Học Bá Tái Sinh

Chương 21: Tiền Gia Vân




Thẩm Húc Thần tính toán đi tìm Tưởng Hạo. Tưởng Hạo có cái mũi hóng hớt rất thính, cậu ta luôn biết cách moi được tin tức, thực sự là một hạt giống papazazzi tiềm năng. Nhưng Thẩm Húc Thần không tìm thấy Tưởng Hạo ở chỗ lớp mình, cậu tìm quanh một hồi mới nhìn thấy Tưởng Hạo đang vồn vã săn đón một học tỷ lớp 11 ở sân thể dục.

Thẩm Húc Thần lại gần xách Tưởng Hạo lôi ra, kéo sang một bên, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tiền Gia Vân lớp 17, mày biết không?”

Hầu như ở lớp nào Tưởng Hạo cũng có người quen, cậu ta tựa hồ có thể nhanh chóng kết giao với người lạ, thân là đứa thích hóng hớt, cậu ta có thể dễ dàng moi được “bí mật” từ trong miệng người khác. Cho nên, nếu muốn biết tin tức nào đó, có thể tới hỏi Tưởng Hạo, chuẩn không cần chỉnh. Thẩm Húc Thần bình thường không quá thích nghe Tưởng Hạo lải nhải ở bên tai mình mấy chuyện hóng hớt được, nể tình bằng hữu nên vẫn chịu đựng ngồi nghe cậu ta nói, nhưng hiện tại có thể tìm ra được chút manh mối từ mấy chuyện hóng hớt được của Tưởng Hạo.

Nghe câu hỏi của Thẩm Húc Thần, Tưởng hạo dùng một loại ánh mắt khó tin đánh giá cậu: “Không phải chứ? Điều kiện mày tốt như vậy, sao lại để ý tới con nhỏ lưu manh đó?”

Thẩm Húc Thần nhịn không được trợn trắng mắt trừng thằng bạn: “Không phải chuyện đùa, tao nghiêm túc. Nữ sinh tên Tiền Gia Vân kia vừa rồi thi chạy đã xô chị tao ngã, mà chị tao lại không biết nhỏ kia.”

Thân phận của Cố Vọng Thư bị Quân Khải Uy biết tương đương với đám bạn cùng phòng cậu từ Lộ Cầu Chân, Từ Duệ, Tưởng Hạo tới cả Giang mập đều biết. Hiện tại mấy nam sinh có quan hệ tốt với Thẩm Húc Thần đều biết Thẩm Húc Thần có một người chị sinh đôi đang học lớp 7, mặc dù không cùng họ cũng không giống nhau.

Nhưng bởi vì đám con trai không ưa buôn chuyện bát quái như đám con gái —  à, Tưởng Hạo là một ngoại lệ nhưng cậu ta cũng sẽ không bán tin tức của anh em tốt —  hơn nữa mấy người bọn họ xem như hợp thành một nhóm nhỏ, mà người trong một nhóm thì luôn có xu hướng bài ngoại, nên những người ngoài nhóm vẫn không biết rõ quan hệ giữa Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư.

Tưởng Hạo nghĩ nghĩ nói: “Con nhỏ Tiền Gia Vân kia…Nhỏ đó hồi lớp 6 mới chuyển tới thị trấn này. Ba nhỏ là người huyện ta nhưng hộ khẩu của nhỏ thì không ở đây, cho nên nhỏ muốn tới trường học phải nộp phí trái tuyến. Ba nhỏ ở rể bên ngoại, nên trong nhà không có quyền phát ngôn, mà chính miệng Tiền Gia Vân cũng nhiều lần nói rằng, nhỏ khinh thường ba mình. Nhỏ vốn đi học ở chỗ nhà ngoại, nhưng lúc trước trong trường học gây chuyện đánh nhau nên mới phải chuyển tới đây, hình như là đánh một nữ sinh tới mức xuất huyết nội tạng, cho nên nhỏ bắt buộc phải chuyển tới nơi này…”

Nữ sinh này đúng là ôn thần, mới học tiểu học mà đã có thể đánh bạn tới xuất huyết nội tạng, Cố Vọng Thư đến cùng làm sao mà chọc phải con nhỏ này?

“Đúng rồi, Tiền Gia Vân thích Chương Diệp, mày chắc cũng biết cậu ta, là cái thằng lớp 18, vóc dáng cao cao, ưa chải chuốt giả bộ ấy. Chương Diệp và con nhỏ đó…khụ khụ…từng ấy ấy nhưng sau lưng thằng Chương Diệp lại rất khinh thường Tiền Gia Vân, nó thường nói với bạn bè nó, con nhỏ này tự nguyện dâng hiến, hàng dùng miễn phí, nên nó cứ vui vẻ mà chơi thôi. Mày tùy tiện hỏi là biết, tuy rằng chuyện này không đến mức thằng nào cũng biết nhưng cũng không tính là bí mật.”

“Còn có đứa nói, Tiền Gia Vân đều đã bị chơi qua tay hết đám hồ bằng cầu hữu của Chương Diệp, đừng thấy con nhỏ đó kiêu ngạo trước mặt người khác mà lầm, kỳ thật ở trước mặt bọn Chương Diệp cũng chỉ như xe công cộng…Con nhỏ đó cũng thật là, bộ dạng coi như không tồi, trong nhà cũng không thiếu tiền, cố tình lại vì cái thằng chó Chương Diệp, thời cấp 2 còn từng ồn ào muốn tự tử, sau này vì có thể được sự chấp nhận của thằng Chương Diệp mà nguyện ý bị đám nam sinh… khụ khụ…ấy ấy đó… mày biết mà…”

Huyện Di Tương rất cổ hủ, tư tưởng cũng có xu hướng bảo thủ, đối với tuyệt đại đa số mà nói, chuyện cấp 3 đã cùng người khác lên giường là một chuyện phi thường khó tin. Tuy rằng bọn học sinh vẫn lén lút yêu đương nhưng đa số nữ sinh đều ngại nói chuyện với người khác phái chứ đừng nói tới chuyện động tay động chân. Ngay cả Tưởng Hạo bình thường có bộ dạng vô lại khi nói chuyện với con gái, nhưng khi nhắc tới loại chuyện nhạy cảm này chính cậu ta cũng thấy ngại ngùng.

Đời trước, tới tận khi chết rồi Thẩm Húc Thần vẫn còn là trai tơ, nên cũng nhịn không được mà khụ khụ ho khan một hồi. (Jer: đảng thụ khiết, công khiết bơi hết vào đây =)))

Nghe thấy tên Chương Diệp,  Thẩm Húc Thần liền ức chế nộ khí không ngừng trào lên trong lòng, thằng khốn! Nhớ tới đời trước Chương Diệp từng theo đuổi Cố Vọng Thư còn ngang nhiên gây tổn thương cho chị ấy, cậu nén ghê tởm, ngữ khí bất thiện hỏi: “Liệu có khả năng là do thằng Chương Diệp muốn theo đuổi chị tao, chẳng may lộ ra bị Tiền Gia Vân biết, cho nên nhỏ đó mới…”

“Không, tuyệt đối không có khả năng! Chương Diệp còn lâu mới thèm để ý tới chị mày!” Tưởng Hạo không chút nghĩ ngợi liền thốt ra, chờ tới khi ý thức được mình nói quá lời, mới vội vàng sửa đổi: “Thần Tử, tao không phải ý kia! Chị mày đương nhiên rất tuyệt, thành tích cao, tính cách tốt, thanh tú giai nhân, thế nhưng Chương Diệp không thích loại hình như chị gái mày, nó thích loại thân hình lượn sóng, lượn sóng đó, mày hiểu không?” Tưởng Hạo ở trước ngực mình khoa tay múa chân diễn tả.

Thẩm Húc Thần híp mắt, được lắm, xem ra hồi đại học đời trước Chương Diệp theo đuổi Cố Vọng Thư khẳng định không phải vì coi trọng chị ấy. Điều này chứng tỏ Chương Diệp không chỉ lăng nhăng mà có lẽ ngay từ đầu gã đã muốn lừa gạt Cố Vọng Thư.

Nhưng lừa gạt vì cái gì?

Cho dù là trai nhà giàu muốn tìm gái nhà nghèo để chơi đùa thì trong hai năm theo đuổi Cố Vọng Thư, Chương Diệp vì sao lại tốn hết tâm tư và công sức?! nếu không phải do lúc đó gã thể hiện quá mức chân tâm, Cố Vọng Thư sao có thể đáp ứng gã? Như vậy, Chương Diệp tốn khí lực giả bộ hoa si ngây thơ chân thành như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Gã muốn cái gì từ Cố Vọng Thư? Thẳng thắn mà nói, điều kiện bản thân Cố Vọng Thư xác thực nổi trội xuất sắc, nhưng những cô gái giống như Cố Vọng Thư cũng có rất nhiều, mà Cố Vọng Thư và Thẩm Húc Thần vốn là cô nhi, trên người hẳn không có giá trị lợi dụng nào đi?

Tưởng Hạo lại nói tiếp: “Hơn nữa… thằng Chương Diệp rất hoa tâm, Tiền Gia Vân biết và cũng tán thành điểm này. Tao cũng méo hiểu con nhỏ ngu ngốc kia nghĩ cái gì, nó rõ ràng không sợ trời không sợ đất, cố tình chỉ sợ thằng khốn kia không để ý tới nó. Thậm chí vì muốn thằng Chương Diệp vừa lòng, con đó ngẫu nhiên còn giúp thằng khốn kia theo đuổi con gái nhà người ta… y như phim truyền hình cẩu huyết mẹ tao hay xem, con nhỏ đó giống như chỉ cần làm con chó con mèo được Chương Diệp nuôi bên mình nó liền vừa lòng thỏa dạ. Đúng rồi, gần đây Chương Diệp đang theo đuổi Hứa Mẫn Mân lớp mình, dáng người Hứa Mẫn Mân rất sexy!”

Hứa Mẫn Mân là ủy viên văn nghệ trong lớp, manh mối tựa hồ lại đứt đoạn, xem ra không moi được tin gì hữu ích từ chỗ Tưởng Hạo rồi. Thẩm Húc Thần ức chế hỏa khí trong lòng đang định rời đi.

Đúng lúc này, Tưởng Hạo bỗng nhiên vỗ trán mình một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tao nghĩ ra rồi! Mọi chuyện nhất định là vậy! Hứa Mẫn Mân thích mày, nhỏ hiểu lầm quan hệ giữa mày và chị mày, tưởng bọn mày là người yêu nên muốn tìm người giáo huấn chị mày một chút. Vì thế, nhỏ tìm tới Chương Diệp đang theo đuổi mình, nhờ thằng đó làm chuyện này. Chương Diệp lại tìm Tiền Gia Vân… Thần Tử, nhất định là do mày hồng nhan họa thủy, chị mày vì mày mà tai bay vạ gió!”

Này là cái tình huống gì a… Thẩm Húc Thần dở khóc dở cười: “Suy nghĩ của mày vi diệu như thế sao không đi làm biên kịch đi.”

“…Cậu ta nói có lý đấy.” Trình Dĩ Hoa vẫn luôn trầm mặc đứng một bên làm nền đột nhiên mở miệng nói.

“Hả?” Thẩm Húc Thần ra hiệu cho Trình Dĩ Hoa nói tiếp.

“Tôi vừa thấy Chương Diệp và một nữ sinh dáng người đầy đặn đi qua. Mấy cậu nghe đi.” Trình Dĩ Hoa chỉ chỉ khu rừng trúc nhỏ gần đó, làm động tác suỵt. Tưởng Hạo an tĩnh lại, nghiêng tai lắng nghe, nhưng dường như không nghe thấy cái gì hết, cậu ta có chút không hiểu chuyện gì. Thẩm Húc Thần cũng nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ trong gió truyền ra tiếng nói chuyện của một nam một nữ, nghe giọng nhận ra là Chương Diệp và Hứa Mẫn Mân.

“Anh đã giúp em… con nhỏ lớp 7 kia…”

“Đợi…lớp buổi tối… hiện tại…đừng…”

“Vậy…có muốn không…. con nhỏ lớp 7 kia…”

“Nhìn nó… không vừa mắt…”

Tuy rằng chỉ nghe mơ hồ vài chữ nhưng ý tứ đã thực rõ ràng, xem ra quả nhiên là Hứa Mẫn Mân nhờ Chương Diệp, Chương Diệp lại tìm Tiền Gia Vân, cho nên Cố Vọng Thư mới bị thương. Tra nam tiện nữ hiện tại đang luận công nhận thưởng? Thẩm Húc Thần xắn tay áo đang định xông lên, Trình Dĩ Hoa đã nhanh chóng giữ chặt người cậu lại.

“Cậu đừng xúc động, hiện tại cậu không có chứng cớ gì. Giờ cậu mà đánh bọn họ, bọn họ sẽ dễ dàng cắn ngược lại cậu một cái.” Trình Dĩ Hoa khuyên nhủ.

Nói như vậy không sai…nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đời trước, thù mới hận cũ cộng gộp một chỗ, tâm tình Thẩm Húc Thần căn bản khó có thể bình tĩnh lại được.

Tưởng Hạo nhìn nhìn Thẩm Húc Thần, lại nhìn nhìn Trình Dĩ Hoa, tò mò hỏi: “Đến cùng bọn mày đã nghe được cái gì? Sao tao chả nghe thấy cái gì hết? bọn mày đều có thuật phong nhĩ sao?” (Jer: Bé Hạo về với đội phàm nhân bọn chụy đê, hai đứa kia nó không phải người trần gian đâu.)

Thẩm Húc Thần lúc này mới cảm thấy kỳ quái, cậu là do đã dùng qua dung dịch cải tạo gen, cho nên tố chất thân thể mới trở nên tối ưu, năng lực thính giác cũng tốt hơn người bình thường… vậy còn Trình Dĩ Hoa sao cũng có thể nghe được? Chẳng lẽ thiên tài không hổ là thiên tài, không chỉ IQ đè chết người mà thính lực cũng siêu việt  hơn người?

Trình Dĩ Hoa cầm tay kéo Thẩm Húc Thần rời khỏi đường nhỏ, vừa đi vừa giải thích: “Chú của Chương Diệp, Chương Kiến Dân là bí thư □□. Ba cậu ta Chương Kiến Sinh là cục trưởng cục công an huyện, bình thường Chương Diệp rất biết cách đối nhân xử thế, cho dù Tưởng…” hắn dừng một lát, hiển nhiên đã quên tên Tưởng Hạo. Tưởng Hạo cũng không để ý, nhanh chóng nói ra tên mình, giúp Trình Dĩ Hoa tiếp tục đề tài.

Trình Dĩ Hoa tiếp tục: “…Tưởng Hạo nói thằng đó và nữ sinh quan hệ không minh bạch nhưng cũng chỉ là lời nói mà thôi, căn bản không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào. Chương Diệp tuy rằng có chút ngạo mạn nhưng nhân duyên lại rất tốt, con người thằng đó không đơn giản. Cho nên cậu tốt nhất không được trực diện đối mặt nó.”

Tưởng Hạo đi cùng mãnh liệt gật đầu đồng tình, tuy rằng Trình Dĩ Hoa không phải đang nói với cậu ta nhưng cậu ta cảm thấy lời này rất có lý.

Thẩm Húc Thần đương nhiên cũng thấy Trình Dĩ Hoa nói có lý, việc nhỏ không nhẫn tất hỏng việc lớn, từ xưa dân thường không cùng quan đấu. Thẩm Húc Thần đã lăn lộn từng trải trong xã hội nên biết rất rõ, hiện tại cậu chỉ là một học trò nghèo, cho dù ông nội Thẩm Bình Trung có là giáo sư thì bọn họ có tranh chấp với Chương Diệp cũng chỉ là cá chết lưới rách, không phải không làm được mà là phải trả một cái giá vô cùng đắt. Nếu như nói Chương Diệp là con chuột thì cậu, Cố Vọng Thư và ông nội chính là bình ngọc, vì một con chuột con mà ném vỡ bình ngọc rất không đáng.

Hơn nữa từ mức độ nào đó mà nói, Chương Diệp coi như có chừng mực, cho dù gã vì muốn làm vui lòng mỹ nhân, thì ở trong trường cũng chỉ biết chọn tiểu đánh tiểu nháo, không thật sự gây ra đại họa gì, từ góc độ này mà nói, Cố Vọng Thư vẫn rất an toàn.

Cộng thêm, dựa vào sự ngạo mạn của Chương Diệp, nếu như gã biết Hứa Mẫn Mân lợi dụng gã đi đả kích một cô gái, chỉ là vì cô gái kia có quan hệ tốt với nam sinh cô ta thích, Chương Diệp bị đội nón xanh sẽ còn tiếp tục dung túng cho Hứa Mẫn Mân mà giúp cô ta nữa sao?

Như vậy xem ra, Hứa Mẫn Mân rất nhanh sẽ chịu hậu quả.

Hết chương 21