Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 23




Vật nhỏ dối trá

Kèm theo giọng nói kia, vòng xoáy trong đầu Cố Trường An cũng dần trở nên khổng lồ. Một cái tay vươn ra từ trong xoáy nước, cứu cậu khỏi đôi tay của tử thần.

Cố Trường An đột nhiên mở mắt ra, một đường nét lãnh khốc hiện ra trong tầm nhìn ướŧ áŧ, mơ hồ. Cậu giật giật mí mắt, đồng tử tan rã dần có tiêu cự.

"Anh..."

Mới vừa phát ra được một tiếng nói, Cố Trường An đã không kiềm chế được mà ho khan. Cổ họng rất đau, lưng cậu cong đến khó chịu, mồ hôi rơi như mưa trên khuôn mặt tái nhợt.

Lục Thành đứng bên giường, mắt nhìn xuống thanh niên đang cuộn mình lại, ngữ khí lãnh đạm: "Cậu gặp ác mộng."

Mặt Cố Trường An bị những sợi tóc ẩm ướt che trước trán. Cậu khẽ nhếch miệng thở hổn hển, mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều, quần áo ướt sũng, lộ ra từng đường nét eo lưng rõ ràng, mượt mà, đẹp đẽ.

Trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc hỗn loạn mà ướŧ áŧ của Cố Trường An.

Khoảng chừng mười phút sau, Cố Trường An mới thoát khỏi nỗi thống khổ từ trong ác mộng. Cậu đưa tay vuốt mái tóc ẩm ướt về phía sau, lộ ra sắc mặt tràn ngập tối tăm.

Lục Thành liếc thanh niên trên giường một cái, ánh mắt lạnh lùng, trong giọng nói lại có mấy phần trêu chọc như khi đối xử với bạn bè: "Tôi bảo cậu ngủ cùng tôi, chúng ta cùng nói chuyện phiếm, cậu lại không chịu, kết quả là gặp ác mộng. Nếu không phải vừa khéo tôi đi vệ sinh ngang qua phòng cậu nghe thấy giọng cậu liền đẩy cửa vào nhìn một chút, thì bây giờ cậu vẫn phải chịu đựng đấy."

Trùng hợp đến thế? Nói như thật vậy. Anh cho là tôi ngu ngốc hay thật sự ngu ngốc? Cố Trường An gãi cái tai nóng ẩm: "Cách anh đánh thức người khác đều là lẩm bẩm bên tai?"

"Chưa bao giờ, lần đầu tiên là cho cậu." Lục Thành không để ý hỏi, "Cảm giác thế nào? Kể cho tôi nghe một chút về giấc mộng của cậu đi."

Cố Trường An đưa tay che mắt, hầu kết trượt xuống, khàn khàn nói: "Có lẽ không phải là giấc mộng, hẳn là do thứ ban ngày quấn lấy tôi, nửa đêm chơi tôi."

Có hai khả năng. Một là vì một nguyên nhân chưa rõ mà dính phải oán niệm của quỷ, bị đối phương kéo mất hồn, trải qua quá trình đối phương chết đi. Hai là đơn thuần nhắc nhở.

Nếu như là điều sau, vậy tình huống này là điều hiển nhiên.

Dù sao hiện tại trên tay Cố Trường An cũng chỉ có một cái lời nói dối của Trương Long, con quỷ mang oán niệm sâu nặng không phải Trương Long, nhưng có liên quan với cậu ta, cũng liên quan với lời nói dối.

Lục Thành nghe vậy chỉ nói: "Thế à?"

Khoé miệng Cố Trường An giật giật: "Trước đó anh đã biết."

Lục Thành đùa giỡn: "Làm sao biết được?"

Cố Trường An đột nhiên bỏ bàn tay đang che mắt kia xuống, thâm trầm nhìn người đàn ông.

Đôi môi mỏng Lục Thành vẫn cong lên, hắn không chút hoang mang nhìn thẳng vào cặp mắt đen đậm của thanh niên: "Tại sao cậu một mực cho rằng trước đó tôi đã biết?"

Dáng vẻ kia hơi giống như là người cha chứng kiến con mình dần dần trở nên ưu tú, mong đợi bạn nhỏ có thể biểu hiện thật tốt, ngàn vạn lần tuyệt đối không thể để mình thất vọng.

Cố Trường An bắt được biến hoá cảm xúc chợt loé lên trên mặt của Lục Thành, những suy đoán này đã được đúc thành tòa thành vững chắc chỉ trong vài giây.

Cậu ngồi xuống, trùm lại trong chiếc chăn ẩm ướt không khác gì mình, hơi thở còn gấp, chưa vững vàng: "Anh đến đây là vì tôi, ban đầu tiếp cận tôi bởi vì tò mò. Anh muốn nhìn xem tôi là hạng người gì, có đáng cho anh hao tổn tâm tư tìm tòi hay không. Sau một quãng thời gian, anh cảm thấy tôi đạt được một vài tiêu chuẩn của anh nên quyết định đi sâu vào nghiên cứu, đồng thời bày ra dáng vẻ rất có thành ý. Đó là lấy ra tầm bài tẩy của mình, đôi mắt âm dương."

Một chuỗi các sự kiện hỗn loạn sau tình huống phát sinh đêm nay mà nối liền với nhau, sương mù mỏng tan đi, tất thảy đều rộng rãi sáng sủa.

"Ban ngày anh đã biết tôi sẽ bị quấn lấy nên đưa ra mong muốn ngủ chung. Anh vốn đã liệu được tôi sẽ từ chối, sở dĩ đưa ra chuyện kia là vì sở thích chơi đùa xấu xa của anh."

Cố Trường An với lấy bật lửa cùng hộp thuốc lá ở tủ đầu giường, rủ mắt châm thuốc hút một hơi, híp mắt nhìn người đàn ông: "Tôi nói rất đúng à?"

Lục Thành phô ra tư thái thưởng thức "Cậu giỏi quá, thưởng cho cậu cái vỗ tay".

Cố Trường An liếm liếm miệng lưỡi khô khốc, rời khỏi chăn với điếu thuốc còn trong miệng, khí lạnh thấu xương khiến cậu không có chút tính uy hiếp gì.

Nhìn nhìn xung quanh, Cố Trường An mò được áo khoác ở đầu giường mặc vào, hít lấy không khí lạnh như băng: "Tôi nghĩ mình hẳn có một giá trị nhất định với anh, hoặc là bởi một lý do nào đó mà anh không thể để tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là trên người tôi có vài thứ khiến cho anh không ưa, xem thường, khinh bỉ, hoặc là khó chịu, cũng không loại trừ là đang kiểm tra tôi, anh muốn tôi ăn chút vị đắng, chờ thời cơ đúng lúc xuất hiện, sau đó đợi tôi cảm động đến rơi nước mắt vì anh."

Nói xong câu cuối, Cố Trường An nhìn qua bằng ánh mắt như là muốn ăn thịt người. Mẹ. Từ trước đến giờ toàn là cậu tính kế người khác, đây là lần đầu tiên bị người khác mưu hại, bị nắm trong tay chơi qua chơi lại, sắp chơi thành trái bóng rồi.

Lục Thành cười thấp ra tiếng, hắn cười cợt nhả, độ cong bên môi đã không thấy tăm hơi.

Cố Trường An đứng thẳng người, lướt qua người đàn ông đi rót nước nguội uống, miệng vừa hạ xuống đã lạnh từ đầu đến chân, cậu nhân cơ hội này để chỉnh lại tâm tư.

"Đã đến nước này rồi mà anh vẫn dự định ôm lớp vỏ tiếp tục diễn?"

Lục Thành mở miệng hỏi: "Lớp vỏ?"

"Từ dùng trên mạng." Cố Trường An lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhìn người đàn ông lộ ra hàm răng trắng, "Chính là cái dáng vẻ ôn văn nhĩ nhã kia của anh ấy."

Lục Thành "À" lên một tiếng: "Vậy cậu cũng có nhiều lớp vỏ lắm."

Huyệt thái dương của Cố Trường An nhảy nhảy.

Một chốc lặng im ngắn ngủi qua đi, Lục Thành nhìn Cố Trường An không mặn không nhạt lên tiếng: "Tôi tới nơi này quả thật vì cậu."

Cố Trường An vừa nghe, nhất thời kiểm tra suy đoán trong đầu, yên lặng chờ đoạn sau.

Nhưng Lục Thành lại không có dấu hiệu mở miệng.

Chuyện này cùng tưởng tượng của Cố Trường An hoàn toàn mẹ nó không giống nhau, Lục Thành không đi theo lẽ thường.

Tối hôm nay là cơ hội ngàn năm có một, Cố Trường An cũng không muốn cứ thế qua loa kết thúc, lúc này nếu không thừa thắng xông lên vạch trần lớp vỏ của hắn thì sau này sẽ vô cùng khó khăn.

Cậu đặt chén nước xuống, đưa điếu thuốc lại về miệng, mí mắt khép nửa nhả khói: "Đưa thứ đó cho tôi đi."

Lục Thành không phản ứng lại.

"Anh đến đây là vì tôi, nên tôi nghĩ trong tay anh hẳn phải có thứ gì cho tôi mới đúng." Cố Trường An vén mí mắt lên, "Anh nói thử xem?"

Cậu kỳ thực không có chút đầu mối nào, trực tiếp hay gián tiếp đều không có, chỉ đang gạt Lục Thành mà thôi, nhưng thái độ lại đặc biệt bình tĩnh, không nhìn ra chút kẽ hở.

Nếu mà đổi thành người khác thì đã bị đánh lừa bởi phong thái của Cố Trường An, Lục Thành trừ khi đầu óc bị cửa đập vào, nếu không thì hắn không thể sập bẫy được, hắn bày ra biểu tình nghi hoặc trên mặt: "Thứ gì?"

Cố Trường An nhìn chằm chằm người đàn ông: "Anh mang đến một thứ đồ."

Lục Thành nói: "Không có gì."

Cố Trường An đột nhiên nhắm ngay đũng quần của người đàn ông đạp lên.

Lần trước bị cúp điện Cố Trường An đã thăm dò qua, đối phương khi ấy không có bất kỳ phản kháng mà bị cậu kiểm chế, giống như một chiếc gối thêu hoa chỉ nhìn được nhưng không dùng được.

Lần này cậu trực tiếp tập kích vào chỗ yếu, là đàn ông ai cũng không thể thờ ơ không làm gì.

Lực chân Cố Trường An mạnh đáng sợ, bị đạp phải tuyệt đối không thoát nổi số phận nát trứng.

Ngay thời khắc ấy, sắc mặt Lục Thành trầm xuống, hắn giơ chân lên tung một sức lực khủng bố vào vào bàn chân của Cố Trường An.

Lúc Cố Trường An nhạy bén tránh né, hình như cũng đồng thời nghe thấy tiếng lớp vỏ bị lột xuống.

Trong phòng yên tĩnh trở lại.

Cố Trường An phủi đi chút khói bụi trước ngực, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn người đàn ông: "Bản lĩnh không tệ, thật sự là muốn đá cho chân tôi tàn tật."

"Giống cậu."

Lục Thành mặt không biến sắc sửa sang vạt áo mở cửa ra ngoài, gió lạnh thổi vào bên trong khiến Cố Trường An run lẩy bẩy, sau đó mới nhận ra mình đang mặc quần thu, cậu run lập cập mặc quần len vào.

Cố Trường An vừa mặc được một nửa thì Lục Thành đi vào.

Quần len màu vàng nhạt, dùng loại sợi không quá thô mà cũng không quá mỏng, nửa mới nửa cũ. Khắp toàn thân Cố Trường An từ trên xuống dưới đều chỉ có đúng một màu trắng, bao gồm cả phần tay chân đang cong lại để mặc quần vào, trông như một viên ngọc quý màu trắng thượng hạng khiến chiếc quần len đang được mặc vào kia có cảm giác bẩn thỉu hơn.

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cái quần này rất dễ bị xù lông, Cố Trường An vốn định dùng cây lăn bụi quét một cái nhưng đã quên mất từ lâu, trên mặt quần vón rất nhiều xơ.  

Thực ra quần len sờn vải là hiện tượng bình thường, nhưng ánh mắt Lục Thành cứ như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó kỳ dị cổ quái. Máu Cố Trường An dồn đến đỉnh đầu, cậu bình tĩnh kéo quần từ đầu gối lên trên.

Lục Thành nói: "Làm tốt biện pháp giữ ấm lắm."

Cố Trường An phủi phủi bụi: "Dù sao cũng lớn tuổi rồi."

Lục Thành cong cong môi nói: "Tôi sống đến giờ lần đầu tiên thấy có người mặc quần len."

"..."

Cố Trường An nhún vai: "Chỉ có thể nói rằng anh kém hiểu biết."

Lục Thành nhìn quần len trên người thanh niên, đôi môi mỏng mấp máy: "Quần xấu đến mức tôi không tài nào tưởng tượng nổi."

Cố Trường An đảo ánh mắt lạnh lẽo qua. Vậy anh có thể ngậm miệng!

Lục Thành ném cho Cố Trường An một món đồ, là một đồng xu, bên trái có một lỗ thủng, bị che kín bởi dấu vết tháng năm cũ lưu lại.

Tầm mắt Cố Trường An vừa rơi vào lỗ thủng liền cảm thấy có chút quen quen. Trong đầu cậu chợt loé lên một tia sáng, ba khi còn sống cũng có một đồng xu giống vậy.

Lục Thành nói lời kinh người: "Chính là ba cậu."

Mặt Cố Trường An đầy dấu chấm hỏi.

Một khắc sau, Cố Trường An ném điếu thuốc xuống đất, chân chà lên sải bước ra ngoài, đi thẳng đến gian phòng cùa ba mình. Một lát sau cậu trở về, thở nhẹ, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nhà cũ vẫn luôn có rất nhiều cơ quan, có thể xác định được người này không đi vào những nơi không nên đi, lấy đồ không nên lấy. Đồng xu của ba thật sự tìm không ra, chỉ có thể kết luận một điều rằng... là tự tay ông giao cho người khác.

Vào thời điểm Cố Trường An không biết.

Cố Trường An hít sâu: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Tâm tình Lục Thành không chút gợn sóng nói: "Ba tôi nợ ba cậu một ân tình, cụ thể thế nào thì ông ấy không nói, tôi cũng không rõ ràng. Tôi chỉ biết là ba cậu cầm theo đồng xu này tự mình chạy sang muốn ba tôi trả lại ân tình của mình."

Cố Trường An ngẩn cả người. Ba cái gì cũng không nói cho cậu. Cậu lật lại kho trí nhớ, quả thực không có đoạn ký ức nào liên quan.

Không quản giao tình quá khứ là cái gì, nếu xưa nay ba chưa từng nói qua, vậy tức là giao tình đã phai nhạt, thậm chí đã vì lợi ích hoặc những nhân tố khác mà không còn qua lại, sao lại làm ra hành động đến tận cửa đòi hỏi ân huệ?

Tính cách cứng rắn của ba không làm được chuyện uất ức như vậy. Cố Trường An không thể không nghi ngờ tính chân thực của chuyện này.

Lục Thành nhìn ra suy nghĩ của thanh niên, tiếp tục ngữ điệu như việc kia không liên quan đến mình: "Vì cậu có một cái đại kiếp nạn, nên ba cậu hi vọng gia tộc của tôi có thể giúp cậu vượt qua."

Cố Trường An nghe vậy, mi tâm cau lại một chút. Cậu quả thật có một cái đại kiếp nạn. Ba khi còn sống đã từng đề cập tới khoảng hai, ba lần, lần cuối cùng là trước khi lâm chung, khi ấy nhìn ông cực kỳ không yên lòng. Bà ngoại lúc trước cũng có nói tới.

"Nói như vậy là anh đến để giúp tôi?"

Lục Thành liếc mắt nhìn cậu.

Cố Trường An cười nhạo: "Tại sao lúc đầu anh không tiết lộ chuyện này ra?"

Không chờ Lục Thành trả lời, Cố Trường An đã lành lạnh nói: "Sở dĩ anh che giấu là bởi vì chuyện đó do ba anh quyết định, không có quan hệ gì với anh, anh cũng không nguyện ý đến đây, hoàn toàn bất đắc dĩ mới phải đến nơi này tìm tôi."

"Lúc trước tôi từng nói với cậu, ngọn núi phía sau là sản nghiệp của nhà tôi, ngoài ra còn có một vài manh mối khác." Lục Thành nói, "Không ngờ rằng ba cậu chẳng hề nhắc đến một chữ về sự tồn tại của nhà họ Lục."

Ý là, không phải tôi cái gì cũng che giấu, tôi cũng có tiết lộ, chỉ là cậu không biết gì về tôi và gia tộc tôi, không thể trách tôi.

Cố Trường An: "Ha ha."

"Cậu ha ha cái gì?" Lục Thành hai tay đút túi, khí tràng mạnh mẽ trên người không còn thu liễm lại mà phóng ra toàn bộ, như vị hoàng đế cao cao tại thượng nhìn xuống bề tôi của mình.

Cố Trường An thấp hơn hắn nửa cái đầu, yếu thế về chiều cao khiến cậu phát hỏa, trưng ra bộ mặt lạnh lẽo doạ người.

Lục Thành ngoảnh mặt làm ngơ: "Sau khi tôi nghe thấy ba mình nói chuyện này liền cự tuyệt ngay tại chỗ. Đại kiếp nạn là trời định, không thể sửa đổi được. Dù tôi có đến đây hay không cũng là chuyện vô bổ, thuần tuý lãng phí thời gian và tinh lực."

Cố Trường An không lên tiếng. Hắn nói đúng, Lục Thành thật sự rất giống cậu. Bọn họ đều sống buông thả trên con đường của riêng mình, sống chết của người khác thì có liên quan gì đến bọn họ?

Lục Thành bóp bóp mi tâm: "Sự thực so với cậu tưởng có chút sai lệch. Sau khi tôi nhìn hình của cậu mới quyết định đến đây."

Cố Trường An chết lặng, cái diễn biến gì đây?

"Đừng hiểu lầm, tôi không phải nhất kiến chung tình với cậu. Chẳng qua là thấy cậu trưởng thành ra một..." Một lời đánh giá nhảy ra từ miệng Lục Thành, "Gương mặt giàu dư vị*."        

Cách hình dung mới mẻ này Cố Trường An lần đầu tiên nghe, nên cậu không nói gì.

*Giàu dư vị (耐人寻味): Hấp dẫn, đáng để người ta tìm tòi. Mình giữ nguyên là "giàu dư vị" cho hợp với ngữ cảnh.

Lục Thành nói: "Tôi biết nhà họ Cố về phương diện năng lực không có vấn đề, che giấu lai lịch chủ yếu là bởi muốn nhìn xem tính cách của cậu là cái dạng gì, cách đối nhân xử thế ra làm sao, có thể khơi dậy ham muốn khám phá trong tôi không, sau đó tôi mới có thể cân nhắc việc ở lại giúp cậu. Nếu cậu quá vô vị, tôi sẽ trở về, trong nhà muốn đổi ai thì cứ đổi."

Hắn dừng một chút, khoé môi ngậm lấy một vệt cười: "Không tồi. Cậu vừa dối trá lại còn tiểu nhân, tương đối khiến tôi thoả mãn."

Cố Trường An: "......"

Vừa nãy là cách hình dung mới mẻ, giờ lại xuất hiện một kiểu khen rất khác lạ.

Cố Trường An sải bước đến trước người đàn ông, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn rồi cười: "Xem ra tôi đã hiểu vì sao ấn tượng đầu tiên của anh về tôi lại kém đến vậy rồi."

Lần đầu tiên trong đời Lục Thành bị người khác đối xử như thế, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ uy nghiêm đáng sợ lạnh lẽo, nhìn sang bằng ánh mắt vô cùng sắc bén.

Đây mới là bộ mặt thật của người đàn ông. Cố Trường An ra tay trước, sau đó lui về hai bước kéo dài khoảng cách, đứng khoanh tay thưởng thức kiệt tác của mình.

"Từ khi bắt đầu tôi ở ngoài sáng, anh ở trong tối, anh biết tất cả mọi chuyện, tôi cái gì cũng không biết. Toàn bộ quá trình đều có thể dựa vào suy đoán, còn anh con mẹ nó từ lúc biết tôi đều dùng tư thái cao cao tại thượng."

Con ngươi Lục Thành híp lại.

"Nhìn cái gì?" Ánh mắt Cố Trường An nhìn hắn như đang nhìn một vị ảnh đế, "Mù mặt cũng là giả đi?"

Lục Thành nhắm mắt vào, thu lại khí tức thô bạo tàn ác quanh người: "Mù mặt là thật."

Cố Trường An xì: "Lần tôi bày sạp bói chính là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc đó anh đã nhận ra tôi là người mà anh muốn tìm."

Còn giả vờ giả vịt hỏi đâu là phía nam.

Lục Thành lúc này không còn che giấu nữa: "Ban đầu chỉ là nghi ngờ. Lúc cậu thu tiền tôi mới xác định được."

Lúc lấy tiền? Cố Trường An hồi tưởng từng chi tiết nhỏ.

"Cậu quanh năm nguỵ trang, đạo cụ gì cũng đầy đủ, kinh nghiệm cũng nhiều. Thế nhưng ngày đó cậu sót một chỗ, chính là phần từ cổ trở xuống." Lục Thành nhìn thanh niên cau mày suy tư, trong mũi phát ra một tiếng, "Lúc cậu lấy tiền cả người nghiêng về trước, khi ấy tôi trùng hợp liếc sang đã thấy một mảnh da không thuộc về người lớn tuổi."

Nghe vậy, khoé miệng Cố Trường An giật một cái. Không phải quên, mà là lười. Cậu chỉ trang điểm thành lão già từ phần cổ trở nên, không quan tâm phần cổ trở xuống, thầm nghĩ bị quần áo che, hẳn sẽ không nhìn thấy.

Huống hồ hôm đó Cố Trường An cũng không nghĩ đến chuyện lừa người qua đường kiếm tiền sinh hoạt mà chỉ muốn gạt Vương Đình Đình, sau khi xong chuyện liền rời đi, không ngờ rằng sẽ đụng phải người này.

Ra là bị bại lộ như vậy. Cố Trường An không còn lời nào để nói, người tính không bằng trời tính.

Cố Trường An lau mặt: "Lần trong miếu anh cũng biết là tôi?"

Lục Thành: "Đúng."

Gió thổi từng cơn xuyên vào trong cổ áo, Cố Trường An đóng cửa lại: "Anh biết tôi trốn sau tủ nên ở trong phòng giở trò."

Lục Thành nhẹ như mây gió: "Ừ."

Ánh mắt Cố Trường An bất chấp: "Lúc sờ mặt tôi anh căn bản không có ngủ."

Lục Thành: "Ừm."

Cố Trường An hít sâu, từ trong hàm răng bò ra vài chữ: "Vậy anh sờ cái gì?"

Lục Thành nhàn nhạt liếc cậu: "Vì nửa đêm cậu đến đánh thức tôi, cho nên tôi mới cố ý làm cậu buồn nôn."

"..." Đệt!

Trong phòng yên tĩnh lại. Đời sau của hai gia tộc bốn mắt nhìn nhau, rồi đồng thời chuyển dời tầm mắt. Một người là nhìn phiền, muốn xông lên đánh hai cái, người còn lại là lười xem.

Một gia tộc đối phó người, một gia tộc đối phó quỷ.

Ân oán thế hệ trước xả trên đầu bọn họ, mà bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì, tình cảm xúc động cũng rất khó xuất hiện. Giữa bọn họ là giao tình quân tử nhạt như nước. Sau chuyện này trở thành bạn thâm giao, thân như tay chân hay là anh đi dương quan đạo, tôi đi cầu độc mộc cũng khó nói.

Không lâu sau, Lục Thành trở về phòng, Cố Trường An sững sờ cầm đồng xu của ba mình.

Lục Thành lại một nữa tiến vào đưa cho Cố Trường An một phong thư: "Ba tôi viết đưa cho cậu xem. Nội dung bên trong tôi chưa từng đọc."

Cố Trường An nhận lấy, bất mãn nói: "Anh không thể một lần đưa hết đồ cho tôi?"

Lục Thành ngoảnh mặt làm ngơ: "Tôi buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ. Có chuyện gì mai lại nói."

Dáng vẻ kia như là hắn chỉ qua đây đưa đồ, đống chuyện to đùng kia không liên quan đến hắn, hắn cái gì cũng không biết, chỉ là người qua đường Giáp.

Cố Trường An đọc lá thư, cùng một kiểu chữ với ba, tổng cộng cũng không được mấy dòng, quét mắt hai cái là xong rồi. Ý đại khái là để Lục Thành tới giúp cậu, hi vọng cậu có thể cùng đối phương chung sống hoà bình, thân thiết ở chung, trở thành bạn bè.

Trước đêm nay, Cố Trường An thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.

Trong thư còn bảo chờ đến lúc cần thiết, toàn bộ nhà họ Lục đều sẽ ra mặt giúp cậu vượt qua đại kiếp nạn.

Cố Trường An tâm tình phức tạp mím đôi môi nhạt màu. Đêm nay lại còn có thể lôi ra được nhiều chuyện như vậy, thật không biết rốt cuộc ba còn giấu diếm cậu thứ gì.

Cậu cất thư và đồng xu vào trong hộp đen, liếc mắt nhìn ví da bên trong. Tầm mắt dừng trên hình vẽ chim hồng hạc vài giây. Tâm lý bỗng sinh ra một thứ cảm giác quái dị, trầm tư ngồi ở đầu giường.

Cái chết chìm trong mộng khiến Cố Trường An đổ rất nhiều mồ hôi lạnh. Trong mền vô cùng ướŧ áŧ, dù đổi ga trải giường cũng vô dụng, cần đem phơi một chút mới được. Cậu đẩy hết ga giường sang một bên, ngồi ở đầu giường trầm tư.

Nhà Cố nắm giữ năng lực lắng nghe rồi lấy ra lời nói dối bên trong bụng cá, dựa vào việc thu thập thu được năng lượng trấn áp thứ dưới lòng đất. Những việc này liệu nhà Lục có biết hay không? Biết nhiều hay ít?

Ba nói người có thể đối phó với quỷ còn đáng sợ hơn cả quỷ, đằng sau lời nói này liệu còn chuyện cũ gì không? Bị gài mất rồi?

Cố Trường An xoa xoa mặt. Ba làm những chuyện này sau lưng đều là vì cậu, vì hi vọng cậu có thể vượt qua đại kiếp nạn mà sống lâu hơn một chút.

Giờ đây trông như đã ngả bài, kỳ thực vẫn còn rất nhiều thứ chưa tung ra.

Đêm đó ở trong miếu, Cố Trường An muốn nhỏ một giọt máu lên mi tâm Lục Thành nhưng lại không thành công, cần tìm một cơ hội để thử lại.

Chỉ có làm thế, Cố Trường An mới có thể sờ thấu bản chất Lục Thành, biết được gốc rễ của hắn. Nếu không mình cũng quá bị động, cảm giác như bị đối phương dắt mũi.

Cố Trường An không nghe được lời nói dối của Lục Thành, chỉ riêng việc này cũng đủ làm cậu phiền não.

Mồ hôi trên người chảy xuống, Cố Trường An càng ngồi càng lạnh. Chờ cậu phục hồi tinh thần thì tay chân đã lạnh cóng. Cậu mang theo gương mặt trắng đến xanh đi tắm nước nóng.

Rạng sáng hai giờ rưỡi, Cố Trường An lục tung tùng phèo nhưng chỉ tìm ra được một túi khoai sọ khô. Cậu cố hết sức ăn vào, uống hơn nửa chén nước ấm, cả người như sống lại.

Đã sống lại Cố Trường An cầm gối đến phòng đối diện mình. Sau nửa đêm không tài nào ngủ tiếp được. Cậu vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi Lục Thành, liên quan đến nhà họ Lục, liên quan đến mắt âm dương, liên quan đến hai gia tộc, còn có... giấc mộng chết chìm kia.

Cố Trường An gõ cửa với tính chất tượng trưng.

Bên trong không có phản ứng.

Cố Trường An dựa vào vách tường giơ chân đá hai cái, cửa liền mở ra.

Ở bên trong, Lục Thành mặc áo quần đơn bạc, ánh mắt dò hỏi quét qua thanh niên đang ôm gối.

Cố Trường An nhìn người đàn ông mặc ít như vậy cũng rét run theo bản năng. Cậu nhấc chân đi vào ném gối lên giường: "Không phải bảo muốn cùng tôi nói chuyện phiếm sao? Đến đây, chúng ta tâm sự."

Lục Thành nói: "Hiện tại tôi không muốn tán gẫu."

Cố Trường An nhìn hắn, cởi giày vén chăn nằm vào.

Hơi ấm từ bốn phương tám hướng bay tới, Cố Trường An thoải mái hé mắt, sắc mặt thoáng cái đã trở nên cực kỳ tốt, trông vừa yếu đuối vừa xinh đẹp.

Lục Thành ở trên cao nhìn xuống thanh niên trắng trợn chiếm lấy giường: "Đêm nay dù cậu có nói nhiều cỡ nào cũng không thể thay đổi được một sự thật, đó là tôi đã cứu cậu."

Phiên bài lật đi lật lại rồi trở về ban đầu, ý tứ rõ ràng.

Mặt Cố Trường An co rúm hai cái, ngẩng đầu cười: "Vâng, là anh cứu tôi. Từ đầu đến cuối tôi không có phủ nhận điểm này."

Lục Thành nói: "Thế nhưng từ đầu đến cuối cậu cũng không có lấy một thái độ đối xử đúng đắn với ân nhân."

"Điểm ấy là tôi không phải."

Cố Trường An chậm rãi ung dung từ trên giường bước xuống dưới, mặc áo bông đứng trước mặt người đàn ông, làm bộ khom người một cái: "Tôi trịnh trọng, chân thành, thật tâm, nói một tiếng cảm ơn với anh."

Cơ mặt Lục Thành căng ra, da thịt nhẹ nhàng co rúm, vật nhỏ dối trá.