Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1361: Tầng thứ ba (1)




Oanh!

Một bàn tay khô gầy đột nhiên từ trong hư không thò ra, hướng về bên hông Ngạo Hải Phong đánh tới!

Nhưng một chưởng này mới dò xét đi ra, nắm đấm của Lâm Lạc đã nghênh đến!

Bành!

Một tiếng trọng nổ, Lâm Lạc bị sinh sinh chấn lui, mà một bóng người khô gầy cũng hiện ra chân thân, chính là một người lùn chưa đủ ba thước, không có biểu lộ!

- Hắc!

Ngạo Hải Phong thừa cơ chém ra công kích, vô số mũi tên lăng không mà sinh, hướng về người lùn kia đâm tới.

Xoát xoát xoát, người lùn hai tay vừa nhấc, một tường băng lập tức ở xung quanh người hắn hình thành, ngăn được tất cả mũi tên bay tới.

Mà thân hình người lùn nhoáng một cái, vô cùng quỷ dị mà từ trong thần thức cảm ứng của Lâm Lạc cùng Ngạo Hải Phong biến mất.

Tiến vào không gian hư vô!

Chủ Thần Khí tọa trấn ở đây là thủy thuộc tính không thể nghi ngờ, xem từng "món đồ chơi" của nó đều có thể sử dụng Hàn Băng công kích liền biết, đây là lực lượng cùng với pháp tắc chi lực nó ban cho.

Mà người lùn này lại có thể vận dụng không gian thuấn di, chỉ sợ là năng lực khi còn sống của hắn, lại không biết sao ở sau khi chết còn có thể bảo tồn xuống!

Một cảm giác quen thuộc lại đến, Lâm Lạc khẽ quát một tiếng, đột nhiên lại vung một quyền đi ra ngoài, cho dù là dùng kết cấu không gian ổn định đến đáng sợ của Thần giới cũng y nguyên xuất hiện từng đạo không gian nứt vỡ.

Nhưng vào lúc này, người lùn hiện thân, một chưởng chém ra, một đạo băng thứ bỗng nhiên hiển hiện, hướng về Lâm Lạc đánh qua.

Nếu như không có Sư Ánh Tuyết lưu thần thức ấn ký ở trên người người lùn, quái vật này tu vi đạt tới Thượng Thiên thần Nhị trọng thiên đỉnh phong, lại có thể ẩn giấu trong hư không, bỗng nhiên xông tới ám toán, Lâm Lạc rất có khả năng sẽ thiệt thòi lớn!

Nhưng tình huống hiện tại lại bất đồng, tuy người lùn y nguyên xuất quỷ nhập thần, thế nhưng mà thật giống như đom đóm trong bóng tối, tuy ánh sáng chưa đủ, nhưng tới gần tổng có thể phát hiện sự hiện hữu của hắn!

Bành!

Một tiếng trọng nổ, Lâm Lạc vừa đúng mà ngăn được một kích này, tuy hắn lần nữa bị chấn trở về, nhưng lỗ đen đã bắt đầu thôn phệ lực lượng, lại sau mấy lần giao thủ, lực lượng của hắn tất nhiên có thể đạt tới trình độ chống lại cùng người lùn.

- Nhanh chóng đi!

Ngạo Hải Phong thét dài một tiếng, ở chỗ này cùng người lùn dây dưa thực không phải cử chỉ sáng suốt, bởi vì cảnh giới của quái vật kia so với bọn hắn còn thắng một bậc, lại am hiểu không gian pháp tắc, hoàn toàn chiếm cứ chủ động!

Huống hồ loại quái vật này lại không sợ bị trọng thương, trái lại Ngạo Hải Phong cùng Lâm Lạc là nhục thân, liều mạng là sẽ lỗ lớn đấy!

Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, kém một đại cảnh giới cuối cùng là không được, phải dựa vào lỗ đen hấp thụ lực lượng đủ mức, nếu bây giờ hắn là Thượng Thiên thần, như vậy bằng vào Tử Đỉnh ngộ đến năm đạo pháp tắc tề động, không sai biệt lắm có thể nghiền áp tùy ý một Thượng Thiên thần rồi!

Nhưng đó là sự tình từ nay về sau!

Thân hình Lâm Lạc tật tránh, hướng về đỉnh bậc thang bay vọt mà đi, mà Ngạo Hải Phong so với hắn còn nhanh hơn một chân, Chấn Sơn Chùy đã thanh toán đi ra, nếu quái vật kia tái xuất hiện mà nói, hắn khẳng định không tiếc một cái giá lớn cho đối phương một cái nhớ đời!

Bành! Bành! Bành!

Quả nhiên, vậy người lùn cũng không có buông tha cho công kích ý định, không ngừng theo hư vô trong không gian hiển hiện mà ra, hướng hai người phát khởi công kích mãnh liệt. Nhưng bởi vì có tiểu nha đầu thần thức ấn ký, loại này tập kích cũng không có lấy được hiệu quả gì.

Đợi cho lúc sắp tới gần cuối bậc thang, Ngạo Hải Phong đã phát động ra Chấn Sơn Chùy, đột nhiên xuất hiện chấn kích cường lực, người lùn lập tức bị oanh ra hơn mười trượng, mà Lâm Lạc cùng Ngạo Hải Phong thừa cơ lại tiến lên hơn trượng, đứng ở đỉnh bậc thang.

Người lùn ổn định thân hình, không có biểu lộ mà đối với bọn hắn nhìn một lúc, sau đó xoay người đi đến dưới bậc thang, chưa có chạy ra hai bước thân hình đã biến mất, lại che dấu tiến vào trong không gian hư vô.

- Đại phôi đản, nhanh dùng tất cả ca ngợi chi từ của ngươi đến cúng bái Bổn ma vương a!

Sư Ánh Tuyết dương dương đắc ý, đem hết thảy công lao ôm đến trên đầu của mình.

Lâm Lạc cười ha ha, ở trên đầu nhỏ của nàng vuốt vuốt:

- Về sau cho ngươi nhiều mấy khối thịt ăn là được!

- Phi, Nữu Nữu cũng không phải con chó nhỏ, cho rằng như vậy có thể đuổi Bổn ma vương sao?

Sư Ánh Tuyết vội vàng đẩy tay Lâm Lạc ra, chán ghét chết người này đem tóc của mình làm cho rối loạn.

Ngạo Hải Phong lại ở vào trong tương đối khiếp sợ, tiểu cô nương này thật đúng là có năng lực ở trên người người lùn kia lưu lại thần thức ấn ký! Hơn nữa, càng làm cho hắn kỳ quái chính là, vì cái gì người lùn chỉ công kích hắn và Lâm Lạc, hết lần này tới lần khác hoàn toàn bỏ qua tiểu cô nương này?

Hắn lại nào biết, trong mắt hắn người lùn tương đương với tồn tại tàng hình, nhưng ở trong mắt người lùn tiểu nha đầu là cái gì? Chẳng những tàng hình, còn ẩn đến triệt triệt để để!

Nhưng khi nhìn đến thái độ của Lâm Lạc đối với Sư Ánh Tuyết, hắn không khỏi có chút cảm giác nhe răng, ở hắn nghĩ tiểu cô nương có được năng lực như thế tuyệt đối nên nâng thành khách quý, sao có thể đối đãi vô lễ như vậy!

Cho nhiều mấy khối thịt ăn? Cái này thật sự là đem dị sĩ xem quá nhẹ rồi!

- Tiểu cô nương, ngươi gọi là gì?

Ngạo Hải Phong có thể xưng Lâm Lạc một tiếng Lâm huynh, là vì Lâm Lạc có được chiến lực thậm chí vượt qua hắn, về phần Sư Ánh Tuyết là Hư Thần cảnh tất bị hắn hoàn toàn bỏ qua rồi.

Nhưng sự thật chứng minh, hắn chẳng những nhìn sai rồi, hơn nữa còn không chỉ một lần!

- Thì sao, muốn cùng Bổn ma vương lôi kéo tình cảm sao!

Sư Ánh Tuyết cả tiếng nói, còn trừng Ngạo Hải Phong.

Ngạo Hải Phong không khỏi khó chịu, tiểu nha đầu này tuy năng lực rất là kỳ lạ, nhưng dù sao không phải chiến lực, dám cùng hắn nói như vậy thật đúng là không có giáo dưỡng! Nếu không phải bên cạnh còn có một Lâm Lạc, hắn tuyệt đối sẽ ra tay giáo huấn thoáng một phát!

- Sách, còn dám trừng mắt Bổn ma vương, muốn đánh nhau phải không?

Sư Ánh Tuyết lmà không kinh sợ bất luận kẻ nào, lúc này tay phải khẽ vẫy.

- Tả thần tương, hữu thần tương, đi ra cho Bổn ma vương!

XÍU...UU!, XÍU...UU!, hai hầu tinh đồng thời hiện thân, đều đối với Ngạo Hải Phong nhe răng nhếch miệng, khí tức Thượng Thiên thần cuồn cuộn mà động!

Ngạo Hải Phong không khỏi cả kinh, hắn tự nhiên nhìn ra được hai hầu tử này chính là Thượng Thiên thần nhất trọng thiên. Từ thực lực mà nói, hắn còn không đem hai con khỉ này để vào mắt, đừng nhìn bọn hắn chỉ thua kém nhất trọng thiên, nhưng đạt tới cảnh giới Thượng Thiên thần này, từng cảnh giới nhỏ chênh lệch đều là tương đối đáng sợ.

Muốn cùng hắn đối kháng, như thế nào cũng phải là năm sáu Thượng Thiên thần nhất trọng thiên. Hai cái mà nói, Ngạo Hải Phong tuyệt đối có nắm chắc ở trong trăm chiêu liền trấn áp hai hầu tinh này!