lại có người Phó gia làm trắc phi, Bùi Thanh Thù cảm thấy, trên người hắn có ấn ký của Phó gia đã đủ nhiều rồi. Hiện tại hắn trưởng thành, đã không phải tiểu hài tử, không thể cả đời đều dựa vào Thục phi và Phó gia để sống.

 
Vẫn là muốn học sẽ dựa vào chính mình đứng lên.
 
Mặc kệ nói như thế nào, Bùi Thanh Thù trước mang theo vài tâm phúc ở kinh thành tìm hiểu một thời gian, nơi nơi xem phòng, cuối cùng ở thành tây mua hai toà nhà liền kề, để một nhà ba người Lư Duy ở.
 
Kỳ thật Bùi Thanh Thù biết, muốn nói Lư Duy nghèo cũng không phải thật sự nghèo. Hiện tại tranh chữ của Lư Duy trên thị trường, giá đều thật sự cao, chỉ là hắn không vui đi bán chữ kiếm tiền thôi.
 
Còn phải kể đến, Lư phu nhân Mạnh thị cũng là một kỳ nhân. Thân là tiểu thư của Vĩnh Xương bá gia, của hồi môn của nàng vô cùng phong phú, chính là hai người không cần. Nếu không phải hiện tại có Bùi Thanh Thù trong phòng, cần phải có người dọn dẹp, Mạnh thị có khả năng ngay cả một hạ nhân thôi cũng không dẫn đến.
 
Lư Duy đã từng nói giỡn với Bùi Thanh Thù, nói sư mẫu này của hắn a, cho nàng một bầu rượu là có thể sống được rất vui vẻ.
 
Bùi Thanh Thù trước kia còn chưa tin, hiện tại vừa thấy, thật đúng là như vậy.
 
Thời điểm một nhà Lư Duy vào nhà mới ở, Bùi Thanh Thù cố ý xuất cung, đi cùng bọn họ chuyển vào.
 
Kỳ thật phòng ở này, nếu đã đáp ứng cho một nhà Lư Duy ở, Bùi Thanh Thù không có y thu hồi lại. Bởi vì vô luận từ tình cảm thì một nhân tài như Lư Duy có thể suy xét, giá trị của hắn vượt xa căn nhà này. Bùi Thanh Thù không có nói rõ ra, bởi vì hắn biết, nếu hắn dùng “cho” hoặc “đưa” nói vậy, khẳng định Lư Duy sẽ không tiếp nhận, vậy thì phiền toái.
 
Nhìn ở mặt ngoài, Bùi Thanh Thù tiêu tiền mua phòng cho người khác ở, có vẻ ăn thiệt. Nhưng trong lòng của Bùi Thanh Thù rõ ràng, nếu Lư Duy đáp ứng ở trong phòng của hắn, đã nói lên việc tính toán từ nay về sau đi theo Bùi Thanh Thù, cùng trước kia ở trong cung mỗi ngày dạy hắn một canh giờ về tài nghệ là không giống nhau nữa.
 
Bùi Thanh Thù không chỉ không có mệt, ngược lại sướng quá mức.
 
Thởi điểm cùng vợ chồng Lư Duy dùng bữa, Bùi Thanh Thù vui sướng phát hiện, nên mở cửa hàng gì, chuyện kinh doanh như thế nào, để ở một bữa ăn giải quyết hết.
 
Sau khi bọn họ thượng lương xong, quyết định mở một trà lâu ở kinh thành. Bởi vì Vĩnh Xương bá phủ chính là kinh thương lập nghiệp, cho nên từ Vĩnh Xương bá phủ mượn một hai người chưởng quầy tới hoàn toàn không thành vấn đề. Đến nỗi Lư Duy hắn chỉ phụ trách mỗi ngày một lần, ở trà lâu điều hành suông sẽ. Nghĩ đến việc lấy danh vọng của hắn, chắc chắn có rất nhiều văn nhân nhà thơ tụ tập tại đây, đến lúc đó hoàn toàn không cần phát sầu chuyện khách khứa.
 
“Không dối gạt điện hạ, hiện tại ta không có ý tưởng đi tham gia thi hội, ở trong triều làm quan.” Lư Duy sờ sờ đầu tiểu nhi tử ngồi bên cạnh, từ ái nói: “ Nhưng nhi tử của ta không giống vậy, hắn còn nhỏ, không thể bởi vì lựa chọn của ta, mà cứ mơ màng hồ đồ sống hết một đời như vậy. Cho nên chúng ta quyết định dẫn hắn hồi kinh, để hắn trước đi đọc sách. Nếu tương lai hắn không muốn đọc, cũng là lựa chọn của chính hắn, mà không phải chúng ta quyết định thay.”
 
Bùi Thanh Thù gật đồng tình: “Ý tưởng của tiên sinh, hoàn toàn là tình lý, học trò hiểu rõ.”
 

Đột nhiên Lư Duy nghiêm túc nói: “Nhưng ta cũng sẽ không giữ ngươi, trừ bỏ việc kinh doanh trà lâu, về sau ngươi có yêu cầu ta đi làm gì, ta cũng đều sẽ làm hết sức.”
 
“Những lời này của tiên sinh, với ta mà nói, là vượt qua cả thiên quân vạn mã.” Bùi Thanh Thù vội vàng đứng lên, thi lễ với Lư Duy: “Tiên sinh ngàn vạn không cần khách khí, cứ xem nơi này là nhà của mình. Không nói ngài và mẫu phi ta có duyên cũ, chính là chúng ta tình thầy trò, cũng đã vượt qua nhiều thứ rồi.”
 
Lư Duy cười ha hả mà nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng không tính toán cùng ngươi khách khí. Lần này sau khi hồi kinh, ta liền tính là ăn vạ với ngươi, a ha ha ha ha ha……”
 
Đang lúc Lư Duy cười sung sướng, một đôi tay búp măng ngọc đột nhiên duỗi ra, nhéo lỗ tai của Lư Duy: “Lư Duy, trước đó chàng nói rõ ràng cho ta, chàng cùng mẫu phi người ta có duyên cũ gì?”
 
Nhìn bộ dáng nhe răng trợn mắt của lão sư nhà mình, Bùi Thanh Thù không nhịn được vui sướng khi người gặp hoạ mà cười.
 
Sau khi hồi cùng, Bùi Thanh Thù cùng Hổ Nhi thương lượng một chút, để hắn cũng đi trà lâu, đi theo Mạnh chưởng quầy học tập làm buôn bán như thế nào.
 
Đương nhiên Hổ Nhi không có bất cứ ý kiến nào, Bùi Thanh Thù nói cái gì, hắn đều sẽ làm vô điều kiện. Nhiều năm như vậy, đều đã thành thói quen.
 
Có Vĩnh Xương Bá phủ hỗ trợ, cùng tài lực của Bùi Thanh Thù duy trì, rất nhanh trà lâu liền chọn được nơi tốt, bắt đầu trang hoàng bố trí. Bùi Thanh Thù bớt thời gian ghé qua xem vài lần, phát hiện bọn họ sáng tạo đồ vật so với cảm giác Thục phi đưa đồ là hoàn toàn không giống nhau. Cảm giác thành tựu kia, là nhiều núi vàng bạc cũng không đổi được.
 
Bận việc này xong, chờ trà lâu chính thức khai trương, bất tri bất giác, đã là năm thứ 21 Duyên.
 
Sinh nhật của Bùi Thanh Thù là tháng chạp, kỳ thật tuổi còn nhỏ, nhưng cũng tới tuổi tuyển thị tẩm nữ quan. Mắt thấy Thục phi gần đây hứng thú dạt dào thu xếp chuyện này cho hắn, tuy rằng Bùi Thanh Thù không đành lòng đả kích tính tình tích cực của bà, nhưng cũng không thể không nói với Thục phi.
 
Hắn không nghĩ muốn tư tẩm nữ quan.
 
Thục phi vừa nghe, liền vô cùng kinh ngạc mà nói: “Cái này sao được? Ngay cả Thất cả và Thập nhất ca của con, tư tẩm nữ quan đều tới tay của bổn cung xử lý, không có một ai nói không tốt. Sao tới con lại thành không được?”