Hoành Thánh Trứu Sa

Chương 5: Cherry Đỏ 1






Người bán hàng mặc áo màu lam đang đợi dưới tầng, giọng nói thô ráp của ông ta có vẻ đặc biệt to giữa đêm hè.

"Cô gái, hoành thánh của cô xong rồi, bỏ giỏ tre xuống đi! "
Trán Lâm Cẩn rịn đầy mồ hôi hột, cô ngoái đầu về phía cửa sổ: "Đợi một chút, đợi một chút.

"
Sau đó bới các ngăn tủ để tìm cái gì đó!
Lạ thật, sao lại không thấy dây thừng buộc giỏ tre nhỉ?
Mẹ mới đi có mấy ngày mà cô đã làm nhà cửa lộn xộn hết cả lên, thậm chí bây giờ còn không tìm thấy dây thừng.

Lâm Cẩn dậm chân, khom người cắn răng, cởi tất lưới ở chân ra.

Căn phòng chật hẹp, khiến động tác của cô trở nên cực kỳ mập mờ.

Nhưng cô không quan tâm, dù sao thì người đàn ông lạ kia vẫn chưa tỉnh.


Hai chân của Lâm Cẩn rất đẹp, thon dài thẳng tắp, mịn màng giống như phần bơ được kẹp giữa miếng bánh mì vậy, ngọt mềm, đưa vào miệng là tan ra luôn.

Cô cởi chiếc tất của mình ra với vẻ bực tức, như thể đang tự trả thù cho sợi dây thừng bị mất vậy.

Một lúc sau, đôi chân ngọc đã được lộ ra ngoài, chiếc tất lưới đã được cô buộc chặt vào tay cầm của giỏ tre, cẩn thận đưa xuống cửa sổ.

Người bán hàng đã chờ từ lâu, giơ tay lên kéo chiếc giỏ tre xuống, lấy tiền xu ra, sau đó đặt bát hoành thánh nhỏ vào trong.

Sau đó người bán quay người lại bước về phía quầy hoành thánh, châm thêm một bếp than hồng, ngọn lửa sắp tắt bỗng bốc lửa lên, đỏ rực, phản chiếu gần hết khuôn mặt.

Lâm Cẩn chậm rãi kéo chiếc giỏ tre nhỏ lên, dùng đầu ngón tay cầm vào phần mép bị sứt, bê nó ra đặt sang một bên.

Trong bát canh xanh ngắt, vỏ hoành thánh trong vắt bao bọc lấy phần nhân màu hồng nhạt, theo làn khói trắng, mùi hành lá và mùi đồ ăn tràn ngập cả gian phòng.

"Ôi trời, không cho dầu vừng?"
Lâm Cẩn lầm bầm than thở một tiếng, sau đó xoay người kéo ghế ngồi ăn.

Nhưng ngay lúc đó ánh mắt của cô va vào một đôi mắt đen trắng rõ ràng.

Lâm Cẩn cực kỳ ghét những tên côn đồ ở bến Thượng Hải.

Ghét ánh mắt của bọn họ khi nhìn người khác, ánh mắt như thể muốn sờ khắp toàn thân người ta.

Trong đôi mắt đó có sự thèm khát, tình dục, đùa cợt, tự ti, dữ tợn!
Nhưng không ngờ rằng ánh mắt của người đàn ông này khi nhìn cô lại rất sạch sẽ, giống nước cất dùng để pha loãng bộ penicillin vậy, mỏng và trong, hoàn toàn không có một chút tạp chất nào.

Lâm Cẩn và anh nhìn nhau, trong lòng cô hơi cảm thấy mất mác, là đôi mắt đào hoa!
Cô có thể tưởng tượng ra khi người đàn ông cười, đôi mắt của anh sẽ như vầng trăng khuyết, mơ màng, khiến phụ nữ như say mà lại không say*.


*như say mà không say: Nghĩa là bề ngoài thì có vẻ là say, nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo.

"Đàn ông có đôi mắt đào hoa là người lạnh lùng, không đáng tin cậy.

" Lời nói của Ninh Ba lại bắt đầu văng vẳng bên tai cô.

Trên khuôn mặt của Lâm Cẩn hiện lên hai lúm đồng tiền.

Cô muốn cười nhưng nụ cười lại tắt lịm trên môi, trong đầu như chợt lóe lên tia sét giữa ngày hè, đầu óc choáng váng, chỉ còn lại một làn khói.

Anh tỉnh dậy từ khi nào?
Vậy là anh đã thấy cảnh cô cởi tất chân ra sao?
Trái tim Lâm Cẩn đập loạn nhịp, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh đã đỏ bừng vì xấu hổ, hai tay khẽ run lên.

Khuôn mặt đeo kính gọng vàng của cha hiện ra trước mặt cô, cô nghĩ nếu cha mình còn sống thì chắc cô đã bị đánh chết.

Bầu không khí trong phòng như lớp keo dính thịt*, đặc quánh và ẩm ướt, khiến miệng của hai người dán chặt lại.

*keo dính thịt này còn được gọi là một loại enzyme transglutaninase dạng bột.


Nó được làm từ huyết tương gia súc, thường được dùng trong công nghệ sản xuất xúc xích, cá viên, cá bò… và để gắn các miếng thịt vụn lại với nhau để làm bít tết.

Lục Dữ quay mặt sang một bên, ánh mắt rơi vào cuốn tạp chí "Tinh Tế" mà kỳ nào cô cũng mua, tiêu đề "Chủ nghĩa không lấy chồng" trên đó mơ hồ nhưng lại rất rõ ràng.

***
1, Người bán hàng: Em gái, hoành thánh của em xong rồi, bỏ giỏ tre xuống đây đi.

Nữ chính: Đợi một lát.

Trước đây, việc sử dụng giỏ tre nhỏ để lấy đồ rất phổ biến ở các ngõ phố Thượng Hải, cách này tiết kiệm thời gian và tương đối lười biếng.

2, "Tinh tế": Tạp chí thời trang thời dân quốc của Trung Quốc.