Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 145: Thần y




Nhờ vào Vưu Thái y, Tống Dương có thể giả được pháp chỉ Thiên sổ. Nhưng đệ tử môn hạ của quốc sư cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù quốc sư chưa thể lập tức quay về Đại Yến, pháp chỉ giả cũng không thể dùng được hai lần, sẽ có môn đồ nhận thấy sự kỳ lạ. Lần này ở Thập Đình Quan có thể thành công diệt khẩu, nhưng sao có thể chỉ dùng pháp chỉ một lần?

Tác dụng của pháp chỉ không cần nhiều lời, chỉ có điều cơ hội sử dụng nó thì có hạn.

Biện pháp ổn thỏa nhất trước mắt là mặc kệ sau này thế nào, đã dùng pháp chỉ giả làm ra một chuyện trời long đất lở, chỉ cần thành công, sau này cho dù quốc sư có quay về, hòa thượng phát hiện ra, sửa lại Giãm Chân, thì cũng đã trở thành phế thải, một thân quái huyết kia của Tống Dương cũng đáng.

Vài người ở đây đều là những người khôn khéo sừng sỏ, đạo lý này ai cũng hiểu được, Cố Chiêu Quân uống xong nước trà, chậm rãi thở ra một hơi, nói với Bạch tiên sinh:

- Tiên sinh đại tài, ứng biến trong Tu Di Viện rất giỏi.

Nói xong, lại nhìn Tống Dương:

– Ngươi cũng thật tốt, chuyện diệt khẩu này nhất định phải làm.

Chuyện đã qua Tống Dương cũng không để ý đến, trực tiếp vào vấn đề chính:

- Tiếp theo trương pháp viết gì, hoặc viết như thế nào cho hữu dụng, ta cũng chưa nghĩ đến, cũng mong các vị bỏ chút tâm tư.

Cơ hội có hạn lại muốn làm thành đại sự, ít nhất Tống Dương tạm thời chưa nghĩ ra ý gì cho hay, may mà bên người còn có ba lão hồ ly một già, một béo, một hồng.

Cố, Bạch, Lý ba người nhìn nhau không hẹn mà cùng gật đầu, Lý Minh Ky lên tiếng:

- Chuyện này phải cân nhắc cẩn thận, khi nào có ý tưởng đại khái sẽ đến tìm ngươi thương lượng.

Tống Dương cũng không trông cậy bọn họ có thể lập tức nghĩ ra cái gì, chuyển hướng đề tài:

- Vị bằng hữu thần y kia của ta… - Còn chưa dứt lời, Lý Minh Ky liền cười:

- Quả nhiên là thần y, vừa ra tay đã cứu tỉnh Đàm Quy Đức, mấy hôm trước người của Trấn Quốc Công lẻn vào Tình thành, đưa ông ta đi rồi, lúc gần đi lão nhân đã bị hạ độc, Đại Yến ít ngày nữa sẽ đại loạn, chung ta cứ chờ tin tốt đi.

Tống Dương cười một tiếng, hỏi theo:

- Vị thần y tiền bối kia ở đâu?

- Ở ngay Lậu Sương Các. Ta đưa ngươi đi.

Lý Minh Ky đứng dậy đi ra ngoài, Tống Dương bỗng nhiên mừng rỡ, vội vàng bước theo sau, cuối cùng cũng tìm được người tri kỷ…

Lý Minh Ky đi trước dẫn đường, đi vài bước quay lại, nói khẽ:

- Làm phiền ngươi giúp ta hỏi thăm một chuyện được không? Giúp ta hỏi vị bằng hữu thần y kia nàng dùng thủ đoạn gì.

Vừa nói đến đoạn quan trọng nhất, phía trước bỗng nhiên có người ho khan một tiếng, La Quan đệ tử Trần Phản lặng yên không một tiếng động đi ra từ chỗ rẽ hành lang.

Lý Minh Ky có chút phẫn nộ, im bặt, nói với Tống Dương:

- La tiền bối sẽ đưa ngươi đi, ta đi về phía trước.

Nói xong, chào La Quan, quay đầu đi.

Tống Dương hơi bất ngờ, không nghĩ tới Đại tông sư không cần làm việc cho Hoàng đế cũng ở đây.

La Quan mỉm cười:

- Tính tình Thần y tiền bối hơi đặc biệt. Chỉ cần ra khỏi sơn trang nàng ẩn cư sẽ bị đuổi giết, là ta mời bà ta ra, tình nguyện bảo vệ cho an nguy của bà. Chúng ta hành tung bí ẩn, hẳn không ai biết bà ta ở đây, tuy nhiên cẩn thận vẫn tốt hơn. Còn nữa, bà ta chữa bệnh cho Đàm Quy Đức hao tâm tổn trí, gần đây luôn phải tu dưỡng, ngươi chú ý đừng nói quá nhiều. Thời gian có hạn, hỏi một lần không xong ngày khác lại đến.

Tống Dương gật đầu ghi nhớ rồi, La Quan lại hỏi:

- Ngươi bỏ đi ba tháng là về Nam Lý sao? Sư phụ….

- Trần Phản tiền bối thì không ngại, lão đã được Hồng Ba Phủ chiếu cố, đưa ra khỏi dịch quán, ở một trang viên trong Phượng Hoàng thành, có người chăm sóc.

Nói tới đây Tống Dương có hơi áy náy, lần này quay về tất cả tâm tư đều dồn vào việc đối phó với quốc sư, không đi thăm Trần Phản, chuyện liên quan tới đại tông sư đều là nghe Nhâm Sơ Dung và Nhâm Tiểu Bộ nói.

La Quan có vẻ thoải mái hơn một chút, tạm thời không hỏi nhiều.

Đằng sau hành lang lầu hai đã được dọn trống, chuyên để cho thần y bằng hữu nghỉ ngơi, rất nhanh La Quan đưa Tống Dương tới trước cửa:

- Vào đi. Bà biết ngươi đến rồi. Ta ở bên ngoài chờ ngươi ra còn có việc cần nói.

Gian phòng rất lớn.

Chiếc giường trước kia buông hồng trướng đã dọn trống, chỉ còn một tấm phản dài và một chậu than cháy rất lớn, có vẻ trống trải. Một bà lão tóc trắng nằm trên giường, quay lưng ra ngoài, trên người đắp một tấm da cừu thật dày…

Bây giờ tuy rằng đã qua trời hè nóng bức, nhưng Trung thu còn chưa tới, thời tiết vẫn thực sự nóng, chưa cần đốt than trong phòng, lại còn đắp cả da cừu?

Mà lão bà trên giường giống như rất lạnh, rõ ràng có thể thấy được bà ta còn đang khẽ run lên. Nghe thấy tiếng cửa phong mở ra bà quay người lại, nhìn Tống Dương:

- Ngươi là truyền nhân của Tống Dương?

Tống Dương đang muốn đáp lời thì nhìn thấy được bộ dáng đối phương, chỉ thấy hơi hoảng hốt, ngưng thần nhìn kỹ mới nhận ra, không phải là một lão bà bà, nhìn lướt qua có vẻ như cũng không lớn hơn Nhâm Sơ Dong là mấy.

Quen biết Trần Phản, Vưu Ly, đều là nhân vật La Quan gọi là tiền bối, sao có thể trẻ như thế được, huống chi còn có mái tóc bạc trắng nữa. Hiện giờ Tống Dương coi như cũng đã hiểu, chuyện Lý Minh Ki nhờ mình hỏi hơn phân nửa là hỏi thần y một chút về cách giữ gìn nhan sắc.

Nhìn ra được sự kinh ngạc của hắn, bà cười chỉ chỉ lông mi đen thẫm của mình, giọng nói rất trẻ trung:

- Đã già lắm rồi, lông mi cũng trắng, đây là nhuộm đó. – Động tác đưa tay quạt không khí khiến cho bà cảm thấy rất lạnh, vừa dứt lời, liền rùng mình, lại cố kéo cuốn chặt tấm da cừu trên mình.

Thần y bằng hữu là khoảng chừng hơn bốn mươi, làn da mịn màng căng nõn, miễn cưỡng cũng có thể cho là đẹp, nhưng không đến mức kinh diễm, nhưng một nụ cười này rõ ràng tràn đầy một cỗ xuân tình

Lão nhân, tóc trắng, da mặt trẻ trung, xuân tình, còn có Giang Nam, hạ mạt, than hỏa và rùng ình, quá nhiều quái tượng dồn vào một căn phòng nhỏ đầy ắp một cái nhìn khiến cho Tống Dương cảm thấy cổ quái dị thường.

Tống Dương hành lễ vãn bối, miệng gọi tiền bối, thần y bằng hữu lại lắc đầu không nhận làm tiền bối: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Không cần đa lễ, ta tên Tố Hổ Phách, gọi thẳng tên là được. – Bà ta cười – Trước kia Vưu Ly có nói với ta, lão ta phải luyện chế một phương thuốc không cần ăn cơm, gọi tên là Bất Ngạ (không đói). Lúc ấy ta còn cười lão, không ngờ thật sự lão đã luyện thành, Bất Ngạ ngươi bảo La Quan đưa cho ta ăn, hương vị cũng không tệ lắm, còn không?

Tống Dương còn, nhưng chỉ vài viên, không tặng người ta ăn lung tung như kẹo được, lắc đầu như đinh đóng cột:

- Không có.

Hổ Phách cũng không thất vọng, lại hỏi:

- Vưu Ly đâu? Còn sống sao?

Tống Dương lắc đầu, Hổ Phách cũng không biết có mấy phần bất ngờ, chỉ khẽ thở dài một tiếng:

- Chết thì cũng chết rồi, ai cũng có tạo hóa của mình. Nhưng thật ra với tính tình của Vưu Ly, sao lại thu nhận truyền nhân, ngươi là con lão ta à?

Tống Dương hoảng hồn, nhưng còn không đợi hắn lắc đầu, Hổ Phách đã tự phủ định:

- Cũng không đúng, chỉ với tính tình Vưu Ly, thật muốn có ai sinh con cho lão, lão còn chạy xa không kịp, không thể mang theo được.

Thì thầm lẩm bẩm, bà ta mỉm cười:

- Mặc kệ, ngươi có thể lấy ra Bất Ngạ, tức là không sai, muốn biết gì thì hỏi đi, chuyện Vưu Ly trước kia phần lớn ta đều biết.

Tuy đã âm dương vĩnh cách, nhưng chuyện liên quan đến Vưu Ly Tống Dương vẫn còn rất nhiều điều muốn tìm hiểu, nhưng vô số nghi vấn tới lúc có cơ hội giải đáp, hắn lại có chút bối rối không biết nên hỏi thế nào, nên hỏi từ đâu, nghĩ một hồi hắn quyết tâm:

- Xin hỏi tiền bối và cậu…

- Hổ Phách! – Bà ta sửa lập tức, nhíu mày – Quan hệ của ta và lão có hơi phức tạp, trước tiên nói về vấn đề quan trọng nhất.

Hổ Phách khi ba tuổi cha mẹ ốm chết, nhờ vào bát cơm của láng giếng trăm nhà mà miễn cưỡng sống qua ngày, năm năm tuổi, một nam tử tráng niên bỗng nhiên đi vào trong tôn, tự xưng là ca ca của Hổ Phách. Cho tới tận lúc đó bà ta mới biết thì ra mình còn một đại ca.

- Đại ca từ khi còn nhỏ đã bị người ta chọn, vào thâm sơn học nghệ kế thừa sư môn, mỗi ba năm mới có thể về thăm nhà một lần, lần trước khi trở về Hổ Phách còn đang quấn tã. Thân nhân duy nhất, đương nhiên sẽ không bỏ mặc, Hổ Phách được ca ca đưa tới môn tông, từ đó về sau xem như cũng có chỗ trông cậy.

- Môn tông của đại ca ngay cả cái tên cũng không có, môn hạ cũng chỉ có hai thầy trò, sư phụ đã già sắp quy tiên, Hổ Phách tới không được một năm, lão nhân gia đã tận thọ và chết tại nhà.

Bởi vì lão nhân gia có bệnh nên không thu xếp được chuyện của đệ tử, Hổ Phách thủy chung vẫn không thể vào cửa, sau đó lão nhân gia qua đời rồi, đại ca kế thừa y bát, nhưng không thể thu chính muội muội của mình làm đồ đệ, nên y và Hổ Phách là thân huynh muội nhưng không phải sư huynh muội.

Lại qua hai năm, đại ca rời xuất sơn quay về mang theo một tiểu nam hài bảy tuổi.

Tiểu nam hài gầy như que củi, mắt nhỏ mũi nhỏ, trời sinh có vết đao trên mặt, từ mi mắt đến khóe miệng tất cả đều trĩu xuống, đại ca chỉ vào xú tiểu tử cười với Hổ Phách:

- Đồ đệ mới thu. Tên là Vưu Ly. – Lập tức giới thiệu với trên dưới một lượt, vỗ vỗ vai Vưu Ly – Muội Muội, Hổ Phách, không được ức hiếp nó. – Nói xong, tạm thời không để ý đến hai đứa trẻ, về hậu đường sửa soạn lại chỗ dược liệu mới mua.

Tiểu Vưu ly nhìn Hổ Phách từ trên xuống dưới, đầy vẻ khinh thường:

- Sư phụ nói trong nhà có cây táo, dẫn ta tới ăn. – Hổ Phách bước lên không nói hai lời, ném một túi tiền xuống.

Vưu Ly giận tím mặt, kêu váng lên:

- Liều mạng với ngươi. – Rồi vọt mạnh tới. Tiểu hài tử còn kém hai tuổi, sức còn yếu, huống chi đứa bé gái này mấy năm nay được đại ca cẩn thận chăm sóc thân thể khỏe mạnh, xú tiểu tử ầm ầm xông lên, không quơ được đến cái thứ hai đã bị quẳng sấp xuống đất như cái bao.

Lưng đập đất, mặt đập đất, miệng Vưu Ly cũng hơi run run, lại khó khăn chống tay chống chân đứng dậy:

- Nói, cây táo ở đâu, ta đến lấy cho ngươi ăn!

Chợt nghe giọng điệu của hắn, Tiểu Hổ Phách thật không nghe ra chút ý tứ xin tha nào…

Hổ Phách cười với Tống Dương:

- Hiểu chưa? Ta và Vưu Ly sống chung trong núi, nhưng không tính là đồng môn, tuổi xấp xỉ nhau nhưng cũng không tính là sư huynh muội, nhiều nhất chỉ có chút liên quan về bối phận: lão ta phải gọi ta là tiểu cô. Tuy nhiên cho tới giờ lão cũng không thèm gọi lần nào, ta cũng không cho lão gọi thế, tiểu cô.

Tiểu cô…. Nghe già quá đi!

Tống Dương giật thót một cái trong bụng: Tiểu cô của Vưu Ly, thì là bà cô của mình rồi.