Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 65: Kiều Thiều: Anh Thâm ơi, em sai rồi!




Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều tỉnh dậy, thần thanh khí sảng.

Đã lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, đã bao lâu rồi?

Đáng tiếc, đến khoảng thời gian như thế Kiều Thiều cũng không nhớ rõ.

—– Không nhớ được thì đừng nhớ nữa.

Y duỗi cái thắt lưng lười biếng, nghe được một hồi nhạc nhẹ thư giãn.

Bên cạnh không có ai, nhưng Kiều Thiều cũng không lập tức tỉnh lại, hẳn là vì âm nhạc này đi.

Cuộc sống của Hạ Thâm đúng là thú vị.

Y không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng trùng hợp.

Dù sao thì chuyện mình sợ an tĩnh, cả Đông Cao này không ai biết.

Kiều Thiều xuống giường, ra khỏi phòng ngủ liền nghe được mùi cơm thơm nức.

Y đi vài bước vào phòng bếp, thấy được người đàn ông đưa lưng về phía mình.

Hạ Thâm mặc một cái áo thun rộng thùng thình và quần vải lanh màu xám, quần áo cực kì bình thường lại vì tỉ lệ dáng người quá xuất sắc mà tạo ra khí chất biếng nhác soái bạo.

Kiều Thiều cúi đầu nhìn lại mình —- đau xót đến nổi bong bóng.

Hạ Thâm nghe được động tĩnh, nói: “Buổi sáng tốt lành.”

Kiều Thiều tựa lên cạnh cửa: “Buổi sáng tốt lành.”

Hạ Thâm nghe ra trong âm thanh mang theo tức giận trẻ con, nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Kiều Thiều đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Tôi đang nghĩ…”

Hạ Thâm sợ trứng ốp la trong nồi khét, dùng sạn lật tới lật lui: “Hửm?”

Kiều Thiều cũng không che dấu sự ghen ghét của mình: “Đời này tôi có được hai chân của cậu hay không.”

Bốp một tiếng, cái sạn rớt lên chảo, phát ra âm thanh vang vọng.

Kiều Thiều nói tiếp: “Làm được không đó? Nếu không biết nấu thì đừng cố.”

Tuy y cũng không biết, nhưng canh thịt bò dưới quán rất ngon, cũng không đắt.

Hạ Thâm tắt lửa, quay đầu nhìn y: “Bạn học Kiều Thiều.”

Lỗ tai Kiều Thiều ngứa ngứa.

Hạ Thâm nhìn người ấy: “Đừng nói là chân tôi, chỉ cần cậu muốn, cả người tôi đều là của cậu.”

Tim Kiều Thiều nhảy dựng, âm thanh khô cứng: “Tôi, tôi vẫn hiểu rõ, dù có cố gắng thế nào cũng không được như cậu.”

Mặc dù Kiều Thiều ăn được ngủ được, lần nữa tiến vào giai đoạn dậy thì, nhưng xương cốt hai người khác nhau, dù Kiều Thiều có cao lên cũng là hình thể thiên gầy, chắc chắn không giống như Hạ Thâm…

Hạ Thâm cười: “Thôi, đừng đứng đây rù quến nhau nữa, tôi muốn nấu cơm.”

Kiều Thiều vốn đã không được tự nhiên, câu này càng làm khuôn mặt nóng cháy: “Ai rù ai chứ.”

“Ừm.” Hạ Thâm mở lửa lần nữa, nghiên cứu một chảo trứng gà này: “Cậu không có.”

Kiều Thiều cũng không muốn chạy: “Vốn dĩ là không có.”

Hạ Thâm: “Cũng không biết mới sáng sớm ai mơ tưởng chân tôi.”

Kiều Thiều: “!”

Hạ Thâm dùng dư quang liếc qua, lại nói: “Hóa ra cậu là một tên mê chân a.”

Mê tổ cha mi!

Kiều Thiều không ở lại tự nhục nữa, xoay người rời đi, trong lòng thầm mắng —–

Cái tên này còn nói tiếng người được à ! Còn dám nói mình không làm gei, không cái lông chim !

Kiều Thiều đi rửa mặt, khi đi ra bữa sáng đã dọn lên bàn.

Hạ Thâm thúc giục : “Mau đến nếm thử, cậu là người duy nhất trên đời này ăn cơm do tôi làm đó.”

Kiều Thiều yên lặng hai giây : “Ôi cảm động quá.”

Hạ Thâm phất phất giọt nước giữa trán y : “Không chân thành.”

Kiều Thiều sửng người nửa giây vì người kia đột nhiên tới gần, y lung tung xoa cọng tóc ướt vì rửa mặt : “Tôi sợ có độc.”

Thật ra đây không phải lần đầu tiên ăn đồ Hạ Thâm làm, lần trước đã ăn rồi, mùi vị rất ngon.

Hạ Thâm : “Có thật.”

Chiếc đũa của Kiều Thiều khựng lại.

Hạ Thâm nói tiếp : “Là một loại độc vô cùng thần kì.”

Kiều Thiều nhắm mắt cũng biết tên này lại bắt đầu vô nghĩa, quen tính quen nết phụ họa theo : “Độc gì ?”

“Một loại độc…” Hạ Thâm đè thấp âm thanh : “Ăn cơm tôi làm sẽ nhớ tôi mỗi ngày… Ưmm..”

Hắn bị Kiều Thiều nhét một miếng thịt hun khói cực lớn vào mồm.

Kiều Thiều trừng mắt một cái : “Hạ Thâm.”

Hạ Thâm : “Hở ?”

Kiều Thiều hỏi : “Có phải cậu muốn yêu rồi không ?”

Kiều Thiều cả giận : “Muốn yêu đương thì mời nói với mấy chị em gái, nhìn cho rõ đi, tôi là nam, hai ta đều là nam !”

Phục người này !

Dù y là nam cũng sắp không chống đỡ được.

Hạ Thâm khựng lại, nói : “Ăn cơm đi.”

Trong âm thanh còn không vui lòng?

Kiều Thiều càng không vui lòng!

Nếu không biết tên này là một thẳng nam còn thích nói hưu nói vượn, y đã cho rằng đối phương có ý với mình!

Qủa nhiên ông chú AB không lừa Kiều Thiều, thẳng nam còn đáng sợ hơn gay!

À, chú AB là trợ lý số 1 của ông nội, một tên gay hàng thật giá thật, loại người này rất bình thường trong giới thời trang, nên Kiều Thiều hiểu rõ hơn các bạn cùng lứa nhiều.

Bữa sáng Hạ Thâm làm vẫn rất ngon.

Tuy đơn giản lại cực đúng khẩu vị.

Dường như người này không gì mà không làm được, không quản như thế nào, chỉ cần nghiêm túc lên là làm được tất cả.

Người với người thật khác nhau, có vài người trời sinh đã là kiêu tử.

Kiều Thiều ăn đến vui vẻ, thấy đối phương vẫn còn buồn bã, lại nhịn không được muốn dỗ dành.

“Mà…” Y mở đầu một câu chuyện.

Hạ Thâm: “Hở?”

Kiều Thiều: “Tối qua tôi nằm mơ.”

Tay Hạ Thâm dừng lại, nhìn lên: “Mơ thấy gì?”

Kiều Thiều ăn cũng no rồi, để đũa xuống nói: “Mơ thấy cậu.”

Trong mắt Hạ Thâm lập tức có ý cười: “Mơ thấy tôi làm gì?”

Kiều Thiều nhớ lại một chút, cười nói: “Tôi thấy trong nhà có quỷ, một con ma bay tới bay lui, làm cậu sợ tới mức run run.”

Hạ Thâm: “…”

Ánh mắt Kiều Thiều cong thành trăng non: “Lúc đó tôi mới nhanh chóng che chở cậu, nói Hạ Thâm Thâm đừng sợ, có anh Thiều ở đây, quỷ không nhai đầu em đâu.”

Hạ Thâm cũng để đũa xuống, hắn cong môi cười, nụ cười từ đáy lòng nở rộ, chân thật, không chút che lấp.

Kiều Thiều nhìn đến ngơ ngác, như bị lây nhiễm, trong lòng cũng vui sướng.

Hạ Thâm nói: “Tối hôm qua cậu nói mớ.”

Tim Kiều Thiều ngưng đập: “Ả, nói gì cơ.”

Đừng nói là giao hết của cải ra hết rồi nhá!

“Cậu nói…” Hạ Thâm chậm rãi: “Anh Thâm ơi anh tốt quá.”

Kiều Thiều trợn to mắt, bị Tống Husky lây bệnh, mồm miệng cũng không rõ: “Không đời nèo!”

Hạ Thâm suy tư một chút: “Í, không đúng, cậu nói là anh Thâm giỏi quá.”

Kiều Thiều: “!”

“Hình như cũng không phải, tôi nhớ ra rồi.” Tay phải của Hạ Thâm nắm lấy tay trái: “Cậu nói… Hạ Thâm, tôi thích cậu.”

Kiều Thiều: “…”

Bắt đầu từ câu thứ hai, Kiều Thiều đã biết tên này lại lên đồng.

Y cười lạnh: “Tôi cũng nhớ ra rồi, tôi nói là… Hạ Thâm, tôi đánh chết cậu!”

Nói xong liền nhào người lên, liều mạng sống chết.

Hạ Thâm giữ chặt eo lưng người nọ: “Rồi rồi, coi chừng té.”

Kiều Thiều vốn định bóp cổ hắn, ai ngờ thắt lưng bị sờ, cả người run run: “Đừng có đụng vào chỗ đó.”

Đầu óc Hạ Thâm nóng lên, bàn tay không thành thật.

Kiều Thiều bật người giãy dụa đứng lên: “Đừng có đụng mà, tôi sợ nhột, á, Hạ Thâm cậu…”

Hạ Thâm cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng nhịn không được, hắn lại mò xuống xương sườn.

Kiều Thiều càng phát điên, y vừa cười vừa khóc cầu xin: “Đừng có chọt nữa nhột, đừng mà, tôi sợ cái này nhất!”

Yết hầu Hạ Thâm lên xuống khô khốc: “Kêu anh tha cho em đi.”

“Kêu con khỉ!” Kiều Thiều nhột sắp chết tới nơi.

Hạ Thâm cố gắng đứng đắng một chút: “Thế thì tôi phải cố đếm xem cậu có bao nhiêu cái xương sườn rồi.”

Kiều Thiều sợ hãi, y thở hồng hộc: “Anh Thâm! Anh Thâm ơi em sai rồi!”

Hạ Thâm: “…”

Không thể đùa nữa, còn đùa nữa hắn sẽ không thể quay đầu.

Hắn buông Kiều Thiều ra, đứng dậy nói: “Tôi đi rửa chén.”

Kiều Thiều vừa cười vừa la, cổ họng khô rang, thầm mắng trong lòng: Hạ Thâm Thâm mi chờ đó!

Hạ Thâm quay đầu lại nhìn y: “Tôi cảm thấy cậu đang mắng tôi.”

Kiều Thiều: “…”

Tên này không chui vào lòng mình chứ!

Hai người dậy rất sớm, dù sao thì hôm nay còn có chuyện phải làm.

Kiều Thiều làm bài tập của trường xong, sau đó mới đi theo Hạ Thâm học bù toán.

Nói là ôn thi, nhưng đề mà Hạ Thâm tìm đến cũng không khó mấy.

Kiều Thiều: “Cuộc thi này cũng hơi dễ rồi đó.”

Khó trách nhóm học bá không tham gia.

Hạ Thâm đáp: “Điểm căn bản rất khó lấy.”

Rất nhiều người không phải vì không đủ thông minh, cũng không phải học dở, mà là mất điểm vì sơ suất.

Đầu óc linh hoạt, nghiêm túc học tập, muốn thi toán được 130 điểm cũng không khó, nhưng hai mươi điểm cuối cùng không phải chỉ dựa vào nhiêu đó mà lấy được.

Có bao nhiêu người mất điểm vì ỷ y, học sinh nào xem lại những câu mình để sai cũng thấy tiếc nuối.

Kiều Thiều cắn nắp bút theo thói quen: “Tôi sẽ nghiêm túc.”

Đây cũng là ưu thế, y có đủ kiên nhẫn, củng cố kiến thức hết lần này tới lần khác, chẳng sợ không làm được đề khó cũng chắc chắn không quá be bét.

Hạ Thâm xoa xoa tóc người nọ: “Cậu sẽ làm được.”

Kiều Thiều lắc lắc đầu: “Đừng sờ tóc tôi nữa, rơi ra bực lắm.”

Hạ Thâm sợ ảnh hưởng y làm bài, không đùa nữa: “Mau làm bài tập đi.”

Từ bảy giờ rưỡi sáng đến bốn giờ rưỡi chiều, hai người ngoại trừ ăn cơm và nghỉ trưa nửa giờ thì không rời khỏi phòng trọ.

Mãi đến khi Hạ Thâm nói: “Cậu nên về trường.”

Kiều Thiều mới chợt nhớ ra: “Nhanh vậy sao.”

Vì nguyên nhân bản thân nên Kiều Thiều tiếp xúc không ít kiến thức bên tâm lý học, biết có một từ gọi là chú tâm.

Chậc chậc, cả ngày nay y vào trạng thái chú tâm đi? Làm bài ấy mà, một khi chuyên chú rồi đúng là bị nghiện!

Kiều Thiều thu dọn đồ đạc: “Hôm nay cảm ơn nha!”

Hạ Thâm lại bắt đầu hư hỏng: “Nói bằng miệng vậy thôi là xong à?”

Kiều Thiều nhìn cổ áo tán loạn của hắn: “Thế thì thắt caravat cho cậu há.”

Hạ Thâm không nói, cúi đầu nhìn đứa nhóc nhón chân lên, thật sự rất muốn cúi đầu…

Không được.

Hôn sẽ dọa người kia khóc.

Kiều Thiều về trường, phát hiện không khí trong ký túc xá rất nghiêm túc.

Đối diện một cái bàn, Trần Tố và Lông Xanh ngồi đối mặt nhau.

Khi y mở cửa ra, chợt nghe Trần Tố thấp giọng hỏi: “Đây là bài tập mà cậu làm?”

Vệ Gia Vũ nói: “Tôi làm thế là không tệ rồi!”

Trần Tố: “Với cái thái độ này của cậu mà còn muốn tiến bộ?”

Vệ Gia Vũ cáu kỉnh: “Tôi đã tự mình làm hết rồi, cậu còn muốn gì nữa!”

Trần Tố: “Không phải cậu kêu tôi bổ túc à!”

Vệ Gia Vũ hung dữ: “Ai mẹ nó mà muốn bổ túc kiểu đó!”

Kiều Thiều thấy hai tên này sắp lao vào đánh nhau: “A… Tôi về rồi.”

Y vừa mở miệng, liền phát hiện cổ họng mình ách thanh không nói ra lời.

Trần Tố không để ý tới Vệ Gia Vũ, hỏi : “Bị cảm sao?”

Kiều Thiều : “Không.”

Trần Tố lại hỏi : “Thế sao cổ họng lại như thế ?”

“Ừm…” Kiều Thiều đỏ mặt, cũng không thể nói mình bị Hạ Thâm chọt lét, y lúng túng : “Khụ, không sao nha.”

Radar trên đỉnh đầu Vệ Lông Xanh ting lên một tiếng, đã hiểu.

Anh Thâm cầm thú vậy sao ! La hét tới khan tiếng luôn sao !

Chuyện này cũng quá…

Ngưng thần, không được nghĩ nữa !

Y liếc nhìn Trần Tố: Tên Trần mắt kính này còn hỏi nữa, hỏi cái rắm.

Vệ Gia Vũ vỗ bàn: “Mau kiểm tra bài tập cho tôi đi.”

==

Mấy hôm nay tui coi The tale of Nokdu bấn quá quên luôn mình có cái blog edit truyện:))))))))))