Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen

Chương 47: “… Một cây gậy.” Hoắc Sơ chần chừ mở miệng




Uống hết bát canh này, Hoắc Sơ còn chưa nghỉ được một hơi, Mẫn Đăng lại luống cuống tay chân lấy đồ ăn chất đầy trước mặt anh.

Chớp đôi mắt kia nhìn anh.

Hoắc Sơ nào có cách gì, đành phải cắn răng. Mẫn Đăng đưa cái gì thì anh ăn cái đó.

Cuối cùng ăn đến nỗi no quá, nhắm mắt ngửa dựa vào sofa.

Nghe tiếng bước chân mới mở mắt, nhìn thấy Mẫn Đăng bối rối đứng bên cạnh bê một cốc nước.

“Lại đây.” Hoắc Sơ cười gọi cậu.

“… Bụng khó chịu à.” Mẫn Đăng không nhúc nhích, áy náy đứng tại chỗ nhìn anh.

Hoắc Sơ thấy cậu lần lữa không bước tới, nhíu mày không nói chuyện, khó chịu cúi người xuống.

“Sao thế?” Mẫn Đăng cuống lên, vội vàng để cốc xuống, duỗi tay đỡ anh.

Tay vừa đụng vào Hoắc Sơ, lại không ngờ cổ tay bị anh túm lại, cứng rắn kéo xuống.

Mẫn Đăng không đứng vững, cả người ngã trên người anh.

“Cậu nhìn cậu đi.” Hoắc Sơ siết chặt tay cậu, cười khẽ một tiếng, “Cậu xấu quá.”

Mẫn Đăng thở hổn hển, mở mắt nhìn, giận giữ muốn đứng lên, nhưng không thể động đậy.

Khó khăn lắm mới giãy giụa ra được một cái tay muốn đẩy anh, ai ngờ tát một cái lên mặt Hoắc Sơ.

Bốp một tiếng rõ kêu.

Hoắc Sơ: “…”

Mẫn Đăng đần mặt, tay còn không tự chủ nhéo hai cái trên mặt Hoắc Sơ.

Nhéo xong hai người đều ngơ ngẩn.

Tư thế này của hai người vốn thân mật, ánh mắt quấn lại với nhau. Có thứ gì đó giống như muốn chui ra.

“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ lại mở miệng giọng khàn khàn.

“… Sao.” Ánh mắt Mẫn Đăng láo liên, không dám nhìn anh.

“Cậu…” Hoắc Sơ nói được một nửa cắn đầu lưỡi, quả thực nén lời nói ngược trở lại, ôm người không nhúc nhích.

Anh nghĩ đến buổi tối mấy ngày nay đan vài cuộn len, dù sao cũng nên có cơ hội quan trọng để ra trận.

Thế là Hoắc Sơ cắn răng nhịn xuống, đã hai ngày.

Mẫn Đăng không thể tiếp xúc thân mật với người khác trong thời gian dài, cậu sẽ cảm thấy cả người không thở được, có cục đá đè lên tim, không lâu sau, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh.

Cậu không muốn để Hoắc Sơ phát hiện, chỉ có thể cắn răng gắng gượng.

Hoắc Sơ ôm người đương nhiên cảm nhận Mẫn Đăng đang run rất nhẹ.

Trước kia anh cũng đã chú ý đến tình huống này, Dương Chấn Vũ từng nói Mẫn Đăng có rối loại tiếp xúc vật lý, bởi vì không nghiêm trọng, Dương Chấn Vũ đã từng đề nghị liệu pháp giải mẫn cảm*.

*giải mẫn cảm: trong y học, giải mẫn cảm là một phương pháp để giảm hoặc loại bỏ phản ứng tiêu cực của sinh vật đối với một chất hoặc kích thích.

Anh vô tình hay cố ý tăng thêm tiếp xúc trên thân thể với Mẫn Đăng, gãi gãi lòng bàn tay, nắm tay, rảnh rỗi mượn cơ hội cưỡng ép ôm một cái.

Cho đến bây giờ đối với tiếp xúc của anh thời gian phản ứng của Mẫn Đăng đang kéo dài, đây là khởi đầu tốt.

“Đừng sợ.” Hoắc Sơ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy vành tai cậu, tay kia khẽ vuốt qua sống lưng căng cứng của Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, toàn thân dần thả lỏng dưới sự vỗ về của Hoắc Sơ.

“Lần sau đừng làm lung tung những thứ này.” Hoắc Sơ thừa cơ phản kháng, “Tôi ăn khó chịu lắm.”

“Cho nên đây chính là lý do anh ôm tôi.” Mẫn Đăng trừng anh.

Hoắc Sơ có một tật xấu, không có việc gì lại thích ôm cậu, ôm rồi chưa bao giờ chủ động buông tay.

Hoắc Sơ mỉm cười bỏ tay ra.

Thời gian không còn sớm, Mẫn Đăng đỏ tai đứng dậy, trực tiếp cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.

Hoắc Sơ tận dụng thời gian này, lấy ra cái khăn quàng cổ dài dày đã đối chọi với anh mấy buổi tối liền.

Cẩn thận gấp lại, giấu kỹ bên dưới gối đầu mới yên tâm.

Anh vừa giấu đồ xong, Dương Chấn Vũ đột nhiên gọi điện tới, Hoắc Sơ nghe máy mới phát hiện là Ninh Tuệ mẹ Dương Chân Vũ gọi điện.

Ninh Tuệ gọi điện cho anh chỉ có một việc, chính là liên quan đến bệnh tình của Mẫn Đăng.

Hoắc Sơ sợ Mẫn Đăng nghe thấy, đi thẳng ra khỏi phòng đến hành lang nghe máy.

Trước khi Ninh Tuệ ăn tết sẽ phải đến châu Au tham gia hội giao lưu, đoán chừng cũng đón năm mới ở bên đó.

Mẫn Đăng chỉ có thể nhanh chóng gặp Ninh Tuệ.

Nhưng Hoắc Sơ có chủ ý của mình, anh muốn từ từ đến, dưới tình huống cố gắng không làm tổn thương Mẫn Đăng lần thứ hai.

Anh muốn để Ninh Tuệ xác định trạng thái của Mẫn Đăng trước, rồi tiến hành thuyết phục và theo dõi điều trị.

Những ngày qua anh đã nghĩ xong một vài ý tưởng, lại bỏ đi từng cái.

Về sau mấy người bàn bạc ra một phương pháp, quyết đinh để Ninh Tuệ và Mẫn Đăng gặp nhau một lần, không phải lấy thân phận bác sĩ và bệnh nhân.

Hai người xác định lại thời gian địa điểm và tình huống gặp nhau trong điện thoại, cố gắng không để màn kịch này bị phát hiện, tập luyện nhiều lần hai người với cúp điện thoại.

Hoắc Sơ cúp điện thoại, nhíu mày đứng trong hành lang rút một điếu thuốc, phun ra khói trắng lẫn vào sương mù.

Gió thổi qua hành lang cũng thổi thành vụn băng, Hoắc Sơ hút thuốc xong vỗ vỗ mặt, dập tắt tàn thuốc, đẩy cửa đi vào.

Bước vào thì thấy Mẫn Đăng đã tắm xong ngồi trên sofa xem tivi.

Mẫn Đăng thường mặc cái áo thun rộng kia, nghiêng người dựa vào lưng ghế sofa.

Thấy anh bước tới, thản nhiên nhìn lướt qua, dịch sang một bên khác của ghế sofa, nhường chỗ cho anh.

Thấy anh mãi không đến, Mẫn Đăng còn ngờ vực nhìn anh chằm chằm, thậm chí còn nhíu mày.

Hoắc Sơ bị mấy ánh nhìn này khiến toàn thân nóng lên, cau mày chậm rãi đi qua, đầu tiên uống một ngụm nước lạnh. Lúc này mới lề mà lề mề ngồi bên cạnh Mẫn Đăng.

“Anh ra ngoài làm gì?” Mẫn Đăng hỏi anh.

“Hút thuốc.” Hoắc Sơ ngồi xuống.

Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn lỗ tai anh lạnh đến nỗi đỏ lên, khó hiểu nói: “Anh cứ hút trong phòng đi.”

“Hút thuốc không tốt, cậu không hút thuốc lá, tôi không thể hút thuốc trước mặt cậu.”

Mẫn Đăng vừa định nói gì đó, ánh mắt quét qua cánh tay vén tay áo lên của anh, “Tay anh bị sao thế?”

Hoắc Sơ nhìn về phía cánh tay mình theo ánh mắt của cậu, trên cánh tay bị trầy da một mảng to, có mấy vết đỏ nho nhỏ, không chảy máu, chỉ sưng lên.

Đây là vết thương hôm nay đi theo mấy nhà thiết kế đến công trường, không cẩn thận bị cục đá rơi xuống đập trúng.

Mẫn Đăng nhíu mày đứng dậy đi lấy hộp thuốc trong phòng ngủ, hộp thuốc này do Hoắc Sơ mua để trong nhà.

Hoắc Sơ nhìn bóng lưng đi rất vội vã của cậu, nặng nề thở dài một hơi sau đó cười lên.

Mẫn Đăng nhất định sẽ thích chiếc khăng quàng cổ anh tặng.

Ngay cả khi anh chào hàng bản thân ra ngoài lần thứ hai nhất định cũng sẽ được Mẫn Đăng ký nhận.

Mẫn Đăng cầm hộp thuốc, lại kéo ghế đẩu ngồi trước mặt Hoắc Sơ, kéo tay anh, cúi người cẩn thận thoa thuốc cho anh.

Hoắc Sơ hơi hơi cúi đầu xuống, có thể từ cổ áo rộng thùng thình của Mẫn Đăng nhìn thẳng xuống dưới cùng.

Toàn thân anh không tự chủ căng ra, trong bụng dưới tựa như chứa một đốm lửa.

Hoắc Sơ cắn răng tự nhận mình rất giỏi tự chủ, nhưng như vậy cũng không chịu nổi hôm nay Mẫn Đăng cho anh ăn một bàn thuốc nổ.

Mẫn Đăng chính là muốn đốt ngòi nổ kia của anh, chỉ cần một ánh mắt, trái tim Hoắc Sơ sẽ bị nổ đến nỗi không còn tro.

Cố tình Mẫn Đăng dạt dào xoa lên vết thương của anh, áo một bên vai tuột xuống cũng không để ý đến.

Hoắc Sơ híp lại một mảnh sắc tối trong đáy mắt, hầu kết trượt lên xuống, chịu đựng chịu đựng, tay đã không tự chủ nắm lên cổ tay cậu.

Cổ tay Mẫn Đăng bị siết chặt, vừa ngẩng đầu, đã bị người quay lưng đè xuống sofa.

Cậu chớp chớp mắt, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Cho đến khi cảm nhận được tiếng hít thở nóng cháy bên tai, và cảm giác đau đớn cắn trên đầu vai mình khiến cậu lấy lại tinh thần.

“Cho cậu cho tôi ăn canh ba ba.” Hoắc Sơ trả thù căn xong nhả ra, đầu lưỡi liếm qua một cái trên da thịt đang nhanh chóng đỏ lên.

Mẫn Đăng đỏ mặt vừa định đẩy người đứng lên, lại ngẩn ra, toàn thân trở nên cứng ngắc, sống lưng căng ra.

Hai người dán sát vào nhau, hơi thở quấn nhau, lồng ngực mỗi người phập phồng đều rõ ràng. Một ít biến hóa trên người Hoắc Sơ đương nhiên cậu cảm nhận được.

“… Đây là cái gì.” Mẫn Đăng cứng ngắc không nhúc nhích.

“… Một cây gậy.” Hoắc Sơ chần chừ mở miệng.

Mẫn Đăng: “…”

“Anh…” Mẫn Đăng cắn răng, thực sự không nhịn được mắng, “Gậy cụ nội anh.”