Học Bá Tái Sinh

Chương 74: Văn Thư Dương




Văn Thư Dương phụ trách bàn bạc chi tiết, Thẩm Húc Thần phụ trách vạch kế hoạch. Niên đại này, chi phí quảng cáo trên kênh giáo dục đài truyền hình quốc gia đại khái (hoặc bề ngoài là thế) vào khoảng 9 nghìn đồng trong 5s. Thời gian quảng cáo càng nhiều thì số tiền càng tăng lên. Nhưng trong tình thế hiện giờ, Thẩm Húc Thần và Văn Thư Dương định ra giá khoảng 80 nghìn đồng, số tiền này kỳ thật đã phi thường ưu đãi rồi.

Đương nhiên, 80 nghìn đồng là số tiền giới hạn cuối cùng mà Thẩm Húc Thần và Văn Thư Dương có thể chấp nhận. Khi đàm phán, bọn họ cũng không dám lộ ra mức giá kịch kim của mình. Có lẽ là do vận số của bọn họ tương đối tốt, gặp được một bà chủ hào phóng sảng khoái, cuối cùng bọn họ kí hợp đồng lấy được 120 nghìn đồng.

Sau khi nhận tiền tới tay, Thẩm Húc Thần vụng trộm nói với ống kính: “Văn Thư Dương vô cùng lợi hại, khi cậu ấy phụ trách đàm phán, em phi thường căng thẳng, nhưng cậu ấy lại rất thành thạo, số tiền này thực sự cao hơn rất nhiều so với số tiền bọn em dự tính. Em cảm thấy đây đều là công lao của Văn Thư Dương.”

Sự tình đương nhiên không phải như vậy liền kết thúc. Các quán bar trong khu Nam Bắc lâu này bình thường đều có ca sĩ hát tại chỗ. Bà chủ quán bar sai nhân viên chuyển chiếc piano từ trong quán ra bên ngoài, đặt ở ngay góc rẽ ngã tư. Vị trí này tương đối thuận lợi, khi máy quay thu hình, đúng lúc có thể thu được cả tên quán bar ở đằng sau, đó chính là cái giá của quảng cáo. Thẩm Húc Thần và Văn Thư Dương liếc nhau, Thẩm Húc Thần ngồi xuống trước chiếc đàn, mà Văn Thư Dương cũng cầm mic lên.

Thẩm Húc Thần lựa chọn quán bar trong khu Nam Bắc lâu một phần là vì các quan bar ở đây không phải loại ồn ào náo nhiệt như ở các chỗ khác mà nó thiên về phòng trà nhiều hơn, phần còn lại là vì nơi này lưu lượng người qua lại rất đông. BTC yêu cầu bọn họ chỉ cần kiếm được một số tiền trước 6h tối là được, mà thời điểm các quán bar náo nhiệt nhất là từ 8h tối trở đi.

Trên đầu, Văn Thư Dương đeo một chiếc bờm hình tai mèo lông xù, nhìn qua rất manh manh đát. Cậu ta nhắm mắt, bắt đầu cất giọng hát một ca khúc tiếng Pháp. Giọng hát của cậu ta trầm hơn so với khi nói chuyện bình thường một chút, lời ca tiếng Pháp lưu luyến trầm bổng qua bờ môi cậu mang theo chút lãng mãn ưu thương.

Trên đường, người tới người đi qua lại đông đúc, rất nhanh xung quanh Văn Thư Dương đã có một đám đông đứng nghe. Có người lựa chọn lẳng lặng lắng nghe, có người chỉ nghe một chút liền rời đi, có người nghe một hồi rồi đi vào quán bar. Những người đó dường như đều không ảnh hưởng tới Văn Thư Dương. Cậu ấy cứ đứng đó nhắm mắt chìm vào ca từ, cho dù đang đứng giữa đường phố ồn ào náo nhiệt lại giống như một mình đứng giữa thảo nguyên hoang vu. Cậu cất lên giọng hát của mình như đang chậm rãi bày tỏ nỗi lòng của bản thân.

Văn Thư Dương rất có thiên phú trong phương diện ngôn ngữ, cậu ấy liên tục hát rất nhiều bài hát của các nước. Mở đầu là một ca khúc tiếng Pháp, sau đó là một bài hát tiếng Nhật, mỗi khi cậu hát mệt, tạm nghỉ, tiếng đàn piano du dương của Thẩm Húc Thần lại bổ trợ ngân vang.

Đời trước Thẩm Húc Thần đã từng học đánh đàn piano, đời này dù thường xuyên ở trong kí túc trường không có cơ hội luyện đàn nhưng cậu có phòng tối vạn năng! Trong phòng tối luyện tập kỹ năng càng phát ra ưu thế gấp bội!

Hơn nữa, sau khi ông bà nội nhận nhau rồi, đệ tử duy nhất của Leslie đại thần, phu nhân Thẩm Tư đã trở thành bác của cậu, có một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới ở cạnh, mỗi khi bác Thẩm luyện đàn, cơ hội học hỏi của Thẩm Húc Thần lại càng nhiều hơn, tự nhiên được lợi không ít. Cho nên, tuy rằng trình chơi đàn của Thẩm Húc Thần vẫn chưa đủ sánh với người trong nghề nhưng đã đủ để qua mắt người ngoài nghề. Về phần đưa cảm xúc vào khúc nhạc, vấn đề này căn bản không phân biệt người ngoài nghề hay trong nghề.

Cộng thêm, đẹp trai là lợi thế!

Đừng nói trình đánh đàn của Thẩm Húc Thần mà ngay cả giọng hát của Văn Thư Dương cũng không tệ, hai người bọn họ còn là soái ca nên có không ít các cô gái trẻ tuổi đã lôi di động ra quay phim chụp ảnh lại. Một soái ca đã đủ hấp dẫn mắt nhìn, giờ lại có những hai soái ca đứng cạnh nhau, lực sát thương tuyệt đối vượt xa một cộng một bằng hai! Văn Thư Dương đùa giỡn đặt giỏ nhận tiền lẻ ở dưới chân mình, không ngờ chỉ một lát sau, đã có vô số người lục tục ném tiền vào trong.

Thẩm Húc Thần hai mắt sáng lên, tựa hồ trông thấy con đường làm giàu sáng chói mở ra dưới chân mình, cũng học theo để một cái giỏ ở phía dưới đàn.

Văn Thư Dương đứng hát khoảng một giờ, bà chủ quán bar xách một cái ghế chân dài tới để cậu có thể vừa ngồi vừa hát cho đỡ mỏi. Văn Thư Dương mỉm cười nói cảm ơn. Cậu hát rất nhiều các bài dân ca nước ngoài, có đôi khi cũng hát mấy bài hát yêu thích trong nước.

Lúc mệt, Văn Thư Dương liền tắt mic, nghiêm túc ngồi nghe Thẩm Húc Thần chơi đàn. Văn Thư Dương thực sự rất có hảo cảm với Thẩm Húc Thần, loại hảo cảm này không bắt nguồn từ tình yêu cũng không bắt nguồn từ dục vọng, cậu chỉ hâm mộ Thẩm Húc Thần, luôn tìm thấy trên người cậu ta cảm giác thỏa mái nhẹ nhõm mà mình không thể nào có được.

Càng thú vị hơn là bọn họ còn gặp được khá nhiều khán giả trung thành của chương trình ‘tài năng trung học phổ thông – cúp Hoa Thừa’.

6h tối kết thúc thời hạn, Thẩm Húc Thần và Văn Thư Dương mệt mỏi cả ngày trời, bắt đầu kiểm kê số tiền lẻ mình kiếm được. Dù biết khu Nam Bắc Lâu lượng người qua lại rất lớn nhưng chỉ trong một ngày mà hai người bọn họ lại có thể kiếm thêm được hơn 6 nghìn đồng. Rất khó tin! Tuy rằng bản chất giữa hát rong và ăn xin hoàn toàn khác nhau, nhưng trong lòng Thẩm Húc Thần bất giác sinh ra một suy nghĩ thực 囧: trách không được đời sau có người nói, làm ăn mày một tháng kiếm được mấy vạn, ở biệt thự, mua được BMW…

Thi đấu kết thúc, Thẩm Húc Thần và Văn Thư Dương lại cùng nhau chen chúc trên tàu điện ngầm trở về biệt thự. Tuy rằng hiện tại bọn họ không thiếu tiền bắt taxi.

Thẩm Húc Thần và Văn Thư Dương thương lượng với nhau, cuối cùng quyết định quyên tặng toàn bộ số tiền kiếm được hôm nay, lấy danh nghĩa của chương trình để hỗ trợ cho học trò nghèo vượt khó học giỏi để bọn họ có được cơ hội học tập tốt nhất. Mặc kệ bọn họ làm ra vẻ hay chân tâm thực lòng thì nhân viên BTC đều rất bội phục bọn họ. Bởi vì việc Thẩm Húc Thần và Văn Thư Dương quyên tặng tiền sẽ quảng bá rất nhiều cho chương trình, chuyện này nhất định sẽ kêu gọi được rất nhiều người khẳng khái mở hầu bao.

Đối với học sinh ở những khu vực nghèo khó nếu nhận được một phần hỗ trợ nào đó chính là một cơ hội tốt để thay đổi cuộc đời.

Trở về biệt thự, sau khi tùy tiện ăn cái gì đó, Thẩm Húc Thần và Văn Thư Dương quay về phòng nghỉ ngơi. Chỉ cần thí sinh trở về phòng riêng thì VJ sẽ không đi theo quay phim nữa. Văn Thư Dương ở ngoài trời cả ngày đã toát một thân mồ hôi lạnh, cậu ta cảm thấy người mình rất hôi, còn Thẩm Húc Thần có thể tiến hành ‘quang hợp’ bởi vậy tình trạng tốt hơn Văn Thư Dương rất nhiều, nên đã nhường Văn Thư Dương tắm trước. Văn Thư Dương cho rằng Thẩm Húc Thần là người rất khiêm nhường nên hảo cảm đối với Thẩm Húc Thần càng tăng thêm một chút.

Tới khi Thẩm Húc Thần cũng tắm rửa xong xuôi, vẫn chưa thấy Dương Thứ trở về.

Thẩm Húc Thần lấy di động từ trong balo ra — hôm nay thi đấu cấm sử dụng di động nên Thẩm Húc Thần cũng không mang theo — quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của Trình Dĩ Hoa gửi tới. Thẩm Húc Thần nhanh chóng nhắn lại.

“Cậu đi soi gương nhìn khóe miệng mình đi! Đều cười thành cái bộ dạng kia, còn dám khẳng định không phải đang nhắn tin cho vị kia nhà mình?” Văn Thư Dương nhíu nhíu mày nói. Sau khi nói xong mới cảm thấy ngữ khí của mình vừa rồi dường như quá mức châm chọc, vì thế nhanh chóng liếc qua liếc lại cái di động, cả người nhìn qua rất mất tự nhiên.

Thẩm Húc Thần không để ý tới lời nói của Văn Thư Dương, buông di động xuống nói: “Đã nói không phải là không phải, cậu ấy chỉ là bạn thân của tôi thôi.”

Văn Thư Dương hừ hừ hai tiếng, nói: “Cậu thật giống mấy đứa con gái hay nói kiểu: đáng ghét, anh ấy chỉ là anh trai của người ta thôi…bộ cậu tin giữa con trai và con gái có tình bạn thuần túy thật hả?”

“Chẳng lẽ không có?” Thẩm Húc Thần hỏi lại.

Văn Thư Dương hết nói nổi đáp: “Cậu thực ngây thơ.”

Thẩm Húc Thần đi tới ngồi xuống bên cạnh Văn Thư Dương, nói: “Nào, để tôi làm anh trai tri tâm của cậu một lần đi, đến cùng cậu đã xảy ra chuyện gì?”

Mặt Văn Thư Dương bỗng đen xì, cậu thật lâu không lên tiếng nói chuyện, Thẩm Húc Thần cũng không thúc giục, chỉ trầm mặc ngồi cạnh cậu ta.

Kỳ thật Thẩm Húc Thần không am hiểu an ủi người khác, nhưng cậu cảm thấy Văn Thư Dương có lẽ cần phải phát tiết ra ngoài một chút. Thông qua mấy ngày ở chung, Thẩm Húc Thần biết bản chất Văn Thư Dương không hề xấu, cậu ta chỉ kiêu ngạo một chút, hoặc đã gặp phải chuyện gì đó nên lúc nào cũng âm u, có đôi khi tựa như con nhím xù gai với người khác.

Trầm mặc một lúc lâu, Văn Thư Dương cười nhạt một tiếng, nói: “Mắt mù mới gặp phải một tên khốn… tôi cho rằng gã thích tôi nên mới thổ lộ với tôi, ai ngờ gã sớm biết tôi có ý với gã, gã thổ lộ với tôi bất quá chỉ là muốn bắt thóp tôi mà thôi. Gã muốn lợi dụng tôi để có thể nằm trong danh sách được cử đi du học. Nhà ngoại tôi được xem như giáo sư thế gia, trong gia đình có rất nhiều giáo sư tiến sĩ. Hiệu trưởng trường tôi bây giờ từng là học trò của ông ngoại tôi trước kia. Thầy ấy nể mặt ngoại tôi nên không muốn công khai chuyện này ra ngoài, nhưng người trong nhà đều đã biết tôi thích nam nhân. Hiện tại mỗi ngày ba mẹ tôi đều cãi nhau, bởi vì ba cảm thấy tôi bị thần kinh, ông muốn đưa tôi đi chữa trị.”

Thẩm Húc Thần không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết thì thào: “Cậu nhìn qua rất khôn khéo, sao lại…”

“Cho nên mới nói là mắt mù.” Văn Thư Dương tự giễu lắc đầu: “Cậu không biết à, người đang yêu chỉ số thông minh đều là số âm.”

Thẩm Húc Thần suy nghĩ nửa buổi mới nghẹn ra một câu: “Ai hồi trẻ mà chả từng gặp mấy tên khốn chứ…”

Văn Thư Dương nhếch miệng mỉm cười: “Được rồi, tôi cũng không trông mong cậu an ủi tôi. Tôi chỉ cảm thấy thực có lỗi với mẹ, tôi luôn muốn trở thành niềm tự hào của bà không ngờ đến cuối tôi lại là người khiến bà tổn thương nhất. Còn cha tôi, hiện tại ông ấy chỉ ước gì không có thằng con như tôi.”

“Nhưng mẹ cậu đâu có trách cậu. Vì sao cậu không nói chuyện với mẹ?” Thẩm Húc Thần khách quan nói: “Mẹ cậu không nghĩ cậu bị thần kinh, bà ấy chấp nhận sự lựa chọn của cậu, tán thành tính hướng của cậu, điều này đáng quý cỡ nào! Mẹ cậu thật sự vừa quan tâm vừa hiểu rõ cậu! Rất nhiều người như chúng ta, có khi đến cuối đời cũng không nhận được lời chúc phúc của người nhà, cậu đã nhận được một nửa, đó đã là điều vô cùng may mắn rồi!”

Những gì Thẩm Húc Thần nói, Văn Thư Dương đều biết rõ, chỉ là mỗi ngày cậu đều chỉ đơn độc một mình, là người trong cuộc nên cho dù biết được đạo lý đó, trong lòng cũng không nhất định sẽ vui vẻ. Văn Thư Dương đương nhiên biết chuyện tính hướng sẽ không thể nào thay đổi được, nhưng tới khi nhìn thấy mẹ bị bảy cô tám dì cười nhạo, lại thấy ba mẹ vì mình mà cãi nhau, cậu lại cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình… Cậu là gay, nhưng đằng sau đó cậu cũng rất ghét mình là gay.

“Thời cổ đại, giữa quan hệ nam nữ, nữ nhân phải tuân thủ tam tòng tứ đức, phải bó chân, đó là lỗi của nữ nhân sao? Không phải. Khoảng thế kỷ 16 – 19, trong quan hệ giữa người da trắng và người da đen, người da đen bị bóc lột và áp bách tàn khốc, đây là lỗi của người da đen sao? Không phải.” Thẩm Húc Thần chậm rãi nói ra câu danh ngôn lưu truyền trên mạng sau này: “Trước đây nam nhân đã từng quyết định nữ nhân có được đến trường hay không, người da trắng từng quyết định người da đen có được sống sót hay không. Sau này tất cả chúng ta đều cho rằng điều đó là hoang đường. Vậy hiện tại, người dị tính luyến lại quyết định người đồng tính có được yêu nhau không, điều này chẳng lẽ không hoang đường? Nếu như cậu yêu phải một người đồng tính, như vậy cậu đâu có làm gì sai.”

Hết chương 74