Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 55: Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, không thể đấu thắng kẻ gây tai họa




Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều bốc được quỷ bài cũng không kích động, y còn cảm thẩy rất thú vị, rốt cuộc cũng được chơi.

Hạ Thâm liếc nhìn, xốc bài mình lên.

Kiều Thiều nhanh chóng thò đầu qua xem: “Bài không.”

Hạ Thâm nghe ra thất vọng trong giọng nói của người kia: “Sao, hy vọng tôi bốc trúng vương bài à?”

Kiều Thiều cười với hắn: “Chắc chắn cậu sẽ không làm khó tôi.”

Hạ Thâm cũng cười theo, không trả lời vấn đề này.

Đối diện bọn họ, giáo bá cầm vương bài dùng mắt cá chết nhìn hai tên dính như sam kia.

—– Không làm khó dễ?

—– Tám phần là lão súc sinh kia đã nghĩ muốn “Khó dễ” chết mi.

Từ khi bắt đầu trò chơi, Lâu Kiêu đã phát hiện người nào đó hấp ta hấp tấp.

Qủa thực là hắn mắt mù, nhưng vẫn chưa mù đến nỗi khoảng cách gần vậy cũng không thấy rõ.

Lát thì ôm eo, lát thì dựa dựa sờ sờ, bây giờ lại nhìn nhau mỉm cười, đúng là không hề cố kị!

Lâu Kiêu quét mắt nhìn xung quanh, Tống Nhất Hủ và Giải Khải hắn không quen, Trần mắt kính thì luôn lãnh đạm, Vệ Gia Vũ cũng không tự nhiên, nhưng bọn họ vẫn luôn giúp đỡ Hạ Thâm và Kiều Thiều che lấp.

Không còn cách nào, người phòng 561 rất biết người biết ta.

Hai tên gia hỏa cuồng nhiệt cố chấp này không quản thiên quản địa, mà người đứng xem lại không muốn người trong cục u mê.

Vẫn nên đề phòng một chút, trong chuyện này vẫn có không ít tai họa ngầm.

Cả hai đều là con trai, lại còn ngồi trên ghế nhà trường, càng đừng nói tới gia thế của Hạ Thâm…

Kiều Thiều chỉ là một tên nhóc đáng thương gia cảnh bình thường, lỡ như bị dọa trực tiếp chia tay với Hạ Thâm thì biết làm thế nào.

Lâu Kiêu đã gặp qua Hạ Thâm hai bàn tay trắng.

Hắn không muốn gặp lại.

Giáo bá càng nghĩ càng cảm thấy nên dội nước lạnh vào Hạ Thâm, cho hắn lãnh tĩnh.

Hắn xốc bài lên, chữ vương màu xanh đặt trên mặt bàn.

Kiều Thiều vẫn rất vui vẻ: “Lâu Kiêu là vương bài sao.”

Toàn trường cũng chỉ có mình y cười được.

Hạ Thâm và Trần Tố là yên lặng không có chuyện gì, Tống Nhất Hủ và Giải Khải bị bao phủ dưới uy áp của giáo bá, nơm nớp lo sợ.

A, còn có một ngọn cờ riêng là Vệ Gia Vũ.

Hắn ngồi thẳng tắp, trong đầu loạn thành một nồi cháo——-

Kiều Thiều mi còn cười được!

Mi có biết tình huống bây giờ là như thế nào hay không!

Nếu anh Kiêu hỏi mi thích ai nhất, mi phải trả lời thế nào!

Nếu anh Kiêu kêu mi hôn hắn một cái, mi làm thế nào!

Không cần biết là chọn nói thật hay đại mạo hiểm, đây đều là tử cục a!

Xong rồi xong rồi, anh Kiêu với anh Thâm sắp đánh nhau vì tên gây họa này rồi!

Có người vì mình mà phắc nát tâm, Kiều Thiều bên đây lại vui rạo rực: “Tôi chọn đại mạo hiểm.”

Nói thật là không thể, lỡ như hỏi về vấn đề gia đình, Kiều Thiều không biết nói dối, rất sợ lộ tẩy.

Vệ Gia Vũ nghe thấy ngữ khí nhẹ nhàng của người kia đã thấy hít thở không thông.

Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, không thể đấu thắng kẻ gây tai họa.

Người xưa nói chẳng sai bao giờ!

Nghe thấy người kia chọn đại mạo hiểm, Hạ Thâm liếc Lâu Kiêu một cái, Lâu Kiêu nhận ra “ám chỉ”, nhưng lần này hắn phải nhắc nhở lão súc sinh tự trọng, sẽ không như hắn mong muốn.

Giáo bá cười lạnh một tiếng, mở miệng: “Nhiệm vụ của tôi là cậu đổi chỗ với Trần Tố.”

Kiều Thiều: “???”

Trần Tố đột nhiên bị vạ lây ngẩng đầu.

Hạ Thâm nhướng mày.

Vệ Gia Vũ run da đầu.

Tống ăn dưa và Giaỉ quần chúng ngu người.

Kiều Thiều buồn bực nói: “Tôi đổi chỗ với Trần Tố? Vậy thôi á?”

Này thì tính là đại mạo hiểm gì nữa!

Lâu Kiêu nói: “Vậy thôi.”

Hạ Thâm mở miệng: “Chuyện này rất đơn giản, không tính là đại mạo hiểm.”

Lâu Kiêu: “Nhiệm vụ tùy tôi tuyên bố, tôi thấy mạo hiểm thì nó là mạo hiểm.”

Hạ Thâm nhìn qua hắn.

Lâu Kiêu vô cùng kiên trì.

Vệ Gia Vũ sắp bị bầu không khí giương cung bạt kiếm này làm cho tắt thở!

Hắn biết hết, hắn hiểu hết!

Hiện tại Kiều Thiều đang ngồi gần anh Thâm, chỉ cần Kiều Thiều đổi chỗ với Trần Tố liền thành ngồi gần anh Kiêu.

Tuy Lâu Kiêu không đưa ra đại chiêu, nhưng tâm muốn đem Kiều Thiều đến bên người rõ ràng như bóc!

Rốt cuộc Vệ Gia Vũ vẫn đau lòng cho anh Kiêu nhà mình, hắn nói: “Cũng không vi phạm điều lệ mà, đổi chỗ đi…”

Cái gì mà đại mạo hiểm? Kích thích chính là mạo hiểm.

Đổi chỗ ngồi cỡ này còn chưa đủ kích thích sao!

Vệ Gia Vũ bị kích thích đến mức muốn tông cửa xông ra!

Kiều Thiều rất không muốn đổi chỗ ngồi, đã nói sẽ bảo vệ Hạ Thâm, tuy trong ký túc xá có đèn ngủ nhỏ nhưng vẫn tối như mực, Hạ Thâm vẫn luôn kế bên, Kiều Thiều có thể cảm giác được, nhưng nếu đi rồi thì Hạ Thâm sợ quỷ phải làm sao đây?

Kiều Thiều chưa từ bỏ ý định hỏi Lâu Kiêu: “Không thể đổi nhiệm vụ khác sao?

Lâu Kiêu chắc như đinh đóng cột: “Không thể.”

Vệ Gia Vũ như nghe được âm thanh tan nát cõi lòng.

Kiều Thiều bất đắc dĩ nói: “Thế thì thôi.”

Y nhìn về phía Hạ Thâm, cũng không thể bại lộ sự thật hắn sợ quỷ, chỉ có thể dùng ánh mắt trấn an.

Trong lòng Hạ Thâm ngưa ngứa, còn rất thoải mái.

Thay đổi vị trí xong, ván kế tiếp bắt đầu.

Vệ Gia Vũ sợ lại sinh ra biến cổ, chịu khó thu bài lại đưa cho Lâu Kiêu: “Anh Kiêu, này.”

Lâu Kiêu nhận được bài, nhìn không chớp mắt bắt đầu chia bài…

Vệ Gia Vũ cả kinh.

Tống Nhất Hủ và Giải Khải không dám lên tiếng.

Trần Tố giả vờ không phát hiện.

Kiều Thiều trực tiếp cười phá lên.

Chỉ có mình Hạ Thâm, không lo không sợ: “Bài cũng không lật xuống, cứ vậy mà chói lọi làm bừa?”

Không sai, hậu quả khi giáo bá nhìn không chớp mắt là hắn không úp bài xuống, trực tiếp chia bài không bài quỷ bài vương cho từng người.

Lâu Kiêu cúi đầu nhìn xuống: “À, không chú ý.”

Vệ Gia Vũ bóp cổ tay: Rốt cuộc là thất hồn lạc phách tới cỡ nào!

Lần này cẩn thận hơn, Lâu Kiêu chia bài lại lần nữa, Kiều Thiều xốc lên nhìn, kinh ngạc nói: “Tôi lại bốc trúng quỷ bài…”

Rốt cuộc là quá hên hay là quá xui ?

May mà làn này Lâu Kiêu là bài không, mấy người khác cũng lục tục lật lên, tất cả đều là bài không.

Cuối cùng chỉ  còn có Hạ Thâm, hắn lật bài lên.

Chữ vương cực lớn viết ở chính giữa, mặc dù có chút xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng tổng thể thì cũng coi được.

Hạ Thâm hỏi Kiều Thiều : “Chọn cái gì ?”

Kiều Thiều rất vui vẻ mà nói : “Đại mạo hiểm.”

Xong, chắc chắn Hạ Thâm sẽ không làm khó mình.

Hạ Thâm thật sự không làm khó y thật, lời hắn nói giống y như đúc Lâu Kiêu : “Nhiệm vụ của tôi là cậu đổi chỗ với Trần Tố.”

Lần này Kiều Thiều cực kì chủ động : “Được nha được nha.”

Lâu Kiêu mắt cá chết : Hai tên này có chút tiền đồ được không.

Lông Xanh đáng thương sắp bị lãnh khí của giáo bá đông thành khối băng.

Trần Tố vô tội đẩy mắt kính, yên lặng nghĩ trong lòng : Thật ra mình cũng rút trúng quỷ bài hai lần.

Nếu chuyện này là đại mạo hiểm, thế đổi vị trí với Kiều Thiều hai lần cũng được tính là mạo hiểm hai lần?

Kiều Thiều trở lại bên người Hạ Thâm, tảng đá lớn trên người rơi xuống đất : “Tiếp tục đi !”

Hạ Thâm vừa mới phát bài xong, Kiều Thiều xốc lên liền không còn lời gì để nói : “Tôi lại là quỷ bài.”

Bài này nhìn trúng y rồi sao.

Kiều Thiều vừa mở bài ra, Lâu Kiêu và Hạ Thâm cơ hồ là đồng thời xốc bài —— không.

Vệ Gia Vũ nhẹ nhàng thở ra, may quá may quá.

Qủy trước sau như một, vương lại thay phiên làm…

Đù má!

Vệ Gia Vũ nhìn vương bài trong tay mình, rất hoảng!

Hắn không muốn làm vương của con quỷ này chút nào, hắn không muốn!

Kiều Thiều đã cam chịu: “Tôi chọn đại mạo hiểm, đừng nói cậu cũng kêu tôi đổi chỗ ngồi đấy nhá?”

Y vừa nói xong, Vệ Gia Vũ liền cảm nhận được hai tầm mắt bắn tới.

Một cái tràn đầy mũi nhọn, bắn thủng xuyên tim.

Một cái lãnh đạm chây lười, ngầm giấu dao.

Vệ Gia Vũ khô cằn mở miệng: “Không cần, cậu… Đứng lên ngồi xuống đi.”

Nhị thế tổ ương ngạnh kiêu ngạo chưa từng hèn mọn như thế bao giờ!

Kiều Thiều càng hết chỗ nói: “Ý gì thế?”

Vệ Gia Vũ vô cùng đau đớn: Mi còn muốn thế nào nữa!

Kiều Thiều làm nhiệm vụ xong, Hạ Thâm mở miệng nói: “Chơi như vậy chán lắm, nếu lần tiếp theo vẫn chọn đại mạo hiểm thì nhất định phải tăng độ khó lên. Nếu độ khó quá thấp thì người chơi bài không có quyền phủ quyết.”

Ngoại trừ Vệ Gia Vũ muốn “dàn xếp ổn thỏa”, những người khác đều đồng ý.

Vệ Gia Vũ không dám không đồng ý.

Ván tiếp theo Hạ Thâm bốc được vương bài, hắn nhìn qua phía Kiều Thiều, may mà Kiều Thiều đã thoát khỏi kiếp quỷ nguyền rủa, bốc trúng bài không.

Tống Nhất Hủ bên cạnh xốc thẻ lên, thấy được một chữ quỷ cực lớn.

Hạ Thâm hỏi rất có sự dẫn dắt: “Đại mạo hiểm?”

Tống Nhất Hủ hằng năm luôn chìm đắm dưới thánh quang của học thần, nói ra theo bản năng: “Đại mạo hiểm.”

“Được.” Hạ Thâm cong môi, nói: “Nhiệm vụ của tôi là cậu hôn Giải Khải một cái.”

Tống Nhất Hủ: “???”

Giải Khải: “???”

Kiều Thiều vui vẻ: “Kích thích nha!”

Tống Nhất Hủ khóc: “Không, không cần đâu….”

Hướng gió đổi cũng hơi mạnh rồi đó, lúc nãy đều là đổi chỗ ngồi với đứng lên ngồi xuống!

Sao tới lượt hắn lại thành hôn đàn ông?

Hạ Thâm nói: “Thế này mới là đại mạo hiểm chứ, nếu như thoải mái làm được thì sao tính là đại mạo hiểm.”

Sao Lâu Kiêu không hiểu tâm tư của hắn?

———— Xáo trộn bài lại, là có thể trắng trợn mà hôn nhau.

Ở nhà còn chưa hôn đủ sao?

Còn muốn hôn trước mặt người khác mới đã ghiền?

Lâu Kiêu mắng Hạ Thâm một câu trong lòng: Không bằng cầm thú!