Học Thần Giới Giải Trí

Chương 118




Ông chủ, ý của anh thế nào?

Nhan Tô Tô hỏi lại lần nữa, làm cho cái đầu thông minh của Hoắc Lãng phút chốc trở nên trống rỗng, dường như chỉ còn trái tim đang nảy lên thình thịch trong lồ ng ngực nhắc nhở cảm xúc đang dậy sóng của anh.

Nhan Tô Tô nhìn anh, trong lòng hơi gấp gáp, lẽ nào vấn đề cô hỏi không đủ rõ ràng hay sao?

Cô nghiêm túc nêu ví dụ: “Gần đây dù cho em ở trong phòng làm thí nghiệm, khi nghĩ đến ông chủ sẽ không ngăn được mà cảm thấy vui vẻ, sẽ bất tri bất giác nở nụ cười, đây rõ ràng là dấu hiệu cơ thể tiết ra Endorphins đó. Khi nghĩ đến một người mà lại tiết ra Endorphins, thì em cảm thấy ít nhất từ góc độ của em…"

(Endorphins: hoocmon hạnh phúc)

Tinh thần làm việc đúng với sự thật của Nhan Tô Tô giúp cô dũng cảm hơn, nói: “Cảm giác của em đối với ông chủ... mới không phải tin đồn thất thiệt gì đó đâu!”

Hoắc Lãng chỉ cảm thấy phảng phất như có một ngọn lửa lớn từ trên trời giáng xuống, đây là định mệnh, không thể tránh thoát.

Trên cánh môi của Nhan Tô Tô rõ ràng chỉ thoa một lớp son dưỡng không màu, nhưng dưới ánh đèn lại mềm nộn như thể chỉ cần cắn nhẹ thôi là sẽ vỡ ra. Nhìn cánh môi oánh nhuận kia hơi hé mở, trong lòng Hoắc Lãng vang lên tiếng thở dài, tiểu tổ tông này, em không biết bản thân mình bây giờ mê người biết bao nhiêu đâu...

Hoắc Lãng hắng giọng, đánh gãy bài thảo luận chuẩn bị nói ra của Nhan Tô Tô. Cô trừng đôi mắt ẩm ướt xinh đẹp kia nhìn anh, làm cho anh không cầm lòng được dựa gần lại hơn chút, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô, làm cô không nhịn được mà đỏ mặt.

Hoắc Lãng nắm lấy tay Nhan Tô Tô, cảm nhận được bàn tay nóng bỏng làm Nhan Tô Tô hơi hoảng, sau đó Hoắc Lãng đem đôi tay thon gọn trắng nõn mềm mại không xương nhét vào trong áo khoác mình, bên trong cách lớp áo len truyền đến nhiệt độ nóng hầm hập.

Đôi mắt đen bóng thâm u của Hoắc lãng chuyên chú nhìn cô, hỏi: “Tô Tô, em cảm nhận được chưa?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhan Tô Tô chỉ cảm thấy phảng phất như dưới lòng bàn tay mình có một mặt trời nóng bỏng, làm cho bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi, không có cách nào trả lời vấn đề của Hoắc Lãng được.

Hoắc Lãng cách cô rất gần, anh nắm lấy bàn tay cô đặt lên ngực mình, hơi thở dễ ngửi đó lại lần nữa bao trùm: “Mỗi khi nhìn thấy em nó sẽ không chịu khống chế mà đập nhanh như thế này, dường như làm cho anh sinh ra dũng khí và lòng tin vô hạn...”

Mặt trời dưới bàn tay giống như có sinh mệnh vậy, tiếng thình thịch kịch liệt vang lên không ngừng, làm cho má Nhan Tô Tô hồng thấu. Nhan Tô Tô nhìn Hoắc Lãng, không biết có phải là do gần quá hay không, mà cô cảm thấy hô hấp của anh nhẹ nhàng tăng nhanh không dễ phát giác. Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng luôn làm cho người ta sờ không thấu kia là đôi con ngươi hiện rõ sự hưng phấn và căng thẳng mà phóng lớn, phản ứng s1nh lý là sẽ không giả được...

Không biết nghĩ đến cái gì đó, Nhan Tô Tô bỗng rụt tay về, nhưng Hoắc Lãng không chịu buông. Giọng nói trầm thấp khàn khàn kèm hơi thở nóng hổi, lại mang theo chút ý cười vang lên bên tai cô: “Tô Tô, đây là triệu chứng gì của cơ thể vậy? Hay là anh bị bệnh gì rồi?”

Thân là cún nghiên cứu tất cả các lĩnh vực liên quan đến tri thức, Nhan Tô Tô mặt đỏ tim đập vẫn như cũ cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp, nghiêm túc trả lời: “Nhiệt độ cơ thể tăng cao, tốc độ tim đập tăng nhanh, có khả năng kèm theo huyết áp tăng cao... đây là... thân thể đang tiết ra Phenyletylamin...”

(Phenyletylamin: chất k1ch thích)

Nhan Tô Tô lần nữa rút tay về, lần này Hoắc Lãng không ngăn cản nữa. Anh chỉ giữ nguyên tư thế nghiêng người về phía trước, vẫn như cũ cười nhìn cô, đem tất cả “chứng cứ” bày ra trước mặt cô, dù là nhịp tim đập, nhiệt độ cơ thể, hay ánh mắt của anh.

Đôi mắt ngậm cười của Hoắc Lãng giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, ngữ khí lại trầm thấp như đang thầm thì bên tai Nhan Tô Tô: “Ồ, Phenyletylamin à...”

Mà Nhan Tô Tô chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay không hề biến mất mà dường như càng thêm nóng cháy, không thì sao cô lại cảm thấy từ đầu đến chân đều đang nóng đến mức đổ mồ hôi chứ? Đáng ghét, rõ ràng là cô đang nghiêm túc nói về tri thức khoa học, nói đều là sự thật mà?

Nhưng Hoắc Lãng lại không chịu bỏ qua cho cô, hơi nhích lại gần thêm một chút nữa, giống như chỉ thuần túy là cầu được giải đáp, hỏi: “Cho nên, Tô Tô, mỗi lần nhìn thấy em, cơ thể của anh tiết ra Phenyletylamin là thế nào?”

Nhan Tô Tô bị tiến công từng bước như thế chỉ cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, đôi má đỏ hồng như hoa đào tháng ba, mềm mại quyến rũ, tươi mới xinh đẹp. Cô không chịu được dời tầm mắt đi, vừa mở miệng lại không nhịn được mà nhỏ giọng lại, ngập ngừng không thành câu: “Nói rõ, nói rõ ông chủ, ông chủ cũng...”

Hoắc Lãng rất muốn cười, nhưng cô gái nhỏ mình yêu lại đáng yêu như thế, làm cho anh không nhịn được đứng dậy, sau đó quỳ một gối xuống, tầm mắt đối diện với Nhan Tô Tô, hai tay chống bên người cô, hô hấp hòa vào nhau.

Sau đó, anh thấp giọng nói: “Đúng thế, nói rõ anh cực kỳ, cực kỳ thích Tô Tô, thích đến nỗi hoàn toàn không chịu sự chi phối của lý trí của anh. Hô hấp của anh, nhịp tim của anh, nhiệt độ cơ thể anh, ánh mắt anh đều hoàn toàn kìm lòng chẳng đặng.”

Hô hấp của Nhan Tô Tô ngừng lại, nhìn Hoắc Lãng anh tuấn thâm tình trước mắt, bản năng của cún nghiên cứu đột nhiên phát huy tác dụng: “Cho nên lúc ban đầu em đề ra chuyện không cần làm rõ giả thiết tin đồn thất thiệt...”

Rất tốt, đề ra giả thiết, tìm kiếm căn cứ, tiến hành kiểm tra luận chứng, cuối cùng có được kết luận... Cô rất hoàn mỹ quay trở lại đề tài được đề ra lúc đầu, có cần phải làm rõ tin đồn hay không?

Hoắc Lãng sững người, Nhan Tô Tô ảo não bịt mắt mình lại rồi ngã người ra sau sô pha, hu hu, lần đầu tiên trong đời có người tỏ tình mà cô cứ thế phá hư rồi.

Hoắc Lãng lại nhanh chóng get lại mạch suy nghĩ của Nhan Tô Tô, không nhịn được cười to, duỗi tay ôm Nhan Tô Tô vào lòng.

Hơi thở dễ ngửi trước nay chưa từng có mạnh mẽ xâm chiếm, Nhan Tô Tô hơi run rẩy, nhưng vẫn duỗi tay ra nhẹ ôm lấy anh.

Hoắc Lãng ôm cô gái nhỏ mềm mại, lại như bảo hộ một đóa hoa nhỏ bé, từ khi mọc rễ nảy mầm, nhỏ bé yếu ớt đến lúc cuối cùng cũng run rẩy nở hoa, thuộc về bản thân mình. Trong ngực có loại cảm giác thỏa mãn cùng nhu tình, lại cũng sinh ra một loại chần chừ do dự đối với tương lai.

Nhan Tô Tô dựa vào lồ ng ngực ấm áp rộng lớn của anh, nghe tiếng tim đập từ kịch liệt đến bình tĩnh, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, bây giờ anh đang nghĩ cái gì thế?”

Sao nhịp tim của anh lại dần dần bĩnh tĩnh lại rồi vậy?

Hô hấp nhẹ nhàng của Tô Tô phủ bên tai, Hoắc Lãng ngồi lên sô pha rồi lại lần nữa duỗi tay ôm chặt cô vào lòng, anh hơi cúi đầu, sợi tóc mai mềm mại mượt mà của cô cọ lên cổ anh, trong đôi mắt xinh đẹp là tò mò và lưu luyến không hề che giấu. 

Hoắc Lãng thấp giọng nghiêm túc nói: “Anh đang nghĩ, Tô Tô, nể mặt sự yêu thích của anh, em có thể tiếp nhận anh không?”

Nhan Tô Tô trợn to mắt, thẳng thắn nói: “Hả? Em tưởng lúc đầu em đã nói rõ ràng rồi chứ. Lúc em làm thí nghiệm sẽ nhớ đến ông chủ, lúc em nhớ đến anh sẽ cảm thấy rất vui vẻ lại rất bình tĩnh, à, bây giờ ở cùng ông chủ cũng sẽ cảm thấy vừa căng thẳng vừa vui vẻ... Sẽ vì một người mà tiết ra Endorphins, cũng sẽ vì một người mà tiết ra Phenyletylamin, thì đó chính là thích một người rồi! Em thích ông chủ, cho nên lúc đầu mới nói không cần làm sáng tỏ tin đồn đó!”

Dù đã biết được đáp án, nhưng khi tận tai nghe người mình yêu từng bước từng bước công bố đáp án... Nhan Tô Tô lại một lần nữa nghe thấy tiếng tim đập tăng tốc kia, rõ rõ ràng ràng nói với cô về cảm nhận của Hoắc Lãng, làm cho nhan Tô Tô cũng cong cong ánh mắt.

Hoắc Lãng nhìn Nhan Tô Tô chăm chú: “Vậy... Tô Tô bằng lòng tiếp nhận toàn bộ của anh sao?”

Nhan Tô Tô thắc mắc, nhưng vẫn thật thà nói: “Thích một người, đương nhiên là phải tiếp nhận toàn bộ của người đó rồi.” Dù sao thì nền tảng linh hồn của con người cũng coi như là lượng tử hóa... Không thể tách rời thôi.

Trong giọng nói của Hoắc Lãng ẩn ẩn mang theo dụ dỗ: “Thật không?”

Nhan Tô Tô nghiêm túc gật đầu.

Hoắc Lãng cười nói: “Ồ, nếu là toàn bộ của anh, thì cũng bao gồm tiền của anh, khoản nợ của anh rồi, cho nên, bây giờ em tiếp nhận anh rồi thì cũng phải tiếp nhận tiền của anh, khoản nợ của anh, tiền xây phòng thí nghiệm đang nợ của em... Tương đương với việc em đang nợ tiền của chính mình, nên không cần phải trả nữa, cũng không cần phải đi đóng phim nữa rồi phải không?”

Nhan Tô Tô:!

Cái đầu thông minh của Nhan Tô Tô thế mà cũng bị Hoắc Lãng xoay vòng trong phút chốc, sau đó mới đẩy anh ra nhỏ giọng kháng nghị: “Ông chủ trộm thay đổi khái niệm!”

Vì để bảo vệ chân lý, cún nghiên cứu đẩy đối tượng vừa mới tỏ tình ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hoắc Lãng nhìn Nhan Tô Tô đang nghiêm túc biện bạch: “Anh ở đây là chỉ bản thân anh, chứ không có bao gồm cả tài sản kèm theo của anh đâu...”

Hoắc Lãng mặt đầy mất mát quay đầu qua: “Tô Tô, em muốn phân chia rạch ròi với anh như thế sao...”

Nhan Tô Tô nhíu mày nói: “Không phải, quan hệ tiền bạc là quan hệ tiền bạc, quan hệ tình cảm là quan hệ tình cảm, chứ nếu lẫn lộn vào nhau thì sẽ không có lợi cho tiền bạc và sự phát triển tình cảm lành mạnh phải không? Nếu ông chủ miễn đi khoản nợ của em, em nói thích ông chủ, vậy ông chủ có thể phân biệt rõ được là em thích anh hay thích tiền của anh không? Vậy có phải sẽ bởi vì chuyện này mà phải luôn để ý không...”

Hơn nữa, làm thí nghiệm là chuyện của bản thân cô, ông chủ cho cô mượn tiền đã là sự giúp đỡ rất to lớn rồi, sao lại phải thay cô trả khoản tiền này chứ, hoàn toàn không có đạo lý nào phải vậy.

Nhìn đôi vai nhẹ run của Hoắc Lãng, Nhan Tô Tô phản ứng lại, nhích qua nhìn, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Lãng đang cười trộm, cô tức giận nói: “Ông chủ, anh vậy mà diễn với em!”

Rõ ràng cô là diễn viên cơ mà, tức chết đi được!

Hoắc Lãng ngưng cười rồi mới quay qua vuốt lông cho Nhan Tô Tô: “Tô Tô, tiền làm phòng thí nghiệm của em thật sự không là gì, coi như là anh quyên cho em làm nghiên cứu khoa học được không? Coi như là thành lập một khoản vốn nghiên cứu khoa học công ích?”

Nhan Tô Tô mới không phải dễ lừa vậy đâu: “Vậy vấn đề lúc nãy anh và em mới thảo luận có quan hệ với chuyện quyên tặng nghiên cứu khoa học à? Điều này có phù hợp với chuẩn tắc về công ích hay không?”

Hoắc Lãng đột nhiên phát hiện rất khó phản bác lại lời lẽ sắc bén này, một Tô Tô giương nanh múa vuốt kêu ngao ngao thế này thật đáng yêu... Khụ khụ.

Ánh mắt này của anh lại làm cho mạch suy nghĩ của Nhan Tô Tô trở nên rõ ràng hơn, cô bỗng dưng bắt đầu hoài nghi: Sao tự dưng ông chủ lại phải gấp gáp muốn miễn đi khoản nợ của cô thế nhỉ?

Tuy lúc đầu khi ông chủ hỏi cô có muốn thoát vòng hay không cũng có nhắc đến chuyện trừ khoản nợ này, nhưng lúc đó cô kiên trì thì ông chủ cũng nhượng bộ... Mà sau khi tỏ tình xong, sao ông chủ lại càng muốn miễn trừ đi khoản nợ này của cô đây?

Ánh mắt của Nhan Tô Tô biu một cái sắc bén hẳn lên: “Ông chủ, có phải anh... không muốn công bố quan hệ của chúng ta ra ngoài không?”

Xem ra học thần... dù đang yêu đương nhưng IQ vẫn như cũ, làm cho Hoắc Lãng vừa bất lực vừa cảm thấy buồn cười, lại chẳng hiểu ra sao mà kiêu ngạo.

Sau đó, Hoắc Lãng nghiêm túc thừa nhận kế hoạch của anh, ít có khi thật thà nói: “Đúng thế.”

Nhan Tô Tô bối rối, Hoắc Lãng nhìn cô, Tô Tô từ nhỏ đã được tiếp nhận sự giáo dục cực kỳ tốt, tam quan đoan chính, một đường sáng sủa, sợ là cô cũng rất khó mà hiểu được Hoắc Lãng đã có bao nhiêu do dự và hoài nghi khi bước ra bước này qua hai đời... Còn có sợ hãi, không chỉ vì đời trước anh chưa từng trải qua, một bước chú định sẽ vĩnh viễn thay đổi anh của ngày sau.

Hoắc Lãng sờ sờ mái tóc dài của cô, nhẹ giọng nói: “Tô Tô, danh lợi là một chiến trường hỗn loạn, ánh nhìn của công chúng càng là một con dao hai lưỡi, nhìn thì nó giống như bậc thang đưa em lên mây xanh, nhưng bậc thang này lại được xây nên từ từng con dao sắc bén, vừa không cẩn thận cái là sẽ rơi vào vực thẳm. Tất cả mọi thứ ở trước mặt bậc thang này đều sẽ trở nên cực kỳ yếu ớt.”

Ánh mắt của Hoắc Lãng hình như đang nhìn về nơi xa nào đó, làm cho Nhan Tô Tô cảm thấy Hoắc Lãng của giờ khắc này như đã không còn ở đây nữa.

Chuyện đó thực sự đã là rất xa rất xa rồi, trải qua hai đời, anh thậm chí đã rất lâu không còn nhớ lại nữa: “Nếu một khi tung ra, với danh khí hiện nay của em chắc chắn sẽ có rất nhiều truyền thông kéo đến, chuyện của anh, chuyện của em, chuyện giữa hai chúng ta... Tất cả đều sẽ bị phóng đại dưới ánh sáng, một ánh mắt, một cái trang sức, một hoạt động, tất cả bạn bè xung quanh em, bất luận là có tâm hay vô ý, tất cả những gì giữa hai người chúng ta đều sẽ bị người khác nói thành hàng ngàn loại cách nói. Làm người không thể không để ý đến ánh nhìn chung quanh, càng huống chi là thứ yếu ớt như tình cảm này. Nếu hai người đủ tín nhiệm lẫn nhau, đặt thêm càng nhiều dũng khí, lại có thêm nhiều vận khí, thì có lẽ đủ để nắm tay cùng nhau đi đến hôn nhân. Nhưng cuộc sống không phải là câu chuyện cổ tích, hôn nhân không phải là kết thúc, em sẽ phát hiện, đó lại là một cuộc khiêu chiến càng khó khăn hơn. Cuộc sống của hai người hòa vào nhau, vốn phải trải qua rất nhiều sự mài dũa, nếu có con thì càng sẽ ngã ngã đụng đụng...”

Nhan Tô Tô cảm thấy hình như Hoắc Lãng không phải đang nói về bọn họ, mà là đang kể về một câu chuyện mà anh đã từng mắt mở trừng trừng nhìn nó xảy ra, làm cô bỗng nhiên an tĩnh lắng nghe.

“Vợ chồng bình thường đều rất khó nắm tay nhau khắc phục, càng huống chi là sinh sống trong ống kính phóng đại của công chúng đây? Thời thời khắc khắc phải lộ ra dưới ánh đèn sao? Có lẽ một cuộc cãi nhau bình thường sẽ vì sự can dự của truyền thông, cuốn vào tin đồn thất thiệt mà trở nên lộn xộn không thể thu thập được, lại hoặc là rõ ràng người sau đã không thể nói gì thêm nữa, nhưng lại cố kỵ sự chú ý của công chúng mà phải giả vờ ân ái, dẫn đến càng không có cách nào thành thật đối đãi với nhau. Tình cảm nào có thể vượt qua được nhiều trắc trở như thế? Đến cuối cùng, sẽ là có người bị thương, sẽ là có người không thể nhẫn nhịn... Có tín nhiệm, có dũng khí, có vận khí bao nhiêu đi nữa... khi đã có nhiều vết sẹo như thế, thì tình cảm có kiên cố hơn nữa cũng sẽ biến thành hạt cát... Cuối cùng không kiên trì nổi nữa mà bùng nổ, có lẽ sẽ mang đến cho người yêu, người thân những đau khổ không thể nào bù đắp lại được...”

Nhan Tô Tô bỗng nghĩ đến mẹ của ông chủ hình như cũng là một đại minh tinh cực kỳ nổi tiếng, chỉ là tuổi trẻ mất sớm... Trước đây tổng giám Tống có nói với cô, lúc ông chủ còn nhỏ thì mẹ qua đời, vì vậy mà quan hệ giữa ông chủ và tổng giám Tống cũng không được tốt. Cô không nhịn được nhìn Hoắc Lãng rồi nắm lấy tay anh, có lẽ cô không kéo anh ra khỏi nỗi buồn trong câu chuyện này được, nhưng cô có thể yên lặng ở bên cạnh anh khi anh nói ra những chuyện này.

Dù sao đó cũng là chuyện rất lâu rất lâu về trước, oán hận từng có đã tan thành mây khói trong sự hối hận tự trách ở đời trước rồi, trong thời gian dài đằng đẵng cũng đã học được cách lý giải và thấu hiểu, nên Hoắc Lãng mới có thể đứng ở góc độ này bình tĩnh kể lại như một câu chuyện, mà không phải là nước mắt, phẫn hận, tranh cãi và hỗn loạn... thậm chí là máu tươi bên tai từ nhỏ.

Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng, Hoắc Lãng hồi thần lại, cởi bỏ quá khứ, nắm lại tay Nhan Tô Tô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Có một thời gian anh thậm chí cực kỳ ghét vòng showbiz, cũng ghét tất cả những thứ có liên quan đến ngành nghề này.” Nếu không phải sau này xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Anh rũ mắt nhìn Nhan Tô Tô: “Anh không muốn ánh đèn kia can dự vào giữa hai chúng ta, được không?”

Lúc này, ánh mắt của Hoắc Lãng như mang theo chút cầu xin, giống như những động vật nhỏ Tô Tô nhìn thấy trong phòng thí nghiệm vậy, làm cho người ta mềm lòng.

Nhan Tô Tô không nhịn được muốn đáp ứng, nhưng vừa nghĩ lại, nếu bọn họ ở bên nhau, nhưng lại tẩy trắng tin đồn với công chúng thì đó không phải là lừa dối người ta sao? Nhan Tô Tô ghét nhất là lừa gạt và giả tạo, nhưng nếu muốn tung ra, thì sẽ có rất nhiều áp lực và tổn thương với ông chủ... Nhất thời, Nhan Tô Tô rơi vào khó xử.

Ánh mắt Hoắc Lãng chớp động, xảo quyệt nhỏ giọng dụ dỗ: “Cho nên, Tô Tô, em tiếp nhận toàn bộ của anh, không cần đóng phim nữa, chúng ta không cần phải để ý đám truyền thông hỗn loạn kia, chúng ta muốn nói cho ai thì nói cho người đó thôi.”

Giống như ác ma vung vẫy đôi cánh không ngừng dụ hoặc người rơi vào, vi phạm nguyên tắc của bản thân.

Nhan Tô Tô nhíu chặt đôi mày đẹp, rơi vào sự lựa chọn khó khăn, sau đó, ánh mắt cô bỗng dưng sáng lên: “A! Em biết nên làm thế nào rồi!