Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 45: Xin đừng kì thị người có tiền




Edit: Hyukie Lee

Thật ra thì Kiều Thiều không có phun nước miếng, chỉ dùng một tiếng này biểu lộ sự khinh thường của mình.

Nam đeo bông không ngờ y lại to gan như vậy, thẹn quá thành giận: “** mẹ mày muốn chết à!”

Nói xong liền đấm một quyền qua mặt Kiều Thiều.

Vệ Gia Vũ nóng nãy: “Nhậm Khoát mày đừng đánh người! Tao không quen, mày…”

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên Nhậm Khoát thét lên thảm thiết.

Mấy người ở đây ngây ngẩn.

Kiều Thiều gạt tay tên đeo bông ra, lôi kéo Vệ Gia Vũ: “Ngốc cái gì, chạy mau!”

Vệ Gia Vũ hậu tri hậu giác phản ứng kịp, kinh ngạc nói: “Cậu…”

Tiểu quỷ nghèo mạnh vậy sao!

Vừa rồi tất cả mọi người đều cho rằng tên nhóc bị xách đầu lên chắc chắn sẽ bị đánh, nếu một quyền của tên đô con kia nện trúng, nửa bên mặt sẽ sưng lên.

Nhưng không ai ngờ đến là, Kiều Thiều nghiêng đầu tránh thoát, đồng thời dùng sức hai tay nện lên khuỷu tay đối phương.

Y không giảm lực, huống hồ tên kia còn nắm chặt áo Kiều Thiều, bị đánh như vậy hoàn toàn không thể phản kháng.

Động tác của Kiều Thiều còn nhanh hơn, nhanh nhẹn nhấc chân, một cước đá vào hạ bộ nam đeo bông.

Góc độ đó, lực đạo đó, cực kì chính xác, người đứng xem cũng thấy đau.

Vệ Gia Vũ ngu người, đồng bọn của Nhậm Khoát cũng ngu người.

Ai mà ngờ đến một tên nhỏ con như vậy lại xuống tay ác độc như thế!

Thật ra Kiều Thiều đã nương tay lắm rồi, nếu y đá thật, chắc chắn Nhậm Khoát phải đoạn tử tuyệt tôn.

Từ nhỏ lớn lên trong một gia đình như thế, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình thì sống kiểu gì?

Mấy năm nay vì một số nguyên nhân mà không luyện tập, cũng vì vấn đề giấc ngủ và ẩm thực dẫn đến thể lực suy sút, nhưng những thứ đã học thì Kiều Thiều không quên.

Một chọi ba không được, nhưng sẽ không bị khi dễ!

Nhậm Khoát nào ăn mệt như vậy bao giờ, hắn gầm nhẹ một tiếng: “Đuổi theo nó, hôm nay không dạy dỗ tên mất dại này một trận, tao không họ Nhậm!”

Đồng bọn đã phục hồi lại tinh thần, chạy theo hướng Kiều Thiều.

Vì đang trong khoảng thời gian dọn sân cho nên không có nhiều người lắm, tất cả nhân viên đều đang bận rộn tìm giày, không chú ý đến bên này.

Kiều Thiều kéo Vệ Gia Vũ chạy đến hướng cửa ra.

Đáng tiếc chân y quá ngắn, dù chạy có nhanh đi nữa cũng không bằng mấy cặp chân dài kia.

Mắt thấy sắp đuổi kịp, Kiều Thiều bình tĩnh nói với Vệ Gia Vũ: “Cậu đi tìm bảo vệ, tôi giữ chân.”

Vệ Gia Vũ trừng mắt đến sắp rớt ra ngoài: “Tôi không thể bỏ cậu lại được!”

Thời điểm thảm thiết như vậy mà Kiều Thiều lại cười: “Cậu tưởng chúng ta đang đóng phim võ hiệp sao? Mau đi tìm người! Đánh không thắng đâu.”

Vệ Gia Vũ nhịn không được nói rằng: “Cậu không sợ sao!”

Còn cười được.

Kiều Thiều nói: “Sợ cái lông chim, mấy tên côn đồ mà thôi.”

Còn là nơi công cộng, có gì phải sợ.

Vệ Gia Vũ khiếp sợ.

Khi hai người nói chuyện, người phía sau đã tới gần.

Kiều Thiều đẩy Vệ Gia Vũ: “Đừng nói nhảm nữa, mau đi tìm người.”

Vệ Gia Vũ thật sự không thể bỏ Kiều Thiều lại: “Cậu đi tìm người đi, tôi ở…”

“Cậu ở lại là bị đánh !”

Kiều Thiều vừa dứt lời liền đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

Y ngẩng đầu, thấy được Hạ Thâm.

Ấn đường Hạ Thâm khẽ nhíu : “Sao vậy ?”

Vì cái dừng lại này, người phía sau dí tới, một tên đô con trong số đó xách cổ áo Kiều Thiều lên, hùng hùng hổ hổ : “Thằng oắt con, mẹ mày dám…”

Hắn còn chưa nói xong, đầu bị ném một ly trà sữa vào.

“Phắc!”

Người kia liều mạng dụi mắt.

Trà sữa là loại đậy nắp không kín, vừa ném liền chảy xuống ướt hết đầu đối phương.

Một tên khác cũng đuổi tới, Hạ Thâm lại ném một ly còn lại qua, động tác y hệt bắn bia, ném trúng đầu cực kì chuẩn xác.

Chuẩn đến mức khiến người đứng xem muốn la lên một tiếng —- vi diệu !

Đầu hai người đều là trà sữa, tuy không đau nhưng lại cực kì chật vật.

Hai tên đó càng điên hơn, miệng đầy lời thô tục muốn đánh Hạ Thâm.

Hạ Thâm bảo vệ Kiều Thiều ra sau, chân dài đá ra, đế giày nằm giữa bụng đối phương, người kia quỳ xuống hét lên, ôm bụng ngồi xổm.

Một cước này nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lực đạo cực lớn.

Một tên khác đã tỉnh ra, biết mình gặp phải cục sắt, không dám tiến lên.

Hạ Thâm tà tà liếc mắt, người kia lùi về sau một bước.

“Xảy ra chuyện gì ! Nơi công cộng cấm ẩu đả !” Mấy người mặc quần áo bản an lập tức chạy tới.

Hai tên đồng bọn của Nhậm Khoát thấy tình hình như thế, biết không thể ở lâu liền quay đầu bỏ chạy.

Hạ Thâm dùng hai tay xách cổ hai tên lại, khiến đối phương không thể động đậy : “Chạy cái gì.”

Hai người vừa nãy còn hung thần ác sát, bây giờ trên đầu dính đầy trà sữa, chật vật bất kham : “Mày… ** má mày muốn lên cục cảnh sát hả?”

Người tới còn không chạy, muốn đi vào nghe “giáo dục” sao!

Bảo an lập tức chạy tới, lớn tiếng hỏi : “Đã xảy ra chuyện gì !”

Hạ Thâm buông tay, liếc nhìn hai tên cơ bắp cuồn cuộn một cái, nói : “À, bọn họ đi đường không cẩn thận, làm đổ trà sữa của tôi.”

Hắn vừa nói xong, Kiều Thiều xém chút nữa cười lên.

Vệ Gia Vũ : “…”

Bảo an sửng người.

Hạ Thâm nhướng mày nhìn qua hai người: “Có phải vậy không?”

Ở đây có camera, chỉ cần xem lại sẽ biết ai gây chuyện trước, hai tên lực lưỡng rất có kinh nghiệm nên chỉ có thể nén giận: “Đúng, đúng…”

Hai người ngẩng đầu, hung thần ác sát.

Hạ Thâm nói với bảo an: “Đó mấy chú coi đi, bọn họ làm đổ trà sữa xong còn muốn đánh tôi nữa kìa.”

Bảo an: “…”

Chuyện là như vậy thật sao ???

Ai ngờ hai tên kia lại thật sự cúi đầu : “Xin lỗi.”

Chạy là chạy không được, nếu không muốn đưa qua cục cảnh sát ghi tội thì chỉ có thể cúi đầu nhận sai.

Hạ Thâm lại nói : “Được rồi, đền tiền trà sữa đi, hai ly chín mươi hai.”

Hai tên cơ bắp : “???”

Kiều Thiều liều mạng nắm chặt cánh tay Vệ Gia Vũ, cực kì vất vả nhịn cười.

Hạ Thâm đúng là thần tiên chính hiệu, y phục !

Kỹ năng chọc điên người này đúng là không có đối thủ.

Sau đó, hai tên lực lưỡng đành nén giận móc một trăm đồng ra, Hạ Thâm thối lại tám đồng.

Hai ly trà sữa tới chín mươi hai lận sao ?

Không, chỉ là con số may mắn mà thôi.

Chín mươi hai —- Là hai thằng ngu.

Hai tên lực lưỡng về tới nhà mới ngớ người ra…

Về phần Nhậm Khoát “bị thương” đã chuồn mất tăm từ lúc bảo an chạy đến.

Bọn họ dám gây sự ở nơi này, một mặt là ỷ vào Vệ Gia Vũ và Kiều Thiều dễ ăn hiếp, mặt khác chỉ cần gây chuyện xong bỏ chạy là được.

Nếu gây chuyện xong mà không chạy được, vậy thì vui rồi.

Qua trận này, ba người bọn họ cũng không còn tâm tình đi trượt băng.

Hạ Thâm dẫn đến một quán cà phê, tìm một góc ngồi xuống.

Gọi nước thêm một lần nữa, Vệ Gia Vũ nói : “Cảm ơn.”

Hạ Thâm không nói gì, lấy một bịch đường cho vào ly caramel cappuccino trước mặt.

Kiều Thiều nhìn thấy, nghĩ thầm — Tên này muốn ngọt chết hay sao !

Kiều Thiều nói với Vệ Gia Vũ : “Không có gì nha, trưởng phòng gặp nạn, bát phương trợ giúp.”

Hạ Thâm cũng tính là nửa phòng viên.

Vệ Gia Vũ ỉu xìu nói : “Lúc trước tôi quá ngốc, lại dám chơi với mấy người này.”

Kiều Thiều nói : “Bọn họ làm gì…” Mà cũng không sao, chắc chắn sau này sẽ không tìm đến nữa. http s://hyuk ieleesj13 98.word press. com /

“Tôi đã phân rõ giới hạn, nhưng bọn họ vẫn…” Vệ Gia Vũ rút kinh nghiệm xương máu.

Kiều Thiều vừa an ủi Vệ Gia Vũ : “Không sao nha…” Vừa ngắm Hạ Thâm, khoan đã, sao hắn lại xé một bịch đường nữa!

Kiều Thiều không quan tâm Vệ Gia Vũ, nói với Hạ Thâm: “Cậu bỏ hai bịch đường rồi đó, thêm một bịch nữa là muốn ngọt chết hay sao?”

Caramel capuccino vốn đã rất ngọt rồi, còn bỏ ba bịch đường, cái tên này…

Hạ Thâm nhanh nhẹn đổ đường vào ly: “Cà phê đắng lắm.”

Kiều Thiều nói: “Thế còn kêu cà phê làm gì!”

Hạ Thâm rất vô tội: “Nhưng đây là quán cà phê mà.”

Kiều Thiều hỏi: “Ai nói vào quán cà phê thì phải uống cà phê?”

Hạ Thâm: “Hai người đều gọi cà phê.”

Kiều Thiều: “Cậu có thể kêu ly sữa.”

“Không.” Hạ Thâm nói: “Mất mặt lắm.”

Kiều Thiều hết chỗ nói: “Thế chẳng lẽ bỏ ba bịch đường vô ly caramel cappuccino không mất mặt hả!”

Nhất định phải nhấn mạnh hai chữ caramel!

Lông Xanh huynh đệ vẫn còn kinh hồn chưa định đang sâu sắc kiểm điểm lại bản thân cảm thấy tâm tình rất phức tạp: Bỗng nhiên cảm thấy mình thật dư thừa!

Sau khi Kiều Thiều tịch thu hết mấy bịch đường mới quan tâm đến Vệ Gia Vũ: “Cậu đừng để ý tới mấy lời đó nữa, dùng tiền kết giao bạn bè thì có gì sai?”

Vệ Gia Vũ sửng sốt.

Kiều Thiều lại nói: “Bọn họ có muốn dùng tiền làm quen cũng không dùng được.”

Vệ Gia Vũ run sợ một chốc, phụt một tiếng cười lên.

Đã lâu rồi Vệ Gia Vũ không đùa giỡn với người nào như vậy, hắn hỏi Kiều Thiều: “Cậu bầu tôi làm trưởng phòng cũng vì tiền đúng không?”

Kiều Thiều đúng lý hợp tình: “Đương nhiên.”

Vừa có ăn khuya vừa có đồ dùng vệ sinh, ai mà không thích tiền chứ.

Nếu Kiều Thiều không tạm thời phong ấn skill này, y đã sớm cho Đông Cao rực rỡ chói lóa.

Vệ Gia Vũ cười đến mắt cũng thành trăng non, cục đá to nặng đè lâu nơi trái tim lập tức biến mất.

Khi Nhậm Khoát uy hiếp Kiều Thiều, Kiều Thiều cho hắn một tiếng “phi”!

Nhưng bây giờ Kiều Thiều lại thẳng thắn vô tư mà thừa nhận.

Có tiền và không có tiền.

Chỉ vì mình quá để ý, nên mọi người mới tránh xa ngàn dặm.

==

Tác giả: Lại nói, sao Thâm ca chỉ mua có hai ly trà sữa vậy ta~