Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 240: Quà tặng (P2)




Ngay lúc Quốc sư và Hoa Tiểu Phi đang bàn bạc tặng quà gì vào đại lễ "tam cửu" của Cảnh Thái, thì Lý Minh Ky cũng đem lễ vật dâng lên chúc mừng hoàng đế Nam Lý đăng cơ.

Đại hỏa hoạn đã bốc lên tận trời, bằng sức người căn bản không cách nào dập nổi. Yến Đỉnh hít sâu một hơi, trước tiên nói với Hoa Tiểu Phi:

- Ngưỡi hãy mau mang kim bài nhập cung, giúp Cảnh Đế rời khỏi cung bình an.

Rồi truyền lệnh cho các đệ tử, tăng lữ môn hạ rời khỏi chùa đi trấn an dân chúng, tăng binh thì duy trì trật tự đường phố, đại hỏa hoạn không có cách nào thay đổi được nữa, nhưng tuyệt đối không được để giẵm vào vết xe đổ của đêm mồng tám tháng chín.

Không hề ngoài dự đoán, Cảnh Thái nổi cơn thịnh nộ, trong cung bận bịu nhốn nháo, lại một lần nữa phải rút chạy. Tình thành một vùng loạn lạc, cấm quân tất cả đều được huy động ra phòng loạn, đồng thời đóng chặt bốn cửa để phòng kẻ phóng hỏa thoát ra ngoài…

Hai tòa hoàng thành, hai đại lễ mừng, nhưng tình cảnh thì hoàn toàn trái ngược nhau. Phượng Hoàng thành liên tiếp có hung án, nhưng cuối cùng đại lễ mừng tiểu Hoàng đế đăng cơ lại được tổ chức long trọng, hàng vạn người dân đi xem lễ. Trang nghiêm mà náo nhiệt. Tình thành thì đang thái bình vô sự… sau một phen đại hỏa hoạn thì cả hoàng cung chẳng còn lại gì, Hoàng đế lại một lần nữa tháo chạy khỏi kinh đô, còn nói gì đến đại lễ mừng ba chín năm đăng cơ nữa.

Một trận phóng hỏa mà không bất ngờ, không nguy hiểm gì, trên đường về cũng bình an chẳng sóng gió, về đến khu vực của Nam Lý, nhóm người của Tống Dương chọn lối Phượng Hoàng thành mà đi. Lần này phóng hỏa là chủ ý của cha vợ, sau khi trở về, xét về tình về lý mọi chuyện đều phải bấm báo lại cho Trấn Tây Vương.

- Đại hỏa Tình thành, Yến cung không còn nữa.

Tin tốt lành này truyền đi Trấn Tây Vương lại gặp Tống Dương, từ trong ánh mắt, giọng điệu mang theo sự khen ngợi. Ngoài ra còn cố ý dẫn Tống Dương đi yết kiến Tiểu Hoàng đế.

Diện mạo của Tiểu Hoàng đế có đến 6 phần giống Phong Long. Sau khi đăng cơ lấy niên hiệu Phúc Nguyên, lúc gặp Thường Xuân hầu, bộ dạng điềm đạm mà cứng cỏi. Vì mới đăng cơ không lâu, lại thêm tuổi nhỏ không nhớ hết từ, ậm ờ cả nửa ngày nói không lên lời, Tống Dương buồn cười nhưng sợ tổn thương Hoàng đế nhỏ tuổi, nên cố nén cười cho qua chuyện này.

Đến kinh thành đã là lúc hạ tuần tháng chạp, dứt khoát ở lại Phương Hoàng thành đón năm mới, Nhâm Sơ Dung vốn cũng muốn về, nhưng vừa đến nơi thì phong ấp bận việc. Mặt khác Vương gia thương con gái, không cho nàng đi tới đi lui bôn ba. Lễ mừng năm mới qua đi, vào ngày mùng sáu, nhóm Tống Dương lại tiếp tục lên đường. Từ Hoàng thành mau chóng trở về phong ấp của mình.

Vừa mới đến phạm vi phong ấp, Nhâm Sơ Dung liền mang theo những người nhàn rỗi việc trong nhà đi đón, Quận chúa mặt mừng hoan hỉ, đến trước mặt Tống Dương:

- Nhâm Sơ Dung cung nghênh Thường Xuân hầu chiến thắng trở về, càng phải tạ ơn trời Hầu gia đi Đại Yến chuyến này không hề xảy ra chút bất trắc nào. Bái tạ bái tạ.

Tống Dương cười:

- Ta làm cho mọi người lo lắng như vậy sao?

Nhâm Sơ Dung tủm tỉm cười:

- Hầu gia quá khiêm tốn rồi, tuy nhiên lần này người khiến cho người khác lo lắng là người khác, không phải người.

Nói rồi chuyển hướng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bộ.

Công chúa lập tức chuyển đề tài, đem ngữ khí nịnh nọt nhất ra:

Tỷ, muội cho người mang về rất nhiều quà tặng, mọi thứ đều được chọn lựa tỉ mỉ, có…

Nhâm Sơ Dung cười không đổi sắc mặt, ánh mắt không thay đổi, cũng không trả lời, hoàn toàn không hành động gì. Tiểu Bộ càng nói giọng càng nhỏ đi, chớp chớp mắt, muốn tìm phương kế cứu nạn, một lát sau bỗng nhiên mắt nàng sáng lên, sự lúng túng bỗng biến thành đắc ý:

- A, Tiểu Dung nhi, cây trâm của người đẹp quá!

Tống Dương trở về, Nhâm Sơ Dung đương nhiên rất vui, sớm nay đã dậy rửa mặt chải tóc trang điểm, chần chừ lưỡng lự... Cuối cùng cài lên đầu cây trâm Tống Dương mang về từ chỗ Thiền Dạ Xoa tặng nàng. Không ngờ Nhâm Tiểu Bộ nhanh mắt nhìn thấy, một tay tóm lấy bím tóc nhỏ. Tiểu Bộ mặc dù không nói thẳng ra nhưng nàng có ý để Nhâm Sơ Dung lung túng. Quận chúa đầu tiên là ngạc nhiên, sau lập tức đỏ mặt, không nói được lời nào.

Nhâm Tiểu Bộ cười lộ cả má lúm đồng tiền bên miệng, người ngoài đều không biết tỉ muội bọn họ có bí mật gì, nhưng nhìn hai nàng vui đùa cũng khiến mọi người cười vui. Về phần Tống Dương, không hề phản ứng gì với hai nàng, cười ha hả chào hỏi mọi người.

Công chúa điện hạ không ngờ thắng lớn vậy, vui mừng hân hoan, chợt thấy Tần Trùy đang ở trong đám người vừa về đến phong ấp không lâu. Lần này nàng không dám cười nữa, thay vào đó là bộ mặt nhăn nhó, chạy đến trước mặt người đàn ông xấu xí đó, nói giọng tội nghiệp:

- Tần đại ca, là Tiểu Phất ham chơi, có lỗi với…

Tần Trùy sao có thể để tiểu thư xin lỗi mình, trong lòng lại chẳng hề có chút ý trách, vội vàng xua tay nói đùa vài câu, cứ thế đổi đề tài khác. Về chuyện có phải đúng như Tống Dương nói gã cố ý để nàng đi, gã cũng không nhắc tới nữa, không ai biết được chân tướng ra sao. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Cái tên xấu xí ấy chẳng trách móc gì khiến Tiểu Bộ phấn chấn tinh thần giống như được tặng ngọc quý vậy, đem quà nàng mang về để tặng Tần Trùy bê đến, xong rồi chạy về bên cạnh Nhâm Sơ Dung, nhỏ giọng nói:

- Tam tỷ cũng đừng trách muội nữa, lần sau muội không dám nữa…

Nhâm Sơ Dung thực lòng đang chuẩn bị trách muội muội, nhưng Quận chúa không tự mình tức giận, mà muốn giao lại cho Tần Trùy. Hồng Ba vệ là hộ vệ của Hồng Ba phủ, nhiệm vụ chủ yếu là đi theo bảo vệ Vương gia và người nhà, nhưng bọn họ cũng đã từng cùng Trấn Tây Vương rong ruổi tây cương, là chiến hữu đồng tâm hiệp lực đánh địch mạnh, thân phận hơn phận tôi tớ bình thường rất nhiều.

Tuy nhiên Tiểu Bộ xem ra còn biết điều, trước mắt bao nhiêu người dưới không so đo thân phận của mình, chạy đi xin lỗi Tần Trùy, Thừa Hợp cũng không cần nói thêm gì nữa, nghe xong rồi cười nói:

- Ừ, lần sau không dám nữa. Năm chữ này từ lúc ngươi biết nói đến giờ thì mỗi ngày đều luôn miệng hứa, ngươi há miệng ra cho ta xem lưỡi có bị chai đi không?

Bao nhiêu nữ nhân của Vương gia, bao nhiêu chị em trong phủ Hồng Ba Vệ, một đám đều rất thành thật, nghe lời, nhưng con người hiểu chuyện là Nhâm Sơ Dung chỉ ưu ái với cô nàng Tiểu Bộ hay không nghe lời nhất. Đây đúng là duyên phận trời định, có không sửa được cũng sẽ không thật sự giận nàng.

Lúc này một tên nhóc len lỏi trong đám người ra, chạy đến quỳ trước mặt Tống Dương, cung kính, tỉ mỉ hành lễ bái sư phụ, Tiểu Bồ Đào làm y như thật:

- Tĩnh nhi cung nghênh sư tôn đến.

Cậu nhóc lém lỉnh to gan lại hiểu lễ nghĩa, đứa con quý hóa này của Hồ đại nhân, người trong phong ấp không ai không thích nó. Tống Dương giơ tay bế nó lên, hỏi:

- Thế nào, nghĩ ra muốn theo học bản lĩnh với ai chưa?

Bồ Đào ngoan ngoãn gật đầu, cậu đã không muốn cùng đám học trò học thuyết sách nữa, giọng điệu pha chút thăm dò:

- Con có thể học võ với Lạt Ma Vân Đỉnh không?

Uy danh của Vân Đỉnh mọi người trong phong ấp ai cũng biết, cho dù không ai nói gì với Bồ Đào, nhưng cậu nhóc khi nghe người lớn nói chuyện phiếm cũng đã nắm được đầu đuôi sự tình, lúc ấy Bồ Đào vô cùng ngạc nhiên, một người mà có thể đánh bại tất cả người trong phong ấp, hơn nữa Lạt Ma còn chưa từng đánh thương người khác…

Võ công cao cường, ra tay chắc chắn, lòng mang ý thiện, mọi thứ đều khắc sâu trong lòng cậu bé hình tượng đại hiệp, lại thêm bản tính hiếu chiến của cậu bé, mong muốn lớn nhất cuả cậu là bái Vân Đỉnh là sư phụ.

Việc nguy hiểm phát sinh trong phong ấp sớm đã truyền đến tai Trấn Tây Vương. Lúc Tống Dương ăn tết đã nghe Trấn Tây Vương tỉ mỉ kể lại, cũng biết Vân Đỉnh hiện vẫn còn ở trong phong ấp, nghe cách nói của Bồ Đào thì không cảm thấy có chút nào kì lạ, chỉ lắc đầu cười nói:

- Bái Lạt Ma làm thầy thì ngươi phải xuất gia, không được kết hôn, cha ngươi mà biết ngươi ở nhà ta xuất gia, lão còn không chạy theo đòi mạng của ta sao?

Nói xong đem cậu nhóc giao cho người bên ngoài, đoàn người hùng dũng đi về phía Yến Tử Bình. Đi chưa được bao lâu Tống Dương bỗng phát giác phong ấp đã thay đổi rất nhiều so với hồi mình còn nhỏ. Khác biệt rõ nhất là nơi đây có đóng quân. Không phải Thường Xuân hầu lén chiêu mộ tư quân mà là quan binh Nam Lý đàng hoàng, tới lui kiểm tra thẻ quân.

Sau vụ phong ấp gặp nạn lần trước, Trấn Tây Vương cho đóng quân với ngựa ngay tại lãnh địa của con rể. Hành động này không chỉ để bảo vệ người nhà mà quan trọng hơn là hiện tại trong phong ấp có rất nhiều quý nhân, ngoài đứa con trai độc nhất của tả thừa tướng, còn có một vị Tiên đế gia của nước Nam Lý, Trấn Tây Vương bất đắc dĩ phải coi trọng việc này. Ngộ nhỡ ngày nào tin tức lộ ra, Phong Long bị địch quốc cướp mất, Nam Lý lập tức sẽ đại loạn.

Ngoài việc đóng quân, dọc đường đi Tống Dương còn gặp vài đoàn xe lớn ra vào.

Nhâm Sơ Dung đứng bên giải thích:

- Thứ vận chuyển vào trong đều là quân khí, trước đây phụ vương cùng chàng và thiếp nói qua rồi, là quân khí trong kho lớn của Nam Lý bỏ đi. Lúc trước chúng ta ở đây cũng đã tính xong số lượng, thanh toán xong rồi, hàng liên tục đưa tới, dùng không được bao lâu. Người Man, Thạch Đầu lão có thể trang bị lại mới toàn bộ.

Tống Dương vui mừng gật đầu, chỉ vào một đoàn xe đang rời khỏi phong ấp hỏi:

- Xe đi đâu, vận chuyển cái gì đây?

Hắn nhìn thấy rõ ràng, chiếc xe nặng nề, rõ ràng mang không ít hàng hóa.

- Cũng là quân khí từ Nam Lý đưa ra.

Nhâm Sơ Dung trả lời.

Tống Dương mê mẩn…Nam uy vì đất nước mà trang bị tân quân, hẹn là sau khi làm mới toàn bộ xong thì nghiệm thu, vận chuyển, theo những gì hắn biết thì còn lâu mới đến lúc làm xong.

Cho dù có làm xong thì số vũ khí này cũng cấp cho cửa Tây, phải chuyển đến cho Tây Vương mới phải, nhưng hiện tại đoàn xe lại đi về phía Đông.