Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 37: Thư tình của Hạ thần




Edit: Hyukie Lee

Chuyện này xem như ván đã đóng thuyền rồi đúng không!

Anh Kiêu đang theo đuổi Kiều Thiều?

Không không không, chắc chắn mười phần đã ở cùng nhau.

Nghe được chuyện động trời như vậy, Vệ Gia Vũ đã không còn tâm tư chơi game.

Hóa ra anh Kiêu nam nữ ăn hết a.

Đúng là không phải người bình thường.

Vì một chuyện nào đó, lự kính của Vệ Gia Vũ nhìn Lâu Kiêu dày ít nhất mười thước, hắn làm gì cũng thấy khốc.

Không sai, tới chơi gei cũng khốc!

Tiếp nhận trọng trách như thế, đương nhiên Vệ Gia Vũ không thể lãng phí thời gian.

Hắn trốn tiết tự học, đi ra ngoài mua một đống đồ, yên lặng chờ hết tiết tự học buổi tối sẽ về cạnh tranh chức trưởng phòng.

Khi Kiều Thiều và Trần Tố về phòng ngủ, thấy được Lông Xanh đều rất kinh ngạc.

Phải biết, bình thường người này đợi tới sát giờ ngủ mới về.

Kiều Thiều lễ phép chào hắn một cái.

Lông Xanh đánh giá Kiều Thiều từ trên xuống dưới một phen, mất tự nhiên mà hừ một tiếng.

Coi như vì mặt mũi anh Kiêu, miễn cưỡng phản ứng một chút đó.

Kiều Thiều: “…”

Hừ con khỉ, tên nhóc thúi không lễ phép.

Y không để ý tới Lông Xanh, tiếp tục nói chuyện với Trần Tố.

Vệ Gia Vũ nhịn không được “Khụ” một tiếng.

Xét đến ngày thường hắn làm luôn không khí, Kiều Thiều và Trần Tố ăn ý giả vờ không nghe thấy.

Vệ Gia Vũ đành phải “Khụ khụ” thêm cái nữa.

Đại nhân Kiều Thiều không chấp nhặt tiểu nhân, nhìn qua: “Bị cảm hả?”

Vệ Gia Vũ: “…”

Trần Tố cũng mở miệng: “Tôi có thuốc đây.”

Cảm cái lông chim, ai mà thèm uống thuốc đắng nghét của quỷ nghèo chớ!

Vệ Gia Vũ không ngại ngùng nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn làm trưởng phòng 516.”

Nghe hắn nói như thế, Kiều Thiều và Trần Tố hai mặt nhìn nhau: Tên này lại lên cơn gì nữa.

Vệ Gia Vũ thấy hai người nọ không lên tiếng, cho rằng mình xuất sư bất lợi, lập tức tung đòn sát thủ: “Thân là trưởng phòng phải thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ nên có, cho nên từ nay về sau, trưởng phòng sẽ chịu trách nhiệm đồ dùng sữa rửa mặt trong toilet và bữa khuya mỗi đêm.”

Nói xong hắn xách một cái túi to dưới bàn lên, để lên trên.

Kiều Thiều và Trần Tố: “?”

Vệ Gia Vũ thấy hai tên này im re, nói tiếp: “Trưởng phòng còn phải chịu trách nhiệm toilet của ký túc xá, cuối mỗi tuần tôi sẽ cho giúp việc đến dọn dẹp.”

Kiều Thiều và Trần Tố: “!!”

Vệ Gia Vũ nói hết lợi thế của mình, tự thấy vấn đề không lớn, hỏi bọn họ: “Thế nào, mấy người có thể thỏa mãn đủ mấy điều kiện đó không?”

Kiều Thiều và Trần Tố thỏa mãn cái móng heo a.

Tuy không biết tên Lông Xanh này lại lên cơn gì, nhưng thần kinh kiểu vậy bọn họ cũng không có hại, sao phải quan tâm!

Kiều Thiều lập tức nói: “Cậu là trưởng phòng.”

Nếu có thể cạnh tranh ứng cử toàn quốc, ngại gì mà không bầu.

Hiện tại Trần Tố đã sáng sủa hơn rất nhiều, lúc này trong mắt đều là ý cười: “Tôi không ý kiến.”

Vệ Gia Vũ ôm ngực hừ lạnh: “Từ nay về sau, tôi sẽ thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của trưởng phòng, cũng nên sử dụng quyền lực của mình.”

Qủa nhiên đằng trước có hố!

Kiều Thiều cũng không ngoài ý muốn, Vệ Gia Vũ trợ cấp mấy món “gia dụng” như thế, nên có chút đặc quyền.

Vệ Gia Vũ nói thẳng trọng điểm: “Nếu hai người không có ý kiến, tôi sẽ tuyên bố quy định của ký túc xá.”

Trần Tố sửng sốt: “Quy định?”

Vệ Gia Vũ liếc Kiều Thiều một cái, nói: “Điều thứ nhất, lúc tắm phải đóng cửa.”

Cái này cũng không có vấn đề gì, Kiều Thiều và Trần Tố không dị nghị.

Vệ Gia Vũ nói tiếp: “Điều thứ hai, không được mời bạn cùng phòng tắm chung.”

Kiều Thiều muốn trợn trắng mắt lên — Không thấy vô nghĩa à, ai mà muốn tắm cùng với mi!

Vệ Gia Vũ thấy Kiều Thiều không có ý phản đối, nhẹ nhàng thở ra: “Điều thứ ba, tắm xong mặc quần áo đàng hoàng mới được đi ra.”

Lại thêm một câu vô nghĩa…

Chẳng lẽ không mặc quần áo cứ thể khỏa thân chạy ra?

Kiều Thiều và Trần Tố không còn lời nào để nói, chỉ chờ cậu ta nói mấy câu đứng đắn.

Ai ngờ, Vệ Gia Vũ cứ thế mà dừng.

Không phải dừng vì suy nghĩ, mà là cứ thế mà dừng!

Kiều Thiều chớp mắt mấy cái: “Không còn?”

Vệ Gia Vũ trừng y: “Không còn!”

Nghĩ ra ba điều này đã muốn nổ banh đầu rồi, còn muốn gì, cái tên này còn muốn làm chuyện gì khiến anh Kiêu tức giận nữa hả!

Kiều Thiều nhìn qua Trần Tố, Trần Tố nhìn qua Kiều Thiều, hai người nhìn vào mắt nhau, không hẹn mà thấy được ba chữ —-

Bệnh thần kinh.

Trả giá lớn như vậy, được lên chức trưởng phòng chỉ để tuyên bố mấy câu vô nghĩa như vậy?

Sau đó, Kiều Thiều gửi tin nhắn cho Trần Tố: “Vệ Gia Vũ lại lên cơn gì thế?”

Trần Tố yên lặng hai giây sau đó trả lời: “Thế giới của người có tiền chúng ta không hiểu đâu.”

Kiều Thiều trầm mặc, chỉ có thể nói thầm trong lòng: Xin lỗi, cái nồi này người có tiền không ôm.

Không quan tâm Vệ Gia Vũ muốn làm gì, dù sao chuyện cứ vậy mà quyết.

Vệ Gia Vũ “trang hoàng” toilet một vòng, khăn tắm mới tinh kem đánh răng mới tinh và mấy thứ khác cũng mới tinh.

Dù Vệ Gia Vũ có biệt danh Lông Xanh, nhưng cũng không ngăn được hắn là một cọng lông có thẩm mỹ.

Ngày hôm sau, Kiều Thiều kể lại chuyện hôm qua với Hạ Thâm.

Hạ Thâm nghe được cười tủm tỉm.

Kiều Thiều nói: “Cậu coi cậu ta có bị ngu hay không?”

Hạ Thâm không chút khách khí bán đồng đội: “Ngu.”

Kiều Thiều nói: “Có điều… Thật ra người cũng rất tốt.”

Tuy không lễ phép lại ngạo mạn, còn khó ở, nhưng Kiều Thiều cảm thấy Vệ Gia Vũ rất muốn dung nhập, tạo mối quan hệ tốt với hai người bọn họ.

Aizz, loại thu mua hữu nghị bằng tiền này, Kiều Thiều hiểu.

Cho dù hoài nghi chỉ số thông minh của Vệ Gia Vũ, nhưng Kiều Thiều cũng rất đau lòng.

Vì những lời này của Kiều Thiều, Hạ Thâm cảm thấy có thể mời Vệ Gia Vũ ăn thêm hai bữa cơm.

—- Chỉ cần cậu ta muốn ăn.

Trải qua đợt kiểm tra lần này, người thắng lớn nhất chính là giáo viên ngữ văn, đồng chí lão Tần.

Lão Tần trải qua mưa gió, lần nào thi xong cũng mắng đám học sinh đến máu chó lâm đầu.

Nhưng lần này lão lại mặt mày hớn hở, vui vẻ mà khen : “Mấy đứa xem, chỉ cần bỏ công là không chuyện gì mà không làm được, lần này mọi người rất cố gắng, điểm trung bình hơn hẳn lần trước…”

Lão Tần lưu loát nói một hơi, đám học sinh chỉ dám ngậm bồ hòn.

Bọn họ đặt nhiều tinh lực vào trên ngữ văn, còn không tốt được sao?

Lần này ai cũng xem văn là địa ngục tu la, ai mà dám qua loa!

Nhưng sự thật thì sao?

Sự thật thì sao!

Đề bài không khó, không giống thi đại học, đến câu tư duy cũng không có, tất cả đều là kiến thức căn bản, chỉ cần học thuộc là làm được hết.

Bọn họ cố gắng lớn như vậy, khi nhìn đến đề thi, không làm hơn 100 điểm còn xứng với mồ hôi đã bỏ ra sao!

Chuyển tiết, Tống Nhất Hủ quay đầu lại nói : “Anh Thâm này, chẳng phải anh nói văn rất khó sao?”

Hắn vừa mở miệng, cả lớp soạt một tiếng quay đầu, chờ một câu trả lời thuyết phục.

Mà ngay cả Kiều Thiều cũng quay qua, kinh ngạc nói : “Văn khó là do cậu nói á?”

Hóa ra những tin đồn mà mình nghe được đều đến từ Hạ Thâm?

Bây giờ Kiều Thiều đã hiểu, học thần nhả ra khẩu phong như vậy, ai mà không hoảng hốt?

Tối hôm qua Hạ Thâm chỉ thức một chút, hôm nay vẫn chưa buồn ngủ, hắn chống cằm nhìn Kiều Thiều : “Không hề nói.”

Kiều Thiều nhìn lên Tống Nhất Hủ : “Cậu ấy nói không nói.”

Tống Nhất Hủ kêu rên : “Cậu ấy không nói, nhưng tuần trước có nộp bài tập!”

Kiều Thiều : “…”

Hạ Thâm bình tĩnh nói : “Tôi chỉ nộp bài tập mà thôi, mấy người khẩn trương làm gì.”

Tống Nhất Hủ nói : “Sao có thể không khẩn trương? Cậu lâm hạnh lão Tần như vậy, bọn này không thể chú ý sao!”

Đại biểu ngữ văn đằng trước cũng buồn bã nói xuống : “Ngài còn đọc A Phòng Cung Phú.”

Đây mới là nguyên nhân khiến lời đồn bay xa nhất.

Kiều Thiều ngồi một bên nghe cảm thấy may vì mình đang ngồi trên ghế, nếu không nhất định sẽ sấp mặt!

Hạ Thâm liếc y một cái, nói : “Đó là vì…”

Hắn nói một nửa, Kiều Thiều bật người che miệng lại, không cho nói.

Hạ Thâm cong cong ánh mắt nhìn qua.

Kiều Thiều đáp dùm người nọ: “Cậu ta… Chỉ đùa một chút thôi!”

Đừng có vạch trần chứ!

Kiều Thiều điên cuồng nháy mắt.

Tới bây giờ Kiều Thiều đã hiểu rõ tất cả, nguyên lai tu la tràng ngữ văn là do mình mà ra!

Kiều Thiều đôn đốc Hạ Thâm làm bài tập, kết quả kinh động tất cả quần chúng.

Nhóm quần chúng điên cuồng ảo tưởng sức mạnh, cuối cùng truyền đến tai Kiều Thiều.

Lúc ấy Kiều Thiều còn nói với Hạ Thâm: “Thi văn lần này rất khó, hình như là ôn lại kiến thức kì trước.”

Vì thế, Hạ Thâm đọc A Phòng Cung Phú.

Á á á…

Kiều Thiều lại muốn mua cái quan tài cho mình!

“Ừm, tôi chỉ đọc bừa mà thôi.” Hạ Thâm bắt lấy bàn tay của Kiều Thiều, chậm rãi nói: “Mấy người cũng đừng mê tín nữa, tôi không biết đề, đừng thấy tôi làm gì cũng lo lắng.”

Lời này đánh thức được đám quần chúng.

Đúng vậy, học thần cũng không biết đề.

Hắn còn cần biết đề sao?

Trong sách ngoài sách, có cái gì mà hắn không biết?

Chuyện cứ thế mà qua, Kiều Thiều nhẹ nhàng thở ra, rút tay mình khỏi tay Hạ Thâm.

Buổi trưa, Kiều Thiều vội vàng đi ăn cơm, Hạ Thâm nói: “Chờ chút, lát nữa dẫn cậu ra ngoài ăn.”

Kiều Thiều: “Hửm? Có chuyện gì?”

“Thừa dịp không người, đưa…” Hạ Thâm cố ý dừng lại: “Đưa bài thi của cậu cho tôi xem.”

Kiều Thiều rù rì: “Khỏi đi, câu sai tôi đã làm lại hết rồi.”

“Nghe lời.” Hạ Thâm dỗ dành: “Đưa tôi xem.”

Kiều Thiều: “Không!”

Bàn tay Hạ Thâm mò qua hộc bàn người nọ: “Đừng có ngại.”

Kiều Thiều bắt lấy cánh tay hắn: “Không được!”

Vu Nguyên Khê để quên phiếu cơm chạy lên lớp lấy —

Luôn cảm thấy bọn họ đang làm chuyện gì đó, nhưng mình không dám thừa nhận!

Sau đó, đương nhiên là Kiều Thiều dâng bài thi của mình lên cho Hạ Thâm.

Thật ra Hạ Thâm đã sớm nhớ hết nội dung bài làm của Kiều Thiều vào đầu, sở dĩ muốn xem là muốn tìm cơ hội nói chuyện với Kiều Thiều.

Nhận ra Kiều Thiều cũng không quá chấp nhất với điểm số, vẫn là thái độ tích cực hướng về phía trước.

Nhưng hạng nhất đếm ngược đúng là bất ngờ, Kiều Thiều không ngốc, lại còn cố gắng, thấy thế nào cũng không nên như vậy.

Hạ Thâm nghiêm túc xem xong, hỏi: “Đề thi rất khó sao?”

Kiều Thiều lấy cái cớ lúc trước ra: “Thật ra học kì trước tôi không học mấy, cho nên không có kiến thức.”

Lời này gạt Trần Tố thì không thành vấn đề, nhưng không gạt nổi Hạ Thâm.

Hắn biết rõ cấu trúc đề này, quả thực có nhắc đến kiến thức kì trước, nhưng có rất nhiều câu đều là học kì này, chỉ cần chăm chú nghe giảng bài sẽ không có lý không làm được.

Kiều Thiều nghiêm túc nghe giảng hơn bất kì ai, bình thường cũng chăm chỉ luyện đề, sao đến khi thi thật lại như thế này?

Hạ Thâm không vạch trần y, chỉ hỏi: “Tại sao học kì trước không học?”

Kiều Thiều nói: “Xảy ra chút chuyện, cho nên tạm thời nghỉ học.”

Hạ Thâm ngẩn ra.

Kiều Thiều lập tức nói: “Bây giờ đã không sao rồi, không cần lo lắng!”

Lời này là muốn Hạ Thâm đừng hỏi nữa.

Hạ Thâm ngừng một chút: “Không sao, nếu có chỗ nào không hiểu thì tôi bổ sung giúp cậu.”

Mắt thấy đề tài chuyển hướng, Kiều Thiều nhẹ nhàng thở ra: “Trần Tố đã đồng ý bổ túc giúp tôi rồi.”

Hạ Thâm đã đoán trước, nhưng cũng có thể bớt thời giờ ra ăn dấm: “Cậu ta giỏi bằng tôi à?”

Kiều Thiều: “…”

Hạ Thâm nhìn y: “Thứ nhất không cần, nhất định phải chọn thứ hai?”

Kiều Thiều dở khóc dở cười: “Cái gì mà loạn thất bát tao, cách Trần Tố học là cách của người bình thường.”

Y nhìn qua Hạ Thâm, cười hỏi : “Học bổ túc với cậu, thế cậu có bút kí không?”

Kiều Thiều nhớ rõ Hạ Thâm còn lấy nhầm sách giáo khoa kì trước, bên trong sạch sẽ như chưa hề chạm vào.

Đúng là Hạ Thâm không có thứ này thật.

Kiều Thiều lại nói: “Thôi, có Trần Tố đã đủ rồi, cậu…”

“Cậu ta học chay.” Hạ Thâm nghiêm trang chững chạc : “Học với tôi, tôi sẽ dạy cậu tuyệt chiêu.”

Kiều Thiều có chút rung động, hỏi : “Thế nào, chiêu gì cơ?”

Hạ Thâm khựng lại.

Kiều Thiều tò mò thật : “Nói nghe chút đi, cậu có tuyệt chiêu gì?”

Có thể được học thần chân truyền, hình như cũng không tồi nha.

Sau đó học thần cho Kiều Thiều một phát xuyên tim : “Ví dụ như — Xem qua là nhớ.”

Kiều Thiều : “…”

Bái bai ngài, hôm nay đừng nói chuyện với nhau nữa!

Buổi chiều, cả lớp đều bị kinh hách.

Hạ thần sẽ không viết gì ngoại trừ đi thi, nay lại múa bút thành văn.

Một tiết, hai tiết…

Tống Nhất Hủ nhịn không được, hỏi Hạ Thâm : “Anh Thâm đang viết gì thế?”

Hạ Thâm không thèm ngẩng đầu lên : “Thư tình.”

Tống Nhất Hủ hút một ngụm khí.

Kiều Thiều không thèm để ý hắn cả buổi chiều khẽ nhúc nhích vành tai.

Thư tình?

Hạ Thâm thích cô gái nào?

Không có dấu hiệu nào a.

Miệng Tống Nhất Hủ có thể nhét một cái trứng vịt vào: “Mẫu thân kiếp, là tiểu tiên nữ nào hạ phàm?”

Thế nhưng được Hạ thần nhìn trúng!

“Xa tận chân trời.” Hạ Thâm vừa nói vừa đưa xấp bút kí thật dày cho Kiều Thiều: “Chính là vị này.”

Kiều Thiều ngu cả người: Cái gì vậy cái gì vậy?

Y cầm bút kí nhìn Hạ Thâm.

Hạ Thâm vẫy vẫy ngón tay viết đến cứng ngắc: “Bảo bối, không mở ra xem tâm ý của anh?”

Bảo con mắm mi!

Có ngày nào mà miệng mi không chíp chíp chíp rồi gắn hình con chim vào không?

Kiều Thiều trừng hắn một cái, tay lại thành thành thật thật mở bút kí ra.

Vừa nhìn…

Kiều Thiều ngây ngẩn cả người.

Tống Nhất Hủ chồm xuống: “Tôi khang khang, để tôi khang khang.”

Tên này kích động tới mức nói cũng không rõ.

“Chời ụ á.” Tống Nhất Hủ nhịn không được nói tục một câu: “Anh Thâm ghi lại hết mấy kiến thức quan trọng kì trước á?”

Đâu chỉ là kiến thức quan trọng, đến mấy công thức râu ria cũng ghi ra rõ ràng.

Thậm chí còn liên hệ cái này với cái kia…

Tống Nhất Hủ trợn mắt há mồm: “Anh Thâm, ngài đúng là thâm tình trọng nghĩa nha.”

Chỉ với quyển này thôi, so ra một trăm bức thư tình cũng kém!