Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 162





Edit: Chang Phi
Beta: An Thục phi
 
Bùi Thanh Thù sau khi nghe xong thì cảm thấy vô cùng may mắn. May mắn vì hắn không yên tâm nên đã đuổi theo tới đây. Nếu chậm một hai ngày thì đời này có thể hắn sẽ không được gặp lại Thất Hoàng tử nữa.
Bây giờ thấy Thất Hoàng tử khóc như vậy, Bùi Thanh Thù cũng không cảm thấy kỳ quái. Ai đã dạo một vòng xuống quỷ môn quan đều sẽ sợ hãi, huống gì là Thất Hoàng tử ngay lần đầu xuất chinh đã gặp phải loại chuyện này.
Sau khi Thất Hoàng tử hơi bình ổn lại cảm xúc, các chủ tướng liền tập trung lại, thương nghị xem nên công thành như thế nào.
Trong các chủ tướng, người lớn tuổi nhất đương nhiên là Vinh Quốc công, nhưng đây cũng là lần đầu Vinh Quốc công ra chiến trường. Nếu luận về kinh nghiệm thực chiến thì Đại Hoàng tử vẫn có kinh nghiệm hơn, cho nên mọi người chủ yếu vẫn nghe theo ý kiến của Đại Hoàng tử.
Ý của Đại Hoàng tử là trước khi bọn Bùi Thanh Thù tới, hắn đã đấu với hai huynh đệ Tằng Tuấn mấy ngày, hai bên đều rất mệt mỏi. Nhưng Vinh Quốc công lại chỉ huy Thần Xu doanh, là kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Tề. Tuy vất vả hành quân đường xa, nhưng so với quân Tằng gia đã khổ chiến mấy ngày nay thì vẫn chiếm ưu thế hơn. Cho nên hắn kiến nghị ngay sau khi chỉnh đốn lại Thần Xu doanh thì trực tiếp công thành, quân của Đại Hoàng tử sẽ chi viện ở phía sau.
Vinh Quốc công nghe xong liền cảm thấy có chút khó xử.
Hắn tới Tứ Xuyên để chi viện, kết quả vừa đến hắn đã phải chiến đấu, Vinh Quốc công không tránh khỏi có mấy phần do dự.
Nhưng thế tử Vinh Quốc công Phó Nhiên so với phụ thân hắn thì tuổi trẻ khí thịnh, can đảm cũng lớn hơn, sau khi nghe kiến nghị của Đại Hoàng tử liền chủ động nhận lãnh binh đi công thành.
Tuy Vinh Quốc công không yên tâm để nhi tử ra tiền tuyến nhưng hắn cũng biết đây là một cơ hội tốt để lập công trạng, nếu từ bỏ thì quá đáng tiếc nên đồng ý với sắp xếp của bọn họ.
Còn Bùi Thanh Thù, giống như Hoàng đế đã phân phó, hắn không tự mình dẫn binh ra trận chém giết mà là ở lại cùng Thất Hoàng tử. 
Cho dù là ở lại doanh trại thì mấy người Bùi Thanh Thù cũng không thể thả lỏng cảnh giác. Cần phải thời khắc đề phòng quân địch đánh lén hoặc cướp lương thảo của bọn họ.
Trừ việc đó ra còn phải sắp xếp quân y băng bó cứu chữa cho binh lính bị thương.
Mấy ngày nay Thất Hoàng tử đã trải qua quá nhiều kích thích, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được, cho nên những việc này đều do Bùi Thanh Thù sắp xếp.
Nhưng so với đám người Phó Nhiên đang công thành thì ở lại trấn thủ doanh trại vẫn là một việc khá nhẹ nhàng.
Thời gian nhàn rỗi Bùi Thanh Thù liền suy nghĩ việc bố trí binh lực Đại Tề.
Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.
Lẽ ra Tằng gia tạo phản, triều đình nên phái càng nhiều binh lực đến trấn áp, nhưng Hoàng đế chỉ phái quân đội có nhân số không phân cao thấp với phản quân đến bình định......
Ban đầu Bùi Thanh Thù cảm thấy có lẽ Hoàng đế đã quá tự tin, lạc quan và còn có chút mù quáng. Nhưng tới bây giờ hắn lại cảm thấy chỉ sợ là Hoàng đế không có binh để dùng.
Đầu tiên binh lực mạnh nhất Đại Tề lần lượt là Kinh quân do Anh Quốc công thống lĩnh, ước chừng có hai mươi vạn người; Hà Bắc quân mỗi ba năm tới kinh thành thao luyện một lần ước chừng có tám vạn người; Mộ lão tướng quân thống lĩnh Tây Bắc quân ước chừng có mười vạn người; còn lại chính là mười vạn Tằng quân của Tằng gia.
Những đội quân đóng ở địa phương khác như Sơn Đông, Hà Nam, Giang Ninh đã nhiều năm không tiến hành thao luyện, năng lực tác chiến quá thấp kém, cho dù đưa ra chiến trường cũng chỉ là tặng đầu người mà thôi, còn không bằng ở lại địa phương bình - ổn, để phòng ngừa sinh loạn.
Nhiều năm không có chiến tranh, hơn nữa bầu không khí trọng văn khinh võ khiến cho quân đội thực sự có năng lực chiến đấu thật sự là quá ít.

Bùi Thanh Thù suy đoán, ban đầu Hoàng đế không sử dụng Kinh quân là vì phòng ngừa Bắc Hạ thừa dịp Đại Tề có nội loạn mà đánh lén kinh thành.
Hiện tại phụ cận kinh thành chỉ còn lại hơn mười vạn binh lực, người Hung Nô xác thật rất có khả năng nhân cơ hội đánh lén......
Bùi Thanh Thù thở dài, cảm giác người Hung Nô trước sau đều là một uy hiếp lớn nhất treo ở trên đỉnh đầu hắn.
Chỉ có triệt để bình định Hung nô, cây đao treo ở trên đỉnh đầu Đại Tề mới có thể buông xuống.
"Thập nhị đệ, thập nhị đệ." Thất Hoàng tử vốn nằm phát ngốc ở trên giường bỗng nhiên gọi Bùi Thanh Thù hai tiếng.
Bùi Thanh Thù quay đầu lại nhàn nhạt hỏi: "Làm sao vậy?"
“Đầu ta hình như hơi choáng......" Thất Hoàng tử dùng khuỷu tay chống người, miễn cưỡng ngồi dậy: "Cứ thấy đồ vật bị lung lay......"
Bùi Thanh Thù nhìn theo tầm mắt hắn, phát hiện lều trại thật sự bị lung lay.
Hắn cuống quít đứng lên đỡ Thất Hoàng tử: "Không hay rồi, Thất ca, hình như có động đất!"
Thất Hoàng tử hoảng loạn nhanh chóng đi giày, kết quả càng sốt ruột càng không đi được, Bùi Thanh Thù dứt khoát đỡ hắn đi ra ngoài: "Lúc này còn đi giày cái gì nữa!"
Doanh trướng của bọn họ là dựng lên tạm thời, bên trong không có đồ đạc gì quan trọng, cho nên so với việc chờ ở bên trong để bị đè thì nhanh chóng chạy ra ngoài vẫn hơn.
Động đất xảy ra nhanh, nên kết thúc cũng rất nhanh. Từ lúc bọn họ phát hiện có động đất đến lúc chạy ra khỏi doanh trướng, cũng chỉ trong mấy câu nói mà động đất đã ngừng lại.
Nhưng doanh trướng dựng tạm thật sự quá mức yếu ớt, Bùi Thanh Thù vừa nhìn lại liền thấy doanh trướng nghiêng bảy vặn tám, đổ một mảng lớn.
"Mẹ nó, sao lại xui như thế chứ......" Thất Hoàng tử đỡ đầu, khẩn trương lôi kéo cánh tay Bùi Thanh Thù: "Chắc không động đất nữa đâu nhỉ?"
"Cũng khó mà nói." Bùi Thanh Thù đẩy tay hắn ra, giao Thất Hoàng tử cho Lục Tinh Dã đang canh giữ ở cửa bảo hộ, còn mình thì đi cùng Triệu Hổ ra ngoài xem xét tình huống sau động đất, hỗ trợ cứu chữa thương binh bị đè ở trong doanh trướng.
Lúc này đột nhiên động đất, có thể nói là ngoài dự đoán của mọi người. Cũng may các binh lính phản ứng đều khá nhanh chóng, ngoại trừ mấy người thương thế nghiêm trọng, không chạy ra ngoài được thì đa số mọi người đều chạy ra được, thương vong cũng không nghiêm trọng.
Bùi Thanh Thù nhìn về phương hướng Long An thành, ánh mắt phức tạp.
Về lần động đất này hắn cùng Thất Hoàng tử có một ít cái nhìn khác nhau.
Quân Tằng gia sau khi khổ chiến với Đại Hoàng tử tuy tiêu hao phần lớn thể lực, nhưng công thành cũng không phải việc ngày một ngày hai, Long An thành còn lâu mới đến thời điểm binh tẫn lương cạn.
Nhưng sau động đất, mọi chuyện sẽ trở nên không giống nhau......
Đối với dân chúng bình thường cùng quân Tằng gia thì trận động đất này đúng là một tai họa.
Nhưng đối với quân triều đình đến bình định như bọn họ thì trận động đất này giống như trời giúp.
Quả nhiên, rất nhanh tiền tuyến liền truyền đến tin chiến thắng —— Sau động đất, Phó Nhiên thừa dịp quân Tằng gia đang hoảng loạn mang binh công phá cửa thành, còn tự tay chém giết đệ đệ Tằng Tuấn là Tằng Tín.
Khác với Bùi Thanh Thù ở vùng ngoại ô, trong thành phòng ốc sụp đổ, tổn thất nghiêm trọng, nhân số thương vong rất lớn.
Nhưng thân là tướng lĩnh đang chiếm đóng Long An thành mà Tằng Tuấn cũng không tổ chức cứu tế. Thậm chí ngay cả Tam Hoàng tử cũng không quản, sợ Phó Nhiên cùng Đại Hoàng tử tiến vào bắt hắn, nên đã mang theo tàn quân chạy trốn.
Sau khi Tằng Tuấn chạy trốn, Đại Hoàng tử cũng không tha. Hắn không để ý đến thương thế do động đất gây nên, thúc ngựa đuổi theo.
Phụ tử Vinh Quốc công mang binh đuổi theo Tam Hoàng tử.
Nhưng đáng cười chính là Tam Hoàng tử không thể so với Tằng Tuấn, ít nhất Tằng Tuấn còn thăm dò qua địa hình gần Long An, còn Tam Hoàng tử vẫn luôn ở trong thành, hoàn toàn không biết gì về địa hình gần đó. Hắn hoảng loạn nên chọn đường bỏ chạy theo hướng Bùi Thanh Thù.
Lúc lính trinh sát báo tin tức cho Bùi Thanh Thù, Bùi Thanh Thù lập tức hạ lệnh bắt giữ Tam Hoàng tử.
Thịt mỡ đã đưa đến bên miệng, không thể để chạy mất được.
Bùi Thanh Thù không yên tâm, còn tự mình dẫn người đuổi theo.
Lần này cho dù như thế nào hắn cũng phải bắt được Tam Hoàng tử, làm Tam Hoàng tử nhận sự trừng phạt thích đáng.
Tam Hoàng tử liều nửa cái mạng mới mang theo An Phi chạy ra được khỏi Long An thành.
Nhưng hắn không nghĩ tới mình lại xui xẻo đến mức gặp phải Bùi Thanh Thù như vậy.
Trong nháy mắt nhìn thấy Bùi Thanh Thù, vẻ mặt Tam Hoàng tử giống như gặp phải quỷ vậy, quay đầu muốn chạy.
Nhưng hộ vệ bên người hắn sao có thể so được với kỵ binh Thần Xu doanh Bùi Thanh Thù mang đến.
Rất nhanh, Tam Hoàng tử đã bị binh mã của Bùi Thanh Thù vây khốn ở chân núi Long An.
Khác với tình huống lúc trước của Thất Hoàng tử, Tằng Tuấn đã phóng hỏa đốt núi, đốt Long An sơn trụi lủi không còn gì. Bây giờ cho dù Tam Hoàng tử có trốn lên núi cũng chỉ còn lựa chọn nhảy vực mà thôi.
Hơn nữa, sau động đất, Long An sơn đã xảy ra sạt lở, con đường để lên núi cũng đã bị huỷ hoại.
Ngoại trừ đầu hàng Bùi Thanh Thù ra, Tam Hoàng tử đã không còn lựa chọn nào khác.
Lúc hắn dừng lại lập tức dùng một vẻ mặt âm ngoan nhìn về phía Bùi Thanh Thù, giống như rắn độc phun nọc, lại giống như ác quỷ tàn khốc nhất trong địa ngục.
Bùi Thanh Thù bình tĩnh đối diện với ánh mắt của hắn.
Cuối cùng, vẫn là Tam Hoàng tử mở miệng trước: "Lão thập nhị, rốt cuộc ta có chỗ nào có lỗi với ngươi mà ngươi phải đuổi tận giết tuyệt ta như vậy?"
Bùi Thanh Thù thản nhiên nói: "Tam hoàng huynh hiểu lầm rồi, từ đầu đến cuối ta đều chỉ là việc nào ra việc đó mà thôi, không có ý nhằm vào ngươi."
"Không nhằm vào ta? Ha, ngươi bớt giả ngu ở đây đi, ngươi dám nói việc thi hội lúc trước không phải là ngươi đưa đến chỗ phụ hoàng không?"
Bùi Thanh Thù không nói gì.

"Lúc trước ta nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ như thế nào cũng không rõ vì sao ngươi lại bị hôn mê ở mấy ngày thi hội. Rõ ràng ta chỉ để Mao Phong hạ thuốc xổ bình thường cho ngươi mà thôi. Bây giờ ta xem như đã rõ rồi, thuốc kia tám phần là cho ngươi tự hạ, chính là vì để làm lớn chuyện lên, hơn nữa còn có thể phủi sạch hiềm nghi! Lão thập nhị ơi lão thập nhị, ta đúng là không ngờ được, trong nhiều huynh đệ như vậy hoá ra kẻ âm hiểm nhất chính là tiếu diện hổ nhà ngươi!"
Bùi Thanh Thù buồn cười mà nhìn hắn nói: "Hôm nay ta cũng xem như là đã rõ cái gì gọi là ác nhân cáo trạng trước. Rõ ràng người thu nhận hối lộ là ngươi, làm việc thiên vị làm rối loạn kỉ cương là ngươi, dấy binh tạo phản, ép chết Hoàng hậu cũng là ngươi, bây giờ ngươi lại ở đây nói ta không đúng, giống như tất cả mọi chuyện xảy ra đều là do ta dựng lên vậy. Chẳng lẽ trước giờ Tam hoàng huynh không nghĩ tới, chính mình đã làm sai cái gì sao?"
"Ngươi nói bậy!" Tam Hoàng tử giống như phát điên, khàn cả giọng mà hét lớn: "Ta không có sai! Ta có cái gì sai? Ta chính là con vợ cả duy nhất của phụ hoàng, ngôi vị Hoàng đế này vốn dĩ nên do ta kế vị! Ta chỉ là muốn lấy thứ vốn nên thuộc về ta mà thôi, có cái gì không đúng sao? Còn mẫu hậu —— mẫu hậu là bị các ngươi ép chết, là các ngươi!!"
Bùi Thanh Thù không học theo bộ dáng la to của Tam Hoàng tử mà là bình tĩnh kể rõ sự thật: "Ta chưa từng gặp qua người nào ích kỷ giống như ngươi. Thân là đầu sỏ gây tội, lại đẩy hết mọi sai lầm qua cho người khác, để cho chính mình yên tâm thoải mái."
Bùi Thanh Thù dừng một chút, châm chọc mà cười cười nói: "Tam Hoàng huynh, thật ra trong lòng chính ngươi cũng hiểu rõ Hoàng hậu nương nương là dùng mạng của chính mình để đổi lấy một đường sống cho ngươi. Nếu không nàng cũng sẽ không lập tức lựa chọn tự sát sau khi gặp ngươi. Đáng tiếc, ngươi đã phụ nỗi khổ tâm của Hoàng hậu nương nương rồi. Ngươi không chỉ không biết hối cải mà còn làm trầm trọng thêm, dấy binh mưu phản......"
"Ngươi im miệng! Ngươi im miệng!" Tam Hoàng tử đột nhiên thúc ngựa lao về phía Bùi Thanh Thù: "Ta giết ngươi!!!"
Bùi Thanh Thù bình tĩnh hạ lệnh: "Bắn tên."
Không cần nhiều, chỉ cần mấy cung tiễn thủ cũng đủ để cho Tam Hoàng tử ngã xuống.
"Thập nhị Hoàng tử!" Nhìn thấy Tam Hoàng tử trong mưa tên, An Phi đau lòng đến cực điểm mà hô lớn: "Ngươi cùng Khánh Vương điện hạ chính là huynh đệ ruột mà, sao ngươi có thể nhẫn tâm thương tổn hắn như vậy chứ?"
Bùi Thanh Thù cười lạnh một tiếng, không dao động: "Hay cho một tiếng huynh đệ ruột! Ta đây ngược lại muốn hỏi An Phi nương nương cùng Tam hoàng huynh một chút, năm trước lúc ta ở Sơn Tây là ai phái thích khách đuổi giết ta đây?"
Tam Hoàng tử ngã trên mặt đất, vẻ mặt biến đổi: "Ngươi đều đã biết?"
"Ngươi sai là sai ở chỗ, lúc ở Sơn Tây sau khi lợi dụng Mao Phong tiết lộ hành tung của ta thì không nên tiếp tục dùng hắn nữa. Nếu thông qua án làm rối loạn kỉ cương, ta đã biết hắn là người của ngươi, vậy việc ở Sơn Tây cũng dễ dàng truy tra ra được."
Tam Hoàng tử suy sụp ngã trên mặt đất, tuyệt vọng mà cười cười nói: "Mặc kệ ngươi có tin hay không, lúc ngươi ở Sơn Tây ta thật sự không muốn đuổi tận giết tuyệt  ngươi."
"Ngươi chỉ là muốn phế đi cánh tay hoặc là cái chân của ta, làm ta cả đời tàn phế, vô duyên với ngôi vị Hoàng đế đúng hay không?" Bùi Thanh Thù cười nhạo nói: "Vậy thì phải đa tạ ân không giết của Tam hoàng huynh rồi."
"Trói hắn lại." Bùi Thanh Thù lập tức ngồi ngay ngắn, từ trên cao nhìn xuống Tam Hoàng tử: "Ta đây trả lại Tam hoàng huynh một ân tình. Hôm nay ta cũng không giết ngươi, ta đưa ngươi hồi kinh, để ngươi dập đầu trước mộ Chu thị được không?"
"Ha, ngươi bớt ở chỗ này giả làm người tốt đi, ai không biết ta trở về kinh thành chính là chết, còn mẹ nó là lăng trì xử tử nữa kìa!" Tam Hoàng tử nhìn binh lính đến gần hắn, đột nhiên la lớn: "Có bản lĩnh thì giết ta, ở chỗ này giết ta đi! Làm người trong thiên hạ đều biết ngươi là một tên khốn thí huynh!!"
Tam Hoàng tử vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm.
Triệu Hổ biến sắc nói: "Không hay rồi, là dư chấn! Điện hạ đi mau, thuộc hạ bắt nghịch tặc!"
Trước mặt thiên tai, tất cả mọi người đều nhỏ bé như vậy.
Tam Hoàng tử vốn đã tuyệt vọng mà tê liệt ngã xuống trên mặt đất, lúc này nghe nói có dư chấn xảy ra vẫn dựa vào bản năng cầu sinh bò lên.
Nhưng trên vai, trên đùi hắn đều trúng mũi tên, căn bản là không chạy nổi.
Vẫn là An Phi đánh bạo tiến lên, ý đồ kéo Tam Hoàng tử lên ngựa. Nhưng nàng là một nữ tử, sức lực không đủ, căn bản là không làm được.
An Phi dứt khoát bỏ ngựa, đi xuống ôm lấy Tam Hoàng tử. Biết rõ là không trốn thoát được nhưng nàng vẫn là đỡ Tam Hoàng tử liều mạng chạy trốn.
Trên thực tế ở ngay lúc này bỏ ngựa, ngược lại là một loại lựa chọn chính xác.
Sau khi dư chấn xảy ra, ngựa đã bị kinh sợ, rất nhiều binh lính đều ngã xuống từ trên lưng ngựa.
Bùi Thanh Thù nhanh chóng quyết định, lập tức nhảy xuống chạy ra ngoài, cố gắng rời xa chân núi, phòng ngừa núi đá lại sạt lở lần nữa.
Giống với động đất lần trước, dư chấn rất mau liền kết thúc.
Khi trời đất lại lần nữa quay về yên lặng, rất nhiều người, đặc biệt là người của Tam Hoàng tử đều đã bị chôn ở dưới chân núi.
Bởi vì Hoàng đế yêu cầu "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác", sau khi dư chấn chấm dứt, Bùi Thanh Thù liền hạ lệnh dọn sạch núi đá, tìm Tam Hoàng tử.
Cho dù là thi thể, hắn cũng muốn mang về kinh, báo cáo kết quả với Hoàng đế.
Lúc này núi đá sạt lở cũng không quá nghiêm trọng, nhưng bởi vì Tam Hoàng tử cách chân núi quá gần, lại không kịp chạy trốn, nên Tam Hoàng tử cùng An Phi bị đè ở dưới đống đá.
Lúc dọn được đá trên người bọn họ ra, trên đầu hai người đều là máu.
An Phi dùng tay trái dính đầy máu, run rẩy vuốt ve mặt Tam Hoàng tử.
Nàng dùng hết sức lực cả người, nói với Tam Hoàng tử ba chữ: "Đúng...... Không dậy nổi......"
Nói xong liền nghiêng đầu, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Một chút trầm mặc ngắn ngủi, Tam Hoàng tử đột nhiên phát ra tiếng kêu khóc cực kỳ thống khổ.
Một đại nam nhân sắp ba mươi, miệng há hốc ra, khàn cả giọng mà khóc rống lên với thi thể An Phi.
"Không, không trách ngươi!" Tam Hoàng tử vừa khóc vùa nói: "Mẫu hậu nói đúng, là ta lợi dục huân tâm [1], hại người hại mình...... Là ta, đều là ta!!!"
[1] Lợi dục huân tâm (利欲熏心): bị ích lợi cùng dục v0ng mê hoặc, che mờ lý trí.
Sau khi kêu xong những lời này, Tam Hoàng tử đột nhiên liều mạng cắn đầu lưỡi mình tự sát.
Bùi Thanh Thù không đành lòng nhìn.
Lợi dục huân tâm, hại người hại mình, tám chữ này dùng ở trên người Tam Hoàng tử, đúng là quá thích hợp.
Bùi Thanh Thù thở dài một tiếng, sau khi sửa sang lại cảm xúc của mình liền cho người khiêng thi thể Tam Hoàng tử ra để chuẩn bị đưa trở về kinh thành.
Lúc Bùi Thanh Thù còn đang chìm trong kinh hách của dư chấn cùng cái chết của Tam Hoàng tử chưa thoát ra được, Triệu Hổ đã đi tới, nói với hắn:
"Chúc mừng điện hạ, chính tay đâm đầu lĩnh nghịch tặc."
Bùi Thanh Thù sửng sốt: "Nhưng hắn cũng không phải do ta giết......"

Triệu Hổ khuyên nhủ: "Điện hạ ngàn dặm xa xôi, không ngại cực khổ mà đi vào nơi này, một phần công lao lớn như vậy sao có thể chắp tay nhường cho người khác được chứ."
Có lẽ là hai chữ "Thí huynh" kia của Tam Hoàng tử làm Bùi Thanh Thù đau đớn, nên nhất thời Bùi Thanh Thù không dám thừa nhận là chính mình giết chết Tam Hoàng tử.
Nhưng Triệu Hổ nói cũng có đạo lý, dựa vào một phần công lao bắt được Tam Hoàng tử này đủ để cho Bùi Thanh Thù lúc luận công ban thưởng được nhận một phần thưởng rất lớn, thậm chí là phong vương.
Bùi Thanh Thù trầm ngâm nói: "Mang thi thể về trước đã rồi nói sau."
Ý nghĩ của hắn là nói tình huống thật sự của Tam Hoàng tử cho Hoàng đế, xem ý kiến của Hoàng đế như thế nào rồi mới quyết định.
Tuy Triệu Hổ nói có lý, nhưng Bùi Thanh Thù cho rằng Hoàng đế trạch tâm nhân hậu, từ trước đến nay chán ghét huynh đệ tương tàn. Nếu Bùi Thanh Thù thật sự chính tay giết ca ca của mình, khả năng ngược lại sẽ làm Hoàng đế cảm thấy chán ghét.
Lấy hiểu biết của Bùi Thanh Thù với hoàng đế, nếu hắn nói tình hình thực tế với hoàng đế, có khi ngược lại hoàng đế còn thưởng thức nhiều hơn Bùi Thanh Thù.
Cho dù như thế nào, Tam Hoàng tử đã chết, quân Tằng gia cũng không gây được sóng gió gì, tiêu diệt phản quân chỉ là vấn đề thời gian, đến giờ Bùi Thanh Thù cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Sau khi phụ tử Vinh Quốc công đuổi tới, nhìn thấy thi thể Tam Hoàng tử còn có vài phần thất vọng, bọn họ vốn định dựa vào trận chiến này mà nổi danh.
Nhưng Vinh Quốc công nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng tốt. Hoàng đế là người nhân từ, lỡ như bọn họ chém đầu Tam Hoàng tử, hoàng đế lại mềm lòng hối hận, như vậy sẽ hoàn toàn ngược lại.
Hiện tại có ông trời giúp, phụ tử bọn họ đã có công tích công phá Long An thành, trận này cũng xem như đáng giá rồi.
Còn lại cũng không thể yêu cầu quá nhiều. Dù sao Bùi Thanh Thù cũng xem như là người một nhà với Phó gia, là bọn họ lập công cũng được, hay là Bùi Thanh Thù lập công cũng thế, đều không để công trạng cho người ngoài.
Sau khi tụ họp với Bùi Thanh Thù, phụ tử Vinh Quốc công liền thương nghị với Bùi Thanh Thù về bước tiếp theo.
"Tằng Tuấn chắc chắn phải bắt lại, nhưng việc cứu tế Long An thành cũng phải làm." Bùi Thanh Thù nhìn về phía cữu cữu cùng biểu ca trên danh nghĩa, khiêm tốn hỏi: "Các ngươi là nguyện ý mang binh đi bắt người hay là ở lại cứu tế?"
Phó nhiên không cần nghĩ ngợi mà nói: "Nghị Vương điện hạ chinh chiến mấy ngày liền, chỉ sợ thể lực cũng sắp chống đỡ nổi nữa rồi, ta sẽ đi chi viện cho bọn họ."
Bùi Thanh Thù gật gật đầu nói: "Vậy ta ở lại trợ giúp quan phủ địa phương cứu tế. Bên Tằng Tuấn liền giao cho các ngươi."
Thật ra suy xét của Phó Nhiên cũng rất phù hợp với lẽ thường. Người bình thường liên tục chinh chiến mấy ngày giống như Đại Hoàng tử cho dù không bị thương, cũng đều đã sớm ngã xuống.
Nhưng Đại Hoàng tử dựa vào một cơn giận mà chống đỡ được đến hiện tại, sống chết cũng không chịu để cho Tằng Tuấn chạy thoát, muốn liều chết với hắn.
Lúc Đại Hoàng tử rốt cuộc đuổi kịp Tằng Tuấn, Tằng Tuấn cũng muốn khóc lóc quỳ xuống với hắn.
Hắn xem như phục Đại Hoàng tử rồi, đây đâu phải là người, đây là quái vật mới đúng!
"Ta nói này Nghị Vương điện hạ, ngươi vội vã lập công như vậy sao? Ta và ngươi rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì mà ngươi một hai phải đối xử với ta như vậy?" Tằng Tuấn cũng sắp bị hắn đuổi đến hết giận tới nơi rồi: "Ngươi thả ta đi, ta cho ngươi năm vạn lượng bạc được không? Không, ta cho ngươi mười vạn lượng, ngươi để cho ta thở một hơi đã có được hay không!"
Đại Hoàng tử không dao động, lạnh mặt nhìn hắn nói: "Nghe nói ngươi đánh Tam muội ta."
Tằng Tuấn sửng sốt, hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Đại Hoàng tử lại đưa ra một lý do buồn cười như vậy.
"Nghị Vương điện hạ, ngươi có lầm hay không? Một phụ nhân mà thôi, ngươi đến mức phải như vậy sao? Khánh Vương còn là ca ca ruột của công chúa kìa, nhưng hắn cũng không giống như ngươi......"
Tằng Tuấn còn chưa dứt lời Đại Hoàng tử đã nâng trường thương lên, đánh về phía Tằng Tuấn.
Tằng Tuấn hết cách nên chỉ có thể đấu với Đại Hoàng tử.
Nếu luận dáng người cùng sức lực, hai người không chênh lệch lắm. Nhưng nếu nói đến võ công thì Đại Hoàng tử vẫn chiếm ưu thế.
Nhưng Tằng Tuấn đã sớm thăm dò qua nhược điểm của Đại Hoàng tử. Hắn biết lúc trẻ Đại Hoàng tử ở trên chiến trường từng bị thương, cánh tay trái trúng độc tiễn, không được linh hoạt lắm. Cho nên Tằng Tuấn liền cố ý công kích chỗ cánh tay trái của Đại Hoàng tử, trong lúc nhất thời hai người không phân cao thấp.
Lâu dần thể lực của Tằng Tuấn không so lại được với Đại Hoàng tử nên hắn liên tiếp bị đâm trúng vài chỗ.
Ai ngờ đúng lúc này, một mũi tên bắn lén đột nhiên bay lại đây, chính xác bắn trúng cánh tay trái Đại Hoàng tử.
Đại Hoàng tử kêu thảm một tiếng, ngã xuống từ trên lưng ngựa.
Tằng Tuấn cười lớn một tiếng, xoay người xuống ngựa, lung lay đi về phía Đại Hoàng tử, dùng kiếm chỉ vào hắn nói: "Cung tiễn thủ tốt nhất của quân Tằng gia ta, mai phục lâu như vậy, cuối cùng cũng có tác dụng. Thế nào, mùi vị của độc tiễn Nghị Vương điện hạ chắc là rất quen thuộc đúng không?"
Đại Hoàng tử thở mạnh, hung dữ nhìn chằm chằm Tằng Tuấn, nhưng ngại độc trên mũi tên nên nhất thời không dám động đậy.
Đám người Huống Tuấn thấy Đại Hoàng tử gặp phải nguy hiểm, tất nhiên là lòng nóng như lửa đốt. Nhưng bọn họ đều bị quân Tằng gia cuốn lấy, thật sự không thoát ra để trợ giúp được.
Ngay lúc kiếm của Tằng Tuấn sắp chạm vào Đại Hoàng tử, chỉ thấy Đại Hoàng tử đột nhiên nhảy dựng lên, dùng hết sức lực toàn thân vung trường thương trong tay lên, chính xác đâm trúng bụng Tằng Tuấn.