Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 275: Mật khẩu




Tuy nhiên trước đây đôi bên đã bàn bạc thỏa đáng rồi, nếu lại gạt Đàm Quy Đức ra, không khỏi có vẻ không trượng nghĩa, huống hồ lẽ nào họ Đàm lại miễn cưỡng chấp nhận như vậy. Trải qua việc này đôi bên không thể nào trở mặt với nhau được, rốt cuộc là ai được ai mất cũng không thể nói được, do đó Bạch phu nhân ảo não vẫn ảo não. Nhưng cuối cùng vẫn phải đem sự việc trình lên.

Đàm Quy Đức thu lại nụ cười, nói nghiêm túc:

- Việc này nếu không có sự giúp đỡ của chúng tôi, Bạch phu nhân cũng có thể cố hết sức làm được. Nếu là trước kia, đến nước này rồi thì lão sẽ tự ý thức mà rời đi… Nhưng hiện nay, Đàm Quy Đức ta sắp chết đói vô phương cứu rồi, nhưng dưới tay còn vô số con cháu, nếu chúng theo ta, ta không thể đứng nhìn bọn chúng chịu khổ như vậy. Mong phu nhân thứ lỗi, lão thực mặt dày đi theo sau người mới kiếm được khoản tiền này, nghĩa khí của tay sai của Tạ môn lão đã thấy rõ, phần tiền này coi như là của Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân thưởng cho chúng tôi, sau này nếu có gì sai bảo, núi đao biển lửa cũng không chối từ.

Lão tướng quân nói ra những lời hoa mỹ, phu nhân nghe vậy thì cười duyên dáng, tình hình thực tế bà đã bẩm báo chi tiết, sự việc làm tốt rồi, cũng không cần nói gì thêm, chỉ đáp lại:

- Ta vừa không có kiến thức gì, cũng không làm được gì cho lão gia, trước nay đều là người nghĩ gì thì ta làm nấy thôi, lão gia muốn lột da Cảnh Thái để báo thù cho Tạ đại nhân, ta liền giúp người một tay… Do vậy chỉ cần là muốn đối phó với hôn quân, thì là bạn của nhà chúng ta. Đối với bạn bè, tay sai của Tạ môn không có nửa điểm để trong lòng, Trấn Quốc Công nếu còn khách sáo nữa là coi như người ngoài rồi.

Lúc này đêm đã khuya, những việc tiếp theo như chọn người, chuẩn bị xuất phát đều do Đàm Quy Đức sắp xếp, Bạch phu nhân chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, bà lại nói thêm vài câu chuyện phiếm rồi cáo lui. Bạch phu nhân cáo lui rồi về thẳng phòng đi ngủ… Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Việc cướp vàng đã chắc chắn phân nửa, mấy chục vạn lượng vàng gần như đã rơi vào tay, tâm tình của Bạch phu nhân rất tốt, vừa nằm xuống gối liền ngủ rất nhanh, cảm thấy hương vị ngọt ngào vô cùng. Nhưng không ngờ, lúc bà tỉnh giấc, mở to hai mắt, bên ngoài vẫn còn là đêm tối.

Một ngàn năm trước chưa có khái niệm " giờ sinh học" để nói, nhưng Bạch phu nhân vài chục năm đều như một ngày, trừ khi trong lòng có chuyện, nếu không mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi đều là như thế, sáng sớm sau khoảng nửa canh giờ thì tỉnh giấc, theo thường lệ thì trời phải sáng rõ rồi mới phải.

Giấc ngủ này quá ngắn hay quá dài? Bạch phu nhân trong lòng có chút nghi hoặc, đứng dậy khỏi giường đi ra ngoài, liền hiểu ngay ra, không phải bản thân có bệnh, mà thời điểm rời khỏi giường cũng chẳng khác ngày bình thường, sở dĩ trời tối đen như vậy là thủ đoạn của ông trời, sáng ra đã nhật thực, không thấy mặt trời đâu, tự nhiên tối đen một mảng…

Tuy rằng cách xa nhau nhưng vẫn là dưới một mảnh trời, chỗ Bạch phu nhân tối đen, trên đầu Tống Dương cũng không thấy mặt trời.

Giờ phút này, từ vùng sa mạc miền Bắc đến hoang mạc miền Nam, từ Đông Hải của Đại Yến đến Tây Vực Thổ Phiên, cả vùng Trung Nguyên đều thành một khối, một tiếng vang lớn long trời lở đất, bọn trẻ con có la đánh la, không có la thì đập chậu, không có gì thì ít nhất cũng có thể đi cùng nhau điên cuồng gào thét, thiên cẩu lại đến ăn vụng mặt trời, đoàn người đồng tâm hiệp lực, bất kể thế nào cũng phải dọa cho nó chạy.

Mạo hiểm việc bị Vũ Di Vệ bắt đi, Tề Thượng cũng cầm cái chậu đồng chạy đi hỗ trợ, việc an nguy của mình là nhỏ, Trung Nguyên ngày mai không có mặt trời mới là việc lớn, Tề lão đại liều mạng…

Việc nhật thực ở Trung Nguyên cũng không phải cảnh sắc gì quá đặc biệt, tuy nhiên giữa ban ngày, mặt trời bị nuốt hết, cảnh tượng ghê người này nhìn thế nào thì cũng không phải chuyện tốt, dịp này không tránh khỏi có thầy phù thủy Vu Bà nói lời đe dọa lòng người, lâu dần, ngày nhật thực cũng biến thành biểu tượng cho việc đại hung xuất hiện. Đoàn người đều có chút hoang mang.

Nhưng Tống Dương không mất bình tĩnh như vậy, cả đời này chịu đủ nỗi khổ mê tín rồi, hắn tự mình quyết tâm không dao động, huống chi cả Trung Nguyên này đối với ngày nhật thực mà nói thì chỉ có hắn là người hiểu rõ nhất. Giơ tay chỉ hướng tối như mực trên bầu trời vốn là vị trí mặt trời nên hiện ra, Tống Dương giảng giải cho mọi người:

- Mặt trời vẫn còn đó nhưng đang bị mặt trăng che mất.

Đoàn người đều ở dịch quán trong đại viện xem cảnh lạ, Mộ Dung Tiểu Uyển nghe vậy, cố gắng trừng to đôi mắt nhỏ của mình:

- Mặt trăng có thể ngăn được mặt trời? Đùa gì thế.

Tống Dương tiện tay nhặt lên một nhánh cây, vẽ trên mặt đất một bức tranh quỹ đạo quay của Mặt trời, Trái Đất, Mặt Trăng, tuy nhiên ngẫm nghĩ một lúc hay là thôi đi, việc thế này đem về ngàn năm sau còn là đạo lý chưa phổ biến, huống chi đặt ở hiện tại. Việc này mà lại nói bằng tà thuyết kinh người như vậy à, sớm nên tỉnh ngộ đi thôi.

A Y Quả ngửa đầu nhìn lên trời:

- Tối hôm qua trăng non, sáng nay ngày nhật thực, có lẽ thật sự phải có chuyện gì, lão cách à, đừng rước phiền toái cho chúng ta nữa được không.

Tống Dương cười nói:

- Có trăng non không nhất định sẽ có nhật thực, nhưng nhật thực nhất định sẽ vào khi trăng non, đạo lý này sẽ không sai đâu, không cần quá để ý.

A Y Quả bộ dáng khinh thường:

- Tên tiểu tử bên ngoài núi thì hiểu chuyện gì, ngươi không hiểu được, chó nuốt mặt trời là do Vu Cổ nương nương nuôi, con chó thông minh nhất, trước đây trời đất rung động bất an nên nó mới không nghe lời chạy đi cắn mặt trời.

A Y Quả kiến thức quả nhiên không tầm thường, đến chủ nhân của con chó là ai nàng ta đều biết, Tống Dương chớp mắtkhôngcòn lời nào mà đỡ lại.

Tạ Tư Trạc quay đầu lại, nói tiếp chủ đề Tống Dương vừa nói qua:

- Mặt trăng nhỏ thật sự có thể che mất mặt trời sao?

- Chỉ cần chọn đúng vị trí là được.

Tống Dương đáp.

Đáng tiếc Quốc sư không ở đây, nếu lão ở toà viện lạc này, có lẽ lão sẽ có hứng tán gẫu với Tống Dương vài câu. Tối hôm qua khi trăng non, Quốc sư coi chính mình là mặt trăng, không thể nhìn thấy nhưng lại khuấy động ngân hà, âm thầm nắm giữ tất cả. Tống Dương không phải là không như vậy, so với mặt trời thì nhỏ bé không đáng kể, nhưng chỉ cần tìm được vị trí tốt, theo cách này có thể ngăn được mặt trời… Một vầng trăng non hai yêu nghiệt, hoảng hốt thương tiếc nhau cũng vô vọng, không chết không dừng lại.

Tạ Tư Trạc hếch nhẹ cằm, nhìn kĩ Tống Dương một cái, miệng khẽ động đậy, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật gật đầu, cười một cách lịch sự. Đêm đó sau khiở thành Hồng Dao vút bay lên trời, nàng lại trầm tĩnh như xưa. Vui vẻ qua đi rồi, lại trở về với bộ dạng cũ, có lẽ đợi đến ngày Cảnh Thái chết trước mặt nàng, nàng từ đó về sau sẽ mãi mãi vui vẻ…

Mọi người đồng tâm hiệp lực, cả thiên hạ hợp lại cuối cùng đánh một trận lớn, làm cho thiên cẩu sợ tới mức phun mặt trời ra mà chạy bạt mạng, cả vùng Trung Nguyên hoan hô tưng bừng, Tề Thượng mồ hôi đầy đầu đã trở lại, công phu của gã không tồi, sức lực cũng không nhỏ, cái chậu đồng đã bị gã đập vỡ. Chỉ đơn thuần nhìn bộ dạng đắc ý của gã, không giống như chỉ đi ra ngoài đập chậu, mà giống như là vừa đánh một trận với thiên cẩu, hơn nữa trông bộ dạng của gã giống như vừa thắng lớn vậy.

Sau khi trời sáng trở lại, đoàn người lại tiếp tục lên đường, tất cả vẫn bộ dạng cũ, tốc độ đi cũng không nhanh hơn, dọc đường đi vẫn không ngừng chiến đấu âm thầm với Võ Di Vệ. Tống Dương vừa là thợ săn, cũng là con mồi, chẳng qua con mồi này quá dũng mãnh và hung ác, dựa vào lực lượng mật thám bám theo sát đoàn sứ giả, chúng không có cách nào bắt được hắn thôi.

Mà quân chủ lực tinh nhuệ hiện tại của Võ Di Vệ đều liên quan đến Bạch tiên sinh, đối với việc điều tra của sứ đoàn thì không thể tăng thêm tinh binh… Có lẽ bởi vì quân phải chiến đấu không nghỉ, lúc nào cũng căng như dây đàn, cho nên thời gian qua cũng thật nhanh, bất giác đoàn người đã lại đi về hướng bắc được hơn một tháng rồi, cuối cùng cũng đã đến gần biên giới Đại Yến, cách thảo nguyên không xa nữa.

Sau khi đoàn sứ giả nhập cảnh, vẫn bám theo hướng biên cương phía Tây của Đại Yến mà tiến lên, những vùng đã đi qua phần lớn đều là vùng hoang vu hẻo lánh xa thành phố, chưa từng đi qua Tình thành, kinh đô nước Yến, việc xuất quan sau đó không lâu cũng không phải lệch về thành Yến Vân, căn cứ điểm quan trọng nổi tiếng ở phía Đông Bắc.

Vùng biên cương này địa thế tương đối rộng rãi trống trải, không có biên giới rõ ràng. Đại Yến và Khuyển Nhung giằng co nhau nơi này đã nhiều năm, lúc nào cũng bùng nổ xung đột, thế lực song phương cũng đan xen rối ren. Hàng năm chiến loạn không ngừng, là nơi hoang vắng thì có thể tưởng tượng ra được, nhưng là nơi có người ở, có thôn xóm… Dân cư sống ở đây đều rất cẩn thận cảnh giác, cứ thấy đại quân binh mã đi qua là tránh né từ xa. Nhà nhà đều đóng chặt cửa, đến nhìn ngó xung quanh thăm dò cũng không dám, sợ rước phải tai bay vạ gió. Cuộc sống của người dân gian nan, nhưng còn khổ dài, so với vạn vật tự nhiên thì con người là yếu ớt nhất, nhưng lại cứng cỏi nhất. Hoàn cảnh có ác liệt hơn nữa, họ chỉ cần đã cắm rễ thì có thể sống sót được. Kỳ thật dân vùng biên giới không biết, bọn họ đang dựa vào phúc khí của sứ đoàn… Đoàn sứ giả Nam Lý đã qua biên giới, nước lớn đều phải giữ thể diện, trong thời gian gần đây, bầy "lang sói" trên thảo nguyên đều dừng việc quấy nhiễu biên giới nước Yến, khó khăn lắm mọi người mới được sống những ngày yên ổn.

Đến nơi này rồi, đã không có dịch quán đúng tiêu chuẩn cho đoàn sứ giả nghỉ ngơi, buổi tối chỉ có thể đóng quân trong thôn, tuy nhiên như vậy cũng đã có chút ưu đãi rồi. Xung quanh đều là cánh đồng bát ngát hoang vắng, đámmật thám mất đi tấm che chắn, khó có thể tới gần đoàn sứ giả. Có thể tiến tới tận đây, tuy rằng vẫn là trong biên giới Đại Yến, nhưng Võ Di Vệ cũng bất đắc dĩ phải dừng việc điều tra sứ đoàn lại.

Tất cả những người trúng độc trong thâm sơn đều đã được đưa về đây, Đàm Quy Đức cũng không ngoại lệ, ông ta là chủ soái một quân, đến hiện tại việc bị trúng độc vẫn dấu thuộc hạ, để tránh quân tâm rối loạn, Tuy nhiên lần này thời gian ra đi trì hoãn càng lâu, đã có chút gánh không nổi nữa.

Đối với việc giải độc, Tống Dương cũng không có nhiều phần nắm chắc… Hắn từ nhỏ đi theo Vưu Thái Y học tập quả không sai, nhưng sư môn của cậu để lại muôn ngàn vạn cách hạ độc, như thế nào có thể loại nào cùng học được, huống chi Tống Dương trong lúc học tập, hắn chỉ tập trung học hạ độc coi nhẹ việc giải độc, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ một ngày kia sẽ chống lại đồng môn, mà cậu khi rời khỏi trận đại hỏa ấy, hết thảy đều đã bị thiêu rụi cả rồi, ngoại trừ một hòm gia tài khổng lồ, một chiếc xe ngựa và một thanh long tước, không lưu lại chút đồ vật gì nữa.

Tống Dương không nhớ được nhiều về phương pháp giải độc "quá tam ba bận", cũng không có sách dạy về giải độc hay dùng để tham khảo cũng vậy. Hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm dùng độc, bản lĩnh và tấm lòng của mình, mày mò tìm hiểu một chút, may mà "quá tam ba bận" dược tính kỳ lạ nhưng độc tính không tính vào loại quá cổ quái. Dựa vào bản lĩnh của Tống Dương, sau bảy tám ngày tìm hiểu dần đã hé lộ ra một cánh cửa, liền thêm bốn ngày, cuối cùng đã tìm được biện pháp giải độc.

Tiếc nuối chính là trong nửa tháng dò dẫm, trước sau vài người thử đã không chịu được dược tính của thuốc, phải chết thảm tại chỗ, khiến Tống Dương không ngừng tự trách bản thân, nhưng đây là việc không có cách nào khác nữa, đám người dưới trướng hẳn không biết nên trách cứ lên người ai.

Thi châm, dùng thuốc, lại mười ngày liên tục ít ngủ, cuối cùng cũng đại cáo công thành, tất cả những người đi đào vàng đều có thể khôi phục lại như cũ, Tống Dương cực kỳ mệt mỏi, ngay cả đợi Đàm Quy Đức và Bạch phu nhân cảm ơn cũng không đợi nổi, liền ngả đầu lên tháp bên cạnh mà ngủ mất.

Nhẹ nhàng sảng khoái ngủ chừng hai ngày, khi tỉnh lại tinh thần tăng lên gấp trăm lần, còn cái bụng thì đói muốn chết… Khiến hắn vui vẻ không ngờ, khi mở mắt ra, Tề Thượng trên tay trái bưng một hộp cháo thơm nồng, tay phải bưng vào một đĩa thức ăn cười nói với hắn:

- Mau tới ăn, tiểu thư nhà ta tự tay nấu cháo cho ngài đó.

Cháo hoa quế, ngọt mà không ngấy, còn lộ ra một mùi hương thơm ngát, hương vị thực không tồi, Tống Dương kinh ngạc:

- Tạ Tư Trạc còn biết nấu cháo sao?

- Đây là nơi nào? Cái đầu tiên không thiếu chính là sư phụ, tiểu thư nhìn ngài ngủ một ngày không tỉnh lại, cho rằng khi tỉnh lại nhất định ngài sẽ đói bụng, bởi vậy mới tìm thầy học được cách nấu món cháo này.

Tống Dương ăn cảm nhận được hương vị ngọt nào, vốn muốn tự mình nói lời cảm ơn với Tạ Tư Trạc, hỏi qua mới biết, Tạ Tư Trạc cơ thể mệt mỏi, sau khi nấu cháo được không lâu liền đem một lò lửa nhỏ để giữ ấm, vô tình ngủ quên mất, hiện tại đã được Bạch phu nhân bế vào trong phòng nghỉ ngơi.

Cũng vừa mới xong, Đàm Quy Đức vội vã trấn an lòng quân, không có cách gì chờ đợi, vội vàng rới đi, Bạch phu nhân tiễn thêm một đoạn đường, tính thời gian hẳn sẽ nhanh chóng trở lại. Vừa ăn cháo, vừa cùng Tề Thượng thuận miệng tán gẫu, lúc này tấm màn được vén lên, vốn Tạ Tư Trạc đang ngủ lại đi tới.

Người sáng suốt vừa nhìn thấy, hiểu được Tạ Tư Trạc là mộng du mà đi, tóc xõa ra, quần áo có chút nhàu nhĩ, trong ánh mắt tơ máu cũng không ít, khiến mắt có chút đỏ lên… Nhìn thấy Tống Dương đã tỉnh, lại thấy hắn đang ngồi ăn cháo, nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, liền quay trở lại phòng mình, lần này có thể an tâm mà ngủ một giấc thật say.

Đem gối đầu ôm vào ngực, Tạ Tư Trạc nhắm mắt lại, cười thật xinh.

Khi Bạch phu nhân trở về, Tống Dương đã ăn xong cháo, rửa mặt thay đồ.

Đám bạn từ trong sứ đoàn chạy tới đây cùng hắn, ngoại trừ Tạ Tư Trạc ngủ say, tất cả đều tập trung ở trong phòng, reo hò cười nói. Trong đó đề tài của mọi người cũng không ngoài Đường địch Lăng vận trong phong ấp, trước trận bọn họ đã nhận được thư của đám tay sai Tạ Môn Môn, biết được Lăng Noãn đại danh đỉnh đỉnh đã giá lâm Yến Tử Bình, đây là một điều gì đó rất cao xa, A Y Quả đã vụng trộm bàn bạc với Nam Vinh vài lần: hay chúng ta không tới Hồi Hột nữa, về nhà xem mặt mỹ nhân đi thôi?

Nam Vinh tò mò tới ngứa cả con mắt, tuy nhiên, cũng may, nàng không bừa bãi như Hắc Khẩu Dao, biết được nặng nhẹ, lắc đầu cự tuyệt… Cố Chiêu Quân dặn dòphải tới Hồi Hột cùng Tống Dương, chuyện này không có đường thương lượng.

Tống Dương vừa mới cứu người, tâm tình rất tốt. Một đời này hắn ngộ danh sư, bái cậu làm thầy, trở thành độc – y song tuyệt, hai bản lĩnh này mặc dù hội tụ trên mình hắn, nhưng nếu tách ra từng thứ một thì Tống Dương vẫn được coi như đứng đầu Trung thổ, mạnh hơn hắn cũng chỉ có mấy người Quốc sư, Hổ Phách, Hoa Tiểu Phi mà thôi.

Là ấn tượng đầu tiên quá mạnh, hay kiếp trước có xảy ra chuyện gì đó khắc cốt ghi tâm mà khiến cho Tô Hàng kia vĩnh viễn không chịu chấp nhận thế giới này. Có lẽ Tống Dương không tuyệt tình như nàng, nhưng đối với hắn mà nói, khắp thiên hạ này, cũng chỉ có vài cái tên Vưu Ly, Tiểu Phất, Thừa Hợp, Lưu Nhị… Hắn chạy đôn chạy đáo khắp Trung thổ, kiếm tiền, không phải là hắn đã thừa nhận cả thế giới này, hắn chỉ thừa nhận những người đó mà thôi.

Ngoại trừ những người hắn yêu quý, những sinh mệnh khác Tống Dương không đặt vào trong mắt, mặc dù vậy, mặc dù lão Tứ Phó gia sát phạt vô tình, cũng không sợ hại phải người vô tội, mặc dù yêu tinh đến từ Trái đất này đang vắt kiệt óc suy nghĩ cách phá tan Trung thổ, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, cảm giác dụng y cứu người tốt hơn dùng hạ độc hại người nhiều lắm.

Cho nên hiện giờ hắn rất vui vẻ. Tuy nhiên, cao hứng đến thế nào cũng sẽ không rảnh tới mức vào trong phòng cùng mấy người kia bàn luận về nữ nhân. Tống Dương ngồi ngoài lầu, tán gẫu câu được câu mất với La Quan. Đại Tông sư hôm nay dường như có chút cổ quái, không thể nào nói chuyện được, luôn đánh giá Tống Dương, vừa mới rồi còn nhắc nhở hắn phải chú ý thân thể.

Tống Dương cũng đâm ra buồn bực, hắn vốn tự hào là thánh thủ thần y đệ nhất thiên hạ này, lại có tập luyện thêm võ công, hiểu rất rõ thân thể của chính mình, quả nhiên là còn khỏe hơn cả trâu, Đại Tông sư dặn dò như thế thật là vô lý. La Quan nhìn hắn nghi ngờ, cười cười:

- Ta xem sắc mặt ngươi không tốt lắm, nên nhắc một chút, nếu ngươi cảm thấy không sao thì là không sao.

Vừa lúc này Bạch phu nhân đã trở lại, đoàn người biết điều đều tìm lý do lảng đi, ngoài trừ Tề Thượng Ba Hạ ra thì tất cả đều đứng dậy cáo lui. Vừa mới rồi cả nhà còn ồn ào náo nhiệt đảo mắt đã an tĩnh.

Bạch Phu nhân có thể không giảo hoạt như phu quân của bà, so ra cũng không lão luyện bằng Cố Chiêu Quân, nhưng không thể nghi ngờ bà ta cũng là một tay lợi hại, tuy nhiên lần này đối mặt với Tống Dương chân tay cũng có chút luống cuống.

Khi vừa mới trúng độc rút khỏi núi, bọn họ có gửi thư cầu cứu tới Bạch tiên sinh, sau đó Bạch tiên sinh truyền thư trở lại, đám thuộc hạ cũng có nói lại với Bạch phu nhân… Một phong tước thư chia làm ba phần, phần đầu tiên là biện pháp giải quyết, tìm Tống Dương ra tay giúp đỡ, đoạn thứ hai là dòng an ủi của phu quân dặn phu nhân không cần lo lắng, vợ chồng đồng tâm không gì khó vượt qua vân vân, đoạn cuối cùng là Bạch Bàn Tử cảm thán: Lần này thực sự là tay sai nhà họ Tạ phải da mặt dày ném đi thể diện rồi.

Một tai nạn như thế sao có thể ghi lại như một chuyện đơn giản như vậy, thật không nghĩ có thể nhìn được tình lý bên trong, tuy nhiên cuối cùng còn phải cầu Tống Dương tới giúp, thực sự là mất mặt… Vẫn là đạo lý đó, trước kia Tống Dương phát tài không keo kiệt chút nào, gặp người đều giúp; hiện giờ đám tay sai Tạ Môn Môn không mang theo Tống Dương đi cùng cũng không sao cả, nhưng từ đầu tới cuối ngay cả một thông báo cũng không có, không khỏi có chút không thể nói nổi.

Tống Dương mỉm cười, không di chuyển, chỉ cảm thấy Bạch phu nhân luôn giỏi giang thông minh khi quẫn bách nhìn bộ dạng rất cổ quái.

Hắn cười Bạch phu nhân cũng cười, ngồi xuống đối diện Tống Dương, ho khan một tiếng:

- Những từ cảm tạ ta không nói nhiều, mặc kệ đám tay sai Tạ MônTạ Môn, từ nay về sau Tạ Tam nương thực sự chỉ biết một người huynh đệ là ngươi thôi.

Bà ta cũng họ Tạ, tuy nhiên không có chút quan hệ với Tạ đại nhân, cái họ giống nhau chỉ là trùng hợp mà thôi.

Tống Dương cười ha ha:

- Cái này cầu còn không được, tuy nhiên, về chuyện giải độc, bà không cần để trong lòng. Nếu đổi lại, Bạch tiên sinh và bà cũng sẽ tới cứu ta.

Bạch phu nhân lắc lắc đầu, tuy nhiên không nói gì nữa, chuyện này càng nói càng dở, thật sự là không nên dài dòng, bèn đổi đề tài:

- Độc trên vàng, hẳn là ngươi có thể phá giải?

Nói xong, không đợi Tống Dương trả lời, Bạch phu nhân tiếp tục nói:

- Xin ngươi hãy tìm cách phá giải độc trên vàng, ta sẽ tiếp tục đi tìm Đàm Quy Đức đem khoản tiền này về. Dựa theo bàn luận ban đầu, đám tay sai Tạ Môn và Đàm lão soái sẽ chia đều số tiền này, nhà ta có thể được chia ba mươi lăm vạn lượng… Ta đã thương lượng với lão gia, chúng ta sẽ không lấy một xu, sau khi đắc thủ sẽ thẳng tới Yến Tử Bình. Nếu ngươi từ chối, khoản tiền này bất kể thế nào chúng ta cũng không có mặt mũi nhận lấy, lại không định sẽ trơ mắt nhìn nó được chuyển tới thảo nguyên, làm như vậy, trong lòng vẫn có chút thoải mái.

Ý tứ của Bạch phu nhân rất rõ ràng, chỉ cần Tống Dương tìm cách phá giải cái đó, chuyện còn lại hắn không cần phải quan tâm, cứ thế ngồi chờ ba mươi vạn lượng hoàng kim đi.