Hơi Tàn

Chương 25




Edit: SherryTan

Soát lỗi: Rabbitlyn

1. Vào buổi tối mà Trình Tụ tỉnh lại, Lâm Hải Đường đang tựa vào cạnh giường ngủ. Giấc ngủ mơ mơ màng màng, có gì đó cào nhẹ lên mặt cô, làm cô hơi ngứa, trong bóng tối có tiếng sột soạt, cô cố mở đôi mắt nặng nề, lập tức bắt gặp đôi mắt đôi mắt sáng như ánh trăng của anh. Người đàn ông dùng hết sức lực, từ trong miệng khô rát kêu lên hai tiếng.

"Bà xã."

Lâm Hải Đường không nhịn được chảy nước mắt, chỉ lầm bầm một câu, "Lại chiếm tiện nghi của bà."

2. Trình Tụ nằm trên giường hai tháng, dù người có làm bằng sắt cũng muốn gỉ sét luôn. Lâm Hải Đường mỗi ngày chăm sóc anh như hầu hạ đại gia, chọn một quả táo đỏ nhất, "Ăn táo không."

Trình Tụ cười, giơ hai tay lên để giãn gân cốt, khung giường kêu lên, "Không ăn."

Mặt Lâm Hải Đường hơi xụ xuống, "Quýt thì sao."

Hai tay Trình Tụ giơ cao qua đầu rồi gập xuống, chạm bàn tay vào vai, "Không ăn."

Lâm Hải Đường xụ mặt: "Anh rốt cuộc là muốn ăn gì."

Trình Tụ nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, nghiền ngẫm, "Em."

Cô y tá nhỏ đến kiểm tra phòng đỏ bừng mặt.

3. Buổi tối. Lâm Hải Đường giúp Trình Tụ lau mình, trong phòng bệnh có mở máy sưởi, hai má Lâm Hải Đường hơi đỏ lên, dùng khăn ấm lau tay chân, hai đùi và bụng dưới. Lâm Hải Đường rửa sạch, vắt khăn, hít thở.

Trình Tụ: "Còn chưa lau xong."

Anh chỉ chỉ chỗ đang nhô lên. Lâm Hải Đường dậm chân, lườm anh.

4. Dư Khánh Sinh đến thăm bệnh, Trình Tụ nhận ra một luồng áp suất thấp đến từ thằng đệ này. Anh ăn quả quýt Lâm Hải Đường bóc sẵn, giọng điệu như một đại thiếu gia thời cổ đại, "Nói cho ca nghe, có chuyện gì."

Dư Khánh Sinh nhìn hai người rải cơm chó, nghĩ đến lí do mình đến đây, cau mày, "Tối nay Lí Tịnh sẽ lên xe lửa."

Nha hoàn Lâm Hải Đường tiếp lời, "Hôm qua cô ấy có đến đây, chào tạm biệt chúng ta rồi."

Trình Tụ một miệng nhét đầy quả quýt, như một ông bố già bất lực vì sự trì độn của con cái, "Nhóc có thích thì đuổi theo người ta đi, đừng dây dưa nữa, là một thằng đàn ông mà còn sợ bị từ chối thì chả đáng mặt nam nhi, còn chờ con gái người ta chủ động nữa sao, đầu cậu là nước vào hay thấy cậu đẹp trai cỡ anh đây hả."

Lâm Hải Đường: "..."

Muốn lấy quả quýt làm anh nghẹn chết luôn cho rồi.

5. Tết Âm lịch đã đến, tiếng pháo trống rền vang. Trình Tụ muốn bước ra đi lại một chút, Lâm Hải Đường đỡ anh đi ra vườn hoa. Đèn đuốc rực rỡ, sáng lung linh. Lâm Hải Đường ngẩng đầu nhìn, ở đằng xa kia có có bắn pháo hoa, từng bông pháo hoa nở rực trên trời, khen một tiếng, "Anh nhanh nhìn kìa, đẹp quá."

Trình Tụ liếc mắt nhìn một cái, tầm mắt đặt lên mặt cô, môi ngo ngoe rục rịch. Má Lâm Hải Đường nóng lên, người đàn ông nói ra ba chữ, như có từng đóa pháo hoa nở rộ trong tim cô. "Anh yêu em."

6. Trình Tụ xuất viện, Vương Trường Thanh lái xe đến đón hai người. Lâm Hải Đường vừa lên xe lại nhớ ra mình quên đồ, thế là chạy nhanh trở về khu nằm viện. Trình Tụ nói chuyện với Vương Trường Thanh một lúc, từ kính chiếu hậu, anh thấy trong lòng cô đang ôm một chậu hoa.

Vương Trường Thanh hỏi, "Đây là hoa gì thế?"

Lâm Hải Đường đóng cửa xe: "Hoa hải đường."

Vương Trường Thanh: "Ý nghĩa hoa này là gì?"

Câu hỏi này làm Lâm Hải Đường đơ não luôn.

Trình Tụ đưa tay ra ngoài, phủi phủi bụi, "Khổ vì tình."

Vương Trường Thanh: "Ha ha."

Lâm Hải Đường: "..."

7. Chỉ trong vòng mấy tháng, khu ổ chuột đã thay đổi rất lớn, phá dỡ, di dời, san lấp, một mảnh hoang tàn. Đồ đạc của cả hai không nhiều lắm, hai người đứng trên lề, liếc mắt lần cuối nhìn về khu ổ chuột. Trình Tụ ôm lấy cô: "Đi thôi, về nhà."

Lâm Hải Đường: "Về đâu?"

Trình Tụ: "Nhà bố vợ anh."

Lâm Hải Đường: "..."

8. Trấn Trường Thọ ở vùng Tây Nam, một con đường xi măng ngoằn ngoèo, xuyên qua rừng núi, đoạn đường phía trước còn khá dễ đi, đường vào trấn thì ngập bùn, vừa vào mùa mưa là đường xá trở nên gồ ghề, xóc nảy. Xe đi qua đoạn gồ lên, nhiều lần cái mông của cả hai đều bị nảy lên lơ lửng, Lâm Hải Đường lo lắng hỏi anh, "Có đau lưng không?"

Trình Tụ nâng mí mắt, nửa tỉnh nửa mơ, trong khoang xe không quá rộng rãi này, duỗi người, "Yên tâm, người đàn ông của em là sắt đúc thành."

Ôtô đã đến trạm xe cuối trấn, chỉ là một mái hiên nhỏ, mưa rất to, cả hai không ai mang dù.

Trình Tụ gài lại mũ áo lông vũ, "Em chờ trên xe đi, anh đi mua ô."

Lâm Hải Đường giữ chặt anh: "Mưa lớn như vậy, anh đi đâu mua."

Có hai giọng nói quen thuộc vang lên, từ xa vọng đến. "Con gái."

Lâm Hải Đường nhìn xuyên qua màn mưa, nhìn thấy bố mẹ và em dâu. Hốc mắt cô đỏ lên.

9. Người đàn ông lưng đã khòm, tóc người phụ nữ cũng đã bạc. Lâm Hải Đường nhận lấy cây dù, nước mắt ngập mi, mất một lúc mới mở miệng nói được hai chữ, "Bố, mẹ."

Một trận mưa, gỡ được khúc mắt trong lòng.

10. Biểu hiện của Trình Tụ trước mặt bố mẹ Lâm rất tốt, hai ông bà như nhặt về được thêm thằng con trai, cười không khép miệng.

Buổi tối, Trình Tụ ôm Lâm Hải Đường ngủ, "Hải Đường, chúng ta kết hôn đi."

Lâm Hải Đường không nói chuyện.

Trình Tụ: "Anh sẽ vay tiền mua nhà, mua một căn 2 phòng ngủ 1 phòng khách, rồi tự mở tiệm thịt nướng, Vương Trường Thanh cũng bỏ vốn vào, chỉ thiếu mỗi bà chủ thôi."

Lâm Hải Đường nhìn ra cửa sổ, vầng trăng trong núi lớn vừa sáng vừa tròn.