Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 125: Cháy




Cảm giác vừa kỳ lạ vừa thân thiết, không kìm nổi mỉm cười. Tô Hàng bất ngờ hoan hô một tiếng, nhảy lên ôm cổ hắn lay lay, nàng rất thích hắn, chỉ ôm vậy thôi cũng không đủ.

Vui vẻ đủ rồi, Tô Hàng buông lỏng vòng tay, kéo hắn ngồi xuống bên bàn:

- Ngồi xuống rồi nói.

Nàng nhíu mày.

Trên bàn có đèn, xung quanh sáng ngời, Tô Hàng nhìn thấy mặt Tống Dương đầy bụi, vẻ vui mừng trên khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên tán đi:

- Bị bệnh? Hay bị thương?

Tống Dương cười cười:

- Bị thương, điều dưỡng một chút là được, không phải đã nói với nàng ta là thầy thuốc sao? Không phải lo.

Sắc mặt Tô Hàng sầm xuống:

- Ai đánh

Ánh mắt nàng thay đổi, ánh mắt như một con sư tử cái thấy con mình bị truy đuổi, phẫn nộ, oán độc, cùng với… sát khí như phảng phất mùi máu tanh nồng.

Tống Dương phất tay xua ánh mắt của nàng, cười:

- Tối hôm qua náo loạn là có hiểu lầm, hiện giờ thì không sao rồi, người làm ta bị thương cũng coi như bề trên của ta.

Không ngờ nàng lắc lắc đầu:

- Ta mặc kệ, đánh ngươi là không được!

Trên đời này Tô Hàng không coi ai ra gì hết, ngoại trừ người thân vừa mới tìm được trước mắt, Tống Dương là duy nhất trong mắt nàng. Hắn bị người ta đánh cho bị thương, nàng không thể buông tha, mặc dù người làm hắn bị thương hắn coi như bề trên, nhưng ở thế giới này Tống Dương không có ai thân thích, đơn giản chỉ có thế.

Tô Hàng hung dữ, nàng không quan tâm, "Đại bố nhung" nàng thích nhất chỉ cho phép người khác đối xử tốt với hắn.

Tống Dương nhíu mày, thành thật nói:

- Không cần nàng quản, ta muốn nhờ nàng sẽ tự nói.

Ngẫm nghĩ một lát, không kìm nổi mỉm cười

– Sao nàng lại theo cậu như ta?

Tống Dương thực sự sợ nàng làm bừa, giọng điệu rất bình tĩnh, cuối cùng làm mất đi ý niệm trong đầu nàng.

Tô Hàng bĩu môi, cuối cùng mới nghe lời:

- Dù sao kẻ đó cũng không được đánh ngươi.

Dứt lời, rất nhanh nàng đã lại vui vẻ, cười tủm tỉm hỏi hắn:

– Lan Nhược Tự của ta thế nào?

Tống Dương gật đầu mạnh, cười:

- Còn cả bà ngoại nàng nữa, nàng rất được đó chứ!

Tô Hàng vui vẻ cười to:

- Là ta rất may mắn! Bà ngoại ta là thái giám tay chân vụng về đắc tội với Cảnh Thái, vốn phải bị xử tử, vừa vặn khi đó ta ở Lan Nhược Tự, càng nhìn càng thích người đó, bèn thay người đó cầu tình, giữ lại được mạng sống.

Nhắc tới bà ngoại, Tô Hàng cũng đổi sang chuyện chính:

- Ngươi đến vừa lúc, ta vốn định đêm nay đưa bà ngoại tới dịch quán tìm ngươi. Hôm nay nói chuyện với Cảnh Thái, đại khái biết được chuyện nhất phẩm lôi kia sẽ chậm lại, là vì cao thủ lâm thời áp trận có chút không chịu, trước trận đã rời khỏi Tình thành.

Chủ tướng vắng mặt, Yến quốc không nắm chắc phần tất thắng nên phải lui luận võ lại sau. Còn về phần chủ tướng Yến quốc là ai, tại sao đến sát nút lại rút lui, Tô Hàng không thể hiểu.

Khi nghe cái tin này, Tống Dương cũng không rõ lắm, nhưng cẩn thận cân nhắc lại, liên tưởng tới một khả năng, vô tình nhíu mày, Tô Hàng thấy sắc mặt hắn thay đổi nhẹ giọng hỏi:

- Sao?

Tống Dương lắc lắc đầu:

- Nghĩ tới một chuyện, nhưng phải cân nhắc cẩn thận.

Lại cười cười, đứng dậy nói với nàng:

– Sáng mai muốn vào cung gặp Cảnh Thái, đi về trước thôi, sẽ lại gặp ngươi.

Hiểu được hắn vẫn còn chuyện lớn, không tiếp tục ở lại, nhưng khi được đưa tới cửa không tránh nổi mềm lòng ôm lấy Tống Dương, nói nhẹ nhàng:

- Buổi tối hôm trước ngươi tới giết ta, bị ta bắt được. Đêm qua ta không ở đây ngươi liền bị thương. Hôm nay ngươi lại chạy tới nơi này lại bị ta gặp. Ngươi ngốc vậy sao? Để cho ngươi chạy loạn bên ngoài tỷ tỷ rất lo lắng.

Nàng kiễng chân nhẹ nhàng thơm một cái lên trán hắn:

– Làm gì cũng phải thật cẩn thận…

Tống Dương xoa đầu nàng, không nói thêm cái gì, xoay người rời Lan Nhược Tự, không tiếp tục trì hoãn, quay lại dịch quán, trong lòng hắn có chuyện, đi thẳng vào phòng mình, nhưng không đợi hắn tịnh tâm cân nhắc cẩn thận, A Y Quả đã đẩy cửa phòng, thò đầu vào ngó ngó, cười hì hì:

- Quay lại rồi hả? Chờ ngươi lâu quá, có chuyện muốn nói với ngươi đây.

A Y Quả bước vào, có ghế không ngồi mà ngồi lên bàn, hai tay vung vẩy, mặt mày hớn hở:

- Bé con ngươi nói chuyện thật hay, Hỏa Lão đạo thực sự có chút bản lĩnh, hôm nay ta và lão có nói vài câu.

Đốt hoàng cung là đại sự, Tống Dương thầm run:

- Ăn nói cẩn thận!

Cẩn thận thế nào cũng không thừa, Hỏa Đạo nhân chịu không nổi A Y Quả đe dọa, lại bị nàng cho ăn Tam Thập Tam Tiên, sau sáu mươi sáu ngày da mục nát, chín mươi chín ngày chịu đủ mọi tra tấn mới có thể chết, sau khi chết vẫn không được an bình, vẫn còn chảy nước ra, bắt đầu sợ hãi nghiêm túc nghiên cứu chuyện phóng hỏa, nhưng hiện giờ vẫn chỉ có thể đưa ra một chút ý kiến đại khái: Hoàng cung canh phòng sâm nghiêm, muốn lẩn vào phóng hỏa là chuyện không tưởng, muốn đốt Hoàng cung, ngọn lửa này chỉ có thể từ ngoài thả vào. Theo như ý tưởng của Hỏa Đạo nhân, chuyện quan trọng đầu tiên là phải làm thật nhiều "Hỏa điểm" thuận hướng gió xung quanh Hoàng cung, khi gió và cơ hội gặp nhau, nhiều nơi cùng bùng lửa lên, cuối cùng đại hỏa sẽ như một cơn sóng quét sạch Hoàng cung, không thể cứu.

Chọn "Hỏa điểm" bên ngoài là bản lĩnh của Hỏa đạo nhân, về khoảng cách, thế lửa và nhiều cái khác đều phải có kiến thức chuyên môn, ít nhất khi bố trí cái này không cần người ngoài hỗ trợ, nhưng máu chốt nhất – thiên thời, Hỏa đạo nhân không thể lo.

Sức gió, hướng gió, dòng khí lưu, đều đã bị kiến trúc ảnh hưởng, nên khó có thể nắm được, hơn nữa, cục diện này ước chừng diễn ra ở non nửa toàn Tình thành, thật sự quá lớn, Hỏa đạo nhân khó có thể nắm chắc. Cứ như vậy, cho dù xung quanh lầu các đều bị đốt, đai hỏa cũng không chắc có thể lan vào tận Hoàng cung.

Tuy nhiên, theo như ý của A Y Quả và Tống Dương, cho dù là đánh cuộc với đại vận bọn họ cũng sẽ thử.

Bất kể thế nào Hỏa Đạo Nhân cũng phải đốt cho được ngọn lửa này. Mất đầu – cái này lão tránh không nổi, nên lão không chút do dự. Đúng như A Y Quả nói, nắm vững chuyện xem hướng gió chính là bản lĩnh của người mù.

Dụ dỗ kẻ thù của mình, cũng coi như là chút tìm vui trong cay đắng của lão đi!

Người mù cũng thực có bổn sự này, lão tự xưng là truyền nhân Quỷ cốc, vốn có sở trường về thiên tượng, tính toán thiên thời, mà đôi mắt mù lại giúp cho cảm giác của lão nhạy bén dị thường, chỉ cần có thể nắm rõ được tình hình Hoàng cung, lại dựa vào thời gian mà tính, đích xác có thể tính ra các hướng gió thổi vào, quỹ tích lưu động.

Lúc nay A Y Quả phải đi tìm người mù, đại khái nói qua một lượt, lão cúi đầu trầm tư một lát, chậm rãi nhấc mí mắt, trầm giọng nói:

- Người Yến dùng lễ Yến làm nhục Nam Lý ta, người mù từ nhỏ ở trong núi sâu học nghệ, sau khi xuất sư vẫn luôn được người đời tôn kính, chưa bao giờ phải chịu đại nhục này. Phải thực sự khơi lên một trận đại hỏa như thế, người mù này dù cho máu chảy đầu rơi cũng đáng!

A Y Quả mừng rỡ, liên tục tán thưởng:

- Lão hán ngươi không kém Hỏa lão đạo đâu!

Nghe được sự so sánh này, người mù cười nhẹ, bắt đầu chuẩn bị các dụng cụ tính hướng gió.

Nhưng một canh giờ sau, A Y Quả quay lại tìm lão mới ngạc nhiên nhận ra lão đã bỏ chạy.

Tống Dương a một tiếng:

- Chạy?

- Ngay cả chào cũng không thèm chào, chạy một mình, chỉ trách ta mềm lòng, tin lời lão nói hùng hồn, còn nghĩ lão thực sự có khí phách.

A Y Quả xấu hổ xoa xoa tay:

– Ta ra ngoài tìm, nhưng Tình thành lớn như vậy…

Giúp đỡ phóng hỏa là bị tội thiên đạo vạn quả, tru di cửu tộc – nhưng nếu không giúp, đừng hòng yên với Hắc Khẩu Dao.

Người mù cũng đã nghĩ cẩn thận, chuyện này có nên đi tìm Tả Thừa tướng không? Nhưng A Y Quả vừa tìm tới đã đưa ra chiêu bài của Tống Dương, Hồ đại nhân rất thân thiết với Tống Dương, nói không chừng chuyện phóng hỏa này là triều đình Nam Lý muốn báo thù chuyện ở biên quan.

Hay đi tìm Yến quan mật báo? Thứ nhất không bằng không cứ, đối phương làm sao tin, nhất định sẽ đuổi mình về dịch quán; thứ hai, dù thế nào lão cũng là người Nam Lý, Hoàng cung Yến quốc nếu thực bị đốt cháy lão sẽ rất vui mừng, chỉ cần không phải mình phóng hỏa là tốt rồi – người mù suy nghĩ một hồi, thật sự không có đường lui nào, nên không chút do dự bỏ trốn, quan cũng không làm, nhất phẩm lôi cũng không đi, chuyện gì cũng không cần cái mạng già yếu của mình.

Tống Dương lẳng lặng nhìn A Y Quả, cũng không biết nên nói gì.

Nàng cười ngượng:

- Nghe nói tối nay ăn cá, ngươi thích ăn cá không?

Vừa lúc này két một tiếng cửa phòng mở ra, Nam Vinh Hữu Thuyên nhẹ nhàng đi vào, vẫn như thường ngày, đẹp đẽ quý phái, mỹ mạo đoan trang, nhưng thực sự không khiến cho mắt người ta sáng lên không phải là nàng mà là sau lưng nàng – người mù.

A Y Quả càng không ngờ, lại vui mừng reo khẽ một tiếng, nhảy xuống khỏi bản, tới trước mặt Nam Vinh: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Tiểu mỹ nhân của ta, nàng đúng là tri kỷ của ta, sao biết bắt người mù lại cho ta?

Nam Vinh mỉm cười:

- Không biết ngươi và Tống Dương vụng trộm nghiên cứu cái gì, tuy nhiên ta chỉ thấy các ngươi tìm Hỏa đạo nhân, hôm nay lại thấy ngươi tự dưng chạy đi kiếm người mù, tóm lại là một đại sự gì đó, nhưng chưa chắc tất cả mọi người đều lớn gan như hai ngươi. Ta giúp ngươi để ý tới lão một chút.

Nói xong, chỉ người mù:

- Ngươi tìm lão không lâu, lão liền đi ra ngoài cửa, ta bèn đi theo một lát, đợi tới cửa thành, đại khái hiểu được ý lão, liền đưa lão nhân gia về đây.

Nói xong, đôi mắt xinh đẹp liếc Tống Dương:

- Rốt cuộc các ngươi mưu đồ gì? Không ngại nói cho ta chứ?

Không đợi Tống Dương gật đầu, A Y Quả cướp lời gật đầu:

- Không ngại, không ngại, để ta giảng cho bé con!

Sau đó thay một bộ mặt dữ tợn đi tới trước mặt người mù, nhưng lập tức nghĩ đến, mình trông hung ác thế, người ta không nhìn thấy cũng không ích gì, cũng hơi nản lòng, chỉ hung tợn nói nhanh:

- Lão tử sẽ trói ngươi lại, xem ngươi chạy!

Tống Dương đơn giản hơn nhiều lắm, bước tới trước mặt lão, nhét một viên thuốc vào miệng lão, đồng thời ấn ấn vào yết hầu, ngay cả tư vị viên thuốc lão cũng chưa kịp nếm, trực tiếp nuốt thẳng.

- Tiền bối đừng chạy nữa, không tốt đâu, viên thuốc này cứ cách mỗi ba ngày cần một lần uống thuốc giải, ta sẽ cẩn thận nhớ rõ. Quay về Nam Lý ta sẽ giải hoàn toàn.

Dứt lời, hắn lại nâng một tay lên, rải một nhúm bột lên một chậu hoa, nháy mắt hoa rụng cây chết, lá cây khô đen:

- Ta thật sự sẽ dùng độc!

A Y Quả nhỏ giọng nhắc nhở:

- Lão không thấy đâu.

Tống Dương cũng mất hứng, nghĩ nghĩ một chút, lại nhấn mạnh:

- Quỷ cốc, cần tốn nhiều công sức để đốt đi.