Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 106: Con rối




Hồng quang loang loáng, màu sắc từ thân đao, tìm không thấy chút sát khí mới cúi xuống dịu dàng; mà khí thế một đạo này tạo nên, như lang, như hổ, như sấm nện một nhát.

Ánh đao hoàn toàn tương phản với thế đao, tuyệt không ứng cùng tồn tại nhưng kiên trì tập luyện sẽ xuất hiện. Thời gian luyện tập, hồng quang biến thành huyết sắc, sấm đánh theo gió rít tan đi.

Ba đầu người rơi xuống đất.

Tống Dương xuất hiện, thuận tay đánh Hồng Tụ, máu đổ xuống, nhìn thấy mật sứ nước Yến:

- Ngươi là thủ lĩnh?

Đám người này vẫn như trước, mặc dù bị tập kích bất ngờ, vẫn duy trì được trật tự, bảo vệ mật sứ lui về phía sau, nhưng cũng bởi vậy bị Tống Dương nhìn ra được ai mới là người cầm đầu thực sự.

Con ngươi của mật sứ Yến quốc mạnh mẽ co rút lại, đang muốn trả lời không ngờ hồng quang đã xuất hiện trước mặt! Thế của Long tước mãnh liệt, ánh đao Hồng Tụ uyển chuyển, Tống Dương tiếp tục liều chết tấn công tới. Không nghe thấy kêu to rống giận, không nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết chỉ có tiếng binh khí giao nhau vang lên kịch liệt và tiếng đao cắt vào da thịt buồn thảm, bảy tám người ngồi trong phố dài yên tĩnh buồn bực đấu đầu, công phu của Chú Hương, cao hơn người Tẫn Tang, Tống Dương tung hai chưởng đánh vào trên mặt mật sứ.

Hiệu lực gây khó dễ vừa đúng lúc, không tổn thương tính mạng lại đánh rớt đầy răng trong miệng y, một cái cũng không chừa lại, đến cái răng hàm đang nằm sâu bên trong cũng không ngoại lệ.

Cánh tay trái của Tống Dương chém một nhát, miệng vết thương sâu, máu tươi từ khe chảy ra, hắn căn bản không nhìn vết thương của mình, cùng lúc thu đao liền giơ tay nắm lấy cổ của đối phương. Sau khi khống chế kẻ thù, Tống Dương quay đầu lại hô:

- Xuống dưới hỗ trợ.

Đột nhiên một trận cành lá rung loạn, Thi Tiêu Hiểu cũng từ trên tán cây nhảy xuống:

- Làm cái gì…

Tống Dương chỉ mấy cỗ thi thể nằm dưới chân:

- Cần quần áo của bọn họ.

Thi Tiêu Hiểu không nói hai lời, lột hết quần áo của người chết, tháo một bao đồ ở sau lưng, túm tên tù binh chạy về ngoài thành… Kỵ binh Yến đến lúc đó, Tống Dương liền rời quân phòng thủ, người bên ngoài cũng không phát hiện, chỉ có hòa thượng áo trắng mới phát hiện ra, hơn nữa còn đi theo xuống dưới.

Trên đường trở về Nam Lý binh lính phát hiện Tống Dương, lên tiếng đón tiếp Tống Dương cũng không để ý, lính giữ cửa không dám động thủ, đương nhiên cũng không có cách nào cản lại đành báo với quan trên… Khi Tả Thừa tướng biết được hai vị kỳ sĩ không việc gì, bọn họ sớm đã tiến ra cửa bắc, đi vào trong rừng rậm hoang vắng ở ngoại thành.

Thi Tiêu Hiểu cũng không ngờ cũng một thân võ công tốt, đuổi theo phía sau long tước tuy rằng giống như gắng sức, nhưng miễn cưỡng cũng đợi Thượng Khẩu và Tống Dương dừng lại, Thi Tiêu Hiểu trán đầy mồ hôi, sau khi thở dốc vài cái mới hỏi:

- Ngươi làm sao biết được, người Yến sẽ trở lại lấy đi độc nguyên?

Phát hiện xác chết của Vưu thái y bị khinh nhờn, Tống Dương hận muốn chết, giận muốn điên, cảm xúc mãnh liệt so với khi Vưu thái y khẳng khái chịu chết cũng không kém chút nào, nhưng tỉnh táo lại, suy nghĩ những việc tuần tự xảy ra khi Tống Dương xuất hiện thì có hai điểm nghi ngờ.

Nghi ngờ đầu tiên là: vì sao chỉ mới có một nửa…

Lạo dịch cần thi thể mới có thể phát tác thành độc nguyên, người Yến nắm phương pháp này muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành làm cuộc thí nghiệm thuốc, nhiều có thể vận chuyển tới hai thi thể một lần, một chôn nơi Chiết Kiều, một được chôn cất ở Hồng thành. Cần gì hắn mở cửa, hai thành đều giấu một nửa? Không ngoài một đáp án:

- Có thể tạo thành lạo dịch, thi thể độc nguyên phải còn nguyên khối, nhưng người Yến muốn tiêu diệt hai thành phố này, cho nên mới đem "cậu" chia làm hai.

Muốn dùng thủ thuật độc ác, không chỉ cần có luật riêng, còn cần vật độc đặc thù.. Mặc dù người Yến tìm được phương pháp riêng sớm đã thất truyền không có tài liệu phù hợp cũng thực không tốt. Vưu thái y cả đời nghiên cứu độc nói, trong cơ thể ông tích góp từng chút một vô số chất kịch độc, nói không chừng cơ thể ông đúng là thích hợp trở thành tư liệu nghiên cứu lạo dịch.

Nghĩ thông suốt vấn đề thứ nhất thì nghi hoặc thứ hai xuất hiện:

- Vì sao lại là Vưu thái y?

Lúc trước Vưu thái y nói khi lạo dịch xảy ra, cũng không có gì dị thường, chỉ có điều bộ dạng nói chuyện phiếm, ông cũng không biết phương pháp tạo ra thuốc giải lạo dịch, nhưng ông biết rõ ràng nên trấn thi như thế nào, biết rõ nên tránh bệnh dịch như thế nào, cũng cẩn thận giảng giải cho Tống Dương nghe… Đối với độc thuật thất truyền này, ông ta cần gì phải giảng giải cho Tống Dương cẩn thận? Một kẻ vốn tính cách lười biếng?

Có lẽ, Vưu thái y đoán biết thân thể mình sau khi chết thích hợp tạo thành lạo dịch, mới có thể được người ta chế thành độc nguyên?

Đối với hiểu biết sau này của mình, Tống Dương căm hận thế nào cũng không làm được chuyện gì, nhưng cái có thể khẳng định chính là, đối với lạo dịch mà nói, Vưu thái y là người duy nhất phù hợp.

Vưu thái y từng nói, lạo dịch độc nguyên có thể sử dụng lặp lại, người Yến sẽ không bỏ qua cuộc tàn sát lớn của bọn họ, nếu Vưu thái y là duy nhất, người Yến nhất định sẽ thu hồi độc nguyên lại.

Quả nhiên người tới lấy xác đã đến.

Tống Dương không nghĩ tới việc giải thích thao thao bất tuyệt cho Thi Tiêu Hiểu, chỉ trả lời hai chữ: nguồn TruyenFull.vn

- Đoán vậy.

Đi theo dùng sức nhéo mật sứ nước Yến một phát bịt miệng không nghe được tiếng kêu thảm, chỉ mới vù, một tiếng vang nhỏ, mái tóc đen thui rậm rạp chỉ giựt một cái, bên dưới lộ ra một cái đầu trọc lốc, còn chín dấu sẹo hương mới nguyên.

Thi Tiêu Hiểu a một tiếng, kinh ngạc nói:

- Là một hòa thượng.

Chợt sắc mặt trầm xuống:

- Chỉ có hai chữ "khinh nhờn" "từ bi", a tỳ địa ngục sẽ có một chỗ dành cho ngươi.

Tống Dương cũng không có ý khác.

Thủ đoạn của trận lạo dịch này và người Yến năm đó hung hăng ăn cắp mười hai xác chết người Sơn Khê Man mục đích cũng giống nhau: mà Vưu thái y cùng Quốc sư nước Yến không hiểu có liên hệ thế nào, hiện tại long tước đao ở triều đình nước Yến, sớm đã khiến Tống Dương hoài nghi ngờ kẻ thù đó của "cậu", chính là Quốc sư nước Yến.

Cho tới bây giờ mọi chuyện rốt cuộc đã lắng xuống, trừ phi kẻ sát hại Vưu thái y xuất hiện, nếu không làm sao biết được thi thể của ông ở đâu?

Trừ phi có thể khiến cho quốc sư lấy thi thể luyện thành dịch bệnh, nếu không sao lại dùng thủ đoạn lấy Vưu thái y ngâm chế thành độc nguyên?

Lại thấy đệ tử của Quốc sư, lần này còn phân thân làm mật sứ triều đình…Tống Dương chậm rãi thở ra một ngụm hờn dỗi, hỏi đối phương:

- Những thi thể khác ở nơi nào, răng lợi của mật sứ rơi ra, yếu huyệt bị khống chế, muốn mình kết thúc cũng không có biện pháp nào, nghe vậy bật cười quái dị:

- Ta bị trọng thương có quân che chở, ngươi đừng hòng mua chuộc được ta.

Tống Dương cũng cười, không lên tiếng, nắm lấy cánh tay của đối phương nhìn nhìn, lập tức há mồm ra cắn thêm một miếng!

Cắn một miếng, Tống Dương nhắm hai mắt lại, miệng khẽ mấp máy, rõ ràng hắn đang thưởng thức hương vị máu tươi của đối phương, một lát sau, Tống Dương dường như thưởng thức ra hương vị, Thi Tiêu Hiểu từ bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy gã đầu trọc không rét mà run. Bên cạnh Tống Dương lại nắm lấy tay đối phương, lúc này lại không ngừng lướt qua rồi dừng lại, đổi lại làm miếng to. Liên tục nuốt ba ngụm mái tươi, Tống Dương mới ngẩng đầu lên, khóe miệng đỏ sẫm, rớt xuống đầy vết máu, nhìn về phía Thi Tiêu Hiểu hỏi:

- Ngươi có muốn thử một chút?

Thi Tiêu Hiểu vội vàng lắc đầu, Tống Dương cũng không miễn cưỡng, giơ tay từ trong túi lấy ra Mộc Linh Đang màu hồng mà A Y Quả đã đưa cho mình, tuyệt không thèm để ý báu vật này, đặt trên mặt đất đạp vỡ… Đợi hơn nửa canh giờ, trường thảo bên trong bỗng nhiên vang lên tiếng trùng tước bay vù vù kêu kỳ lạ, một đầu bò sát giống như cóc rất nhanh đi đến, đảo xung quanh Mộc Linh bị hắn đạp vỡ.

Phía sau loài bò sát, còn có Hắc Mộc Dao A Y Quả.

Mưa to tám vị kỳ sĩ dều được tiễn bước, sau lại nhận được phi tước truyền tin, biết được trong thành không việc gì thì bắt đầu lên đường về, tuy nhiên bọn họ chạy trốn hiện cũng xa, kỵ binh Yến đánh tới lúc bọn họ ở trên đường, cho tới khi trời đổi sắc mới vào thành, Nhận được tin ngàn dặm không ngừng "A Y Quả nhanh chóng tới, vừa thấy Tống Dương còn lành lặn, sắc mặt thong dong, sự lo lắng của A Y Quả lập tức biến thành đau lòng.

Để Vưu thái y thân thể đầy đủ, an lành xuống mồ, có lẽ so với tình mạng của Tống Dương càng quan trọng hơn. Tống Dương hỏi nàng:

- Trước kia khi nói chuyện ta từng nghe nàng nói qua, biện pháp vu cổ thuật biến người thành con rối?

A Y Quả bật cười:

- Dao gia trong núi thần thông quảng đại, thân xác như con người của bù nhìn rơm được xem là móng vuốt sao.

- Giúp ta biến y thành con rối, ta muốn y làm một việc cho ta…

Nói xong, Tống Dương giơ tay chỉ vào mật sứ nước Yến.

A Y Quả đang cười đột nhiên cứng đờ… Thanh âm vẫn giòn tan, nhưng giọng điệu đắc ý đó yên lặng tản ra:

- Người rối này không phải dễ lạc như vậy…

Tống Dương trừng mắt nhìn nàng:

- Làm không được, nàng trước đây khoác lác?

- Chớ có mặt dầy, đúng vậy, đó là pháp thuật này cao siêu, ta còn luyện tập chưa tới hai mươi năm.

Hắc Khẩu Dao cười ha hả, rất hiếm thấy, một chút ý tứ, trên mặt nàng lộ ra chút thần sắc:

- Ta còn chưa được thử qua, cơ hội luyện tập như thế nào có thể bỏ qua…Ba ngón tay cẩn thận.

Ba ngón tay của Hắc Khẩu Dao chỉ đầu, chính là tam thành, ý tứ ở trong đó.

Tống Dương mặt mày phấn khởi:

- Ba thành thì ba thành thôi…

Nói được nửa câu, A Y Quả liền lắc đầu cắt ngang:

- Vừa rồi ta còn chưa nói xong, xác con rối chỉ có thể dùng kẻ điên để làm, có được kẻ điên, mới có thể nhắc tới cơ hội ba thành đó.

Tống Dương gật đầu, đồng ý nói:

- Giao cho ta, chờ ta một chút.

Nói xong, lệnh cho mật sứ nước Yến đi vào sâu trong rừng, không lâu sau, âm thanh thảm thiết như bệnh tâm thần đột ngột vang lên, trước sau không ngừng… Ước chừng khoảng nửa canh giờ, Tống Dương kéo lão tăng trở lại. Trên thân lão tăng vết thương không rõ ràng, cũng không biết tại sao y lại kêu thảm thiết như vậy.

Mà rõ ràng thuyền trăng, hai mắt lão tăng mê man, thần sắc si ngốc, thân thể thỉnh thoảng co giật vài cái, lúc khóc, lúc cười, mười phần giống bộ dạng kẻ điên.

A Y Quả cực kỳ ngạc nhiên, nhìn Tống Dương nói:

- Ta hiểu được ngươi sẽ dùng Nhĩ Oa hạ độc, nhưng ngươi cho người ta uống thuốc độc gì khiến người ta phát điên vậy?

Tống Dương lắc đâu:

- Không phải thuốc độc làm người ta phát điên, nhưng ta cho y thuốc độc khiến cho y khó chịu được đau đớn, đau đến điên rồi, không cho y hôn mê, không cho y chết, lại nhét trong tai y mấy con kiến, lấy ra không được… Rốt cuộc là điên, có thể kiên trì được lâu như vậy, lão tăng này cũng xem là không tồi.

Mật sứ nước Yến bị đau hóa điên… A Y Quả nhếch khóe miệng, thần sắc phức tạp, không phải khinh thường hay sợ hãi cách lấy khẩu cung của hắn, Tống Dương tiếp tục nói:

- Tới phiên ngươi, thời gian bao lâu…

Nửa canh giờ, trước hết lấy đứa con trai!

Đi ra ngoài, người ngoài cửa đợi khá sốt ruột, Thi Tiêu Hiểu và Tống Dương ở ngoài bìa rừng đứng đợi, Tống Dương trong lòng có chút manh mối, không muốn nói nhiều lời, Thi Tiêu Hiểu yên lặng đứng một bên, khi ngẩng đầu nhìn lá cây, lúc cúi đầu ngắm cỏ nhỏ, ánh mắt sáng ngời dạt dào phấn khởi, dường như chỉ còn một cây cỏ này trên đời, trong mắt hắn đều trở nên cực kỳ xinh đẹp…

Không lâu sau khi một chút ánh sáng phía chân trời xuyên qua mây mưa, sắc trời lúc này đã sáng hơn, loạn trong Hồng thành cũng có kết quả đơn giản, năm nghìn kỵ binh Yến chỉ có ba trăm xà nhân bị bắt giữ, những người khác đều bị chết thảm khi chiến đấu trên đường phố, Giang Án Đô chỉ huy sứ Đoạt Sơn Doanh bị trói gô lại để trước mặt Tả thừa tướng.

Hồng thành đại thắng, quân dân vui mừng khôn xiết, Hồ đại nhân lại không thể nào vui vẻ. Đánh thắng trận là chuyện nằm trong tính toán, nhưng mục đích của trận đánh lại không thể được như mong muốn, trên người đám tù binh bị bắt giữ, bọn họ không thể lục soát ra thuốc giải.

Không có thuốc giải, lạo dịch, uy hiếp này tựa như âm nghê nặng nề đặt trên bầu trời, từ đầu tới cuối treo trên đỉnh đầu Nam Lý.

Thành thủ quay sang Hồ đại nhân hỏi nên xử lý với đám tù binh như thế nào, lão nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhập một ngụm:

- Cắt quần áo, bôi phân lợn lên, áp giải đi quanh thành nửa ngày, đợi buổi tra cho xử trảm trong thành, lấy một kẻ bất lương tế vô số anh linh Chiết Kiều quan.

Không phải lão không dám đảm đương, chỉ vì giữ đây không phải là giữ mấy trăm tù binh, cho đại cục cũng không có cái gì thay đổi.