Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 344: Tinh binh




La Quan không biết Hổ Phách dặn dò gì hòa thượng, hai tay giang ra, Tống Dương cũng không nói gì, quay người chạy đi hỏi Thi Tiêu Hiểu, hòa thượng rất vui vẻ, bẩm báo luôn:

- Hổ Phách chỉ mời ta ở lại bên cạnh ngươi, cùng chung mối thù, mọi người cùng nhau đối phó Yến Đỉnh.

Năm đó, Hổ Phách được La Quan mời tới Tình thành cho đến mồng tám tháng chín, tiếp xúc với nhiều hậu bối như vậy, bà xem trọng nhất hai hậu sinh: một người là Tống Dương, có nguyên nhân sâu xa, có căn nguyên "yêu tinh", mà "Tiểu Cô" trời sinh có tính tình yêu quái, Tống Dương rõ ràng cũng là tiểu yêu tinh, bà không thích Tống Dương mới là lạ; ngoài ra, hậu sinh khác mà bà coi trọng chính là Thi Tiêu Hiểu.

Tâm tính của hòa thượng lương thiện, hành sự đoan chính, nhưng gã là sư phụ kính trọng nhất, không ngờ dám ngay cả sư phụ cũng không dám ngỗ nghịch ra tay, điểm này ghi sâu vào trái tim Hổ Phách. Quan trọng hơn là, Hổ Phách cảm thấy Thi Tiêu Hiểu và Tống Dương có chung một mục tiêu, đều sinh ra có khí chất thông minh, nhưng tính tình lại hoàn toàn tương phản, hòa thượng có khi quá cổ hủ, con trai lại có tà tính, hai người nếu phối hợp thì sẽ bù trừ cho nhau, cũng có thể qua được.

Nhưng Hổ Phách không ngờ, Tống Dương bình thường không chơi với hòa thượng, hòa thượng cũng không chơi cùng Tống Dương, hai anh em luôn rất có nhiều việc đặc sắc.

Thi Tiêu Hiểu nói xong, Tống Dương còn không nỡ:

- Thật vậy sao?

Thi Tiêu Hiểu khẽ mỉm cười:

- Bất luận ta xuất hay không xuất gia, đều không nói dối.

Tống Dương bĩu môi:

- Ngươi là không dễ dàng nói dối, một khi nói thì nói dối như cuội.

Bình thường đều giữ khuôn phép, nhưng hạng nhất "chuyển thế tôn giả", e là phật môn Nam Lý gần đây trong ngàn năm cũng chưa từng gặp qua người lừa gạt như vậy…Thi Tiêu Hiểu cân nhắc tỉ mỉ, đây là chuyện gì vậy, giơ tay gãi cái đầu trọc, lộ ra nụ cười với Tống Dương, có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng phong hoa tuyệt đại, A Y Quả đứng cách đó không xa nhìn, hung hăng nuốt nước miếng.

Không phân biệt rõ được những lời hòa thượng nói là thật hay giả, Tống Dương cũng không phí tâm, hắn còn có việc khác phải tìm La Quan. Nhưng lúc này Thường Xuân Hầu rất chắc chắn, không đợi hắn đi tìm La Quan, Bạch tiên sinh đã tiếp cận nói:

- Cô gia…ờ, hầu gia, nếu người rảnh, lão cẩu muốn nói chuyện với ngài vài câu

Tái sinh làm người, sau khi từ hoang nguyên chạy ra, Tống Dương lại nghe thấy tiếng "ờ" của Bạch phu nhân, cảm thấy tất cả đều rất thân thiết, lúc đó lại dừng bước cười nói:

- Ta có thời gian, ngươi cứ nói.

Bạch tiên sinh không vội nói, kéo Tống Dương đi vài bước, đợi rời xa đám đông, ông ta mới cười nói:

- Ngài phải hiểu, trước khi gặp ngài, chúng tôi từng gặp Ban đại nhân và tiểu thư, ờ, đừng hiểu lầm, hai người bọn họ đều đã nói rồi, nhưng khi tiểu thư nhắc tới ngài, lão cẩu nhìn thấy có chút ý tứ…

Không cần nghĩ cũng biết, mấy ngày trước Bạch tiên sinh gặp Tạ Tư Trạc, hai bên đều rất vui, ít nhất là không thể thiếu một cuộc chuyện trò, Búp bê sứ bây giờ vẫn bình thường như trước, nhưng sự lạnh lùng sớm đã vô tình biến mát, đặc biệt khi nhắc tới Tống Dương, trong mắt đã lộ ra một tia ấm áp, ánh mắt của Bạch tiên sinh rất dữ dội, từng chút từng chút thay đổi của Tạ Tư Trạc sao có thể giấu được ông ta.

Tống Dương không phải là thằng nhóc con ba chỏm tóc, đối với chuyện tình cảm sẽ không nói nhiều, không đợi đối phương nói xong đã gật đầu, đáp lại một chữ:

- Vâng

Bạch tiên sinh bỗng nhiên rất vui, xoa tay xoay quanh Tống Dương, nhìn ra được sự vui vẻ:

- Điều này rất tốt, ta sớm đã nói, Cô gia và tiểu thư mới là trai tài gái sắc, vốn là một đôi trời sinh, hai ngươi lại có hôn ước trước, nếu có thể sống cùng nhau, thật là làm thỏa mãn tâm nguyện của hai vị đại nhân Phó gia và Tạ gia cùng các vị trưởng bối.

Theo sau những lời cát tường của Bạch tiên sinh, là một bài trường giang đại hải:

- Trong lòng lão cẩu này, niềm vui thực sự không diễn tả nổi, việc hôn nhân này rất tốt. Hầu gia là kì nam trong kiếp này thì không cần phải nói, gia quyến của ngài cũng đều là những nhân vật xuất chúng thiên hạ khó tìm, Huyền Cơ công chúa và Thừa Hợp quận chúa, một người tinh linh thiện lương, một người hiền thục điềm đạm, có thể kết làm tỷ muội với hai vị quý nhân này, tiểu thư nhà ta thật sự có phúc lớn.

Trong những lời liên miên đó, lời của Bạch mâp mạp đã thay đổi hương vị.

Tống Dương tạm thời không tiếp lời, Bạch tiên sinh lại như chiếm được Đàm Đồ Tử, không ai đáp lại ông ta, bản thân tự làm náo nhiệt, quả thực khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc ông ta đang nói chuyện với Tống Dương hay đang độc thoại:

- Công chúa là hòa thân hai nước, quận chúa là bệ hạ ban hôn, tiểu thư nhà ta lại là ước hẹn của cha mẹ, ý nói Hầu gia thực có phúc lớn, ba vị thê thất này đều là cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận.

Nói tới đây, ý của Bạch tiên sinh cũng đã rõ, Công chúa, Quận chúa đều là người có thân phận quý tộc, gả cho Tống Dương cũng đều là "có cớ đường hoàng", huống hồ người ta là hai tỉ muội, tình cảm phân xa danh phận, không tránh những lời to nhỏ, nhưng Búp bê sứ không vậy, lại là "đến sau", Bạch tiên sinh sợ tiểu thư gả cho Tống Dương phải làm thiếp, cho nên gắt gao nhắc tới điều quan trọng là "mệnh của cha mẹ", nhắc nhở Tống Dương bất luận lớn nhỏ, Tạ Tư Trạc cũng không phải là không có đường sống.

Đề tài này thật khiến người ta phiền não, nhưng Bạch tiên sinh lại có chuẩn bị trước, hơn nữa trong lòng ông ta biết rõ, muốn tiểu thư nhà mình đè lên đầu tỷ muội nhà Nhâm gia là chuyện không thể nào, ông ta chỉ cầu cho Búp bê sứ đừng biến thành "danh phận" "tiểu thiếp", chỉ cầu cho thân phận bình đẳng là mỹ mãn rồi, cho nên nói tới đây cũng không cần Tống Dương ngắt lời, ông ta lại cười ha ha:

- Đừng thấy ta là người Hán, có lúc bản thân ta cũng cảm thấy quy củ của người Hán quá nhiều, rất là phiền não, may mà, Hầu gia tuy là xuất thân người Hán, nhưng còn có một cái khác thiên hạ đều biết, chính là thân phận ngay cả triều đình Nam Lý cũng phải thừa nhận: hiển quý Hồi Hột, bảo hộ Thánh Hỏa Vương. Ta từng nghe nói phong tục của Hồi Hột, nam tử thành niên có thể lấy ba bốn vợ làm chính thất, mọi người đều là tỷ muội tốt, thân phận bình đẳng, không ai cao hơn một bậc, cũng không ai kém một bậc, nếu ta nói, quy tắc này quả thật rất hay…. Nhắc tới điều này, người Hồi Hột vẫn thật không tệ, lấy bốn thê tử, khi không có việc còn có thể tiếp cận ra một bàn mã điếu..khụ khụ, cái này càng nói càng xa rồi, Hầu gia…, ờ, Cô gia chớ trách, lão cẩu thực sự rất vui, bởi vậy vô thức nói tới đề tài này.

Kì thật những lời Bạch tiên sinh nói, thật sự không sai.

Cảm tình có thể có sự sâu cạn, nhưng ba người phụ nữ trong mắt Tống Dương, thân phận không có mấy khác biệt, hắn chắc chắn sẽ không để ý ai lớn ai nhỏ; ba nha đầu, với tính cách của các nàng phần lớn cũng sẽ không đi tranh giành lớn nhỏ, trên dưới, nhưng việc này không phải dựa vào tâm ý các nàng có thể quyết định được, có thê có thiếp, có chính có phụ, có lớn có nhỏ, phong tục nhà Hán trung thổ đều là như vậy, bản thân không tranh giành nhưng người khác vẫn đi sắp xếp trên dưới cho họ, điều này quả thật rất đáng ghét, lại dựa vào phong tục của người Hồi Hột, gió "đông nam tây bắc" thay phiên nhau, một cỗ xe ngựa đều là thân phận bình đẳng đơn giản biết bao nhiêu.

Dạo qua hoang nguyên một vòng, lại quay về nhà Tống Dương tìm thấy rất nhiều vợ, Sơ Dung Tiểu Bộ sẽ ảm đạm biết bao, đây là tâm sự khác của Tống Dương, không liên quan gì tới thân phận địa vị.

Tống Dương gật đầu với Bạch tiên sinh nói:

- Đa tạ chỉ bảo.

Người kia lắc hai tay, không cần phí đầu óc để nói những lời khách khí, Tống Dương lại nghĩ tới việc khác, hỏi Bạch tiên sinh:

- Yến quốc có phải có chuyện không? Hoặc là trên người ngươi còn phụ trách việc gì quan trọng?

Nếu không phải còn có việc trên người, Bạch tiên sinh làm sao có thể không đi theo để bảo vệ tiểu thư nhà mình, mà dẫn người tiếp tục đi về phía trước. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Bất ngờ, Bạch tiên sinh tiếp tục lắc đầu, nhưng bây giờ ông ta bắt đầu nói chuyện:

- Lần này tiểu thư mất tích, ta tự hỏi mình một việc: rút cuộc là bảo vệ tiểu thư an toàn quan trọng hơn, hay là báo thù cho Tạ đại nhân quan trọng? Đương nhiên, hai việc này không xung đột với nhau, tiểu thư cũng muốn báo thù cho đại nhân, nhưng hai việc này chủ yếu và thứ yếu cần phải phân rõ, như vậy khi ta làm việc, mới đắn đo đúng mực.

- Hai việc này, nếu là ta, ta thấy…ta là thuộc hạ của Tạ đại nhân, trên đời này không có việc gì quan trọng bằng rửa sạch oan khuất của Tạ đại nhân, huyết thù phải báo càng quan trọng, cho dù an nguy của tiểu thư cũng phải vì việc này mà nhượng bộ.

Nói xong, ngữ khí của Bạch tiên sinh cũng trở nên trầm ổn:

- Nhưng nếu Tạ đại nhân dưới cửu tuyền có biết, hai việc này ông ấy sẽ lựa chọn thế nào? Không khó đoán, ông ấy sẽ muốn ta liều chết bảo vệ tiểu thư…cho dù nói thế nào, người còn sống vẫn quan trọng hơn người đã chết mà.

Tống Dương ngắt lời:

- Lần này trên thảo nguyên gặp chuyện không may không thể trách ngươi được, ngươi giao Tạ Tư Trạc cho ta, là ta không chăm sóc tốt.

Bạch tiên sinh xua tay, lại cười:

- Cũng không liên quan gì tới ngài, hơn nữa đây không phải đều tốt sao.

Lập tức ông ta lại nói tiếp:

- Lão Cẩu cho rằng báo thù quan trọng, chủ nhân lại cảm thấy bảo vệ tiểu thư quan trọng, hai việc xung đột nhau, làm sao đây? Dễ làm, Lão Cẩu đương nhiên phải nghe chủ nhân. Cho nên, đừng nói Đại Yến bây giờ không có việc gì, cho dù thực sự có việc, cũng đều đợi tôi giúp tiểu thư đánh xong trận này mới nói.

Tống Dương kinh ngạc, nhìn Bạch tiên sinh, rồi lại nhìn mấy chục người đằng sau đi theo chỉ trỏ:

- Ngươi dẫn theo người tiến về phía trước không phải đi Hồi Hột, mà là đi đánh giặc?

Đây cũng không tránh khỏi không tưởng tưởng nổi, sở trường của chó săn Tạ Môn là "do thám", trước giờ chưa từng nghe tới họ còn có thể đánh nhau.

Hơn nữa, cho dù bọn họ ai cũng đều là chiến tướng dũng mãnh, ngàn quân vạn mã phía trước, binh lính đều phải tính toán hàng vạn, thì dựa vào mấy chục người bọn họ xông lên có thể có tác dụng gì?

Tống Dương không nghĩ ra, trừ phi Bạch tiên sinh điên rồi, coi đánh giặc như kéo bè kéo đảng đánh nhau.

Bạch tiên sinh nhìn hiểu vẻ mặt của Tống Dương, cười ha ha đáp lại:

- Đấu tranh anh dũng, trong vạn quân lấy ra những tướng địch việc này Hầu gia cũng không dũng mãnh như vậy, cơ thể tôi là một miếng thịt lớn, vừa động cái là liền không yên, lại không hề có khiếu xung phong. Vốn dĩ chúng ta không giúp gì được nhiều cho chiến tranh,. Nhưng khi Tạ đại nhân còn, Thường Đình Vệ ngoài dò dân nghe quan ra, còn có một chức trách mà người ngoài không biết: tín binh,. Nói thẳng ra chính là thăm dò quân tình, thành lập tín lộ trong chiến trường.

Mỗi lần đều như vậy, trước khi nhắc tới Thường Đình Vệ và Tạ đại nhân, Bạch tiên sinh luôn mặt mày hớn hỏ:

- Chiến sự bình thường không cần tới Thường Đình vệ ra tay, nhưng những trận chiến mà chúng ta từng tham gia, cho dù cuối cùng đánh thắng hay đánh thua, người ngoài trước sau đều không biết Thường Đình vệ từng đến..Đáng tiếc, sau khi Thường Đình vệ bị hủy, cơ bản thủ nghệ trên chiến trường này cũng coi như thất truyền, ta cũng không thành, trước đây thường xuyên ở bên cạnh đại nhân, được ngài chỉ điểm, học được một chút. Ta tự biết, coi như là khuyết điểm của ta, vốn dĩ không nghĩ sau này sẽ dùng tới, nhưng thấy Tiểu Thư hứng trí bừng bừng muốn đánh một trận, vậy thì không còn gì đáng nói nữa. Tôi dẫn theo bọn chúng tiến về phía trước có hai mục đích: Một là thăm dò quân tình của Lang tốt; ngoài ra, tôi định thử xem, xem có thể xây dựng một tín lộ giữa Hồi Hột và Sa dân không.

Lại là một bài thuyết trình dài dằng dặc, có tác dụng chân chính nhất chính là câu cuối cùng, mà thăm dò quân tình trước hết không nhắc tới, nếu Bạch tiên sinh thực sự xây dựng được một tín lộ, để Hồi Hột và Sa dân thong dong thư từ qua lại, hai bên hiệp đồng dụng binh, lợi ích cho trận chiến này không cần nói cũng biết.

Lần nay lên thảo nguyên tìm người, Bạch tiên sinh đặc biệt lựa chọn tinh nhuệ, những người đi bên cạnh ông ta đều tinh thông Khuyển ngữ, hơn nữa, tâm tư, bản lĩnh đều không tầm thường, dẫn theo những người như vậy, có lẽ thật sự có thể giúp ông ta xây dựng được một tín lộ. Về phần lão Cố, La Quan và những người khác, chỉ là tạm thời thuận đường đồng hành cùng với ông ta, ngoài người của Tạ môn ra những người khác đều chuẩn bị qua biên giới đi tới Hồi Hột hội hợp với Tống Dương.

Tống Dương mừng rỡ cảm tạ, Bạch tiên sinh xua tay nói:

- Phải nói, tôi vẫn phải cảm tạ Đại Khả Hãn của Hồi Hột, nếu không phải ông ta làm đại lễ đăng cơ, Cô gia và tiểu thư cũng không có chuyến đi lần này, thành tựu này là nhân duyên mỹ mãn, không biết còn có bao nhiêu gập ghềnh gian nan.. có thể trên chiến trường cố gắng chút lực non nớt vì tiểu thư nhà mình, cũng là người giúp Đại Khả Hãn Hồi Hột thành thân; hơn nữa, nhân duyên mỹ mãn này rút cuộc rơi đúng chỗ, Tạ đại nhân trên trời có linh cũng được vui cười. Bạch mập mạp cao hứng không biết nên làm thế nào mới tốt, không chết mấy vạn lang tốt thực sự không trọn vẹn niềm vuicủa chúng ta, Cô gia ngàn vạn lần không cần cảm ơn tôi, Lão cẩu không dám nhận.

Nói tới đây, Bạch mập đột nhiên nghĩ tới chuyện khác, giơ tay vỗ vào trán, phát ra một tiếng "bốp" giòn tan, hồi phục lại trạng thái khom lưng cúi đầu ban nãy cười:

- Ngài xem cái đầu của tôi, vừa thấy Cô gia phong thái vẫn như trước là vui mừng quên sạch mọi thứ, không ngờ không hỏi một tiếng, lão ngãi không phải đi hội hợp với người Hồi Hột sao? Làm sao lại chạy về vậy?

Nói xong, Bạch tiên sinh rõ ràng lại hưng phấn lên:

- Có phải là ngài thay đổi chủ ý rồi, không để ý tới đánh nhau nữa, định đi tới chỗ Sa dân đưa tiểu thư về nhà?

Nhắc tới đánh giặc hào khí ngút trời, bây giờ cảm thấy có thể không đánh nhau nữa Bạch tiên sinh có chút vô cùng chờ mong, Tống Dương bị hắn làm vỡ mộng:

- Trận đánh này ngươi rút cuộc có đánh không?

- Cô gia, tiểu thư muốn đánh thì tôi cũng muốn đánh, hai người muốn về nhà tôi cũng lập tức rời khỏi nơi tồi tàn này…

Tống Dương không nói gì, trả lời luốn câu hỏi vừa rồi:

- Không phải thay đổi chủ ý, ta muốn quay lại chỗ Sa dân hội hợp với Tạ Tư Trạc, giúp nàng đánh giặc.

Bạch tiên sinh cười:

- Tình cảm đó tốt! Cô gia và Nhật Xuất Đông Phương là huynh đệ kết nghĩa, hai huynh đệ một ở tây, một ở đông, hùng binh đông tây cùng kết hợp, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm càn quét hàng nghìn hàng vạn lang tốt, trở thành một đoạn truyền kỳ của Trung thổ này.

Tống Dương bây giờ không có bản lĩnh tán gẫu với ông ta, tốt xấu gì chỉ là xã giao vài câu, sau đó không chờ được lại tiếp tục hỏi thăm tới Tề Thượng tại sao "chết rồi lại hồi sinh", quay người sang tìm La Quan.

La Quan và Vân Đỉnh cứ thỉnh thoảng lại tán gẫu một câu, hai người đều là nhân vật đứng đầu võ học, có chung nhiều chủ đề nói chuyện, thời gian sống chung trên hoang nguyên cũng không tệ, khá là vui vẻ.

Thấy Tống Dương tới, Lạt Ma Vân Đỉnh gật đầu mỉm cười với hắn:

- Làm người hai kiếp, thường nhân là không thể. Chúc mừng Thường Xuân Hầu.

Câu trước có chút quen tai, Tống Dương ngẩn người, rất nhanh sau đã nghĩ ra câu nói này khi lần đầu hắn và Vân Đỉnh gặp nhau đã nói, lúc đó Tống Dương còn nói đối phương nhìn ra mình là "xuyên qua người", Tiểu Bộ lại cho rằng "Hai thế đối nhân" trong miệng Vân đỉnh là chỉ " khi Tống Dương trăm tuổi tâm lạnh ngắt".

Cho tới lúc này Tống Dương mới hiểu, Lạt ma là chỉ lần này mình chết đi sống lại.

Cho tới nay Tống Dương đều có chút bài xích với những thứ thần đạo, đối với tu cầm của Lạt ma cũng không cho là đúng, bây giờ rút cục đã tâm phục, hắn không màng Mật tông lễ tiết, dựa vào thông lễ Thiền Tông phật gia hai tay chắp thành chữ thập, nói với Vân Đỉnh:

- Thượng sư tu cầm kỹ càng, vãn bối thật sự khâm phục.

Vân Đỉnh cười ha ha. La Quan đợi hai người họ khách khí đủ rồi ngắt lời hỏi Tống Dương;

- Tìm chúng ta còn có việc gì? Việc tu cầm võ công sao?

Tống Dương hừ một tiếng, hỏi:

- Người làm sao biết?

La Quan và Vân Đỉnh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cười, đáp:

- Hai người đang nói, tu cầm của ngươi lại có tinh tiến.

Trước đó không lâu Tống Dương và họ gặp nhau, lúc ấy địch hữu chưa có biện pháp, hai bên một lần nữa chuẩn bị tác chiến. Đám người Bạch, Có trong đó có Vân Đỉnh phát hiện có kẻ địch mai phục ở phía trước, lúc này lên tiếng cảnh báo, mọi người phân tán ẩn nấp. Điều này không chút kỳ lạ, Vân Đỉnh tu vi tinh xảo cao cường, so vwois thầy trò Trần Phản còn muốn cao hơn rất nhiều. Trong Trung thổ có tư cách đấu cùng với hắn một trận chỉ có mình Yến Đỉnh, Hoa Tiểu Phi. Ngoài ra không tìm thấy người thứ ba. Lạt ma có thể nhận ra Tống Dương trước khi mọi người kịp nhìn ra hắniều này rất bình thường.

Về phần những người khác, bao gồm cả La Quan tu vi bên trong không đủ