Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 112: Vạn tuế gia nổi giận




Hành trình một ngày đêm, chỉ đi không nghỉ, chỉ đổi ngựa mới và phu xe, chớp mắt tiếp tục lên đường. Tất cả ăn, ngủ của người Nam Lý đều diễn ra trên xe, mỗi ngày lại có một canh giờ xuống đất, rửa mặt, thay quần áo. Nhị ngốc rất không hài lòng, không ngừng than phiền:

- Ta sẽ không bao giờ tới đây nữa.

Tiêu Kỳ từ nhỏ chịu khổ, chút vất vả này không hề oán giận, chỉ có hơi đau lòng…… Đau lòng là vì "Hôi Nhi" của nàng, như vậy tình hình khi rời Hồng thành có thể đoán được, mười con ngựa tốt nàng chọn cũng phần lớn lưu lại Hồng thành, chỉ duy nhất có một con ngựa màu tro mắt không bình thường vẫn được nàng mang đến nước Yến, mỗi ngày chỉ được nghỉ khoảng một canh giờ suốt quãng đường dài, tuy rằng dần dần mệt mỏi, nhưng Hôi Nhi thực sự vẫn theo kịp đội ngũ, tất cả mọi người này đều tấm tắc lấy làm lạ, con ngựa này được gọi là "Long mã".

Mọi người đi cùng đều cảm thấy ngạc nhiên, người Yến càng thêm ngạc nhiên, tin tức sứ đoàn Nam Lý mang ngựa tốt vào nước Yến nhanh chóng lan rộng, chẳng mấy chốc trở thành đề tài bàn luận nóng hổi, sứ đoàn Nam Lý chưa vào kinh, thanh danh nhờ Hôi Nhi dần dần vang dội, danh tiếng khí thế dọa người, khiến Tả Thừa tướng cũng cũng bất ngờ, không kìm nổi vuốt râu mỉm cười.

Sau khi bọn họ rời biên giới khoảng mười ngày, ở sâu trong đất Nam Lý phát sinh một vụ án giết người, cũng khiến Tả thừa tướng bất ngờ. Tuy nhiên nếu lão biết được mọi chuyện từ đầu tới cuối, tuyệt đối cũng không có cách nào cười nổi. Mãi tới ba ngày sau khi vụ huyết án ở Nam Lý xảy ra Yến đế Cảnh Thái mới biết được. Lúc nhận được mật báo, lão đang ở tẩm cung Nhuyễn Tháp ăn hạnh tử.

Giận dữ!

Cảnh Thái đi chân trần chạy ra ngoài cửa, tức giận gào rít lên:

- Mang giáo tới, mang giáo tới!

Thị vệ nội cung vội vàng quỳ rạp xuống đất, giáo cầm trong tay giơ cao quá đỉnh đầu, Cảnh Thái cầm vũ khí, rống giận xoay người chạy về phòng lớn, lập tức liên tục có tiếng vang lớn truyền đến, Yến đế phát điên, quơ giáo đập náttất cả mọi thứ trước mặt.

Thái giám, cung nữ chạy trốn ra khỏi tẩm cung, cũng không dám đi xa, ai nấy đều sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vài ngày trước Vạn tuế gia vừa mới nổi giận một trận, chẳng qua lần đó lão chỉ đập đồ trong ngự thư phòng… Rốt cục là chuyện gì khiến cho Thánh thượng liên tục nổi giận? Không ai dám hỏi.

Sau một hồi lâu, Cảnh Thái đầu tóc bù xù xuất hiện ở cửa, hung hăng ném giáo xuống đất, phát ra một tiếng "keng" thật vang, tiếp đó trừng mắt nhìn một tiểu thái giám:

- Tiểu Đậu tử, đem tước tử vừa truyền mật báo tới cho trẫm!

Người ở đây đều hiểu, Tước tử truyền tin có lẽ gặp chuyện chẳng lành, nhưng ai dám khuyên một câu. Tiểu Đậu tử khẽ vâng, xoay người bỏ chạy, thời gian không tới một khắc, ôm một con chim chạy lại, cung kính đưa vào tay Cảnh Thái.

Chim tước chỉ một màu đen, con ngươi sáng rõ, lông dày, người thạo nghề vừa thấy nó đã biết nó nhất định không phải vật bình thường. Chim tước tuấn dật, nhưng tinh thần uể oải, đừng nói chim chóc bình thường, cho dù là một con phượng hoàng, bắt nó bay ba ngày từ tận trong Nam Lý về tới Trâu thành Đại Yến, nó cũng đứng không nổi.

Ngoài dự đoán của mọi người, Cảnh Thái vốn dễ nổi giận, vừa thấy dáng vẻ của chim tước tuấn mỹ, giật mình sửng sốt, giơ chim tước lên quan sát cẩn thận một hồi, sắc mặt giận dữ không ngờ dần tiêu tan, quay đầu hỏi Tiểu Đậu tử:

- Đây là con chim hay?

Loại việc nhỏ này Hoàng đế cũng không quan tâm, nhưng Tiểu Đậu tử chỉ tay nói:

- Bẩm Vạn tuế gia, nó tên Thi Yên, đây là con chim tước khéo léo nhất của Đại Yến ta, bay như điện, tính tình linh hoạt, đưa mắt tìm khắp Trung Nguyên cũng không tìm thấy con chim nào nhanh hơn nó…

Không ngờ, tiểu thái giám còn chưa nói hết, Cảnh Thái đột nhiên giơ tay chụp lấy, Thi Yên, hung hăng ném ném thành một đống thịt nát:

- Chim tước đưa tin dữ, đã chết rồi!

Tiểu Đậu tử sợ tới mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, quỳ rầm xuống đất, luôn miệng nói:

- Vạn tuế bớt giận, Vạn tuế bớt giận.

- Ta ném chim tước ngươi quỳ cái gì, đứng lên, đứng lên.

Cảnh Thái phất tay không kiên nhẫn, xoay người lại trở về tẩm cung:

- Tiểu Đậu Tử tiến vào, tự bê cho mình một chiếc đôn gấm, trẫm không vui, ngươi tiếp chuyện trẫm.

Nói xong, Cảnh Thái tùy chân đá văng rác rưởi, ngồi lại vào long ỷ.

Nếu là nội thần Nam Lý, nhất định sẽ nói:

- Nô tài xin vâng.

Nhưng Tiểu Đậu tử hiểu được tính cách của Vạn tuế gia nhà mình, lão nói cái gì tức là cái ấy, lúc này từ trong đống hoang tàn của tẩm cung tìm lấy một cái ghế, nhấc mông miễn cưỡng ngồi xuống.

Đợi gã ngồi xuống, Cảnh Thái mới mở miệng:

- Trẫm có bảo bối như thế, bị người Nam Lý lấy trộm đi, ngươi nói với việc như vậy ta nên làm thế nào bây giờ?

Tiểu Đậu Tử cố gắng hít thở cái lồng ngực gầy nhỏ, lòng giả bộ đầy căm phẫn:

- Gửi cho cẩu Hoàng đế Nam Lý một phong thư, bảo y tự trả bảo bối đã trộm về, lại sai y tự đến bộ Hình nhận tội, nếu không làm theo, Vạn tuế liền dẫn theo trăm vạn hùng binh, đào cả tổ tông nhà y lên.

Vẻ mặt Cảnh Thái đã khôi phục lại bình thường, nghe vậy có chút đắc ý cười:

- Ý kiến này hay, bảo bối của trẫm là một cỗ thi thể, Phong Long trộm người chết của trẫm, trẫm liền đào cả phần mộ tổ tiên của y, như vậy thực hợp tình.

Nói xong, Cảnh Thái chuyển đề tài câu chuyện:

- Muốn đào phần mộ tổ tiên của Phong Long, vốn không cần phải triệu binh, chỉ trông vào bảo bối kia đã đủ rồi… Nhưng bảo bối bị trộm mất, lại muốn đào phần mộ tổ tiên của y, thìphải dùng tới quân đội hùng mạnh của nước Yến rồi. Vốn việc này cũng không khó, tuy nhiên phiền toái là, quân Đại Yến đi đánh Nam Lý, Thổ Phiên, Khuyển Nhung bọn họ hơn nửa cơ hội đến đánh chúng ta, trẫm xem thủ đoạn đào phần mộ của tổ tiên người khác, khó tránh được phần mộ tổ tiên của trẫm không bị người khác đào.

Tiểu Đậu Tử đầu tiên trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, gã có động não như thế nào, cũng không tưởng tượng ra "đào thi thể bảo bối trong mộ phần Hoàng đế nhà khác" thành ra bộ dạng gì nữa, nhưng sau khi nghe được nửa câu, sự kinh ngạc tiêu tan không còn thấy, đổi lại là sự giận dữ:

- Bọn họ dám! Thiên uy Đại Yến mênh mông cuồn cuộn…

- Nịnh hót.

Tiểu Đậu Tự lập tức im tiếng, đảo mắt nghĩ:

- Hoặc là…Vạn tuế trước tiên nén cơn giận dữ, phái ra những võ sĩ lợi hại trước tiên đoạt lại bảo bối kia, đợi bảo bối trở về rồi, muốn đào như thế nào thì đào như thế ấy.

Cảnh Thái bật cười ha hả:

- Đúng vậy, trẫm cũng nghĩ như vậy. Nam Lý phái người vận chuyển bảo bối, con đường cũng chỉ bên núi trong rừng rậm mà đi, tự cho là đường bộ bí ẩn, lại không biết hành tung sớm đã bị tiết lộ.

Tiểu Đậu Tử nói:

- Vạn Tuế gia thực là rồng hóa thân, mắt rồng nhìn thấu thiên hạ, tai rồng nghe vạn dặm trong thiên hạ, việc gì cũng không giấu được người.

Cảnh Thái không để ý tới câu nịnh hót của tiểu thái giám, tiếp tục nói:

- Trẫm phái ra Đại Yến … Không chỉ Đại Yến, là võ sĩ thân thủ mạnh dũng mãnh nhất cả Trung thổ, nhất đi lấy lại bảo vật, vốn tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.

Nói tới đây, Cảnh Thái tươi cười không nhìn:

- Nhưng vừa rồi chim tước đưa tin, võ sĩ của trẫm đi chậm một bước, bị người nhanh chân đến trước.

Ở sâu trong rừng rậm, võ sĩ Nam Lý vận chuyển bảo vật đều bị tàn sát, Bảo vật tung tích không rõ, khi cao thủ nước Yến đuổi tới, chỉ còn đầy đất xác người chết.

Tiểu Đậu Tử ngạc nhiên chừng mắt:

- Là ai làm?

- Chính là bởi không biết là ai, cho nên trẫm mới giận dữ.

Cảnh Thái chậm rãi lắc đầu.

Tiểu Đậu Tử nhíu chặt hàng lông mày, oán hận nói:

- Bất luận là ai làm, xét đến cùng đều là Nam Lý đáng giận, nô tài nghe nói sứ đoàn Nam Lý đang tới rồi, chờ bọn họ tới kinh sư rồi, trước tiên mỗi người đánh gãy một chân rồi nói sau!

Cảnh Thái cười ha hả:

- Không phải hơi quá hẹp hòi sao?

Tiểu Đậu Tử cũng cũng cười theo, tay ôm lấy gáy, làm nũng:

- Nô tài còn chưa lớn, vẫn là một tiểu nhân, tiểu nhân phối với lòng dạ hẹp hòi tự nhiên hợp mắt.

Cảnh Thái lắc đầu, nói;

- Không phải lòng ngươi hẹp hòi, mà là suy nghĩ của ngươi quá hẹp hòi, quang minh đánh gãy một chân của bọn họ xa xa vẫn chưa đủ!

Nói xong, Cảnh Thái đứng dậy đi ra ngoài, Tiểu Đậu Tử vội vàng đứng lên hầu hạ, Hoàng đế xua tay mà cười:

- Không cần, cùng ngươi nói một chút, những phiền muộn trong lòng cũng được hóa giải một chút, cũng không tệ lắm.

Tiểu Đậu Tử khá vui vẻ, đang định nịnh bợ thêm hai câu, không ngờ Cảnh Thái đột nhiên cười nói:

- Đúng rồi, việc về bảo bối đó, hắn dặn ta, ai cũng không thể nói.

Tiểu Đậu Tử không biết "hắn" là ai, nhưng có thể nghe được, khi nói đến "hắn", Hoàng đế không xưng "Trẫm", đang định vỗ ngực cam đoan sẽ không để lộ bí mật, nhưng phần nào hiểu rõ được ý tứ trong lời của Vạn Tuế gia, lại vừa nhớ tới cách Vạn Tuế phản ứng vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của gã đột nhiên trắng bệch! Mà Cảnh Thái quay đầu lại tiến về phía gã cười, cất bước mà đi, khi rời khỏi thẩm cung, tay của lão nhẹ nhàng chặn lại, đối với thị vệ trước cửa làm một động tác "giết".

Tiếng khóc non nớt vừa mới vang lên đã bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, Cảnh Thái tiếp tục đi về phía trước, thì thầm tự nói:

- Nghẹn ở trong lòng khó chịu, dù sao cũng phải tìm người…

Lúc này, một nội thần vội vàng chạy tới, sắc mặt vui mừng nói:

- Khởi bẩm Vạn Tuế, vừa mới nhận được tin lớn tốt lành, Tô đại nhân đã trở lại, đang cưỡi khoái mã về kinh thành. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Cảnh Thái cười lớn một tiếng:

- Cuối cùng đã trở lại, thực là việc tốt.

Ngày mồng một tháng năm, Thập Đình quan.

Dựa theo tốc độ bình thường, nơi này cách Trâu thành nước Yến khoảng mười ngày lộ trình, trên đường sẽ có "mười lần dừng lại", cho nên những vùng xung quanh cổng thành có cái tên kỳ lạ như vậy.

Đám người Tống Dương hôm nay nghỉ ngơi một canh giờ, ngay lại Thập Đình quan, đoàn sử tiết Nam Lý khó được thả lỏng, mỗi người đều xuống xe, rửa mặt mũi chân tay, xem chừng ai nấy đều mệt mỏi, duy chỉ thiếu nữ Tiêu Kỳ, ngay cả rửa mặt mũi cũng không cần, chuyên tâm chăm sóc con ngựa của mình. Hôi Nhi tinh thần mệt mỏi, ánh mắt ảm đạm, bốn bắp chân khẽ run rẩy.