Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 330: Ngươi tỉnh rồi!




Sau khi Tống Dương trở về, những việc có liên quan đến biểu hiện hôm nay của hắn trên chiến trường, Búp bê sứ một câu cũng không hỏi, có lẽ là rất có lòng tin vào hắn cho nên không cần phải hỏi; cũng có thể là quá lo lắng nên không dám hỏi. Cho đến lúc nãy Ban đại nhân nhắc đến tình hình chiến trận, Búp bê sứ mới biết, Tống Dương từng rời khỏi đại đội, tự mình chém giết khắp nơi trên chiến trường.

Rất nhanh, Búp bê sứ đã giúp Tống Dương chải xong tóc, lại ngồi xuống trở lại bên cạnh hắn, hỏi:

- Đánh cả một ngày, nhìn bộ dạng chàng dường như không hề mệt mỏi.

Nội lực ngủ đông, trí nhớ không còn, đây là hai điều phiền toái lớn nhất mà Tống Dương gặp phải sau khi sống lại… Mà hôm nay từ sáng sớm đến hoàng hôn, mấy canh giờ chém giết qua lại, sớm đã vượt qua giới hạn sức bền của lúc bình thường, nhưng Tống Dương bây giờ không chỉ không cảm thấy mệt mỏi mà tinh thần còn sảng khoái.

Nguyên nhân trong đó thì Tống Dương vẫn còn rất mơ hồ, bản thân hắn cũng không biết tại sao lại không mệt, thậm chí hắn cũng không thể phân biệt rõ ràng, thứ cho phép hắn chém giết cả một ngày rốt cuộc là nội lực đã khôi phục hay là trong thân thể lại có thêm lực mới.

Hắn cần có thời gian để suy nghĩ thật kĩ.

Búp bê sứ có thể nhìn ra tâm ý của hắn:

- Thiếp không quấy rầy chàng nữa, chàng cẩn thận cân nhắc.

Nàng đứng dậy, kéo theo Ban đại nhân cùng rời khỏi, để cho Tống Dương một không gian yên tĩnh. Nhưng nàng mới vừa đi không lâu lại trở về:

- Có một chuyện suýt chút nữa quên, có lẽ có thể giúp được chàng một chút. Lúc chúng ta tới, chàng có thỉnh giáo một vị tông sư tiền bối về chuyện công pháp, lúc đó ngài ấy từng chỉ điểm: võ công của chàng phải lấy giết chóc để ngộ đạo, nếu muốn có đột phá, không đại khai sát giới thì không được. Còn nữa, sát pháp của chàng được gọi là long tước, tên và khí thế đều uy phong như vậy.

Nói xong, nàng lẳng lặng đi ra.

Không khí oi bức, bầu trời âm u, trận mưa to vào ban ngày dường như chỉ là uy thế phủ đầu của ông trời, mưa to gió lớn thật sự, vẫn còn đang chậm rãi nổi lên.

Tống Dương ngồi một mình, lặng lẽ nhìn vào đống lửa.

Chậm nhất ngày mai, sẽ còn có một trận khổ chiến, hắn muốn nhanh chóng làm rõ sức lực và công pháp của bản thân, vốn cũng là vì võ công mới phải trầm ngâm suy nghĩ thế này. Nhưng bản thân hắn cũng không có cách khống chế, nghĩ một lúc hắn liền phân tâm. Bất giác, tâm tư của hắn từ "võ công" chuyển tới "cảm giác" rồi.

Cảm giác chiến đao trong tay, ngạo nghễ tứ phương; cảm giác được ăn cả ngã về không, cảm giác chết tới nơi rồi; cảm giác rơi vào đường cùng… toàn bộ những cảm giác này đều từ giết chóc mà ra, nhưng thứ chúng liên quan đến tuyệt đối không chỉ là võ công.

Thế của long tước là do Vưu thái y giúp hắn luyện thành; lần trước lúc rống lớn "chết đến nơi rồi", Trần Phản giúp hắn khai thông tam quan; còn có tiếng sáo kì lạ đó, La Quan đứng ra bảo vệ tất cả mọi người… Mỗi loại cảm giác, đều nhắc nhở về quá khứ của Tống Dương, đều là nhưng chuyển biến lớn mà hắn đã từng trải qua trong cuộc đời, đều là những kí ức quan trọng nhất của hắn…

Chính là kí ức, kí ức nằm sâu trong não bộ, chính vì những cảm giác quen thuộc này mà lướt qua, chỉ cách một sợi dây nhưng dường như xa cách như trời với đất, dường như rất nhanh sẽ có thể nhớ lại nhưng bất luận thế nào cũng không có cách tìm ra một điểm bắt đầu. Ồn ào, hỗn loạn, hoàn toàn không cách nào hình dung khiến Tống Dương cảm thấy bực bội không ngừng, hắn thậm chí có chút hoài nghi, nếu lần này còn không thể lấy lại toàn bộ kí ức, có lẽ bản thân sẽ như vậy mà điên mất.

Hắn phải tập trung toàn bộ tinh thần để suy nghĩ, tập trung toàn bộ tâm tư để đột phá chướng ngại cuối cùng, Tống Dương cần sự im lặng tuyệt đối… Tiếc là không như mong muốn, Búp bê sứ là người thân, Bạch Âm là bằng hữu, cũng sẽ không đến quấy nhiễu hắn nhưng kẻ thù thì không để ý đến chuyện đó, Tống Dương trầm ngâm suy nghĩ không được bao lâu, từ trận địa nơi xa của Sa chủ đột nhiên truyền tới những tiếng tù và vang dội, lập tức tiếng hoan hô vang dội cũng theo gió mà lan tới.

Ban ngày Sa chủ không đàm phán mà trực tiếp đánh nhau vốn đã làm trái với truyền thống của Sa dân, y nói đêm nay sẽ không tiến công, Bạch Âm tất nhiên sẽ không ngốc nghếch hồ đồ mà tin theo. Phía đối diện vừa có động tĩnh, Bạch Âm lập tức tăng cường đề phòng, Tống Dương cũng không dám chậm trễ, cầm lấy chiến đao nhảy lên rời đi, chạy đến lều lớn của Sa vương.

Đối với tiếng huyên náo truyền đến từ quân địch, Sa vương lại tỏ vẻ khá thong dong. Lúc sớm khi thu binh lại, ông đã sắp xếp xong trạm canh gác và thám mã, giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của quân địch, thấy Tống Dương đến rồi liền nói với hắn:

- Không cần căng thẳng, không phải kẻ địch đánh qua đây… Nói sai rồi, người khác đều căng thẳng, với ngươi phải nói là đừng quá vui mừng mới đúng.

Ban ngày trên chiến trường, bộ dạng Tống Dương khi giết người Sa vương đều đã thấy tận mắt, dân tộc cầu sinh tồn trên cánh đồng hoang vu chưa từng quá xem nặng việc sống chết, nhưng trước giờ cũng chưa từng thấy loại ma vương giết người thế này. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Sa vương âm thầm cảm thấy có chút may mắn, may mà quái vật này là người của mình. Nếu thật sự phải tính toán số lượng kẻ địch chết trong tay Tống Dương, cho trận đại chiến này mà nói thật không đáng nhắc tới, nhưng trong trận địa của Bạch Âm, có một ma quỷ di động trên chiến trường, si mê giết người thế này, đối với sĩ khí của đại quân Sa chủ, cũng đã là một đả kích nặng nề.

Sa vương Bạch Âm gần như có thể đoán được, đêm nay trong doanh trại của đại quân Sa chủ không biết có bao nhiêu người mang nỗi sợ hãi, nghị luận với các chiến hữu về một vua giết người chạy trong sa trường, cũng như lúc này các chiến sĩ Bạch Âm đang nói chuyện say sưa về sự dũng mãnh của Tống Dương.

Tống Dương cũng không có gì để giải thích, vừa cười vừa lắc đầu, hỏi tiếp:

- Vậy quân đội của Sa chủ đang ồn ào gì vậy?

Sa vương nhún vai:

- Bây giờ vẫn chưa biết, nhưng phía trước có người quan sát, đợi một lát sẽ có hồi báo.

Quả nhiên, hai người nói chuyện phiếm vài câu, chưa tới một lát, báo cáo thăm dò của tiền phương đã truyền về. Việc có thể khiến kẻ địch hoan hô náo nhiệt đối với Bạch Âm tất nhiên không phải là tin tốt gì, trong lòng Sa vương đã có chuẩn bị, nhưng sau khi nghe xong tin tức thám mã mang về, ông vẫn trầm hẳn lại, nói với Tống Dương:

- Sa chủ còn có viện quân.

Nếu là ban ngày, cho dù là trong trận địa của Bạch Âm cũng có thể nhìn thấy, ở chân trời xa, lại bay lên một mảnh cát bụi mù mịt… trong đám cát bụi mới này, ẩn giấu binh đoàn mới.

Số lượng đại quân của Sa chủ vốn đã hơn xa Bạch Âm, ban ngày đánh nhau đối với Bạch Âm đã là khá miễn cưỡng, bây giờ người ta lại tăng thêm quân lực, ngày mai lại khai chiến, sợ rằng đúng là lành ít dữ nhiều rồi.

Viện binh của Sa chủ không hề trực tiếp hợp lại với quân trước đó mà chậm rãi thúc vào trống hành quân, một mạch đi thẳng về trước, trực tiếp đi vào chiến trường lúc ban ngày, tiến vào tầm nhìn của Sa dân Bạch Âm, sau đó cát bụi bay dữ dội, trong tầm mắt, vô số lưỡi dao sắc bén xuyên thủng bóng đêm, khiến mắt người nhìn vào dường như cũng thấy đau đau!

Số lượng của quân mới cũng bằng đại quân lúc ban ngày.

Sa chủ không hề phá hỏng lời hứa, quân mới của y sẽ không vượt qua khu vực cấm, chỉ là làm ra cái khí thế cho Bạch Âm thấy, sau khi làm xong công việc đe dọa liền từ từ lui về phía sau, dưới sự hộ vệ của quân trước đó, bắt đầu dựngtrại.

Như vậy, thế hơn thua của hai bên vốn đã rõ ràng càng trở nên khoa trương hơn.

Nhưng sự tình còn chưa xong, hai canh giờ sau, các Bạch Âm chiến sĩ sau khi khổ chiến một ngày đều đã ngủ say, lúc trời đất một mảnh yên tĩnh, nơi đại doanh của Sa chủ lại truyền tới từng đợt hoan hô, viện binh của bọn chúng không chỉ một đội.

Đội viện binh thứ hai cũng như vậy, một mạch đi vào chiến trường, sau khi biểu diễn quân uy với Bạch Âm thì lại chậm rãi lùi lại.

Tất cả người Bạch Âm hầu như đều bị làm cho thức giấc, chênh lệch giữa địch và ta cũng đã không cần tính toán nữa… vì tính toán rõ ràng cũng vô nghĩa, trận này thắng bại đã định, tất cả đã rõ ràng.

Sa vương Bạch Âm ngồi yên trên ghế trong lều lớn, vẻ mặt không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt lại ảm đạm khác thường, trong lòng lặp đi lặp lại chỉ có ba chữ: không thể nào.

Ba đội quân, trước sau cộng lại, tổng cộng gần ba mươi vạn đại quân, đó gần như là toàn bộ thanh niên cường tráng trong cả đại tộc Sa dân. Sa vương vì để đối phó với Bạch Âm mà dốc toàn bộ lực lượng thì không đáng lấy làm lạ, thật sự khiến Bạch Âm nghĩ không thông vẫn là nghi hoặc trước đó: Sa chủ sao có thể trong nửa ngày ngắn ngủi đã tập kết được chiến sĩ toàn tộc, hoàn thành tất cả công tác chuẩn bị để xuất chinh, hành quân nhanh thẳng tiến đến doanh địa của Bạch Âm?

Sao y có thể ngay sau khi Bạch Âm vừa mới hạ trại được bốn ngày đã dẫn theo đại quân tiến đến.

Đội thứ nhất đi trước, hơn tám vạn người khai chiến lúc ban ngày có thể đến kịp vốn đã là kì tích rồi, ai mà có thể ngờ, hắn dẫn đến không chỉ là một đội này.

Chiến? Tuyệt đối không có hi vọng chiến thắng, đối diện là đại quân gần gấp mười lần mình, tố chất binh sĩ gần như nhau, không có địa thế để sử dụng, không có thành lũy để dựa vào, trông mong duy nhất ở chỗ thành thạo quân trận. Nhưng đừng nói là quân trận, cho dù là trận pháp của tiên gia cũng không thể chống đỡ nổi cường địch gấp mười lần.

Trốn? Kẻ thù chỉ cần thừa cơ tấn công, Bạch Âm gần như đến cơ hội chống trả cũng không có, chỉ có một kết cục bị chém giết sau khi bại trận; huống chi cánh đồng hoang vu rậm rạp, lúc cấp thiết này phải đi đâu tìm nơi ở thích hợp, không bao lâu nữa mùa đông lạnh giá sẽ đến, toàn tộc đều sẽ lạnh mà chết trong tuyết.

Nếu chỉ muốn lưỡng bại câu thương mà nói, thì cũng có thể xem như còn một chút hi vọng: phái một đội tinh binh rời khỏi doanh địa, hành quân gấp trong ba ngày tiến thẳng đến nơi ở của đại tộc Sa dân, đốt giết đánh cướp một phen… Đừng nói việc Sa chủ chắc chắn có phòng bị, cho dù đại tộc thật sự không bố trí phòng vệ, Bạch Âm cũng không thể làm ra những việc như thế. Những phụ nữ và trẻ em nơi hậu phương không phải dị tộc, không phải Khuyển Nhung, họ đều là Sa dân.

Sa vương Bạch Âm nặng nề thở dài, ruột gan rối bời.

Vương giả còn như thế, huống chi người trong tộc? Trong yên lặng, đại doanh Bạch Âm buồn bực, áp lực, dưới sự thúc giục của các trưởng lão ở mỗi bộ, các chiến sĩ trở về lều nghỉ ngơi, nhưng không ai còn có thể ngủ được nữa; đám phụ nữ đều canh giữ ở bên cạnh con nhỏ, thì thào những câu yêu thương mà ngoài bản thân họ ra thì không ai có thể nghe rõ được; người già tụ tập một cách tự phát ở trước lều của Đại Tế Ti, quỳ xuống đất cầu nguyện, khẩn cầu thần linh tương trợ, giúp Bạch Âm vượt qua khó khăn, nếu có thể cho bọn nhỏ tiếp tục sống vui vẻ, bọn họ tình nguyện hiến tế mạng sống của chính mình.

Dường như cảm thấy Bạch Âm còn chưa đủ khó khăn, trong mây đen trên trời, mơ hồ lộ ra ánh sáng của chớp, nhắc nhở tất cả mọi người, trên đó còn có một trận mưa lớn chưa rơi xuống, đang đặt ngay trên đầu các ngươi.

Không lâu sau, bỗng nhiên lại có một người mang tin của Sa chủ chạy tới, đến trước trận địa của Bạch Âm, lớn tiếng hô vang:

- Sa chủ nhắc nhở Sa vương Bạch Âm, đừng quên cuộc gặp mặt vào lúc bình minh, cơ hội cuối cùng để xem Bạch Âm còn có thể tồn tại trên thiên hạ này hay không, mong Sa vương trân trọng, nên nhớ, nên nhớ!

Liên tục hô bảy lần, người đưa tin im lặng, xoay người chạy đi…

Tống Dương sớm đã từ nơi Sa vương trở về rồi, đứng trước lều trại của mình rất lâu không động, lặng lẽ đứng yên, ngẩng đầu nhìn lên không trung, cũng không biết nên nghĩ tiếp về cái gì.

Búp bê sứ từng nói không quấy nhiễu hắn, nhưng với hình thức trước mắt mà nói, ngày mai Tống Dương lên chiến trường, có lẽ thật sự không thể trở về nữa, nếu vậy xem ra hôm nay là đêm cuối cùng mọi người ở cùng với nhau, Búp bê sứ do dự rồi lại do dự, vẫn là chạy ra khỏi lều.

Đúng lúc Tống Dương đang ngẩng đầu nhìn trời đến mức xuất thần, không để ý sự đến gần của nàng, nghe thấy động tĩnh, Búp bê sứ không dừng bước, đi thẳng đến bên cạnh hắn, đưa tay ôm lấy cánh tay hắn:

- Nhớ ra cái gì rồi?

Tống Dương lắc lắc đầu. Búp bê sứ cũng theo hắn nhìn lên bầu trời đêm, mây đen phủ kín trời cao, trời đêm không thấy trăng sao, trong tầm mắt chỉ có bóng đêm vô tận.

Búp bê sứ ngước lên một lát rồi ánh mắt nhìn trở lại vào mặt Tống Dương, nhẹ nhàng thở dài một cái:

- Chuyện của chàng, thiếp đều biết, bây giờ thời gian không nhiều rồi, nhưng thiếp vẫn là không muốn chủ động kể cho chàng, chàng… sẽ không trách thiếp chứ.

Liên quan đến kí ức của Tống Dương, Tạ Tư Trạc vẫn chưa từng giải thích quá nhiều, nàng chủ trương để Tống Dương tự mình nhớ lại, một là do hoàn cảnh của Tống Dương phức tạp, muốn nói rõ ràng không phải là chuyện dễ dàng; ngoài ra là do đời này Tống Dương "sự vi khinh tình vi trọng"(xem nhẹ mọi việc, xem trọng nhân tình), gần như toàn bộ những sự việc trọng đại của chàng đều do nhân tình mà ra. Tình cảm là thứ mà người khác có nói nhiều cũng vô dụng, nhất định phải để chàng tự mình tìm lại cảm giác mới được.

Trước đây, Tạ Tư Trạc không nói chuyện cũ, bây giờ mọi người chết tới nơi rồi, tiếp tục che giấu cũng không còn ý nghĩa gì, theo cách nghĩ của người bình thường, trước khi chết làm người hiểu rõ vẫn tốt hơn sau khi chết trở thành con ma hồ đồ.

Nhưng Tạ Tư Trạc vẫn vậy, nàng không muốn nói.

Nếu không nói chuyện cũ thì trong lòng Tống Dương chỉ còn có một mình nàng… Nếu như nhất định phải chết, Tạ Tư Trạc rất muốn có thể hoàn thành chút lòng ích kỉ nho nhỏ này của mình.

Tống Dương đương nhiên đoán không được tâm tư của nàng, thậm chí hắn cũng không mấy để ý đến lời của Tạ Tư Trạc, chỉ là gật gật đầu cho qua rồi tiếp tục nhìn lên không trung.

Lại là một cảm giác quen thuộc: áp lực không khí ở quanh người, mưa to có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, tất cả mọi người đều đang đợi bình minh…

Lúc này, một tràng tiếng tất tất tác tác vang lên, Ban đại nhân tay phải ôm một vò rượu nhỏ, tay trái cầm mấy cái chén chạy ra, hỏi Tống Dương và Tạ Tư Trạc:

- Có muốn uống một chén không?

Búp bê sứ cười mà gật đầu, Tống Dương cũng không cự tuyệt.

Rượu mạnh chua đắng dễ sặc. Mặc dù uống mỗi ngày nhưng Ban đại nhân vẫn chưa quen với mùi vị của nó, uống được hai ngụm đã bắt đầu ho khan, bộ dạng cũng như trước kia, không cho Búp bê sứ giúp ông đấm lưng, tự mình ho một lúc lâu, mới miễn cưỡng ổn định hơi thở, thở gấp nói với Tống Dương:

- Ngươi không nhớ một đôi phu phụ họ Khúc nữa sao?

Tống Dương mờ mịt lắc đầu.

- Kỳ sĩ lúc trước cùng ngươi được tuyển chọn từ châu Thanh Dương. Hai người ca hát… đặc biệt có một điệu hát, dù khó lên được nơi cao sang nhưng cũng rất hay, rất linh tính. Ta nhờ người tìm hiểu qua, lời là do ngươi viết, khó có chuyện yêu tinh nhà ngươi còn có thể viết ra được lời ca như thế này.

Ban đại nhân nói giọng điệu khó nghe, rõ ràng là khen người mà lại lộ ra một hương vị âm trầm.

Tống Dương không mấy để ý, thuận miệng hỏi:

- Lời gì vậy, điệu hát gì vậy?

Thật là hiếm hoi, Ban đại nhân cười với Tống Dương:

- Lúc sắp chết tới nơi rồi, điệu hát mà ta nén không được muốn hát lên, lời hát mà ta nén không được muốn đọc lên.

Vừa nói, Ban đại nhân không để Tống Dương hỏi thêm gì, mở miệng ngâm nga… Vừa mở miệng, sắc mặt Tống Dương đột nhiên biến đổi!

Quân không thấy, nước Hoàng Hà từ trên trời rơi xuống, chảy ra biển không trở về?

Quân không thấy, gương sáng nơi cao đường buồn tóc bạc, hướng về tóc đen mộ thành tuyết.

Đời người đắc ý cần phải vui hết mình…

Âm thanh của lão đầu tử từ thấp đến cao, ông tự mình vui mừng, không hề bận tâm có quấy nhiễu các chiến sĩ Bạch Âm nghỉ ngơi ở gần đó hay không. Lời ca này thật sự có sức mạnh như vậy, nếu thật sự có thể thưởng thức được ý nghĩa thật sự trong đó, mấy câu ngắn ngủi đã có thể khiến người ta phát cuồng quên mình! Ban đại nhân mặt mày hớn hở, giơ cao vò rượu trên tay rồi lại tự hớp một ngụm, đang định lấy giọng hát tiếp, ai ngờ cổ họng không chịu nghe lời, ho sặc sụa.

Lúc này, trong bầu trời đêm nặng nề, một ánh sáng hình vòm cung màu tím đột nhiên xuất hiện, tiếng sấm ù ù phá tan sự im lặng, mưa to gió lớn kéo nhau mà tới.

Phương bắc, cánh đồng hoang vu, cuối thu, nước mưa vô cùng giá lạnh, đánh vào người, Búp bê sứ rùng mình một cái, một tay kéo Tống Dương, một tay nắm lấy Ban đại nhân, đang muốn kéo họ vào lều tránh mưa, nhưng điều nàng không thể ngờ là không đợi nàng cất bước, bên người bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng ca!

Điệu hát giống như vậy nhưng với khí thế dữ dội hơn, hùng tráng hơn, cũng mang hương vị dũng cảm hơn, tiếp tục lời ca mà Ban đại nhân chưa thể hát hết, tiếp tục hát lên.

- Đời người đắc ý cần phải vui hết mình, đừng để qua đi rồi ngồi buồn với trăng.

- Trời sinh ta tài tất có dùng, vàng bạc mất hết rồi sẽ trở lại.

- Nấu dê mổ trâu cũng vì vui, khi uống cần phải ba trăm ly.

Giữa chừng, Tống Dương hát sai điệu nhưng không dừng lại, quay lại hát lại từ đầu, hát đi hát lại từ lần này đến lần khác, âm thanh của hắn càng lúc càng vang dội, bất giác, nội kình hùng hậu dần dần nhập vào tiếng ca, âm lượng tiếng ca vốn gần như không thể nghe nay đã trở thành tiếng vang mà đến cả sấm chớp lôi đình cũng không thể át đi được, cuối cùng thậm chí còn át cả tiếng mưa to gió lớn, lan khắp doanh địa Bạch Âm.

Mà càng hát, thần sắc của Tống Dương lại càng trở nên tỉnh táo, nhưng Búp bê sứ nhìn thấy rõ ràng, mưa to rơi xuống mặt hắn, rửa nước mắt đi được nhưng không thể rửa được màu đỏ máu trong con ngươi.

Đang uống rượu, ly không dừng!

Nửa cái xác chết chôn sâu trong đất, trời mưa to nổi lên, lũ có thể xảy ra bất cứ lúc nào, mọi người xung quanh đều đang trầm mặc… Hoàn cảnh hoàn toàn không giống, nhưng vẫn là mây mưa trên đầu, vẫn là bầu không khí đầy áp lực, vẫn là sống chết chưa rõ. Cảm giác lúc nãy trước khi mưa trong doanh địa với tâm trạng lúc mọi người chờ đợi mưa to ở Hồng thành ngày trước thật là giống nhau.

Trong kiếp trước đời này, đau khổ mà hắn chưa từng có trong ngày đó, nước mưa băng giá nhất hắn từng trải qua trong ngày đó.

Mà nước mưa rơi trên người vào lúc này cũng vẫn lạnh đến kinh người, âm u lạnh lẽo, thật khó chịu.

Trong khoảng thời gian gần đây nhất, kí ức vốn đã rục rịch; lúc ban ngày ác chiến, quá nhiều kích thích có cảm giác quen thuộc; ban đêm trong doanh trại, bầu không khí như đã từng biết; cộng thêm điệu hát từ kiếp trước mang đến kiếp này, nếu còn có luân hồi nữa, Tống Dương vẫn sẽ tiếp tục hát đến thế giới tiếp theo nữa, từng đợt kích thích và chấn động, rốt cuộc cũng đã làm cho hắn nhớ lại.

Tống Dương tỉnh rồi.

Thật ra cho dù không có trải nghiệm của hôm nay, qua thêm một khoảng thời gian, kí ức của hắn cũng sẽ tự nhiên khôi phục, tuy nhiên có thêm kích thích từ bên ngoài, có thể khiến quá trình này rút ngắn lại một chút.

Một bài ca hát đến kinh thiên động địa, sau khi im lặng, Tống Dương quay đầu lại, nhìn về phía Ban đại nhân và Tạ Tư Trạc.

Lão đầu tử lạnh lùng bốn mắt nhìn nhau với hắn, lạnh lùng quát:

- Hát cũng không tệ, âm thanh lớn lắm, nhưng hát có tốt hơn cũng vô dụng, ngày mai nếu khai chiến, vẫn là phải chết.

Đối với Tống Dương, Ban đại nhân trước giờ chưa từng có lời tốt đẹp.

- Nếu may mắn không chết… Ngài có đồng ý không liên lạc với môn sinh đảng cũ nữa thì ta sẽ không để ngài ở lại Hồi Hột, chúng ta cùng về Nam Lý, cứ dưỡng lão ở Yến Tử Bình đi, chỉ cần ngài bình thường kiêng dè Lý Đại một chút, cho dù nói thế nào thì ngài cũng đã từng phản lại ông ấy.

Ban đại nhân sửng sốt:

- Thật sao?

Sau đó, lập tức lại kinh hãi thét lên:

- Ngươi tỉnh rồi?

Tống Dương vừa cười vừa gật đầu:

- Thật đấy.

Chấp niệm cuối cùng khi còn sống của lão đầu tử cũng chỉ là sống quãng đời còn lại ở quê hương, lập tức đã muốn gật đầu đồng ý, nhưng nét mặt già kia vẫn có chút không bỏ xuống được, tay đưa lên cằm:

- Ta thì không có ý định liên lạc gì với học sinh trước kia, nhưng chúng nó muốn đến thăm viếng bề trên, ta cũng sẽ không tránh để không gặp.

Tống Dương xua tay cười nói:

- Họ cũng không biết ngài ở Yến Tử Bình, cho dù biết cũng không sao, ai tới thăm ngài, ta sẽ đánh người đó, đánh hai lần thì sẽ không ai đến nữa.

Nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của lão đầu tử, hắn chuyển mắt nhìn về phía Tạ Tư Trạc.

Búp bê sứ đã bỏ mộng rồi, đứng trong nước mưa nhìn Tống Dương, ánh mắt không yên một cách khác thường… Chàng tỉnh rồi, sẽ liền biết ta không thể được xem là thê tử của chàng.