Hồi Tưởng Cứu Rỗi

Chương 22




Dumbledore nhỏ giọng niệm một câu thần chú thật dài với hai Trường Sinh Linh Giá, Harry chắc chắn đó là loại ngôn ngữ mà cực kỳ ít người biết trong ma văn cổ đại. Sau chiến tranh nhờ các mối quan hệ của Bill nên Harry đã từng được tiếp xúc qua loại ngôn ngữ này, lúc ấy yêu tinh chuyên môn phụ trách ma văn cổ đại ở Gringotts đối với ngôn ngữ này cũng là chỗ biết chỗ không. Cũng không biết cụ Dumbledore tìm thấy thần chú này ở đâu.

Theo giọng nói càng ngày càng nhỏ của cụ Dumbledore, một tia sáng màu vàng nhạt từ đũa phép của cụ phóng ra, chia hai tia sáng trong không khí, sau đó hoàn toàn nhập vào hai mảnh hồn.

Trong nháy mắt biểu tình của mọi người đều có chút thả lỏng.

Harry cảm thấy trái tim đang treo lơ lửng cả ngày của mình rốt cuộc cũng quay về vị trí của nó.

Thần chú có vẻ đã thành công, dường như tất cả mọi người đều cảm nhận được lực lượng sinh ra khi hai cái Trường Sinh Linh Giá liên kết, đám người Harry gầm như theo phản xạ nắm đũa phép nhắm về phía Trường Sinh Linh, thậm chí Severus và Sirius không hẹn mà cùng phóng vài thần chú tỏa ra hơi thở nguy hiểm, đem hai cái Trường Sinh Linh Giá đang rục rịch đánh cho ủ rũ.

Harry cùng vết sẹo trêи trán cậu đều không có bất cứ cảm giác gì.

Kẻ Được Chọn mừng như điên cố gắng nghiêng đầu về phía trước, lần đầu tiên trong lịch sử, cậu cố gắng đem đầu đến gần nơi có khả năng là ngọn nguồn cơn đau của vết sẹo trêи lý thuyết.

“Cái gì cũng không có! Không có chuyện gì xảy ra? Vết sẹo của con không đau chút nào cả!" Harry vui sướиɠ nói, cậu cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, cho dù cậu lại có thể nói chuyện với rắn, thì cậu cùng Voldemort cũng không có bất cứ liên hệ mà cậu không muốn nào nữa.

“ Nhưng còn chuyện Harry nói được Xà ngữ là như thế nào?" Sirius hỏi.

“Đây là một chuyện tốt." Dumbledore dựa cả người vào ghế dựa phía sau, trầm tư nói, “ Trước đây tôi cũng từng nghĩ đến khả năng này, Harry không có bất kỳ liên hệ gì với Voldemort, nhưng cậu nhóc cũng không vứt bỏ thứ mà Voldemort cho nhóc ấy. Tôi nghĩ rất có khả năng vì linh hồn của Harry và Trường Sinh Linh Giá, ít nhất là một phần của mảnh hồn kia đã dung hợp lại với nhau.”

“Nhưng việc dung hợp của hai linh hồn thậm chí là một phần cũng rất khó khăn, đặc biệt là hai linh hồn hoàn toàn khác biệt, vẫn luôn được cho là không có khả năng." Remus cau mày nói.

“Vì sao?” Harry hỏi.

“Bởi vì khi linh hồn hợp làm một thể sẽ tạo thành một năng lượng mạnh mẽ ngăn cách nó với các vật chất khác, cho đến bây giờ cách duy nhất để phá vỡ năng lượng đó mà mọi người phát hiện ra là dùng sức mạnh của cái chết, mà đây cũng là cách Voldemort tạo ra Trường Sinh Linh Giá. Cách này cần phải giết một người và sử dụng toàn bộ sinh mệnh lực của người đó để phá vỡ tầng lớp tự bảo vệ của linh hồn mình, mà thông qua cách này thu được sức mạnh mang theo oán khí của người chết, cho nên chỉ có khả năng phân tách linh hồn. Nên biết rằng, phần lớn pháp thuật hắc ám thường có khuynh hướng phá vỡ và hủy diệt." Sirius giải thích tỉ mỉ cho Harry.

Nên biết, tuy rằng từ năm nhất Đại cẩu đã quyết tâm trở thành một Gryffindor lạc quan như ánh mặt trời, thậm chí còn biến thành rời xa pháp thuật hắc ám ngay cả Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cũng không chịu học, nhưng cho dù như thế nào thì cũng là đứa trẻ lớn lên trong một gia tộc cổ xưa cuồng nhiệt với pháp thuật hắc ám ôm cuốn Một trăm cách sử dụng pháp thuật hắc ám đơn giản mà học đọc viết, thật ra kiến thức của Sirius về phương diện pháp thuật hắc ám cũng không hề thua kém Severus. Chẳng qua là do chú thật sự chán ghét cái này, cho nên nhiều lúc đến nghĩ cũng lười nghĩ đến.

Nhưng làm một cha đỡ đầu đủ tư cách, Sirius vẫn rất vui lòng bổ sung một chút kiến thức lý thuyết. Đặc biệt sau khi biết con đỡ đầu của mình không còn là một đứa trẻ chỉ cần mua một cây chổi hay cho viên kẹo là có thể lấy lòng, một chút kiến thức có ích có thể là cách tốt để kéo gần khoảng cách của hai cha con họ, cha đỡ đầu Đại cẩu vui vẻ nghĩ.

“ Trong tình huống bình thường đương nhiên là như vậy, nhưng tình huống của Harry có chút đặc biệt. Tôi nghĩ sức mạnh đã phá vỡ tuyến thời gian đưa linh hồn Harry về hiện tại có thể làm được việc mà thần chú không thể làm được. Nhưng tôi cũng không cho rằng linh hồn Harry và mảnh hồn kia hoàn toàn dung hợp……” Hiệu trưởng khẽ nhíu mày lâm vào trầm tư.

“ Để tôi nhắc nhở thầy một chút” Severus dùng thanh âm giả tạo nói, " một loại thập phần giả dối thanh âm nói, “Tôi nghĩ các người vẫn không quên mất sự tồn tại của hai thứ kia, đúng không?"

Giáo sư độc dược dùng đũa phép của mình chỉ về phía hai Trường Sinh Linh Giá.

Đến lúc này nhóm Gryffindor nhận ra rằng họ còn hai món tài liệu thí nghiệm phải xử lý.

Dumbledore lấy thanh gươm Gryffindor từ trêи tường xuống, sau đó đưa cho Harry ở gần cụ nhất.

“Thầy nghĩ thầy đã quá già rồi, không thích hợp làm loại hoạt động mạnh này." Ngài hiệu trưởng ỷ mình lớn tuổi mà quang minh chính đại lười biếng.

Harry không tình nguyện bĩu môi, nhưng vẫn cầm thanh gươm hoàn thành trách nhiệm của Kẻ Được Chọn.

So sánh với quá trình tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá ở đời trước thì lần này nhẹ nhàng hơn nhiều, hai mảnh hồn vẫn luôn nghe lén họ nói chuyện muốn trốn vào Trường Sinh Linh Giá, nhưng giáo sư độc dược ở bên cạnh đã sớm đề phòng làm sao có thể cho bọn chúng cơ hội!

Snape dường như là vào lúc chúng có động tĩnh liền ném hai cái Petrificus Totalus, sau đó hai mảnh hồn cũng chỉ có thể bay lơ lửng ở bên ngoài nhìn Harry giải quyết chúng.

“ Chà, vậy hiện tại chỉ còn lại cúp vàng Hufflepuff và con rắn của Voldemort.” Harry giải quyết cong hai mảnh hồn vẫn chưa thõa mãn nói.

“ Con rắn của Voldemort không cần gấp, chờ đến lúc giải quyết chủ hồn thuận tiện giải quyết luôn là được, nhưng còn cúp vàng Hufflepuff thì chúng ta vẫn cần nghĩ cách. Cách cướp Gringotts chúng ta vẫn không nên dùng, quá nguy hiểm." Remus cau mày nói.

“Muốn lấy được cúp vàng cần có sự trợ giúp của nhà Malfoy…" Snape cau mày suy xét khả năng thuyết phục được Lucius lớn bao nhiêu.

“Tôi tưởng tôi có lẽ có thể đến nhà Malfoy thử xem.” Sirius nhìn chằm chằm vào hộp trang sức Slytherin nói.

“Nếu anh có thể vào được trang viên Malfoy." Snape nói.

“A, được, Snape. Tuy rằng có lẽ anh sẽ hiểu việc giao tiếp với một Slytherin hơn, nhưng việc giao tiếp với quý tộc tôi lại hiểu hơn anh nhiều." Sirius vẫy vẫy tay nói, hoàn toàn không để ý đến Snape châm chọc.

Điều này hiển nhiên khiến Snape cực kỳ không quen, khóe miệng anh khẽ động một chút, có vẻ như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể cho Sirius đi thử, dù sao phu nhân Malfoy cũng là chị họ của cậu ấy." Dumbledore nói.

Snape khịt mũi, không nói gì.

Sirius lấy hộp dây chuyền Slytherin từ chỗ hiệu trưởng, hiện tại ngoài trừ việc nó là di vật lịch sử ra thì đã không còn bất cứ ý nghĩa khác nữa.

“Nó có tác dụng rất lớn đối với Malfoy. ” Sirius khẳng định nói.

Ngay cả trong lòng Snape cũng đồng ý với những lời này, tuy rằng Xà vương điện hạ vẫn duy trì khuôn mặt đen thui của anh.

“Như vậy, còn có một việc có lẽ chúng ta cần phải thảo luận một chút.” Dumbledore bưng mật ong trà ( Editor: chỗ này đúng ra là trà mật ong nhưng vì cụ Dum nhà chúng ta cho quá nhiều mật ong nên nó không còn là trà pha mật ong nữa mà là mật ong pha với một tí trà) của cụ lên uống một ngụm lớn, sau đó cười tủm tỉm nói.

“Là cái gì?” Harry hỏi.

“ Về buổi phụ đạo vào thứ năm hàng tuần." Dumbledore nói.

“Tôi nghĩ cho dù cậu ta không có khả năng dùng chung một cái đầu với Chúa Tể Hắc Ám, thì Kẻ Được Chọn của chúng ta vẫn cần một ít phụ đạo đặc biệt, suy xét năng lực ứng biến vụng về khi đối mặt với nguu hiểm." Snape híp mắt nói.

Harry đỏ mặt nhìn chằm chằm mặt đất, rất hy vọng trêи đó sẽ có một cái khe đủ để Kẻ Được Chọn chui vào.

“Phương diện này tôi hoặc Remus đều có thể dạy dỗ Harry.” Cảm thấy con đỡ đầu của mình đang bị vũ nhục mà còn không được phản bác Sirius đen mặt nói.

Cho dù là Đại cẩu cuồng con đỡ đầu cũng không thể không thừa nhận cuộc sống với Quidditch nhiều năm làm năng lực chiến đấu của Harry giảm xuống. Ngay cả bản thân Harry cũng không có gì để nói, bạn không thể trông cậy vào người đã là ngôi sao Quidditch suốt chín năm bảo trì khả năm chiến đấu, cho dù là Kẻ Được Chọn cũng không thể làm được.

Tuy Harry đã nỗ lực duy trì cảnh giác, nhưng khi đến lúc cần dùng dây thần kinh vận động, cơ thể Harry sẽ luôn thể hiện sự nhanh nhẹn mà không hề suy xét đến sự tồn tại của đũa phép.

“Nếu các anh có thể kiên trì việc huấn luyện mà không phải là đem cậu ta cưng chiều lên trời." Giáo sư nói một cách chính đáng, thật giống như anh hoàn toàn sẽ không cưng chiều Kẻ Được Chọn

“……” Sirius nhỏ giọng thầm thì gì đó, Remus ngồi bên cạnh an ủi vỗ vai chú.

“Như vậy tôi tưởng chúng ta đã có kết luận, là vẫn sẽ để Severus tiếp tục dạy dỗ Harry, tôi nghĩ thời gian cũng không cần thay đổi.” ngài hiệu trưởng sung sướиɠ nói.

Harry đối với việc này không có ý kiến, trêи thực tế trong lòng Kẻ Được Chọn thiếu niên đang vô cùng vui vẻ vì có thể thoát khỏi khóa học Bế quan bí thuật đáng ghét kia, tuy rằng lúc này cậu vẫn đang bày ra vẻ mặt xấu hổ.

Sirius vốn đang muốn nói gì đó, nhưng tiếng đập cửa lại vang lên không đúng lúc.

Phu nhân Pomfrey đẩy cửa bước vào, trong tay xách theo một cái túi không gian màu xanh nhạt.

“Albus, đem tất cả đồ ăn vặt của thầy bỏ vào túi này." Phu nhân Pomfrey mở túi nói với ngài hiệu trưởng.

“Cái… Cái gì?” Người mà Voldemort sợ nhất kia che lại ngăn tủ của cụ khó tin nói.

“Nhanh đi, Albus! Tôi còn phải về Bệnh Xá! Có trời mới biết có ai bị thương lúc tôi không có ở đó hay không." Nữ vương Bệnh Xá cương quyết nói.

Đám người Harry thức thời mà rời đi trước khi ngài hiệu trưởng khóc ra.