Học Sinh Bất Lương

Chương 4




“Thay công thức này vào hai sao, sẽ nhận được…”

Trong phòng học vang vọng tiếng giảng bài của thầy giáo cùng tiếng “sàn sạt” ghi chép của học sinh.

Học sinh ai ai cũng tập trung chú ý thầy giáo đang giảng bài trên bục giảng.

Tại sao không có ai ngủ? Lớp học bình thường, lúc nào chẳng có một, hai người ngủ gật!

Nhưng, đó là “lớp học bình thường”, còn đây là thầy giáo không bình thường, và một lớp học không bình thường… Khụ, ta là nói “đặc biệt”.

Rốt cuộc vì sao lại… đặc biệt?

Bởi vì chủ nhiệm lớp này ─ thầy giáo Từ Duẫn Tường đã nói: Nếu có người dám ngủ gật trong lớp, tôi sẽ khiến người đó phải ăn không ngon ngủ không yên.

Ai, ban đầu có người không tin, vẫn ngủ trong tiết, hơn nữa còn ngáy rất lớn, như sợ có người không biết mình đang ngủ. Kết quả ngày hôm sau, tên đó lên lớp lúc nhìn thấy Từ Duẫn Tường tựa như thấy quỷ, không bao lâu sau thì chuyển trường.

Ngươi nói, như vậy thì còn ai dám ngủ gật nữa không?

Dưới bục giảng mỗi người đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm thầy giáo và bảng đen, rất sợ không cẩn thận một cái ngủ gật, thì sẽ được biết thế nào là “ăn không ngon ngủ không yên”.

Chỉ duy nhất một người ngoại lệ.

Hắn không phải sợ bản thân ngủ gật, mà là hắn rất hứng thú với người này, hắn thậm chí vì Từ Duẫn Tường mà không trốn tiết, cũng vì anh mà làm bài tập.

Ây, thật sự không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng hắn ghét nhất là đi học mà!

Chuông hết tiết vang lên.

“Được, mọi người ra chơi đi!” Giáo viên trên bục giảng nói.

Bỗng một cô gái lon ton chạy tới.

“Thầy! Thầy giảng bài thú vị lắm ạ!” Cô nói.

Từ Duẫn Tường nhìn về phía cô gái. Ô, hoá ra là Lỵ Phi.

Lâm Lỵ Phi là học sinh nữ hoạt bát nhất lớp, luôn vô cùng nhiệt tình với các loại vận động, còn có cả đai đen không thủ đạo nữa.

“Hi ~ lão già ngày trước dạy siêu ~ nhàm chán ấy.” Lâm Lỵ Phi nhớ lại cách giảng bài của lão chủ nhiệm trước, không khỏi chán ghét nhíu mày.

Ha! Lão già, thật là chuẩn xác, lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của lão anh cũng nghĩ như thế.

Ơ? Sao lại có cảm giác là lạ?

Từ Duẫn Tường nhìn xung quanh, tìm thứ khiến cho anh có cảm giác kỳ quái.

Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng tìm được Quý Sơ Vũ.

A… Hắn lại đang nhìn anh, mỗi lần anh giảng bài hắn đều nhìn anh chằm chằm, khiến anh thiếu chút nữa hỏi ra: Xin hỏi trên mặt tôi có dính cái gì sao?

“Thầy, thầy đang nhìn ai vậy?” Lâm Lỵ Phi nhìn theo ánh mắt Từ Duẫn Tường: “Ấy, thầy đang nhìn Quý Sơ Vũ à, thầy nghe em nói nè, hắn chính là người học giỏi nhất lớp mình đấy!” Khẩu khí không còn oang oang như vừa nãy nữa, mà chuyển thành nhỏ nhẹ dễ nghe.

Thấy khẩu khí của Lâm Lỵ Phi đột nhiên thay đổi, còn có hai má hồng như trái táo, anh tựa hồ như hiểu ra điều gì.

“Lỵ Phi, em không phải là thích Quý Sơ Vũ rồi chứ?”

Lâm Lỵ Phi nghe vậy hừ một tiếng: “Chán ghét thầy!” Nói xong còn giơ tay đập lên bả vai Từ Duẫn Tường một cái.

Từ Duẫn Tường trừng to mắt, thở không ra hơi. Cứu… mạng! Đau quá! Ai tới giúp hắn gọi xe cứu thương a!