Học Bá Gặp Phải Giáo Bá

Chương 7: Hoàn




[PHẦN TẦN SỞ]

Bỗng nhiên bạn trai của tôi từ một người nghèo khổ trở thành phú nhị đại của thành phố T.

Ha ha… Quá bất ngờ.

1.

Gần đây Cố Duy đối xử với tôi… Hình như khác rất nhiều.

Giống như có một cánh cửa chậm rãi mở ra cho tôi đi vào.

Nói chính xác hơn đó là từ ngày tôi đụng phải mẹ kế của anh ấy trở đi thì mọi chuyện dần trở nên như thế.

Mỗi ngày anh ấy sẽ đi ăn cơm cùng tôi, thậm chí đôi khi sẽ đón tôi tan học.

Mỗi khi ra khỏi phòng học đều sẽ thấy được hình bóng của anh ấy, bóng dáng làm tôi động lòng, vừa hư ảo vừa chân thật.

Ánh mắt của anh ấy khi nhìn tôi khác xa với ngày đầu tiên nhìn thấy, không còn sự lạnh băng khó chịu mà thay vào đó là ấm áp hơn. Không biết có phải do tôi bổ não quá hay không mà thường xuyên thấy được tia dịu dàng trong đó nữa.

Thậm chí có một ngày tôi thấy anh ấy ngồi ở ghế trường chờ tôi, ánh sáng quét qua người anh ấy như vị thần đang sưởi nắng vậy.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi trộm đi ra sau anh ấy, duỗi tay bao kín hai mắt, cây quạt làm bằng lông mi quét vào lòng bàn tay thuận tiện quét qua trái tim của tôi, rung động, ngứa ngáy.

Cố Duy kéo tay tôi xuống, vẻ mặt ôn nhu, đuôi mắt là ý cười không chút che giấu, giọng điệu chứa sự sủng nịch:

“Nào, đưa em đi ăn cơm.”

Trái tim tôi đập mạnh không có cách nào khống chế được.

Có phải anh ấy… Đã thích tôi không?

2.

Cho đến ba ngày sau, Cố Duy móc một quyển sách tiếng Anh từ phía sau ra.

“Tiếng Anh của tôi không tốt lắm, hay là em bổ túc cho tôi đi?”

Đột nhiên từ tận đáy lòng tôi có một suy đoán.

Quả nhiên… Câu tiếp theo của anh ấy chính là:

“Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa qua ‘Thủy Nhất’, nếu như không qua ‘Thủy Nhất’ thì sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp.”

Đại học T đứng đầu cả nước về trình độ thi cử, nếu sinh viên muốn lấy bằng tốt nghiệp thì cần phải qua trình độ tiếng Anh cấp một, cho nên từ đó được tất cả sinh viên đại học T ‘thân thiết’ gọi là ‘Thủy Nhất.’

Tôi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trước đó vài ngày thái độ ân cần của anh ấy chẳng lẽ là vì muốn để cho tôi bổ túc tiếng Anh cho anh ấy?

Anh tốt xấu gì cũng là giáo bá đó, không cần vì một bài thi mà phải bán đứng sắc đẹp của mình đâu!

Còn làm cho tôi hiểu lầm!

Tôi thấy tủi thân, hai mắt nổi lên sương mù mờ ảo.

Cố Duy đáng chết! Anh đúng là tên đáng chết!

Tất nhiên Cố Duy cũng bắt đầu luống cuống tay chân.

“Nếu em không muốn thì không…”

Tôi hít sâu một hơi.

Tần Sở, Cố Duy có biết cái gì đâu, không biết tâm ý của mày, không biết mày đã từng tỏ tình rõ ràng với mình.

Anh ấy không nên hứng chịu cơn tức giận của mày!

Tôi chớp chớp mắt, xua tan hơi nước chua xót kia vào lòng.

Từ từ để lộ nụ cười thật tươi.

“Vậy từ hôm nay tôi sẽ bổ túc cho anh.”

Tôi cũng hy vọng anh ấy thuận lợi tốt nghiệp.

Huống hồ, dù giúp được anh ấy có một ngày thì tôi cũng thấy rất vui.

3.

Một tháng kế tiếp, tôi và Cố Duy ngoài đi học thì những lúc rảnh rỗi đều ở bên nhau.

Năng lực học tập của Cố Duy thật khiến tôi thấy ngạc nhiên.

Từ việc học phát âm không cần quá ba ngày thậm chí anh ấy đã có thể học một mà hiểu ba, hiểu luôn cách cấu tạo từ.

Ngữ pháp cũng học rất nhanh, mấy ngày còn lại chỉ dùng để học từ mới, tích lũy theo giờ từng phút.

Tôi nâng má nhìn anh ấy đang ngồi bên cạnh cửa sổ chuyên chú học bài, có vài sợi nắng tinh nghịch rơi trên gương mặt đẹp trai kia, cũng rơi xuống lòng tôi.

Cố Duy như vậy… Thì làm sao là học tra được?

Thật là kỳ quái!

Có thứ gì đó dừng trên mắt cá chân của tôi, tôi sợ tới mức giật nảy cả người.

Tôi cúi đầu nhìn, hóa ra là một đoạn ống tay áo sơ mi buông xuống dưới.

Vừa rồi….

Vừa rồi khi chúng tôi đi tới thư viện, tôi tìm được chỗ ngồi xuống, Cố Duy đã cởi áo sơ mi trên người tùy ý lót lên ghế.

“Lót ngồi đi, trên ghế lạnh.”

Hôm nay là ngày thứ hai của kỳ s1nh lý, ngày hôm qua… Tôi thường xuyên phải đổi băng vệ sinh nên có lẽ đã bị anh ấy nhìn thấy.

Bỗng nhiên mặt tôi đỏ lên … Mất mặt quá!

Khó trách tôi hôm qua anh ấy cứ một hai phải chạy tới năm ki lô mét để được ăn canh gà thuốc, còn cố ý chọn món bổ máu.

Hóa ra… Là vì tôi.

Hình như Cố Duy phát hiện ra tầm mắt của tôi đã dừng trên người anh ấy rất lâu nên ngẩng đầu, thấy bộ dáng ngẩn ngơ của tôi.

Sững sờ một chút sau đó cong khóe môi lên.

Anh ấy vui vẻ, đôi mắt đào hoa nhuốm ý cười, khóe miệng cứ câu lên hấp dẫn.

Người khác có thể sẽ không nhìn ra nhưng tôi đã ở chung với anh ấy nhiều ngày cho nên hiểu rất rõ.

Tôi biết, đây là biểu hiện khi tâm trạng Cố Duy thấy sung sướng.

Nếu như lúc nào cũng như vậy thì tốt rồi.

4.

Ngày hôm đó Chu Tề đến tìm tôi, cũng vì hành động đó đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ viễn vông.

Giọng nói của cậu ấy vẫn dịu dàng trước sau như một.

Nhưng đối với tôi thì nó chẳng khác nào con dao nhọn đâm vào trái tim:

“Sở Sở, chính là ngày hôm nay.”

Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối của hiệp ước ba tháng.

Sao nó lại đến mau như thế?

Có lẽ viễn cảnh ở trong mơ quá mức tốt đẹp nên dễ dàng khiến người ta sa vào trong đó rồi xem nhẹ đi bước chân của thời gian.

Nhưng ngày mai chính là trận chung kết giữa khoa máy tính của Cố Duy, vì sao cứ phải kết thúc vào hôm nay?

Tôi ở ngoài sân bóng rổ nhìn anh ấy thổi bay tiếng kèn thắng lợi, vỗ tay chúc mừng anh ấy, hoan hô vì anh ấy, nhảy nhót vì anh ấy.

Nhưng vì sao cứ phải kết thúc trước ngày đó?

Tôi… Không cam lòng.

Chu Tề cũng học ở đại học T, khoa Vật lý, là bạn từ nhỏ đến lớn kiêm bạn tốt nhất của tôi, là người mà tôi có thể kể hết tất cả tâm sự.

Lúc trước tôi bởi vì toàn bộ trường học đều vì cái trình độ không gần nữ sắc chỉ yêu thích nam giới của Cố Duy mà giận sôi người, lúc ấy cậu ấy cười nói với tôi một cách chắc chắn rằng”

“Sở Sở, anh ta không phải như thế.”

“Sở Sở, chúng tớ có thể phân biệt được hơi thở của đồng loại.”

Con ngươi màu trà của Chu Tề vô cùng nghiêm túc, có một loại ma lực khiến người ta mê hoặc.

“Cố Duy, anh ta không phải.”

Sau ngày tôi trở thành bạn gái ‘hờ’ của Cố Duy, tôi cũng chia sẻ cho cậu ấy biết những áp lực, những quay cuồng đang dần sục sôi trong lòng của mình.

Một ngày kia, tôi đã vạch xong kế hoạch, ở trong kế hoạch đó, hôm nay là ngày tôi đưa ra lời nói chia tay.

Sau đó Chu Tề sẽ phối hợp với tôi, trở thành ‘tân bạn trai tai tiếng’, đi thăm dò tâm ý của Cố Duy.

Rốt cuộc khi đó đối với tôi mà nói, Cố Duy là thành trì khó công lược.

Cuối cùng kế hoạch của tôi chỉ là mưu kế cả đời.

Nhưng ba tháng này tôi thấy được những mặt đầy tươi sống của Cố Duy.

Lạnh nhạt, tức giận, độc miệng, vui sướng, sủng nịch.

Người ấy sẽ bảo vệ cho tôi khi ở nhà ma, lúc tôi đến kỳ s1nh lý sẽ chăm sóc tôi, người ấy tên Cố Duy.

Có điều tôi vẫn không thấy được tâm ý của anh ấy như cũ, nhưng tôi cam lòng đưa ra quyết định tuyệt tình chấp hành cái gọi là ‘kế hoạch’ đó sao?

Tôi có chút sửng sốt.

Tôi nở nụ cười cứng đờ với Chu Tề:

“Cậu để tớ suy nghĩ một chút.”

5.

Trong ký túc xá không có một bóng người, khoảnh khắc xung đột ở bên ngoài cửa sổ càng làm cho tâm tình hoảng loạn hơn.

Tôi đứng trước cửa sổ, nhớ tới nửa năm trước, ngày tôi mới gặp Cố Duy.

Ngày đại học T mở cửa chào đón, vốn dĩ đều là bố mẹ đưa con cái tới tham quan là nhiều.

Nhưng ngày hôm ấy, tôi không cẩn thận đụng phải mấy tên đầu trâu mặt ngựa.

Tôi chuẩn bị đi ra sau núi vẽ cảnh vật thì ở giao lộ gặp trúng mấy tên con trai ất ơ nào đó.

Bọn họ thấy tôi thì hai con mắt sáng lên như bọ thấy thịt, vươn bàn tay dơ bẩn chạm vào tôi.

Bàn tay kia sờ qua cằm tôi một cái, tôi đã cảm thấy muốn nôn khan một trận.

Cũng chính lúc đó Cố Duy đã xuất hiện, anh ấy dùng một chân đè tên kia xuống mặt đất.

Cặp mắt đen nhánh tràn đầy hàn ý, giữa hai lông mày nhíu lại thành đường thẳng.

“Tay nào của anh ta chạm vào cô?”

Tôi ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt, thần sắc của anh ấy lạnh băng, mái tóc trên trán hòa vào hoàng hôn tạo nên cảnh đẹp, vừa sáng vừa nóng.

Thấy tôi không trả lời, anh ấy trực tiếp gập tay phải của người nọ lại, tôi nghe thấy âm thanh răng rắc của khớp xương.

Thiếu niên dùng chân đạp lên tay trái của người nọ, vẻ mặt bình tĩnh tàn nhẫn.

“Có lẽ là… Không có bàn tay nào vô tội hết.”

Cũng là thiếu niên đó, ở nơi xa xa đi sau đám học sinh đến tham quan trường, ném cái áo dính đầy mùi thuốc lên mặt đất, nháy mắt còn chưa kịp đề phòng đã ngăn cách những ánh mắt dò hỏi và tò mò ở bên ngoài.

Sau đó, Cố Duy vì đánh người nên bị kéo đi, cuối cùng mấy người thừa nhận quấy rối bạn học nữ nên Cố Duy mới không bị xử phạt gì.

Bởi vậy đó chính là trận chiến thành danh của Cố Duy, nhưng tên họ của bạn học nữ đó là gì thì không có ai biết.

Sau đó, vô số lần tôi dùng mắt nhìn khắp trường để tìm bóng dáng của người ấy.

Dần dần đã biến thành yêu thích anh ấy, tìm hiểu mọi thứ, từ bạn bè đến thành tích và tính cách.

Cùng với… Những lời đồn đãi.

Anh ấy không thích nữ sinh, có gương mặt lạnh lùng kia làm bằng chứng.

Sau đó nữa, bởi vì Cố Duy lại đánh nhau nên đã truyền khắp Tieba.

Tội vội vàng chạy tới cổng trường, nhìn thấy người đó dùng gương mặt hung thần quen thuộc đánh mấy người kia.

Lúc này đây vẫn là bởi vì tôi.

Đương nhiên Cố Duy không phải một chọi tám như Tíeba nói, mà còn có Trần Mộ cùng Hạ Giang giúp đỡ một chút.

Động tác của thiếu niên dứt khoát lưu loát, tàn nhẫn, chuẩn xác.

Tôi vuốt lồ ng ngực khống chế trái tim đang đập thình thich.

Tần Sở… Hóa ra mày thích anh ấy.

Thích người thiếu niên dưới ánh hoàng hôn kia.

6.

Tôi đã từng tỏ tình với Cố Duy.

Sau sự kiện đánh nhau tầm ba ngày.

Ở chỗ ngoặt nơi hẻo lánh ít người không có dấu chân.

Thật ra cũng không phải là do tôi cố ý tránh người mà chỉ là bước chân của Cố Duy quá lớn cho nên tôi không theo kịp anh ấy.

Tôi cố gắng đứng vững đôi chân đang run rẩy kia ở trước mặt anh ấy, đè nén trái tim đang muốn nhảy ra ngoài.

“Cố Duy, em thích anh.”

Đôi tay của anh ấy bỏ vào túi, hình dáng được mặt trời phác họa rõ ràng, đôi mắt đào hoa hiện lên tia lười nhác, thần sắc không hề biến đổi.

“Xin lỗi. Tôi không có ý định yêu đương.”

Thậm chí anh ấy cũng không liếc tôi một cái.

Thậm chí anh ấy không nhận ra tôi là ai.

Ngày đó ở sau núi, anh ấy sẽ cứu bất cứ nữ sinh nào gặp nguy hiểm.

Không kể người đó có là tôi hay không.

Dù ấm áp nhưng lại rất tàn nhẫn.

Nhưng có lẽ thực sự quá thích nên tôi không dám nghĩ đến hai chữ ‘Từ bỏ’.

Vì thế, sau khoảnh khắc gặp lại nhau ở rạp chiếu phim.

Tôi đã xốc chăn lên, lấy sách trên đầu giường đã đọc được hơn một nửa ra.

Tiêu đề của nó là ‘Bách khoa yêu đương’.

Bên trong là ba mươi sáu cách yêu: Làm thế nào để đàn ông yêu cô dù muốn ngừng cũng không được.”

Bước 1: Tuyệt đối không làm li3m cẩu.

Bước 2: Thể hiện ra nhiều ưu điểm của bản thân.

Bước 3: Tận dụng khả năng để tạo ra những cơ hội tiếp xúc thân thể.

Bước 4: Lấy lui làm tiến, kịp thời bứt ra, để anh ấy mất đi khả năng khống chế tình d*c.

Bước 5: K1ch thích tâm trạng ghen tuông của anh ấy…

Bước 6:...

Bước 7:....

Hiện tại tôi đã đến bước 4 hay bước 5 gì đó.

Khóe môi tôi cong lên, nhìn cuốn sách kia một hồi, vuốt v e nó một lúc sau đó… Ném nó vào trong thùng rác.

Tôi cảm thấy bản thân đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích, chưa bao giờ thấy nhẹ nhàng như thế.

Tôi click vào ảnh đại diện của Chu Tề.

“Kế hoạch thay đổi.”

Lại nhắn thêm một câu:

“Chúc tớ may mắn đi.”

7.

Lúc tôi chạy đến trước mặt Cố Duy, anh ấy đang từ phòng máy tính đi ra.

Giống như nửa năm trước, dáng người vẫn thẳng như tùng, mặt mày như họa.

Điều khác biệt chính là, Cố Duy thấy cái trán đầy mồ hôi của tôi thì nhíu mày.

Hôm nay anh ấy mặc áo hoodie, theo bản năng nâng cổ tay áo lên lau mồ hôi cho tôi.

“Chạy nhanh như thế làm cái gì?”

Giọng điệu thấp hơn bình thường một chút, mang theo loại dịu dàng ẩn nấp, từ trầm khàn khàn, đây là tiếng nói mà hai tháng nay Cố Duy vẫn luôn dùng để nói với tôi.

Ánh nắng chiếu lên làm tôi thấy hơi tê dại, giống như mang thêm dũng khí đến trấn an.

Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy:

“Cố Duy, hôm nay là ngày cuối cùng của hiệp ước ba tháng.”

Cánh tay anh ấy run rẩy, đôi mắt hiện sóng cuồn mãnh liệt.

Từ ánh nhìn dịu dàng chợt trở nên nặng nề trong phút chốc.

Tôi không hề do dự, tiếp tục nói:

“Em không muốn chia tay với anh.”

“Cố Duy, em thích anh. Anh có đồng ý làm bạn trai của em không?”

Giọng tôi không tự giác được mà run run:

“Bạn trai chân chính.”

Bây giờ vẻ mặt của Cố Duy quá phức tạp.

Có lẽ là bởi vì sự phức tạp đó nên khi anh ấy bạnh mặt ra còn lạnh lùng hơn cả trong quá khứ.

Tôi cũng không thể nhìn thấu.

Hoàng hôn buông xuống bao trùm hết mảnh đất xung quanh, đám mây hồng nhạt ghé cạnh cây xanh, còn tâm trạng của tôi thì cứ dập dờn trong sóng nước.

Anh ấy rũ mắt nhìn tôi, hoàn toàn khác xa với lúc nãy, điệu bộ rất nhẹ nhàng, mơ hồ nghe được sự sủng nịch trong đó.

“Sở Sở, em chờ một chút. Ngày mai anh sẽ trả lời em có được không?”

8.

Thái độ của Cố Duy quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến tôi lầm tưởng đó là sự cam chịu.

Nhưng vì sao lại là ngày mai?

Giờ trong đầu tôi đã bổ xong cốt truyện Chân Hoàn.

Đúng là tên yêu tinh chết tiệt.

Ngày hôm sau, lúc đứng ở khán đài sân bóng rổ, đôi mắt của tôi cứ cúi xuống nhìn gò má.

Cố Duy đứng trong sân, mặc đồng phục màu đen phác họa cơ thể thon dài, mặt mày sắc bén.

Từ xa xa anh ấy đã nhìn thấy tôi, giơ tay lên với tôi.

Cho dù trong sân có bao nhiêu người, Cố Duy vẫn là người duy nhất được chú ý nhất.

Động tác của anh ấy lưu loát, xinh đẹp, tiến công phòng thủ tựa như con ngựa hoang dại.

Mười giây cuối cùng, Cố Duy chặn đối thủ lại, đột nhiên gia tăng tốc độ vọt lên trước, khiến đối thủ lùi về sau vội vàng phòng bị, anh ấy nhảy một cái, ném quả bóng vào rổ.

Bóng rổ ở trên không trung vẽ nên một đường cong duyên dáng.

Bóng vào.

Ghi thêm ba điểm.

Toàn trường nổi lên tiếng thét chói tai, như đâm thủng vào màng nhĩ của tôi.

Cố Duy chậm rãi thu tay lại, gỡ dây tóc xuống tùy ý đeo vào tay, cả người toát lên vẻ ngạo nghễ.

Trọng tài thổi còi.

Trận đấu kết thúc.

Đồng đội đều vỗ lên người anh ấy mấy cái, Cố Duy cũng không tránh không né để mặc cho mọi người vỗ.

Ánh mắt xuyên qua đoàn người dừng trên người tôi.

Không hề có sự che giấu nào.

Tôi vừa mới hét theo đoàn người cho nên giờ phút này gương mặt hồng hồng.

Đối diện với con ngươi của anh ấy, tôi như bị thế lực vô hình nào đó dán chặt tại chỗ.

Giống như toàn bộ thế giới này trở nên hư vô, những ồn ào náo nhiệt biến mất, chỉ còn lại người ở trước mắt.

Cố Duy vỗ nhẹ Trần Mộ rồi đẩy đám người đi tới chỗ tôi.

Trên mặt anh ấy còn dính mồ hôi, mái tóc đen nhánh ướt sũng, cặp mắt đen nhánh câu người giờ phút này là hai đốm lửa cháy bỏng.

Tôi bị hai đốm lửa kia làm cho luống cuống, con thú nhỏ ở trong lòng ngo ngoe rục rịch, theo bản năng nhào lên.

Nhưng động tác của anh ấy nhanh hơn.

Có thứ gì đó trùm lên đầu tôi, trên eo bị bàn tay kéo vào trong lòng.

Là… Cái áo.

Lúc này đây, ngoài cái áo đang dán chặt vào người thì còn có Cố Duy.

Cả trường hô lên, huýt sáo không ngừng.

Bàn tay của Cố Duy nóng bỏng, cách tấm vải mỏng mà vuốt v e làn da của tôi, cả người tôi đều nóng bừng.

Ôm lấy tôi xong, trên người thiếu niên tỏa ra mùi hương gỗ tùng, làm cho tôi nghĩ đây chỉ là ảo giác mà thôi.

Giọng của Cố Duy âm trầm dọa người:

“Hai tháng nay anh đang theo đuổi em, chẳng lẽ em không phát hiện sao?”

“Anh vốn dĩ tính sẽ tỏ tình với em vào hôm nay.”

Hình như anh ấy cười khẽ một cái, có chút bất đắc dĩ:

“Nhưng bị em cướp mất rồi.”

“Không hổ là cô gái nhỏ của anh.”

Anh ấy sát vào một chút, hô hấp phả lên môi tôi, như có như không mà trêu chọc.

“Sở Sở, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”

“Bạn gái thật sự.”

Đầu óc của tôi trống rỗng.

Mơ hồ nghe thấy âm thanh phát ra từ trong tim mình:

“Được.”

Quả nhiên, trong tiềm thức của tôi cũng thích anh ấy.

Đôi môi nóng rực gần trong gang tấc, sáu tháng vui buồn, khát khao trong cô đơn, cuối cùng dừng trên môi tôi.

Hai đôi, bốn cánh dán chặt vào nhau.

Ồn ào bên ngoài làm rung động trời đất.

Còn bên trong là thiếu niên tôi yêu đang công thành đoạt đất.