Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 294: Bão Cát Đen




Dù sao ngựa cũng là súc sinh, bình thường huấn luyện có tốt đến thế nào, lúc xung phong cũng không phải nói ngừng lại là có thể ngừng lại được. Trong một lúc bên bờ thung lũng loạn cả lên, người hàng đầu đã chạy chậm đi không ít nhưng do xô đẩy chen chúc nên vẫn không ngừng có người ngã xuống trong tiếng kêu thảm thiết.

Mà giờ phút này, một bữa tiệc máu tươi khác theo dự đoán hẳn là cũng đã bắt đầu rồi… Biển hoa nơi thung lũng bỗng nhiên dao động hẳn lên, vạn hoa lắc lư, rung động ào ào, toàn bộ đáy thung lũng vang lên tiếng gào thét kinh hoàng.

Với độ sâu của thung lũng, người ngã xuống không thể nào may mắn thoát chết, nhưng gần hai trăm người, cả người lẫn ngựa, với số lượng đông đảo này lấp vào, người phía trước chắc chắn chết đến không thể chết hơn nhưng những người ngã xuống sau cùng, khi đó thi thể đồng đội đã xếp thành nệm thịt, làm giảm lực ngã đi nhiều, ít nhiều cũng sẽ có những người may mắn còn sống.

Ngã không chết nhưng vẫn phải chết.

Nhiều người như vậy rơi xuống, máu thịt văng khắp nơi, mùi máu tanh bên dưới có thể nghĩ mà biết được, mà quái ngư nơi đáy thung lũng có khứu giác cực kì nhạy bén, hơn nữa, trước đó không lâu lại vừa bị đám người Tống Dương kinh động một lần, bây giờ chúng nó vẫn đang trong tình trạng xao động, ngửi thấy mùi vị máu tanh thì không có lý do gì để không đi "dự tiệc" cả.

Bầu không khí đêm oi bức, xung quanh không có một chút gió nhưng sự lay động của biển hoa cứ như có một cơn gió lốc đang quét qua! Người trên mặt đất nhìn không hiểu được nội tình nhưng đám La Quan đều biết rõ bên dưới đang xảy ra chuyện gì.

Hai bên bờ cách nhau của thung lũng, đám tội phạm bỏ trốn nở nụ cười lạnh, đám lính lang còn sót lại vô cùng hỗn loạn; nơi đáy sâu thung lũng đang diễn ra bữa tiệc của đám quái vật hung tợn. Dường như còn thấy chưa đủ loạn, lúc này đám ưng trên trời lại huyên náo cả lên, lập tức lại nghe tiếng tù và rất lớn vang lên từ phía nam cùng với tiếng vó ngựa như sấm, thêm vào đó là cát bụi mịt mù nơi cuối chân trời, truy binh mới đã đến.

Không chỉ một đội binh Khuyển Nhung đuổi theo sứ đoàn Nam Lý, xuất phát có trước sau, thời gian chạy đến cũng không cùng lúc, đội truy binh thứ hai cũng là một đại đội, lúc này đã bước vào biển hoa.

Đội truy binh thứ nhất vẫn còn không ít người may mắn sống sót, bây giờ dù vẫn còn đang loạn nhưng ai cũng hiểu, muốn toàn bộ bọn chúng ngã xuống đó là không thể, đường truy binh thứ hai càng không thể lại giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng hai bên cách nhau một thung lũng quá lớn, nhất là thung lũng lại được che giấu trong biển hoa, vốn không thể nhìn ra bờ thung lũng ở đâu, đám lính lang mới cho dù có chạy tới, nhất thời cũng đừng mong xông qua đây.

Tề Thượng nhìn về phía La Quan:

- La gia, làm sao đây?

La Quan vô cùng bình tĩnh, đưa tay chỉ vào Tống Dương:

- Hắn nói phải vận công một ngày, đợi hắn xong thì chúng ta chạy.

Mọi người đều không phản đối, từ lúc loại bỏ trứng cá đến bây giờ, hơn một canh giờ đã trôi qua, trong thời gian đó không ít người đã ngủ một lúc, tinh thần hồi phục không ít, cho dù Khuyển Nhưng có thể lập tức vượt qua thung lũng, họ chỉ cần chạy tiếp vẫn có thể đảm bảo kéo dài được khoảng cách giữa hai bên, bây giờ có đợi Tống Dương thêm một lúc cũng không sao, huống chi đoàn người cũng muốn xem xem liệu còn có thêm người ngã xuống nữa không.

Lại qua một lúc, những lính lang may mắn còn sống sót của đội thứ nhất cuối cùng đã có thể ngừng hỗn loạn, vẻ mặt ai ai cũng phức tạp, hốt hoảng, nản lòng, phẫn nộ, bất lực… Đứng ngay bờ vực, mờ mịt, không có kế hoạch. Lần này thiệt hại quá lớn, hơn nữa cho đến lúc này, bọn họ vẫn có chút không hiểu, sao lại có thể? Hoa rõ ràng có chiều cao như nhau mà.

Cuối cùng cũng có người hồi phục tinh thần lại, đội trưởng đã chết nhưng vẫn còn có các quan quân khác truyền lệnh cho lính lang chấn chỉnh lại đội ngũ, tạm thời quay đầu ngựa chạy lui về sau, cùng hội họp với đội ngũ vừa chạy tới.

Cát bụi đã tản đi nhiều, sau khi hai đội hội họp lại, Khuyển Nhung tạm dừng hành quân, tất nhiên là đang bàn bạc đối sách. Tề Thương ở bên này dù hiểu rõ Khuyển Nhung không thể nào ngốc đến mức biết có hố mà vẫn nhảy vào nhưng thấy bọn chúng dừng lại, trong lòng vẫn thấy tiếc nuối.

Tề Thượng đưa tay vỗ vai Tiểu Cổ một cái:

- Dạy ta câu chửi đổng trên thảo nguyên đi, loại khó nghe nhất ấy.

Tiểu Cổ mở miệng, ô lỗ ô lỗ nói khoảng mười mấy âm tiết, Tề Thượng khá kinh ngạc:

- Dài dữ vậy? Nghĩa là gì?

- Lợn cưỡi trên lợn đánh trận còn mạnh hơn chúng bây.

Tiểu Cổ phiên dịch lại. Tề Thượng thất vọng tràn trề:

- Chỉ có vậy? Đây là câu khó nghe nhất à? Không có câu nào vừa bậy, vừa chọc tức người nghe, vừa nghe có sức mạnh à?

Tiểu Cổ lắc đầu:

- Trên thảo nguyên không có loại câu đó. Câu tôi vừa nói đã là sỉ nhục lớn nhất cho bọn lang kỵ rồi.

Dân tình như thế, Tề Thượng cũng không ép buộc nữa, hít vào một hơi sâu, nội kình xuyên vào thanh âm, bật hơi lên tiếng chửi lớn câu "lợn cưỡi lợn mạnh hơn ngươi" mà Tiểu Cổ vừa dạy.

Tiểu Cổ vô cùng khâm phục, tiếng thảo nguyên với một chuỗi mười mấy âm tiết, bản thân chỉ nói có một lần mà Tề Thượng đã học được rồi, hơn nữa không hề sai sót chỗ nào…

Nội lực võ sĩ thượng phẩm rất hùng hậu, Tề Thượng quát mắng vang vọng cả biển hoa. Đối diện không có phản ứng gì, Tề Thượng lại mắng hai lần nữa, tự cười vô cùng vui vẻ.

Lại một khoảng thời gian ngắn nữa trôi qua, đối diện cuối cùng cũng có động tác, theo lệnh truyền bằng tiếng tù và với tiết tấu kì quái, mấy chục con ngựa nhanh chóng ra khỏi đội ngũ, sau đó lập tức tản ngang ra… cũng không có gì mới mẻ, biện pháp của mọi rợ trên thảo nguyên chính là đại đội tạm ngừng tiến lên, phái người đi thăm dò biên giới của thung lũng, xem xem có thể lách qua không.

Chính là lúc này, Tống Dương đã kiểm tra xong, mở mắt ra, nhảy lên, duỗi cổ nhìn qua phía đối diện một cái, giọng điệu chậm rãi nuối tiếc:

- Rơi xong rồi à, nhanh vậy, ta cũng không được thấy.

Tạ Tư Trạc nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi hắn:

- Chàng không sao chứ?

- Không có chuyện gì cả, chỉ là gần đây thượng hỏa.

Tống Dương cười rồi lắc đầu:

- Bọn chúng ngã chết bao nhiêu rồi?

- Một ngàn bảy trăm bốn mươi bốn người.

Câu trả lời của Tạ Tư Trạc có số lẻ nhưng không đợi Tống Dương kinh ngạc, nàng liền cười:

- Ta nói bừa đó, một ngàn rưỡi chắc chắn có nhưng hai ngàn chắc là chưa đến.

Lời vừa dứt, Tề Thượng ở bên cạnh "ha" một tiếng, cười nói:

- Một ngàn bảy trăm bốn mươi lăm rồi!

Một thám mã ở đối diện, trong lúc thăm dò biên giới thung lũng không cẩn thận, cả người lẫn ngựa ngã xuống rồi.

Tống Dương vô cùng cao hứng, lên giọng liên tục hô:

- Một bảy bốn sáu, một bảy bốn sáu!

Những người còn lại còn có chút nghi ngờ, búp bê sứ tùy tiện nói số lượng, sau đó phía đối diện lại rơi xuống thêm một, Tề Thượng tiếp tục cộng thêm một thành một bảy bốn lăm, bây giờ Tống Dương lại cộng thêm một nhưng một do Thường Xuân hầu cộng thêm không có lý do… Không ngờ lại vừa khéo, Tống Dương còn chưa hô được hai tiếng, phía đối diện lại vang lên tiếng hô hét, lại một thám mã ngã xuống rồi.

Đêm hôm khuya khoắt, biển hoa nhìn rất đỗi mê hoặc mà hai bờ thung lũng cũng không phải đường thẳng, nơi biên giới uốn lượn không đều, nếu muốn thăm dò rõ ràng thật không phải là việc dễ dàng, trong lúc thăm dò ngã chết vài người cũng không có gì đáng lấy làm lạ.

Nhưng bắt đầu đếm từ một bảy bốn sáu, mọi người đều hiểu ý của Tống Dương, lần sau lúc lại hô một bảy bốn bảy thì không chỉ một mình Tống Dương, A Y Quả, Tề Thượng, Tiểu Uyển, Tiểu Cổ toàn bộ đều sẽ cùng hô để cổ vũ cho đối phương.

Quả nhiên, lúc la đến tiếng thứ bảy, một bảy bốn bảy ngã xuống, đám tội phạm bỏ trốn cùng đồng thanh phát ra một tiếng hoan hô.

A Y Quả vui đến không thể ngừng, còn muốn hô tiếp "một bảy bốn tám". Tống Dương thì im lặng rồi, chơi một chút là được rồi, quay đầu nói với La Quan:

- Có phải nên đi rồi không?

Vốn là định đợi Tống Dương vận công xong là rút lui, La Quan gật đầu nhưng chân chưa vội vàng động mà lại dùng giọng điệu như đang cười mà lại không giống đang cười nói một câu:

- Lão bà Mộc Ân trong núi nói ngươi "cửu sắc bất triêm", ta thấy bà nói khá đúng. Cả đời ta, thật sự trốn chạy thì chỉ có hai lần.

Mùng tám tháng chín, đại náo Tình thành và trên thảo nguyên bại lộ thân phận sứ tiết Nam Lý, Tống Dương vừa tính đã hiểu:

- Toàn bộ đều là cùng đi với ta… xem ra ta cũng không quá may mắn.

La Quan cười nói:

- Sau này phải nghĩ cách giúp ngươi phá sát mới được, không thể để ngươi không may mắn thế này, liên lụy người khác cũng không nói, quan trọng là bản thân ngươi, luôn gặp phiền toái không ngừng thế này, thật khiến người ta lo lắng.

Nói đùa một câu, La Quan lại thay đổi cách nói chuyện, giọng nói hạ rất thấp, chỉ có Tống Dương mới có thể nghe được:

- Ngươi còn có thể đánh không?

Chưa hỏi bệnh tình ra sao, chỉ hỏi còn có thể đánh tiếp nữa không… có thể La Quan cảm thấy việc chữa bệnh của mình không giúp được gì, không cần phí lời hỏi thêm làm gì, nhưng trốn chạy mới vừa bắt đầu, đại tông sư phải biết rõ khả năng chiến đấu của đồng bạn để trong lòng còn tính toán trước.

Tống Dương vẫn cười nói như trước:

- Ít nhất chạy ra khỏi thảo nguyên không thành vấn đề, yên tâm đi. Mặt khác, không thể đến Hồi Hột rồi, cắt đuôi lính lang xong chúng ta lập tức về Hán cảnh. Thêm nữa là… sau khi về Nam Lý, ta muốn nhờ lão giúp, cùng ta đi một chuyến đến Nam cương.

- Ngươi quyết định là được, ta không có vấn đề.

La Quan gật đầu.

Đại tông sư căn bản không hỏi nhiều, nhưng Tống Dương cũng không che giấu, tiếp tục thấp giọng nói:

- Lúc nãy đã xem xét kĩ, thật sự không ổn, ngũ tạng và kinh mạch đều có tổn thương, đặc biệt là ba kinh mạch chính có tổn thương nghiêm trọng…

Tự mình kiểm tra sau khi tử miên, đúng là bệnh ẩn bộc phát, đến không hề có dấu hiệu, lại không có cách tìm ra căn nguyên.

Nhưng Tống Dương đại khái cũng có một cách nghĩ, có lẽ là thuật luyện máu có hậu quả phụ mà đến cậu cũng không rõ; hay là lúc trước Trần Phản có ý tốt nhưng làm chuyện hại, giúp hắn phá tam quan dẫn đến phản tác dụng… Nguyên nhân đầu là thiên hạ kì thuật, cũng là lần đầu tiên thi triển, không nắm chắc là chuyện bình thường; nguyên nhân sau rõ ràng là tà thuật, vốn chỉ là phương pháp uống rượu độc để giải khát.

Vừa nói, Tống Dương thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Phiền toái nhất là ta không tìm ra biện pháp trị liệu… Bệnh lạ còn sẽ tiếp tục tái phát, thương thế nội lực nhất định chuyển biến xấu, ta cũng bó tay, không có biện pháp, tiếp tục như vậy nói không chừng sẽ chết người.

Giọng điệu của La Quan nhẹ nhàng:

- Cho nên phải tìm Hổ Phách. Đừng lo lắng, y thuật của Hổ Phách hơn xa ngài, có tiền bối ở đây thì mọi sự không phải lo.

Tống Dương cười, lại dặn dò La Quan:

- Việc này trước hết không nên nói ra ngoài.

Hi vọng chữa khỏi duy nhất chỉ có Hổ Phách, nói với đồng bạn bên cạnh ngoài việc làm họ lo lắng thêm thì không hề có ích lợi gì, còn về La Quan, Tống Dương dự đoán lúc bản thân lại từ Yến Tử Bình đến Nam cương, thân thể sợ là không thể chịu đựng nổi việc đi xa một mình nữa, hắn cần một người giúp đỡ, đại tông sư chắc chắn là lựa chọn tốt nhất rồi cho nên đối với La Quan, hắn không hề che giấu.

Vừa nãy, Tống Dương đã suy nghĩ kĩ rồi, theo phán đoán của bản thân hắn, bằng sức khỏe bây giờ còn có thể tiếp tục kiên trì mấy tháng, sau khi về đến Nam Lý thì đến Yến Tử Bình trước, phải gặp các nàng một lần, sau đó khởi hành đến Nam cương để tìm Hổ Phách.

Nếu Hổ Phách có thể trị khỏi căn bệnh lạ này tất nhiên là tốt, nếu Hổ Phách cũng không thể, Tống Dương sẽ lại khởi hành lên phía bắc, đi Tình thành.

Chỉ bằng một mình hắn, hi vọng báo thù cực kì nhỏ bé nhưng vẫn là nhất định phải đi, biết đâu lại có một cơ hội bị mình bắt gặp thì sao? Ví dụ như Cảnh Thái cải trang vi hành, vừa khéo bị mình đụng phải trên đường lớn; hoặc là Yến Đỉnh bị kẻ thù đả thương, mình có thể tranh thủ cơ hội?

Ngay vừa rồi, những suy nghĩ này đều đã nằm trong đầu Tống Dương.

Chỉ có duy nhất một cảm giác là: không kịp, chỉ còn mấy tháng, dường như mọi thứ đều không còn kịp nữa.

Người xuyên việt vốn không nên thuộc về thế giới của mình. Giống như Tô Hàng, hắn không phải rất sợ chết nhưng lại không giống Tô Hàng, hắn ở trên đời này vướng bận quá nhiều rồi, sắp tới lúc phải buông mọi thứ ra, Tống Dương mới phát hiện thì ra bản thân cũng không bỏ xuống được.

Tống Dương nghĩ lung tung một cách không hề tự giác, cũng tự nhiên nghĩ tới Tô Hàng, không biết nàng ấy đã đi chưa.

Nếu đã đi rồi, vậy nàng ấy đã đến nơi chưa?

Nếu chưa đi… nếu có cơ hội, có phải mình nên tìm nàng ấy, nói một tiếng rằng mình phải đi rồi, từ nay trên đời này lại chỉ còn lại một mình nàng ấy, cô đơn, không còn có đồng loại.

Tô Hàng chưa đi, lúc này đang nhíu mày… Đến bây giờ, nàng còn chưa làm rõ thứ mà mình phát hiện rốt cuộc là một đảo cực lớn hay thật sự là một đại lục mới, nhưng nàng không quan tâm, có trái ca cao thì đảo nhỏ cũng chính là tiên giới; nếu không có ca cao thì đại lục đối với nàng cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Thuyền lớn của nàng hơn một tháng trước cập vào, bộ dạng của dân địa phương như bị dọa đến hồn bay phách lạc, sau khi thấy họ không hề có ác ý mới lấy hết dũng khí, đi lên gặp gỡ. Sau khi tiếp xúc, Tô Hàng vô cùng hưng phấn khi biết được nơi sâu trong đảo có một loại quả đặc thù, rất có thể là trái ca cao mà nàng nói.

Do ngôn ngữ bất đồng nên dân bản xứ thật sự không thể nào miêu tả được mùi vị của loại quả đó nhưng khi nhắc đến nó, thổ dân ai ai cũng sắc mặt hưng phấn, nước miếng chảy ròng, cho thấy thơm ngọt vô cùng nhưng trái cây bị một nhóm thổ dân khác giữ rồi, bên ngoài không dễ dàng thấy được.

Tô Hàng không hề suy nghĩ, càng không kiêng kị nguy hiểm, dẫn đội đi sâu vào rừng, đường sá gập ghềnh, đi được một lúc, cuối cùng tìm được địa bàn của bộ tộc giữ quả ca cao, tiếp đó lại không tránh khỏi việc mất một khoảng thời gian để đi lại nữa, cuối cùng đã dùng một ít công cụ sắt đổi lấy quả thần kì… Tô Hàng sắc mặt xanh mét, bà ngoại thấy nàng không vui, đi lên trước hỏi nhỏ nhẹ:

- Hàng tỷ nhi, ta nếm rồi, trái cây này mùi vị kì lạ, nhưng ăn nhiều một chút, cảm giác cũng không tệ.

Tô Hàng cắn răng, nghiến từng chữ một:

- Trái cà ri, mùi vị không lạ thì mới lạ đó!

Tống Dương xuất thần một lúc, La Quan cũng không quấy rầy hắn, cho dù phải rút lui thì cũng không cần bận tâm việc trì hoãn thêm chốc lát, cho đến khi đám ưng trên đầu lại gào vang lần nữa, Tống Dương mới tỉnh táo trở lại, tạ lỗi với đồng bạn:

- Tinh thần vừa mới đi dạo thiên ngoại, xin lỗi.

Lúc nói chuyện, gió đêm lướt qua người, nhẹ nhàng lay động vạt áo, hơn nửa đêm dài oi bức, cuối cùng cũng có chút gió, lại có cảm giác mát mẻ.

La Quan cười:

- Không sao, đoán chừng lại có truy binh chạy đến rồi.

Đàn ưng lại huyên náo không ngừng, không cần hỏi, nhất định là đường truy binh thứ ba chạy đến rồi, Tống Dương cười nói:

- Toàn bộ kỵ binh Khuyển Nhung đều đến rồi, nhất thời cũng không thể qua đến đây, để bọn chúng từ từ dò đường vậy, chúng ta đi.

Nói xong, đoàn người còn chưa kịp xoay lại, phía đối diện bỗng nhiên vang lên tiếng tù và dồn dập, Tiểu Cổ biết rõ hiệu lệnh thảo nguyên nên nghe tiếng vô cùng sửng sốt:

- Đây là… tiếng tù và rút lui, nhanh chóng rút lui.

Quả nhiên, giống như lời Tiểu Cổ nói, thám mã từ đại đội nghe tiếng tù và liền chạy đi ngay, lính lang trong đại đội cũng cùng lúc thúc giục chiến mã, hướng về phía vừa đi tới nhanh chóng rút lui. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Từ lúc đi vào biển hoa, việc lạ liên tục xảy ra, đám lang kỵ lúc nãy còn khí thế hung hăng, không giết hết đám người Tống Dương thì không chịu bỏ qua, bây giờ nói rút lui là rút lui, khiến cho đám tội phạm bỏ trốn ai ai cũng không hiểu ra sao cả.

La Quan nheo mắt lại, nhìn ra phía đối diện một lát, lắc đầu nói:

- Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi.

Nhưng không ai có thể nghĩ tới được, lời đại tông sư vừa dứt, đột nhiên một tiếng vang lớn phát ra từ sau lưng họ!

Có vẻ giống như tiếng sấm nhưng khoảng cách của tiếng vang hơn xa tiếng sấm.

Chỉ từ cảm giác âm thanh mà nói thì giống như khi một đứa trẻ ở kiếp trước đạp nổ một quả bóng bay nhưng quả bóng bay này là ở trong tai, ngay trước màng nhĩ mà nổ ra… Áp lực từ tiếng vang không có hình nhưng có chất, trực tiếp xông thẳng đến tai của tất cả mọi người, một khoảng khắc sau đó, Búp bê sứ, Ban đại nhân cùng lúc rên lên nửa tiếng rồi bị chấn động đến ngất đi.

Đám Tề Thượng, Ba Hạ bị chấn động đến đứng không vững, giống như vừa uống rượu say mèm, ánh mắt hoảng hốt, chân nhũn ra, lắc lư một trận, cuối cùng té ngã trên đất.

Tống Dương ngũ tạng bị tổn, kinh mạch mang thương nhưng một thân tu vi vẫn còn, tình trạng sau chấn động vẫn khá hơn đồng bạn một chút, chỉ lắc lư một lát đã hồi phục, vội vàng quay đầu tìm hiểu nơi phát ra tiếng vang, vừa nhìn về đó, hắn liền vô cùng sửng sốt, theo bản năng đưa tay dụi mắt… Phía sau một mảng tối đen.

Bây giờ là nửa đêm, vốn là phải một mảng tối đen mới đúng.

Nhưng cái "đen" trong mắt Tống Dương và sắc đêm không hoàn toàn giống nhau.

Sắc đêm là cái gì? Cho dù có là bầu trời đêm che đầy mây, không hề có trăng sao, xung quanh không hề có nguồn sáng nào, đứng lặng trong đó, cho dù giơ tay không thấy được ngón tay, mắt hoàn toàn không còn tác dụng nhưng sắc đêm cho dù đen đến thế nào, ít nhất còn có thể hiểu rằng dưới chân ta là mặt đất, bầu trời cách ta rất xa, xung quanh có không khí, cho dù không thể sờ vào nhưng nó thật sự tồn tại… Đêm có đen hơn, cũng chỉ là không sáng, những thứ khác cũng không thể có thay đổi gì.

Nhưng cái "đen" trước mắt Tống Dương, giống như vật chất, nó không phải đêm mà giống một đám mực nước hơn, sau khi che lấp từng ánh nhìn của Tống Dương vẫn không dừng lại, tiếp tục giương nanh múa vuốt đánh tới.

Không phải bóng tối của sắc đêm, mà là một mảng tối như mực, khiến người ta không thể phân biệt được nó là thứ gì!

Cho nên Tống Dương kinh ngạc, hoảng hốt cho rằng bệnh lạ trong cơ thể khiến việc nhìn của mắt có biến hóa gì, thị lực vì vậy mà bị ảnh hưởng. Nhưng một nháy mắt sau, hắn nghe được tiếng gió.

Vừa nghe giống như có ai đang lấy dao nhỏ rọc giấy, có chút nhỏ vụn lại không đủ sắc bén, kì quái, khác thường nhưng rõ ràng là tiếng gió, mà quan trọng hơn là tiếng gió đúng là như đang rọc giấy, so với tiếng rọc giấy lớn hơn ngàn vạn lần. Bởi vậy, mọi thứ đều được phóng đại trong nháy mắt, trong hoảng hốt, Tống Dương thậm chí còn có một ý niệm buồn cười trong đầu: rọc giấy gì mới có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy… dường như đang rọc giấy không phải dao nhỏ mà là Hiên Viên kiếm trong tay thiên đế; thứ bị cắt đứt cũng không phải là giấy mà là màn trời cao kia!

Tiếng đã đến tai nhưng gió chưa đến. Gió ẩn trong bóng đêm đến tuy nhanh nhưng vẫn chậm hơn âm thanh nửa bước. Tống Dương loáng thoáng nghe được Tiểu Cổ hô hào kinh hãi:

- Bão cát đen!