Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh

Chương 10: End




Lam Vũ Khiết về nhà rồi, trở lại cảng tránh gió duy nhất của cô.

Đối mặt với câu hỏi của ba mẹ, cô chỉ cười cười cho qua, đối với chuyện đã xảy ra với mình, cô thật sự nói không nên lời, là cô dại, là cô ngu xuẩn, không nên tin tưởng lời hứa hẹn thiên trường địa cửu của Lục Tình Xuyên, nay tự nhận quả đắng, cô không còn mặt mũi nào để kể khổ với ba mẹ.

Hôm nay, cơn nôn nghén lại đang ép buộc cô, cô tránh trong toi­let, ói lên ói xuống, khuôn mặt gầy chỉ còn lớn cỡ bàn tay, cô suy yếu ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu dựa vào cửa, thẳng đến khi cảm giác muốn ói bình thường lại, cô mới rửa mặt, lên tinh thần đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, mẹ cô đã chờ ngoài cửa, sau khi đau thương nhìn cô một cái, chợt kéo tay cô, hai mẹ con cực kỳ nhanh đi vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng, mẹ đè thấp tiếng nói hỏi: “Vũ Khiết, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao con không nói? Con còn muốn giấu giếm mẹ bao lâu?”

“Mẹ...” Lam Vũ Khiết sửng sốt, toàn bộ lời nói nghẹn ở cổ họng.

Lam mẫu giữ chặt tay cô, “Nói cho mẹ biết, con mang thai có phải không? Người kia biết không?”

Trở tay không kịp nhìn mẹ, cho dù Lam Vũ Khiết đã nói với chính mình không cần khóc vì Lục Tình Xuyên nữa, nhưng đối mặt với câu hỏi của mẹ, cô vẫn rơi lệ.

“Nói chuyện a, mẹ đang hỏi sao con không nói? Có phải người kia bội tình bạc nghĩa với con hay không?”

Cô vẫn không nói gì, chỉ có rơi lệ.

Nếu như là chính cô không cần đoạn tình cảm này, hiện tại cô còn có thể giữ vững tinh thần nói chuyện; vấn đề là, cô còn sa vào trong hạnh phúc ngọt ngào, Lục Tình Xuyên lại đột nhiên thay lòng.

“Đứa nhỏ bao lớn? Mặc kệ, nhất định phải bỏ nó, hiện tại mẹ sẽ dẫn con đi bệnh viện, chuyện này không thể để cho ba con biết, bằng không thì con xong rồi!”

Lời của mẹ mới nói xong, cửa phòng đã bị dùng sức đẩy ra.

“Cha!” Sắc mặt Lam Vũ khiết tái nhợt nhìn ba mình đang phẫn nộ.

Lam phụ giận không kềm được đi lên trước, giơ cánh tay lên ——

Lam Vũ Khiết không tránh cũng không tìm chỗ núp ngước mắt lên.

“Đủ, ông đánh con có ích lợi gì? Lúc này, chúng ta phải bảo vệ nó, chẳng lẽ muốn nó đi tìm chết sao?” Lam mẫu khóc, phát điên một mạch đẩy Lam phụ ra ngoài, chỉ sợ Lam phụ không khống chế được tổn thương con gái.

Ngã ngồi ở trên sàn nhà trong phòng, Lam Vũ Khiết che mặt khóc rống. Cô thật đáng chết, làm sao có thể khiến mình trở thành như vậy, còn làm đau lòng ba mẹ?

Không khí gia đình vốn hoà thuận vui vẻ, đều bị một tay cô phá hủy.

Cả một ngày, trong phòng im ắng, như là đi vào cõi chết.

Thẳng đến gần tối, phòng bếp lại vang lên tiếng va chạm của chén muỗng, trong phòng cuối cùng có một chút không khí.

Ba người trênbàn cơm, ai cũng không mở miệng, Lam Vũ Khiết cúi đầu, áy náy bới cơm trắng trước mặt. Cô không có thèm ăn, nhưng lại không thể không ngồi ở chỗ này, đành phải tiếp tục một ngụm lại một ngụm ăn như vậy.

Đột nhiên, một đôi đũa gắp một đống bắp cải bỏ vào trong chén mình.

“Ăn toàn cơm trắng, đứa nhỏ có thể sống sao? Thân thể của mình cũng không để ý.”

“Ba ba...” Nước mắt của cô lại bị bức ra.

Trời ạ, làm sao cô lại thích khóc như vậy? Nước mắt rơi vào thời gi­an này, cũng đủ tưới cả mùa nha.

“Trong nhà không cung cấp nổi sơn hào hải vị, nhưng nhiều một đôi bát đũa, ba cũng còn nuôi được, đứa nhỏ... con muốn liền sinh đi, ba ba sẽ giúp con nuôi.” Lam phụ làm nhân viên công vụ đau lòng nói.

“Ba, thực xin lỗi.”

Chỉ thấy sắc mặt ông lão bỗng dưng đỏ lên, “Lúc ăn cơm còn khóc cái gì? Mau ăn.” Lại gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén con gái, cúi đầu, và cơm vào.

Cô biết chính cô quá mức tùy hứng, nhưng, có ba ba ủng hộ, quả thật làm cho trái tim phiêu đãng không nơi nương tựa thời gi­an này của cô, rốt cuộc cũng kiên định lên.

Cô muốn sinh con, bởi vì đây là cục cưng của cô. Cô phải dũng cảm, nhất định phải dũng cảm chống đỡ tiếp.

Bất luận tương lai như thế nào, cô nhất định phải kiên cường mà đối diện.

Buổi chiều thứ bảy, Lục Chí Vĩ đột nhiên nói muốn mời con dâu chưa qua cửa lại đây uống trà nói chuyện phiếm, cho nên, hiện tại Đinh Tĩnh Nghi ở trong phòng khách Lục gia, giống như con bạch tuột dán lên người Lục Tình Xuyên, cũng không trông nom trước mặt có bao nhiêu trưởng bối đang nhìn.

Lục Tình Xuyên không yêu lòng, không ngừng nhìn đồng hồ trên tay, chờ đợi thời gi­an trôi qua.

Kỳ hạn một tháng lập tức sẽ đến, kết quả cuối cùng, đã không cần tranh luận nữa.

Anh yêu Lam Vũ Khiết! Một tháng chia lìa này, đã càng thêm thúc đẩy ý nghĩ muốn cùng chung gia đình với cô, về phần Đinh Tĩnh Nghi bên cạnh, kết cuộc thật đáng buồn của cô ta cũng sắp tới.

Khẽ nở nụ cười lạnh, anh nhìn thẳng vào cha, khiêu khích nhếch mày.

Lục Chí Vĩ không thể không chú ý tới hành động của con trai, chính là ông thủy chung cảm thấy, con trai và Đinh Tĩnh Nghi giống như cũng không phải không có khả năng, căn cứ tin tức từ khắp nơi truyền đến, hai người bọn họ đang kết gi­ao cực kỳ nhiệt tình, không phải sao?

“Tĩnh Nghi, về chuyện kết hôn, con có ý gì không?” Sợ không khí quá mức xấu hổ, Lục Chí Vĩ hỏi.

Đầu tiên là thẹn thùng cười cười, cô ta quay đầu yêu kiềuchu miệng hỏi một nửa tương lai, “Tình Xuyên, còn anh? Hi vọng chúng ta có hôn lễ thế nào?”

“Sao cũng được, chỉ cần em cao hứng là tốt rồi.”

Điều anh chân chính muốn nói là, chắc chắn sẽ có hôn lễ, nhưng, không phải là tôi với cô, mà là tôi và Vũ Khiết. Về phần hôn lễ của cô, cô muốn uống Whisky[1] đến sáng, cũng không liên quan đến chuyện của tôi.

“Người ta hi vọng mặc vào áo cưới đặc chế xinh đẹp nhất, tốt nhất là VeraWang tự tay thiết kế, sau đó cùng anh ở trong giáo đường cử hành hôn lễ lãng mạn nhất. Tuần trăng mật chúng ta đi Âu châu được không? Muốn ở lại nơi đó một tháng. Đúng rồi, ngày đó em đi xem nhẫn cưới với bạn, nhìn trúng một đôi nhẫn thật khá nha, Tình Xuyên, chúng ta mua đôi nhẫn đó làm nhẫn cưới của chúng ta được không?”

Mẹ nó, thật đúng là cái gì cũng dám nói, áo cưới đặt chế! Còn muốn VeraWang tự tay thiết kế, cô nghĩ Lục gia là in tiền mặt sao? Đốt tiềnnhư vậy.

Hôn lễ giáo đường... Hứ! Cô ta mắt mù sao? Không thấy biểu tình trên mặt ông, bà nội kinh hoảng bao nhiêu sao? Trưởng bối Lục gia đều hết lòng tin theo Phật giáo, thành kính cơ hồ muốn cảm động Phật tổ, kỵ nhất là hôn lễ ở giáo đường xuất hiện ở Lục gia bọn họ.

Còn muốn đi Âu châu hưởng tuần trăng mật một tháng, cô ta bị bệnh công chúa sao? Tưởng kết hôn xong cũng không cần kiếm ăn nữa à? Sâu gạo không làm gì, còn dám yêu cầu đi châu Âu nghỉ phép một tháng! Sự nghiệp Lục gia vứt vào sọt rác sao? Nữ nhân ngốc.

Còn có nhẫn cưới chết tiệt kia, không cần cô nói tỉ mỉ, anh đã có thể tưởng tượng ra có bao nhiêu viên kim cương ở trên đó, tuyệt đối so với đàn bồ câu còn kinh người hơn.

Tóm lại, Đinh Tĩnh Nghi này rõ ràng xem Lục gia là máy rút tiền.

Vấn đề là, không đến lượt cô ta đòi hỏi như vậy!

Môn đăng hộ đối cái gì, cái danh thục nữ xã hội thượng lưu để làm gì, Đinh Tĩnh Nghi cho là anh không biết sao? Xí nghiệp Đinh thị bọn họ mấy năm này kinh doanh không tốt, căn bản chỉ còn một cái vỏ không, Đinh tổng nợ ngân hàng như chúa chổm, cô công chúa giả này lại vẫn dám tiêu xài phung phí.

Hừ, Vũ Khiết xuất thân nhà nghèo cửa nhỏ, không có tiền lại không thế, nhưng anh dám nói, bác Lam tuyệt đối sẽ không mắc nợ vài tỷ đồng, còn gắng trước mặt người khác giả xa hoa.

Hứ, đúng là người béo thích đánh mặt sưng.

Lục Tình Xuyên cũng không nói gì, chỉ cười cười nhìn ba mình một cái, bộ dáng kia giống như đang nói —— ba chọn lựa con dâu thật tốt, còn chưa có cưới vào cửa, cũng đã đốt rụi hết tiền của nhà chúng ta. Có người con dâu này, đời này ba đừng nghĩ tới chuyện về hưu, ngoan ngoãn kiếm tiền cho cô ta đốt đi!

Lục Chí Vĩ không vui quay đầu đi, không nhìn con trai thêm cái nào.

Trong phòng khách, Đinh Tĩnh Nghi còn một mình ở đằng kia dệt mộng đẹp kết hôn, không biết, hai cha con bên cạnh đang sóng ngầm mãnh liệt.

Không bao lâu, cô ầm ỹ nói muốn đi mua quần áo, bảo là muốn mua trang phục kết hôn với Lục Tình Xuyên, tiếng nói ỏn ẻn không ngừng ba hoa, không để cho ai được yên.

Keng! Lục Tình Xuyên dùng ngón tay gõ mặt đồng hồ, đột ngột từ trên ghế sa­lon đứng dậy, Đinh Tĩnh Nghi bất ngờ không phòng ngự, cả người ngã vào trên sô pha, vì sợ đè hư tóc, cô nhanh chóng đứng lên, giận tái đang muốn oán giận với anh một chút.

Bàn tay anh đưa qua, bao lại toàn bộ gương mặt dối trá của Đinh Tĩnh Nghi, “Con mẹ nó cô mà nói thêm câu nữa, tôi sẽ quăng cô ra cửa!” Người phụ nữ chết tiệt, ông đây nhịn cô đã lâu rồi.

Đinh Tĩnh Nghi lập tức bị hù sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhìn quanh trái phải tìm kiếm sự ủng hộ.

“Ông bà có hẹn đánh cầu với bạn, đi trước.” Ông Lục và bà Lục dẫn đầu ra đi.

“Mẹ, mẹ đi ra ngoài gội đầu.” Lục mẫu chạy trốn theo.

Phòng khách to như vậy, chỉ còn lại có Đinh Tĩnh Nghi và cha con Lục gia.

Lục Tình Xuyên đi lên trước, vươn tay ra, “Lấy ra đi, một tháng, di động nên trả lại cho con rồi.”

“Tình Xuyên, con ——”

“Cha, chuyện tự mình làm ra, tự mình đi thu thập, hiệp nghị của con với cha đã kết thúc mỹ mãn, xin thứ lỗi, con không thể tiếp tục theo hầu nữa.”

Mặt Lục Chí Vĩ khó xử đưa điện thoại di động trả lại cho con trai, Lục Tình Xuyên không nói hai lời liền bỏ đi, ném Đinh Tĩnh Nghi người khó giải quyết này cho cha mình thu thập.

“Tình Xuyên, Tình Xuyên, con không tiễn người ta trở về sao?” Lục Chí Vĩ vẫn muốn giãy dụa một phen cuối cùng.

“Tài xế trong nhà nhiều như vậy, bằng không cha tự đưa là được rồi.”

Muốn anh chịu đựng nghe Đinh Tĩnh Nghi nói chuyện, căn bản chính là khổ hình, một tháng đã rất lâu rồi, thêm một giây nữa, anh thật sự sẽ có xúc động muốn giết người.

“Con muốn đi đâu?”

“Tìm Lam Vũ Khiết.” Người anh yêu nhất kiếp này.

Lam Vũ khiết mang theo túi đến cửa hàng phụ cận mua ít đồ, mới mở cửa, lập tức bị người xuất hiện ngoài cửa làm sợ tới mức đại loạn, vội vàng lùi chân về, cực kỳ nhanh muốn đóng cửa lại.

“Vũ Khiết, là anh, anh rốt cuộc cũng tìm được em. Nghe lời, mở cửa nhanh. Vũ Khiết, là anh!” Lục Tình Xuyên một cước dẫm nát cửa trong, ngăn cản cô đóng cửa, nhưng hơn phân nửa thân mình vẫn bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Anh đập cửa, nóng vội muốn cô mở cửa.

Ngày hôm qua là ngày hết một tháng ước định, Lục Tình Xuyên mừng rỡ như điên chạy thẳng đến hang ổ tình yêu nhỏ của hai người, vốn tưởng rằng có thể gặp cô ngay lập tức.

Anh khẩn cấp muốn nói lờixin lỗi với cô, muốn nói với cô sự mong nhớ trong một tháng này, còn muốn giải thích với cô, hôn lễ của anh và Đinh Tĩnh Nghi là giả dối, là trò thối vì ba ba muốn khảo nghiệm tình yêu của bọn họ mà bày ra.

Anh muốn cam đoan với cô, người yêu đời này chỉ có cô, chịu đựng qua một tháng, bọn họ rốt cuộcc có thể dắt tay nhau cả cuộc đời.

Nhưng mà đợi cho anh chạy như bay đi vào nhà trọ, đừng nói là Lam Vũ Khiết, phòng ở to như vậy đều trống không, chỉ còn lại có một cái nhẫn đặt trước cửa.

Đó là nhẫn anh dùng để cầu hôn cô, khi đang bay trên dù, anh vươn tay đeo cho cô, bây giờ lại cô độc nằm ở trước cửa.

Lục Tình Xuyên hoảng lên, anh vội vàng gọi điện thoại cho cô, nhưng số điện thoại quen thuộc đã đình chỉ sử dụng, anh tìm không thấy cô, anh lại tìm không thấy cô.

Không nói hai lời, anh lập tức chạy như bay tới công ty, mặc kệ vẫn là ngày nghĩ, gọi chủ quản ngành nhân sự đến công ty, muốn anh ta hoả tốc điều tra tư liệu cá nhân của Lam Vũ Khiết.

Ai ngờ địa chỉ ghi trên đó, lại là nhà trọ lúc trước ở, anh căn bản không biết nhà cô ở đâu.

“Lục tiên sinh, ngài xác định còn muốn tư liệu này chứ?” Quản lí ngành e sợ hỏi.

Lục Tình Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn quản lí ngu ngốc một cái, giống như cơn gió xoáy rời khỏi công ty.

Anh nôn nóng bất an lung tung mò mẫm ở trên đường, đột nhiên, trong đầu hiện lên một manh mối —— học viện Ngải Liệt Hi.

Trên tư liệu học tịch (như học bạ) của Lam Vũ Khiết, nhất định có phương thức liên lạc với nhà cô.

Cứ như vậy, anh phóng tới trường học, tạo áp lực uy hiếp cộng thêm quấy rầy, anh còn dám lôi nhân viên hành chính ra khỏi nhà. Chỉ vì muốn tìm ra phương thước liên lạc với Lam Vũ Khiết

Không dám dừng lại, đêm đó anh liền bắt xe thẳng đến đây.

Anh không chắc Lam Vũ khiết có phải sẽ nương nhờ vào người nhà hay không, nhưng, anh khẳng định cô nhất định sẽ liên lạc với gia đình, cho nên anh nhẫn nại ở trên xe khó khăn gi­an khổ ngủ một giấc, đang do dự có nên sáng sớm liền tùy tiện tới cửa hay không, Lam Vũ Khiết đã mở cửa hiện thân.

Cô gầy, tiều tụy rồi, tóc dài bị cô cột thành đuôi ngựa.

Nhưng, cô lại trốn tránh anh, cô không muốn thấy anh.

“Vũ Khiết, mở cửa nhanh, anh tới tìm em mà!” Anh sợ mạnh mẽ phá cửa sẽ hại cô bị thương, cho nên không dám cậy mạnh, đành phải cầu xin.

Làm sao anh ta có thể đến đây? Lục Tình Xuyên người đàn ông đáng giận này vì sao lại chạy tới? Một tháng này, cô bị anh ép buộc còn chưa đủ thảm sao?

“Mẹ! Mau tới, mẹ ——” Lam Vũ Khiết đại loạn hướng vào trong phòng cầu cứu.

Chưa tới giây sau, người cầm gậy gộc tiến đến trợ giúp không phải mẹ, mà là cha.

“Có phải thằng nhóc không chịu trách nhiệm kia tìm tới cửa hay không?” Hung hăng chửi một câu thô tục, “Thằng khốn đáng chết, xem tao đánh mày thế nào.”

Lam phụ đẩy cửa ra, không nói hai lời liền vung gậy đánh tới hướng Lục Tình Xuyên.

Không biết nguy hiểm sắp buông xuống, Lục Tình Xuyên còn tưởng rằng Lam Vũ Khiết đã mềm lòng mở cửa, thình lình một cây gậy liền bổ xuống, đánh cho bả vai anh run lên, hai má sưng đỏ.

“Mày còn dám tới, tao đánh thằng đàn ông không tim bạc tình, lừa gạt tình cảm con gái của tao, sau đó vứt bỏ nó, bây giờ lại còn có mặt mũi thò đầu tới đây. Tao không đánh chết mày, mày còn tưởng rằng chúng ta dễ khi dễ.”

Lam phụ một câu lại một câu mắng tên đàn ông chết tiệt làm con gái thương tâm, vừa dùng chiêu múa gậy ông rất tự hào, đánh đến Lục Tình Xuyên trở tay không kịp, liên tiếp bại lui, mặt mũi sưng phù.

“Hiểu lầm, bác ơi, tất cả đều là hiểu lầm, hôm nay con đến tìm Vũ Khiết, muốn giải trừ sự hiểu lầm với cô ấy.”

“Hiểu lầm, tao còn chưa tính xong, tao nuôi con gái lớn như vậy, thằng nhãi mày không biết trời cao đất rộng lại làm nó thương tâm như vậy, mày có biết người làm ba thấy thế, đau lòng bao nhiêu, khổ sở bao nhiêu hay không?”

“Con biết, bác à, con biết con rất có lỗi với cô ấy, nhưng, tất cả thật sự đều là hiểu lầm, con không có vứt bỏ tình cảm của con và Vũ Khiết, con yêu cô ấy——”

Lam phụ nào có dễ nói chuyện như vậy, đứa con gái mình nâng niu ở lòng bàn tay, bị lừa tình, còn có con, không chỉ khó chịu trong lòng, về sau còn phải chịu đựng để cho người khác chỉ trỏ.

Nghĩ tới những sự tủi thân này, vài câu xin lỗi của Lục Tình Xuyên, làm sao đủ bù lại tất cả?

Lam phụ đánh chiêu nào cũng cực ác, tình hình đích thực của Lục Tình Xuyên đúng là lảo đảo tránh đòn, chưa đến một lát sao, thắng bại đã phân Lục Tình Xuyên ngã xuống đất, trên khuôn mặt tuấn tú chồng chất vết thương, anh trốn cũng không trốn, kiên trì để Lam phụ đánh cho thống khoái như vậy, nói toạc ra chính là ngu.

Lam Vũ Khiết nhìn thấy thế thì không đành lòng, “Cha.” Cô nhanh chóng giữ chặt góc áo ba ba, rơi nước mắt cầu xin.

“Được rồi, còn tiếp tục đánh, thật sự sẽ đánh chết người đó.” Lam mẫu cũng ngăn cản cơn phẫn nộ của chồng.

Hung tợn trừng mắt nhìn thằng nhãi ngốc một thân anh tuấn đang nằm bẹp dưới đất, Lam phụ mở miệng, “Cho cậu ta vào nhà nói chuyện!”

Lúc này Lam Vũ Khiết mới nâng Lục Tình Xuyên dậy, chân thấp chân cao đi vào nhà.

Trong phòng khách, cô mím chặt môi, rang kềm nước mắt đang chực chảy xuống, chậm rãi giúp Lục Tình Xuyên bôi thuốc.

“Ôi...” Cồn i-​ốt vừa đụng đến miệng vết thương, anh lập tức hít một hơi.

Không ngờ, không được đồng tình, lại đưa tới sát khí. “Kêu la cái gì, tôi còn chưa đánh gãy chân của cậu đâu.” Lam phụ cực kì khó chịu rít gào.

Người này dựa vào cái gì bảo con gái mình giúp hắn bôi thuốc? Đau chết hắn là xứng đáng lắm.

Lục Tình Xuyên cố nhịn đau, ngoan ngoãn không dám hé răng, chỉ là ánh mắt, không muốn xa rời nhìn Lam Vũ Khiết chằm chằm.

“Vũ Khiết, em gầy.”

Tay nhỏ bé rõ ràng dừng lại, sợ sẽ bị sự ôn nhu của anh làm cho rơi nước mắt, cô không nhìn anh, thu thập hòm thuốc trước mặt, “Vết thương đã bôi thuốc xong, anh có thể đi, xin đừng tới quấy rầy tôi nữa.” Cầm cái hòm thuốc lên, cô đứng dậy định rời đi.

“Vũ Khiết, làm ơn, em bình tĩnh nghe anh nói có được không? Tất cả thật sự chỉ là hiểu lầm.” Anh gắt gao giữ chặt tay cô, sợ nếu lần này buông tay, sẽ vĩnh viễn mất đi cô.

“Ai, hỗn đản, thả tay mày ra, bằng không tao lập tức đánh gãy nó!” Lam phụ cường hãn nói.

Lam Vũ Khiết không thể nhịn được nữa, quay đầu, “Lục Tình Xuyên, rốt cuộc anh còn muốn nói gì nữa? Tôi đã buông tay chúc phúc anh và Đinh tiểu thư rồi, vì sao anh còn muốn đau khổ dây dưa?”

“Cái gì, mày thay đổi tình cảm?” Lam phụ rống to.

“Bác à, con không có!”

“Tôi rõ ràng thấy anh và Đinh tiểu thư kết gi­ao...” Hồi tưởng lại đoạn trí nhớ khó chịu kia, cô không kềm được rớt nước mắt, căm giận bất bình trừng mắt nhìn người gây ra mọi chuyện.

“Tất cả chân tướng, anh sẽ nói ngay đây.” Anh kéo Lam Vũ Khiết qua, muốn cô mặt đối mặt với mình, “Ngày sinh nhật bà nội, ba anh đột nhiên gọi người lấy chìa khoá xe của anh, còn sai người coi chừng hành tung của anh, anh hoàn toàn không biết ông ấy đã an bài việc hôn sự kia, cho nên anh với ba ầm ỹ lớn một trận.”

“Ba anh không tin chúng ta là thật tình yêu nhau, nói muốn khảo nghiệm hai người chúng ta, ông muốn anh trong một tháng này không được ở cùng với em, ngay cả gặp mặt nói chuyện cũng không cho phép, lại ép anh phải đối xử với Đinh Tĩnh Nghi như đối xử với em, phải chiếu cố cô ta, chỉ cần anh sống qua một tháng này, tình cảm của anh và em còn không thay đổi, ông ấy mới nguyện ý chấp nhận hôn sự của chúng ta.”

“Khốn kiếp, đây là cái dạng cha gì?” Lam phụ nghe xong thở hổn hển, nếu không có vợ lôi ông lại, chỉ sợ ông lại muốn phát cuồng.

Lục Tình Xuyên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lam Vũ Khiết, “Ba anh cho rằng chỉ cần anh ở chung với Đinh tiểu thư nhiều hơn, anh sẽ thích cô ta, ông ấy hoàn toàn không biết, một tháng này anh đều cắn răng nhẫn nại. Người anh yêu là em, người anh muốn cưới cũng là em, anh chính là muốn dùng một tháng này chứng minh ông ấy sai, chứng minh tình cảm của chúng ta là tình yêu chân thật!”

“Hai người làm sao có thể như vậy? Anh có biết một tháng này em sống như thế nào hay không?” Cô tủi thân nhìn Lục Tình Xuyên, nước mắt rơi như mưa.

“Thực xin lỗi, anh biết một tháng này khiến em rất khó chịu, nhưng, anh không thể không như thế. Xin cho anh một cơ hội để bù đắp cho em, anh sẽ dùng cả đời để bồi thường cho em.” Anh nhẹ nhàng kéo eo Lam Vũ Khiết, gắt gao ôm cô vào trong ngực.

“Đáng giận!” Lam Vũ Khiết mắng không ra lời khác, đành phải vung nắm tay mãnh liệt đánh người đàn ông xấu xa trước mắt, mượn hành động này để phát tiết tất cả sự tủi thân mà cô chịu mấy ngày qua.

“Ách, nhẹ một chút, vừa mới bị bác đánh tới nội thương, em còn nhẫn tâm đánh anh sao?” Anh dùng khổ nhục kế, muốn tranh thủ lòng đồng tình của người yêu, có thể sớm tha thứ cho tình thế bất đắc dĩ của anh.

“Đáng đời anh!”

“Được, anh đáng đời, anh đáng đời, nhưng bà xã à, cũng không thể đánh nhẹ hơn một chút sao? Thật sự rất đau a.”

“Ai là bà xã của anh?”

“Đương nhiên là em a, em gả cho anh, anh đây chỉ có thể mượn hoa kính phật tới cuối đời.”

“Lục Tình Xuyên, mượn hoa kính phật lại dùng như thế nào sao? Anh thật sự nên trở về học lại tiểu học, học ngữ văn cho giỏi.”

“Tốt, chúng ta nhanh chóng gia tăng tiến độ, sinh mấy đứa nhóc, về sau ba ba và đứa nhỏ cùng đi học tiểu học, được không?”

Lam Vũ Khiết tựa vào trong lồng ngực anh, ngửi mùi hương quen thuộc, thật lâu vẫn không hé răng.

“Vũ Khiết, rốt cuộc có được không? Sao em không trả lời anh? Còn đang tức giận sao?” Lo lắng mềm giọng. Đối với người khác, anh có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, duy chỉ có đối với cô, anh lại muốn nâng niu ở trong lòng bàn tay.

Lam Vũ Khiết thầm than một hơi ở trong lòng.

Ai, Lục Tình Xuyên thật sự là người đàn ông siêu cấp xấu xa, mỗi lần đều khiến người ta ghét muốn chết, quả thật là thiếu la mắng, thiếu dạy dỗ.

“Nếu em nói không được thì sao?”

“Đương nhiên không được, anh cự tuyệt. Chúng ta yêu nhau như vậy, làm sao có thể không có kết tinh tình yêu! Anh muốn em sanh con cho anh, em là vợ của anh, cũng là mẹ con anh, anh yêu em, đời này tuyệt đối sẽ không thả tay em ra. Em nghe được không, anh yêu em...”

Lục Tình Xuyên giống như con nít, không ngừng mà cằn nhằn liên miên nói yêu cô, cha mẹ Lam gia ở phòng bếp nghe đến sắp điếc tai luôn rồi, huống chi là đương sự Lam Vũ Khiết đứng ở trước mặt nghe.

Cô không nói hai lời, ngẩng cằm, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng dùng môi mình ngăn chặn cái miệng của anh, miễn cho anh còn tiếp tục thông báo không ngừng, ầm ỹ muốn chết!

Lục Tình Xuyên không cần nụ hôn môi lấy lệ như chuồn chuồn lướt nước này, anh muốn một nụ hôn thật sâu cơ!

Nâng đầu cô lên, lưỡi anh thăm dò, lướt qua làn môi mỹ lệ, nóng bỏng mút hôn cánh môi no đủ, hôn đến cả người cô xụi lơ.

Anh luyến tiếc rời đi đôi môi đỏ mọng đã lâu không gặp này, trong mắt đã tràn ngập dục vọng đậm đặc.

“Em mang thai.” Lòng biết rõ mưu đồ dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, Lam Vũ Khiết giành thế chủ động, cực kỳ nhanh tuyên bố.

“Ừa, em mang thai...” Bỗng nhiên cả kinh, “Gì? Em mang thai?” Giọng ước chừng lớn hơn gấp bội.

Lam Vũ Khiết gật gật đầu.

“Từ khi nào thì phát hiện? Vì sao hiện tại mới nói cho anh biết?”

Cô bĩu môi, “Ngày tiệc sinh nhật của bà nội anh, em đi kiểm tra, vốn là muốn cho anh một kinh hỉ, không nghĩ tới anh lại tặng cho em một cái kinh hỉ lớn trước.” Ngữ khí chua lè chua lét.

“Đáng giận, đều là do cha anh! Đáng chết, anh lại bỏ lỡ cơ hội gặp mặt ba­by lần đầu tiên, anh không cùng em đi kiểm tra, anh thật là một ba ba không có trách nhiệm. Đáng giận, đều là cha hại anh!” Lục Tình Xuyên ão não nói, giống con ruồi không đầu mãnh liệt bay vòng vòng.

Lam Vũ Khiết duỗi ngón tay ra, nhấn nhẹ lên bờ vai của anh, “Này, anh yên tĩnh một chút được không? Anh mà còn cằn nhằn, đầu em sẽ choáng đó.”

Vừa mới nói xong, cả người cô liền lảo đảo.

Lục Tình Xuyên vội vàng ôm lấy cô, hoảng sợ vạn phần, “Làm sao vậy? Em làm sao vậy? Vũ Khiết, em không nên làm anh sợ, có phải em mệt hay không, có phải không thoải mái hay không? Anh lập tức dẫn em đi bệnh viện, chúng ta nằm viện an thai!”

“Làm ơn, anh chỉ cần im lặng một chút, en liền không sao.”

Anh lập tức không lên tiếng nữa, chỉ có thể dùng đôi mắt sám hối nhìn cô.

“Không có chuyện gì, đây là hiện tượng bình thường, bác sĩ nói nghỉ ngơi nhiều, bồi bổ dinh dưỡng là được rồi.”

“Thật vậy chăng?”

“Thật sự.”

Lục Tình Xuyên gắt gao ôm lấy cô, đem mặt vùi vào cần cổ thơm của cô, khàn khàn nức nở nói: “Anh sẽ cẩn thận chiếu cố em, anh muốn dùng cả đời để đền bù cho em.”

Lam Vũ Khiết đỏ mắt. Không nghĩ tới con cua luôn hoành hành ngang ngược, lại cũng có một ngày dịu dàng ôn nhu như vậy.

Hi vọng sau cơn mưa trời lại sáng, bọn họ có thể tay trong tay, đến khi bạch đầu giai lão.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Rượu Whisky: Uýt ki (tiếng Anh, tiếng Pháp: Whisky, tại Ireland và phần lớn nước Mỹ là Whiskey) là một loại đồ uống có chứa cồn được sản xuất từ ngũ cốc bằng cách lên men và chưng cất.


Whisky được bán trên thị trường dưới nhiều tên khác nhau, trong đó một phần là tên loại ngũ cốc được dùng để sản xuất Whisky:


* Malt là loại Whisky được làm từ mạch nha.


* Grain là tên loại Whisky được sản xuất từ lúa mạch mà thông thường là sử dụng thiết bị chưng cất cột được gọi là “kiểu Coffey”.


* Rye là tên gọi loại Whisky chủ yếu được sản xuất từ lúa mạch đen, ít nhất là 51%.


* Bourbon là tên gọi loại Whisky chủ yếu được sản xuất từ bắp (ít nhất là 51%) và được chưng cất với tối đa là 81 phần trăm thể tích rượu, đổ vào thùng chứa với tối đa là 63 phần trăm thể tích rượu.