Hôm Nay Vợ Lại Gây Chuyện Sao?

Chương 20: Em sai rồi




Edit: QingChen


"Đừng lộn xộn." Giang Mộ Trì thở dài thật sâu, một phút không có coi chừng thì cô liền gây chuyện, nếu không phải hắn hiểu biết tính tình của Kiều Dư An chắc sẽ cho rằng cô cố ý gây chuyện mất.


"Đau quá." Kiều Dư An khẽ nhăn mày đẹp, mắt uỷ khuất nhìn Giang Mộ Trì, ngón tay căn bản không dám động đậy, không nghĩ con cua không lớn vậy mà cũng kẹp người.


"Anh vừa rồi đã nói cái gì?" Giang Mộ Trì từ phòng bếp tìm bật lửa làm nóng kìm cua, đau con cua liền buông lỏng ra, hắn cầm tay cô thổi một chút, không bị trầy da chỉ bị đỏ một ít. Làn da vốn dĩ trắng lúc này bị kẹp vết thương rất rõ ràng, ngón tay đều hồng.


"Em sai rồi."


"Em mỗi lần đều nói sai rồi cũng không thấy em sửa đổi." Giang Mộ Trì cầm tay cô rửa một chút, vào nhà tìm thuốc mỡ thoa, trên người cô không thấy nửa điểm vết thương tự nhiên phải càng bảo vệ cô thật tốt, không thể ở trên tay hắn để lại nửa điểm.


"Em lại không có nói lần sau không dám." Kiều Dư An thè lưỡi, cười hì hì, "Em sai rồi, nhưng lần sau em còn dám." Cô chính là không có trí nhớ như vậy.


"Em còn rất đắc ý? Cái tính bướng bỉnh này của em cũng mệt cho mẹ vợ nuôi em lớn được như vậy, thật là vất vả mà, lần sau đi gặp mẹ phải mang thêm nhiều quà hơn nữa." Giang Mộ Trì thoa thuốc mỡ cho cô xong ném tay cô đi, nữ nhân này luôn có thể làm cho lòng hắn phát hoả.


"Hắc hắc, cũng đúng, vất vả cho mẹ nuôi được một đứa con gái xinh đẹp như vậy." Kiều Dư An che lại ngón tay thổi thổi, một chút cũng không e lệ.


Giang Mộ Trì cười cười không nói gì nữa, đi ra ngoài rửa cua. Cua nuôi ở nơi này không dơ lắm, rửa một chút là tốt. Mẹ Giang tìm ra giá nướng BBQ, còn có một ít gia vị, "Này là giá nướng BBQ đã dùng qua hồi lúc ăn tết, gia vị cũng mua rất nhiều vẫn chưa hết hạn, phòng bếp có đồ ăn đó hai đứa muốn cái gì thì cứ đi lấy." Mẹ Giang cũng để hai người trẻ tuổi bọn họ thích làm gì làm.


Lúc mẹ Giang ra đến, Kiều Dư An theo bản năng dấu đi ngón tay đỏ rực của mình, này nếu như để mẹ Giang biết cô sẽ lại bị cười trêu, nhìn mẹ Giang đi rồi Kiều Dư An mới lấy tay ra nhìn nhìn, thổi một chút, cùng Giang Mộ Trì nói: "Giang Mộ Trì, em phát hiện em chính là một người chuyên chọc cười, ở đâu cũng có thể bị người khác chê cười." Giống như làm chuyện gì cũng phải khác người, không khác người liền không phải cô, không bình thường.


"Không đúng, có một chỗ chưa từng bị người chê cười qua." Đôi mắt sâu thẩm khẽ liếc mắt nhìn cô một cái, nhướng mày cười cười, "Có một ông xã tốt, toàn bộ Vân Thành ai không hâm mộ em?"


Chợt vừa nghe đến nói như vậy, Kiều Dư An còn không có kịp phản ứng, sau đó cười to ra tiếng, "Ha ha ha ha ha, anh có biết xấu hổ hay không?"


Chưa từng thấy qua Giang Mộ Trì tự tin như vậy, thế mà dám nói ra như thế, thật sự không sợ người khác chê cười sao?


"Có người chê cười em à?" Giang Mộ Trì đứng lên đùa nghịch nướng BBQ, chút tự tin này hắn vẫn phải có.


"Ồ, được rồi, đúng là không có, mọi người đều nói em đời trước đã làm chuyện gì tốt mới có thể cùng anh kết hôn." Kiều Dư An ôm mặt nhìn Giang Mộ Trì.


Không chỉ có ba mẹ nói vậy mà những chị em của cô cũng nói Giang Mộ Trì là người tốt, cô ngay từ đầu còn không tin, hiện tại ở chung một đoạn thời gian, Giang Mộ Trì thật đúng là một người tốt, đối với vợ tốt, có trách nhiệm.


"Cho nên em vẫn có ưu điểm."


"Hừ, anh chính là muốn hạ thấp em nâng anh lên, cái này không tính." Kiều Dư An hừ hừ, xoay đầu không để ý tới hắn.


"Không tính sao." Giọng nói có chút tiếc nuối truyền đến, "Vậy xem ra, Quyển Quyển thật đúng là không có ưu điểm gì, chỉ có ánh mắt nhìn ông xã không tệ mà nếu đã không thừa nhận vậy thì một cái ưu điểm cũng không có rồi."


"Phi!" Kiều Dư An cũng không có gặp qua người không biết xấu hổ như vậy, cái gì mà cao lãnh chi hoa, một chút cũng không giống, hoàn toàn là một tên vô lại.


Giang Mộ Trì dọn xong giá nướng BBQ, bọn họ cũng chỉ vào dịp tết nhất lễ lạc mới tụ ở bên nhau nướng BBQ ăn, có điều hiện tại cũng chỉ có hai người còn dư thừa tinh lực, bận rộn việc nhà nông hết một buổi trưa, mọi người đều mệt không còn sức lực, chỉ hận không thể bay đến trên sô pha.


"Ăn con cua kia trước đi, ai bảo nó kẹp em." Kiều Dư An dùng đồ kẹp kẹp lấy con cua kia đặt lên trên giá nướng, với lòng có thù tất báo thì một con cua cũng không thể tha.


"Đó do em động nó trước." Giang Mộ Trì bắt đầu đảm nhận vai trò đầu bếp, ngồi xuống nướng con cua, còn từ phòng bếp cầm ra thêm một ít cà tím thịt bò nướng chung, rất nhanh tiểu viện liền tràn đầy hương thơm bay bay, Kiều Dư An mắt trông mong chờ, nước miếng đã sắp chảy xuống rồi.


Nướng xong cua, Kiều Dư An chờ Giang Mộ Trì đưa cho mình. Hắn vừa cầm lấy, cô đã mặt đầy tươi cười duỗi tay qua nhận, chỉ còn kém nói cảm ơn thôi, kết quả sắp đến trong tầm tay thì Giang Mộ Trì khẽ vòng tay một cái đặt tới bên miệng của chính mình ngửi một chút, "Thơm quá."


Kiều Dư An: ".......?"


Kiều Dư An tức khắc tức giận trợn mắt, trừng Giang Mộ Trì như thể có thâm thù đại hận vậy, thấy hắn không cho mình, bưng ghế nhỏ đi ra ngoài ngồi.


Giang Mộ Trì cong khoé miệng nhìn bóng dáng nhỏ thở phì phì của cô, đây là tức giận rồi, nhẹ nhàng thở dài, người không lớn nhưng tính tình ngược lại rất lớn nha.


Đứng lên cầm con cua đi đến bên người cô, "Nhanh ăn đi, còn tức giận nữa, tính tình em sao lại lớn như vậy?"


"Hừ." Kiều Dư An một phen đoạt lấy, răng rắc răng rắc liền ăn, thật giòn, cắn một ngùm tràn đầy hương thơm.


"Này, cho anh cắn một cái, vất vả cho anh rồi, thật thơm mà, em phát hiện anh rất có thiên phú nấu ăn nha." Kiều Dư An đem con đua tới bên miệng Giang Mộ Trì, hắn cắn một ngụm, thứ này cũng không có nhiêu thịt, cũng không có gạch cua, toàn là xương cốt, nếu xốt giòn thì ăn ngon còn không thì vô cùng khó nuốt xuống.


"Vẫn tốt, anh không thể so với người nào đó, chỉ có một ưu điểm." Ý Giang Mộ Trì thật rõ ràng.


"Hừ." Kiều Dư An chuyên tâm ăn, bưng ghế nhỏ quay trở về, tức giận "Em có cái ưu điểm này là tốt rồi, anh đều là của em, như vậy thì ưu điểm của anh liền là ưu điểm của em." Kiều Dư An cảm thấy mua bán này cũng rất có lời, không cần tự mình động thủ cân não còn có thể hưởng thụ nhiều chỗ tốt như vậy, vô cùng cao hứng nha.


"Không tệ, nói như vậy em vẫn có lời."


"Anh cũng có lời, có một người bà xã săn sóc như em." Kiều Dư An tăng thêm hai chữ săn sóc, thật là tri kỷ mà.


Giang Mộ Trì cười nhạo một chút, không có mở miệng, mẹ Giang ra tới kêu hai người ăn cơm.


"Mẹ, con không ăn đâu, con phải đợi A Trì nướng BBQ, mẹ có muốn nếm thử hay không, tay nghề của A Trì đặc biệt tốt." Kiều Dư An ăn khoé miệng đều là ớt cay.


"Hai đứa ăn đi, ở đây nóng quá, mọi người ăn cơm trước, nếu con đói bụng thì vào phòng bếp tìm đồ ăn khuya." Mẹ Giang nhìn vợ chồng son kề sát vào nhau thân cận, thật vui sướng, ai nói kết hôn chớp nhoáng không có tình cảm tốt, nhìn xem hiện tại dáng vẻ hai người ở chung rõ ràng vô cùng hoà thuận vui vẻ, đã thật lâu thật lâu không thấy Giang Mộ Trì tươi cười như vậy, đối với mẹ ruột cũng rất ít khi cười, cuối cùng cũng có một người có thể trị hắn, đứa con trai này nha, cuối cùng cũng có một chút hơi thở pháo hoa rồi.


Một người phụ trách nướng, một người phụ trách ăn, trời tối trong viện mở đèn nhưng vẫn khá tối, nướng BBQ cũng đến lúc kết thúc rồi, con cua còn lại cũng không nhiều, đồ ăn phòng bếp cũng lấy đi rất nhiều, hơn phân nửa đã vào bụng Kiều Dư An.


Giang Mộ Trì duỗi tay sờ sờ, "Ngày hôm qua bị nóng trong người, hôm nay lại ăn nướng BBQ, đợi tí nữa uống hai viên giúp thanh hoả." Nếu không phải Kiều Dư An quấn lấy hắn, hắn cũng lười làm nhiều đến vậy, Giang Mộ Trì là người sợ phiền toái nhưng sau khi gặp được Kiều Dư An dường như đến phiền toái lớn cũng không còn sợ nữa.


"Em không sợ, quả vải gây nóng với đồ nướng BBQ không giống nhau, nhất định không sao đâu." Kiều Dư An ăn uống no đủ, làm gì còn hơi quan tâm chuyện bị nhiệt trong người.


"Anh ăn no chưa, hình như anh không ăn bao nhiêu, em đi xem phòng bếp còn cái gì nữa không." Kiều Dư An đem cái sọt cua đi phòng bếp, nồi trong phòng bếp vẫn còn một chút canh xương sườn cùng canh nấm.


Giang Mộ Trì từ bên ngoài đi vào liền thấy cô đang ăn vụng, "Em đây là muốn ăn căng bụng?" Giống như chú mèo ăn chưa no, miệng vẫn chưa có ngừng.


"Không có, em muốn nếm thử xem canh nấm tuyết này, trông có vẻ ăn rất ngon." Kiều Dư An ăn một chút, ngọt.


"Hầm nấm tuyết?" Giang Mộ Trì từ phía sau nhìn thoáng qua, "Lấy chén uống một ít đi, cái này giúp giải nóng, xem ra là mẹ sợ em bị nóng trong người." Mẹ Giang còn rất chu đáo, đủ để nhìn ra được mẹ Giang đối với người con dâu này có bao nhiêu yêu thích.


"Hắc hắc, mẹ thật tốt." Từ khi Kiều Dư An kết hôn, đến Giang gia, một chút cũng không có cảm giác bị uỷ khuất, ngược lại trưởng bối luôn nghĩ đến cô, thường thường gọi điện thoại dò hỏi Giang Mộ Trì có khi dễ cô hay không, nếu bị khi dễ phải cáo trạng liền, mọi người sẽ đứng về phía cô.


Cha mẹ như vậy rất nhiều, chỉ là mẹ chồng như vậy lại rất ít, kết hôn còn có thể có được đãi ngộ như vậy, Kiều Dư An còn mong cầu gì hơn nữa.


"Đó là vì em tốt, mẹ mới đối với em tốt." Nếu đổi người khác, mẹ Giang chưa chắc sẽ tốt được như vậy.


"Anh cũng tốt, mọi người đều tốt." Kiều Dư An quay đầu lại ở trên cằm hắn hôn một cái, càng nói càng cảm thấy chính mình thật may mắn hạnh phúc, lại nhịn không được muốn hôn hắn.


Giang Mộ Trì cũng sẽ không đơn giản như vậy buông tha cô, giữ cằm cô gia tăng nụ hôn này đến khi Kiều Dư An sắp không thở nổi mới buông ra, còn bị ghét bỏ, "Lâu như vậy sao còn không biết thở?"


Kiều Dư An hơi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, còn mang theo vài tia liễm diễm tình ý, như hờn dỗi, "Thứ này học như thế nào nha!"


"Cũng đúng," Giang Mộ Trì gật gật đầu như suy tư gì, "Nếu em đã như vậy, vậy vừa lúc quen tay hay việc, về sau luyện nhiều nhiều thì tốt rồi." Đến nỗi muốn luyện như thế nào trong lòng cũng đã biết rõ ràng.


"Sao anh cả ngày chỉ nghĩ những việc này, tư tưởng sạch sẽ một chút." Kiều Dư An ăn nấm tuyết giảm bớt cảm xúc tim đập mặt đỏ, Giang Mộ Trì không phải là người dễ nói chuyện, chính là một khi đã nói thì không ai có thể kháng cự, cô thật sự chống đỡ không được.


"Anh đây cũng chỉ là suy xét vì cuộc sống sinh hoạt vui sướng, nghe nói thường xuyên hôn môi có lợi cho sức khoẻ, vì để chúng ta khoẻ mạnh anh nguyện ý hi sinh một chút." Giang Mộ Trì khom lưng, cầm đặt trên vai cô, hơi nóng phun bên tai cô.


"Tưởng bở, hừ, em thu hồi lời nói lúc nãy, anh một chút cũng không tốt." Kiều Dư An thẹn quá hoá giận dẫm một chân hắn, bưng chén nấm tuyết chạy ra ngoài.