Học Bá Tái Sinh

Chương 91: Thi đại học




Từ sau khi Thẩm Húc Thần cản một đao cứu mạng Trình Dĩ Hoa về sau, hai gia đình Thẩm – Trình liền có quan hệ hữu hảo. Ngày đầu năm mới, hai nhà cũng sang nhà nhau chúc tết như người thân.

Dựa theo phong tục của huyện Di Tương, mùng 1 thường để đi chúc tết người đã khuất, bởi vậy nhà nào cũng ra thăm mộ, không ai đi thăm người thân. Mùng 2 tết sẽ tới thăm cha mẹ hai bên, nhưng suy xét mùng 3 bọn Thẩm Húc Thần đã phải đi học trở lại, hơn nữa Tần Ngọc đều đón năm mới ở nhà cha mẹ mình bởi vậy, mùng 2 cô xách theo quà tết tới Thẩm gia.

Năm nay Trình Văn Hóa hoàn toàn không về nhà ăn tết, vẫn luôn trực ở trong quân doanh cho nên chú ấy chỉ gọi điện tới Thẩm gia chúc tết mà thôi. Tần Ngọc đi không thể không dẫn theo Trình Dĩ Hoa. Từ khi biết được thằng con nhà mình có tâm tư khác thường với Thẩm Húc Thần, Tần Ngọc luôn cảm thấy hổ thẹn với Thẩm gia, bởi vậy, lần này cô rất không muốn dẫn theo thằng trời đánh nhà mình đi cùng. Đáng tiếc, cô có ngăn cũng không được.

Buổi sáng Tần Ngọc tới Thẩm gia làm khách, sau khi ăn cơm trưa, cô vốn định đứng dậy đi về, nào ngờ ông bà Thẩm đều là người hiếu khách, lần nữa giữ hai mẹ con lại ăn thêm bữa cơm chiều. Năm nay, vợ chồng hai bác Thẩm Tư và Triệu Vân Ân đều ăn tết ở nước ngoài, bởi vậy trong nhà cũng không có nhiều người. Cả buổi chiều, Tần Ngọc ngồi trong phòng khách nói chuyện với ông bà Thẩm thuận tiện cùng xem TV. Nhưng dư quang ánh mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm thằng con trời đánh nhà mình.

Qua quan sát, Tần Ngọc cảm thấy hai đứa nó tuyệt đối không giống như đang yêu đương, cho nên lúc trước thằng con nhà mình nói đã thổ lộ tình cảm gì đó, nhất định là đang lừa gạt mình. Tần Ngọc thoáng yên lòng. Xem ra Thẩm Húc Thần vẫn còn chưa rơi xuống hố.

— Thông minh như cô lại đã quên mất, trước mặt ông bà nội và cả Tần Ngọc, Thẩm Húc Thần chưa hề come out sao dám biểu hiện gì ra ngoài?

Qua một lúc, Thẩm Húc Thần đứng dậy định kéo Trình Dĩ Hoa về phòng mình, Tần Ngọc nhanh chóng cản lại, mỉm cười nói: “Thần Thần, khó có khi dì được nghỉ tới thăm con, con không ngồi chơi với dì nữa sao. Đến đây, ngồi cạnh dì này, nói chuyện với dì một lát.”

Bởi vì thái độ Tần Ngọc tự nhiên cho nên Thẩm Húc Thần cũng không hoài nghi điều gì. Cậu vẫn luôn tôn kính với các trưởng bối, nghe vậy liền tới ngồi cạnh Tần Ngọc.

Tần Ngọc rất muốn nhắc nhở Thẩm Húc Thần đề phòng thằng con hư hỏng nhà mình, nhưng lại không dám nói ra miệng, đành mơ hồ nói: “Thần Thần à, sắp thi đại học rồi… trong trường đại học có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, đến lúc đó bắt lấy cơ hội rước một người về nhà, đừng tìm loại người đầu gỗ như Tiểu Hoa nhà cô, mỗi khi thấy con gái, dù có dùng gậy đánh nó cũng không phóng thí lấy một cái.”

Thẩm Húc Thần gật đầu, thuận tay tiếp nhận quả cam Trình Dĩ Hoa đã bóc vỏ sẵn đưa cho. Nghĩ tới quả cam này là do tự tay Trình Dĩ Hoa bóc, Thẩm Húc Thần tách ra một nửa đưa cho Tần Ngọc: “Dì cũng ăn một chút đi, cam này ngọt lắm!”

Tần Ngọc nhìn nửa quả cam trong tay, tâm thực mệt.

Khi làm cơm chiều, Trình Dĩ Hoa triệt để xắn tay áo lên, muốn chủ động thể hiện tay nghề. Ông Thẩm đương nhiên không đồng ý, làm chủ nhà sao có thể để khách xuống bếp, nhưng Trình Dĩ Hoa một lòng muốn biểu hiện nói: “Ông nội cứ để con làm cho, con mới học được mấy món bổ dưỡng thân thể, hôm nay định làm cho ông bà nếm thử.”

Thẩm Húc Thần đứng dậy, khoác bả vai Trình Dĩ Hoa nói thêm vào: “Ông nội à, không sao đâu, để Dĩ Hoa làm đi, con xuống bếp giúp cậu ấy!”

Trơ mắt nhìn hai xú tiểu tử một trước một sau bước xuống bếp, tâm Tần Ngọc càng mệt.

Sau khi vào học kì II, tiết tấu càng lúc càng quay cuồng, trên bảng đen giành hẳn ra một góc để viết thời gian đếm ngược tới khi thi đại học. Trong lớp bắt đầu lưu hành việc viết lưu bút. Thẩm Húc Thần cầm một quyển lưu bút. Đời trước cậu không viết cái này, đời này không viết thì thật quá tiếc nuối. Nói thật, khi còn đang ở thời kì niên thiếu khinh cuồng thì lưu bút sẽ không có gì hay để xem. Nhưng chờ tới khi các bạn già đi, lấy ra xem lại, sẽ tràn đầy hồi ức tuổi học trò.

Trong lưu bút của các bạn trong lớp, Thẩm Húc Thần đều nhất nhất viết thực nghiêm túc và dụng tâm.

Cuối tháng ba có một lần được đi chơi xuân. Nhà trường sợ lũ học trò học hành quá căng thẳng, đã bỏ ra một ngày rưỡi cho tụi nó ăn chơi sả láng một phen. Lịch trình đi chơi cũng giống như hồi lớp 10 và lớp 11 nhưng khi trên đường trở về, các thầy cô cố ý đưa khối 12 tới một ngôi cổ tự có niên đại từ xa xưa.

Ngôi cổ tự này được xây trên núi, bên trong chỉ có hai vị hòa thượng, không cầu hương khói, nếu có người muốn lên chùa, vậy phải leo các bậc cầu thang không dễ đi để lên núi, từng bước từng bước đi lên, ngụ ý kiên trì nhẫn nại sẽ đạt thành quả. Các thầy cô cũng không bắt buộc lũ học trò phải đi lên chỉ cười nói: “Chỉ tới cầu an tâm mà thôi, nếu thấy hứng thú thì có thể đi lên thắp hương cầu khấn, không hứng thú thì ngồi ở dưới đợi.”

Thẩm Húc Thần đối với chuyện thần linh ma quỷ luôn tồn tại tâm kính sợ nhưng vẫn chỉ đứng từ xa không dám lại gần. Cậu lựa chọn ngồi chờ trên xe nhìn theo đám bạn cùng lớp tựa như ong vỡ tổ hùng dũng hùa nhau lên núi. Kỳ thật, số người tin tưởng không quá nhiều nhưng dưới áp lực thi đại học nặng nề mọi người chỉ nhịn không được muốn cầu khấn để an tâm mà thôi.

Sau đó là tới ngày thi đại học. Trước khi thi, mọi người đều sợ đề khó, nhưng tới khi nó thật sự tiến tới, mọi người đều phát hiện, đó cũng chỉ là một lần kiểm tra sát hạch, không quá đáng sợ như vẫn tưởng. Tối hôm trước ngày thi, Lộ Cầu Chân không biết là hưng phấn hay khẩn trương quá độ mà không thể nào ngủ yên được. Cậu ta đơn giản bật đèn pin đọc tiểu thuyết võ hiệp, đến ngày hôm sau bắt đầu thi, cậu ta vẫn như thường bình tĩnh vào phòng thi, thật sự rất trâu bò.

Vù vù thi xong, vù vù có điểm thi. Trường chuyên cấp 3 Tiền Hồ lại lần nữa treo lên biểu ngữ chúc mừng Thẩm Húc Thần đạt được thành tích thủ khoa đại học, còn Cố Vọng Thư được á khoa. Hai chị em sinh đôi đạt được thành tích tốt như vậy kỳ thật luôn nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng trước khi có điểm thi, mọi người vẫn lo lắng sợ kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, bởi vậy đều nghẹn chịu đựng.

Phải biết rằng, khi điểm thi vừa được công bố, không chỉ ông Thẩm run tay dùng điện thoại giúp cặp xong sinh tra điểm mà thầy Tống cùng mấy thầy cô giáo khác đều tra điểm của hai đứa học trò cưng đầu tiên. Cũng may, hai chị em đều không khiến mọi người thất vọng, Khi biết được điểm thi của hai chị em, phản ứng đầu tiên của mọi người là như trút được gánh nặng, sau đó là mừng rỡ như điên.

Hiệu trưởng trường chuyên Tiền Hồ đã cười đến không khép miệng được. Liên tiếp hai khóa, có hai thủ khoa đại học và 1 á khoa, đối với một huyện nghèo giáo dục chưa được chú trọng như Di Tương mà nói thì đây là một chuyện khó tin cỡ nào! Hiệu trưởng trung niên hói đầu hớn ha hớn hở xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, tựa hồ như nhìn thấy được ngày khai giảng năm học sau sẽ có vô số học sinh ưu tú tràn vào trường chuyên Tiền Hồ như nước lũ.

Thẩm Húc Thần vừa nhìn hệ thống liền trợn tròn mắt, 40 vạn tích phân mới được cộng thêm. Cảm tạ Z tỉnh là tỉnh thiên về giáo dục cho nên cậu và Cố Vọng Thư đều nhận được tiền thưởng của tỉnh gửi tới. Cái khác không nói, nhưng sinh hoạt phí bốn năm đại học bao nhiêu cũng không đủ.

Tân thủ khoa năm nay so với thủ khoa năm ngoái của trường phối hợp hơn rất nhiều ít nhất Thẩm Húc Thần thường xuyên lộ mặt ở trường, cũng đáp ứng để lại toàn bộ tư liệu ôn tập của mình cho các học đệ học muội tham khảo. Cậu còn tiếp nhận vài cuộc phỏng vấn của phóng viên báo đài. Bởi vì huyện Di Tương không có thói quen tổ chức tiệc mừng cho nên Thẩm Húc Thần cũng không mời các thầy cô ăn cơm. Cậu chỉ tỉ mỉ lựa chọn những món quà không quá sang quý tặng lại cho các thầy các cô coi như để biểu lộ lòng cảm kích của bản thân — cảm kích của cả hai đời.

Ông Thẩm ở nhà nhận điện thoại luôn tay, lúc đầu những cuộc điện đó đều vì Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư mà tới, nhưng sau đó lại vì ông Thẩm mà tới. Suy xét ông Thẩm cả đời làm nhà giáo lại còn tự mình bồi dưỡng ra được một thủ khoa và một á khoa, nhất định có bí quyết riêng, bởi vậy rất nhiều trường trọng điểm đều muốn mời ông Thẩm về trường để giảng dạy. Nhưng ông Thẩm lúc này chỉ muốn dành thời gian để ở cạnh bà Cố, với tuổi tác bọn họ bây giờ có thể nói là đang chạy thi với thời gian, bởi vậy ông đều từ chối hết.

Nếu như những cái đó còn có thể hiểu được thì chuyện văn phòng ủy ban Huyện gọi điện tới muốn xếp ông vào danh sách 10 đại nhân vật tiêu biểu của huyện Di Tương, điều này đã khiến ông Thẩm triệt để bàng hoàng! Theo như lời ông nói thì lúc trước khi ông nhận nuôi hai đứa nhỏ này, ông vốn không trông cậy sẽ được chúng nó hồi báo cái gì, hiện tại phải dựa vào bọn nhỏ để đạt được danh lợi? Đây không phải loại chuyện ông Thẩm sẽ làm! Vì thế, ông Thẩm dưới cơn giận dữ đã giật luôn dây điện thoại trong nhà ra.

Cũng có không ít người tới tìm Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư đóng quảng cáo, hai chị em đều cự tuyệt..

Nhưng có một chương trình truyền hình rất khó để cự tuyệt, đó là quay quảng cáo chương trình học tập qua TV cho đài truyền hình quốc gia.

Trong mắt mọi người, nếu không có ông Thẩm Bình Trung hai chị em thậm chí không thể thuận lợi sống sót, càng đừng nói sẽ trở thành nhân tài ưu tú. May mà ông Thẩm đã nhận nuôi hai chị em, lại không để hai chị em thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần, tạo mọi điều kiện thuận lợi để hai chị em đạt được thành tích nổi trội xuất sắc đặc biệt là trong kì thi đại học.

Đây là một trường hợp cực kỳ thích hợp để xây dựng thành một câu chuyện điển hình! Cố tình Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp, tướng mạo của hai chị em lại quá đẹp mắt!

Thế nhưng đối với chuyện này ông Thẩm lại cảm thấy phi thường mất hứng, ông không hi vọng hai đứa cháu cưng nhà mình sẽ đi quay quảng cáo. Không phải ông muốn cấm cản gì nhưng ông cảm thấy không nên vạch trần vết sẹo của hai đứa cháu cưng nhà mình cho thiên hạ dòm ngó. Đó rất vô đạo đức. Ông không lo cho Thẩm Húc Thần, chung quy nó là con trai, không cần để tâm nhiều nhưng còn Cố Vọng Thư, nó là con gái càng cần phải giữ mặt mũi cho nó và gia đình nhà chồng nó sau này.

Lúc trước khi tham gia cuộc thi tài năng trung học phổ thông, tuy rằng Thẩm Húc Thần từng đề cập tới thân thế của mình nhưng chuyện đó không giống với việc quay chương trình này. Trên cuộc thi, mọi người sẽ nhìn thấy hai chị em họ là trưởng thành vươn lên từ nghịch cảnh nhưng nếu quay quang cáo cho chương trình học tập thì mọi người sẽ chỉ chú ý tới sự đáng thương và may mắn của hai chị em nó.

Thái độ của người đài truyền hình quốc gia lúc đầu vô cùng cứng rắn ép buộc, đối với sự phản đối của người giám hộ là ông Thẩm không chút để tâm, nhưng sau này, không biết có phải do Trâu gia lên tiếng hay không mà bọn họ triệt để im lặng không dám càn rỡ nữa.

Không qua bao lâu, thông báo trúng tuyển được gửi về nhà.

Cố Vọng Thư vốn muốn thi Quốc đại nhưng cuối cùng lại trở thành học muội của Trình Dĩ Hoa. Bởi vì nhỏ đăng kí khoa y, mà khoa y tốt nhất trong nước lại thuộc Hoa đại. Cho nên nhỏ đành bỏ qua Quốc đại mà đăng kí Hoa đại.

Nhân sinh gặp gỡ bất đồng thật sự có thể thay đổi nhiều thứ. Đời trước, ông Thẩm mất sớm, Thẩm Húc Thần thề ra sức học y, mà Cố Vọng Thư nhận hết khổ sở lại trở thành thương nhân. Đời này, nhất thế an ổn, ngày qua ngày thuận lợi bình an, hơn nữa được Triệu Quân Dã cổ vũ, Cố Vọng Thư ngược lại sinh ra vài phần hùng tâm tạo phúc thế nhân hồi tặng xã hội. (Au: A, tuy rằng trên đời vẫn luôn tồn tại một số y bác sĩ không có đạo đức nghề nghiệp nhưng vẫn luôn có những người hoàn toàn một lòng đơn thuần nghĩ tới người khác mà đăng kí khoa y tựa như Cố Vọng Thư, chỉ vì muốn tạo phúc thế nhân. Vì những người này ngợi khen!)

Tuy rằng biết sau này quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân khá căng thẳng nhưng Thẩm Húc Thần vẫn không hề ngăn cản Cố Vọng Thư thực hiện giấc mộng của nhỏ. Đương nhiên, xuất phát từ sự an toàn, Thẩm Húc Thần đã giúp Cố Vọng Thư đăng kí một lớp Tán đả trong kì nghỉ hè khiến Cố Vọng Thư càng ngày càng thuận lợi chạy trên con đường trở thành Ngự Tỷ!

Thẩm Húc Thần chọn khoa vật lý của Quốc đại.

Hết chương 91